Tôi ngây người có chút không tin tưởng thứ được chộp tới. Sao
có thể là một lão thái bà? Vì cái gì ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này lòi ra một lão bà bé nhỏ lùn tịt, da thịt nhăn nheo
xù xì như góc ghẻ?
Nhìn ngó xung quanh, mấy thứ mờ ám
kia chốn chạy đi đâu hết rồi? Một giây trước còn nhảy nhót tứ
lung tung trong bụi cỏ khiến người ta phiền não mà giây sau tựa
như bốc hơi biến mất sạch bách.
Trước làm rõ tình hình
quái gở của bà ta đã, tôi không tin tưởng lắm bà ta chỉ là
tình cờ trùng hợp có mặt ở đây, vào lúc này.
-Lão bà, tại sao lại theo dõi chúng tôi?
Lão bà phủi bụi lồm cồm đứng lên còn chưa cao tới vai tôi, ánh
mắt như dường như luôn vô tình hữu ý liếc nhìn Bạch Ngân, nếu
không cũng là Hắc Hồn, hoặc là Ưu Đàm, cũng không biết lần
thứ bao nhiêu lần tỏ vẻ lơ đãng rồi.
-Ai thèm làm chuyện đê tiện đó, ta đây là quang minh chính đại xa xa kín đáo bám theo.
Tôi im lặng tiêu hoá thứ ngôn ngữ ngang ngược của bà ta, mở miệng.
-Bà là ai? Vì sao lại làm vậy?
Áo quần bẩn thỉu hôi hám, tóc tai rối loạn bù xù, bàn tay cáu
bẩn bà ta vuốt vuốt mặt, tựa hồ đang cân nhắc câu cú.
-Con gái, mẹ rất nhớ con!
Đột ngột bà lão gào lên một câu khiến người ta cứng họng, đồng
thời ôm chầm lấy tôi. Tôi còn chưa kịp làm ra phản ứng phản
kháng thì lão bà bị ném bay đi xa, sau đó một cái bóng đen mà lấp lánh ánh sao bên cạnh vọt đi lại ném bà ta trở về.
Tôi nhìn thứ bị tóm lại cảm thấy có chút đỡ không nổi tình huống.
Lão bà cũng hơn 70, ném qua văng lại như thế xương cốt vẫn không sao chứ?
Bà ta cứ ôm mặt thút thít khóc.
Tôi nhìn biểu tình không kiên nhẫn của Ưu Đàm, cảm thấy bà ấy mà lại lên cơn lần nữa hẳn sẽ bị quăng đi một không trở lại.
-Tôi xin lỗi, cậu giống con gái tôi quá nên nhất thời lỗ mãng.
Tôi câm nín.
-Cậu cứ gọi tôi là bà Trương, cũng quá lâu rồi không có ai gọi tên
mình nên tôi cũng quên béng mất luôn, may mà còn nhớ cái họ
nhà chồng.
Tôi giật mình một chút nhưng vẫn không nói gì, bà ta ngậm ngùi nói tiếp.
-Kỳ thực tôi chỉ là một lão thái bà vì quá nhớ thương đứa con
gái bị mất tích trong khu rừng này mà rời khỏi Trương gia.
Cũng đã ngót nghét 30 năm rồi, tôi cuối cùng cũng tìm thấy
chút đầu mối, có điều, cần sự trợ giúp của cậu.
Tôi
ngần ngừ một chút, lão thái bà này quả thực quá kỳ quái,
nhưng mà thông tin vừa được tiết lộ không khỏi khiến người ta
liên tưởng tới sự kiện đình đám của Trương Thiên Dương 30 năm
trước.
-Tôi hiện giờ không rảnh rỗi, hơn nữa tài hèn sức mọn, chẳng thể giúp ích được gì.
Nói xong liền nhanh chóng cất bước, một bóng đen nhỏ thó nhảy ra
chặn đường, hai cánh tay ngắn ngủn giang ra, chất giọng già nua
mà sang sảng.
-Làm ơn, chỉ cần cậu giúp, bao nhiêu tôi cũng trả.
-Tôi không cần tiền, với cả bà có tiền sao không đi thuê một đám tới.
Tôi vừa trả lời vừa lách khỏi người bà ấy, đi tiếp.
Bà Trương lẽo đẽo đeo bám bên cạnh, lải nhải thuyết phục.
-Thuê một đám vô dụng vừa tốn tiền phí thời gian còn hại mình
vướng bận nhọc lòng thêm. Tôi chỉ cần tinh anh. Cậu vào đây làm gì? Không phải trốn bọn đó sao? Nơi tôi chỉ dẫn, bọn đó tuyệt đối không lùng ra.
“Tuyệt đối không lùng ra?” Trên đời này không có cái gì giấu giếm tuyệt đối được cả.
Tôi dừng bước, cái tôi hiếu kỳ là dường như bà ta không chút kinh
hoảng khi nhìn thấy Bạch Ngân hoặc Ưu Đàm hay Hắc Hồn. Ngoài
tia nhìn lúc đầu khó che dấu được sửng sốt và có gì đó tham
lam, tựa như nhìn thấy báu vật yêu thích thì giây sau ánh sáng
đó đã tiêu thất, như thể một người bình thường không thể nhìn
thấy được mấy thứ dị năng khó lý giải. Cũng có thể do sống
lâu trải nghiệm nhiều, dễ dàng đón nhận, có điều bà ta không
thừa nhận, tôi cũng lười vạch trần.
-Bà nhìn thấy chúng tôi từ lúc nào?
Bà ta gãi gãi má.
-Từ lúc nghe thấy tiếng sấm nổ chớp giật, trên cao trời quang đãng trong vắt không mây, xa xa lại nhìn thấy lưng chừng thinh không
dị tượng khó hiểu, mới tò mò lại gần xem xét.
“Kết
giới giăng ra khiến cho trận đánh giữa đôi bên không tác động
được tới hiện thực bên ngoài. Đồng dạng bên ngoài cũng sẽ
không nhìn thấy gì ngoài cảnh tượng trống rỗng. Có lẽ lúc đó kết giới bắt đầu bị phá huỷ hấp dẫn bà ta tới”
Bạch Ngân thầm thì bên tai tôi, miệng cô nói ánh mắt lại soi mói lão bà, có chút nghiền ngẫm đánh giá.
Tôi nghe xong mặt không biểu tình, hỏi bà ta.
-Sao không nhờ bọn đó.
-Nhờ bọn đó? Cái lũ trông như đội mồ sống dậy? Cậu đùa sao? Cho
tôi là thiểu năng? Tôi cũng biết nhìn mặt chọn hàng chứ bộ.
Nhờ lũ gian ác đó thì có mà xôi hỏng bỏng không hết.
Gay gắt xong bà ta chợt mềm giọng.
-Chàng trai trẻ, cậu rủ lòng thương giúp lão bà này hoàn thành tâm
nguyện trước khi nhắm mắt xuôi tay. Tôi đã lùng tìm con gái
mình suốt 30 năm nay, bây giờ mới phát hiện được chút tin tức
quý báu. Nếu cậu chịu ban ơn, vàng bạc châu báu chất cao như
đống núi, toàn bộ cho cậu.
Tôi kinh ngạc trừng trừng nhìn bà ta.
-Của cải ở đâu mà lắm thế?
Bà Trường nhìn ngó xung quanh sau đó tự rụt cổ rùng mình xoa xoa hai cánh tay.
-Không bằng thế này, nơi tôi trú ẩn cũng không xa lắm, giờ đã khuya,
sương đêm gió buốt, chúng ta tới đó lánh thân uống trà bàn
chuyện, có gì sáng mai ta khởi hành tiếp?
Tôi đưa mắt nhìn
Bạch Ngân, thật ra cũng không hẳn là xin ý, thấy cô chống tay
nâng cằm cân nhắc lưỡng lự một chút rồi cũng gật nhẹ đồng
thuận.
Lão bà không tiếng động cười ngoác rộng mang tai,
sau đó phát ra âm cười sung sướng khó nén, xoay lưng nhanh nhẹ đi trước chỉ lối dẫn đường.
-Tôi nói cậu nghe, nhìn đồng cỏ mọc hoang bạt ngàn thế này thực tế là do người dân phá sạch rừng để trồng thảo quả.
-Thảo quả? Có phải là một loại thảo dược nhờ đặc tính vừa thơm vừa ngọt
lại cay nên được coi là “nữ hoàng”các loại gia vị? Còn được sử dụng làm phụ gia trong đồ uống như trà vì nó có hương vị độc đáo và thơm ngon.
-Chính là nó đó. Bởi vậy giá trị kinh tế của nó khá cao.
Lão bà gật nhẹ trả lời rồi thủ thỉ kể tiếp.
-Muốn trồng thảo quả phải phá sạch cây nhỏ nhưng lại để lại những cây lớn làm tán che nắng. Giống thảo quả này nghịch lý ở chỗ tiết ra một
loại dịch nóng và độc vào lòng đất khiến những cây đại thụ cũng không
sống nổi. Thành ra thu hoạch được vài mùa đất dần bạc màu cằn
cỗi, cây cối đều chết dần chết mòn.
Khi cây bóng mát không
còn ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, thảo quả cũng chết theo và người ta
lại mở rộng diện tích khai phá, tìm tới những khu rừng khác
chặt cây để lấy đất trồng.
Những khu vực rộng mênh mông bát
ngát này trước đây chính là rừng già biến thành đồng cỏ. Giết rừng
để trồng thảo quả hay là để dùng cho bất cứ thứ gì việc gì đi
chăng nữa cũng là hành động tàn nhẫn.
Trong giọng nói
của bà ấy có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm tha thiết đối
với rừng, là yêu thương và quý trọng.
Chúng tôi đi xuyên
qua những thung lũng tiêu điều, qua những quả núi xơ xác, chỉ còn
lại những thứ vô dụng không giá trị trớ trêu thay lại được tồn tại. Nơi đó lúc trước có lẽ cũng từng là những cánh rừng gỗ quý báu, ngôi nhà của muôn thú cư trú, nhưng chỉ một mồi lửa gieo
xuống đã thiêu trụi hàng ngàn héc-ta, thật chẳng có cảnh tượng gì xót xa đau lòng hơn.
Cuốc bộ khoảng 2 tiếng, trăng treo lủng
lẳng trên đỉnh đầu, bà ấy dẫn chúng tôi vào một cái hang tối
om om thoảng bốc mùi ẩm ướt tanh tanh của rong rêu sinh trưởng.
Sau đó một đốm lửa bùng lên, chiếu rọi rõ ràng cảnh vật, tôi
xoay lại nhìn, là một đống cành khô được vun có ngọn đang bốc
cháy.
Đây là một cái hốc khá nhỏ, lụp xụp tưởng như
một trận rung động nho nhỏ cũng có thể khiến nó hoàn toàn
sụp đổ, một cái lều tạm bợ do thiên nhiên hình thành, đưa mắt
một vòng là nhìn thấy nhất thanh nhị sở, chẳng có cái gì kỳ thú đáng ngắm thêm. Một tảng đá khá lớn không được bằng
phẳng nhưng có vết lõm ở giữa, có lẽ thay cho giường ngủ,
phía trên thấy để một tấm chăn đen đúa không rõ sắc màu nguyên
bản.
Chúng tôi ngồi quanh đống lửa, kê những đảng đá con
con xuống làm ghế, bên cạnh treo một ấm đun đen xì chắc do ám
muội củi đốt. Hơi lửa bốc lên nhẹ nhàng xua bớt khí lạnh trong thạch động, gió buốt đêm khuya nơi núi cao đang ở ngoài kia
không ngừng xâm lấn bủa vây.
-Đây là nơi tôi cư ngụ, bốc mùi hôi hám khiến cậu chê cười rồi.
Tôi lắc nhẹ.
-Bà nói chuyện chính đi.
Bà ta cười cười, mắt nheo nheo híp lại càng gần như đường chỉ
mảnh, sau đó cơ mặt từ tốn biến đổi, càng nhăn nheo âm ám, hốc mắt như tối tăm trầm lạnh hơn khiến người ta chợt nghi kỵ lo
ngại.
Bà Trương chậm chãi kể bằng chất giọng khàn khàn đều đều.
Sau khi lão chồng xấu số qua đời, bà ấy cảm thấy niềm vui và ý
nghĩa của đời người cũng theo đó bay mất đi một nửa. Lúc ấy
hai đứa con của bà đều khôn lớn chững chạc, chín chắn trưởng
thành.
Con trai cả là Trương Thiên Vinh đã lấy vợ, một
người phụ nữ Miêu tộc, một nhánh Miêu tộc thuần chủng cố tình biệt lập trong rừng sâu núi hiểm. Bà không kỳ thị, chẳng có
lý do gì để phản đối đôi trẻ, bởi vì con trai bà rất yêu, yêu
người phụ nữ đó nhiều lắm. Bà có thể dễ dàng nhìn thấy,
ánh mắt khi con trai bà nhìn vợ mình chân thành và đậm sâu bao
nhiêu. Tựa như lão chồng lúc còn sống, bất chấp sự ngăn cản
từ các bậc trưởng bối vẫn cương quyết, không buông tay không hối hận cưới bà vào nhà.
Con dâu hạ sinh một cặp nhi tử
trắng trắng hồng hồng. Nhi nữ Trương Thiên Dương tuy qua đôi mươi
vẫn chưa có ý định thành gia lập thất nhưng luận dung mạo đức
độ tài năng, nhất định sau này cũng sẽ kiếm được một tấm
chồng như ý nguyện. An tâm nghĩ vậy nên bà Trương quyết định lui về từ đường tận sâu nơi hậu viện hẻo lánh ít người lui tới,
hằng ngày tụng kinh niệm Phật cầu phước lành cầu bình an cho
gia tộc, thỉnh thoảng chạy sang viện tử của con trai chơi đùa
với đám cháu chắt, không hỏi gia sự, không màng thị phi.
Mọi chuyện êm ấm yên bình cho tới ngày Trương Thiên Dương mang về một nam nhân.
Bà không biết gì hết, mãi tới ngày viện tử của con trai bốc
cháy, lửa hung hãn thiêu đốt như muốn diệt sạch mọi vật cản.
Nhìn thấy xác con trai và con dâu nằm trong vũng máu lênh láng
kinh tâm. Nghe tin dữ con gái bà hết mực kỳ vọng tin tưởng lại
là hung thủ hạ sát, đã bỏ trốn vào ngọn Diệp Đấu Phong.
Bà nghe đám người làm nói trước khi xảy ra sự kiện trên con gái
tự nhốt trong dược phòng nhiều ngày đêm liên tiếp, ai cũng không tiếp cận nghe ngóng tình hình, bên ngoài được kẻ tên A Càn
túc trực canh gác.
Không ai biết là nghiên cứu phối chế
dược liệu gì, không ai biết đến tột cùng mục đích của Trương
Thiên Dương là gì. Nhưng bọn họ biết gã A Càn chắc chắn có
dính líu ít nhiều, cam đoan chính là kẻ đứng đằng sau giật dây khiến Trương Thiên Dương nổi cơn điên hiếu sát.
Đến lúc
mọi người chú ý tới tung tích gã A Càn thì lại có kẻ phát
hiện cho hay, nhìn thấy gã ta đã bắt cóc cặp sinh đôi Trương
Thiên Khánh và Trương Thiên Vũ chạy theo Trương Thiên Dương.
Lão thái bà dùng một cành khô gẩy gẩy đám củi trong đống lửa, âm thanh tanh tách thiêu đốt nhẹ vang, tựa như là tiếng động duy
nhất lúc này trong hang động.
Tôi ôm Ô Nha trong lòng,
chống cằm thờ ơ lơ đãng nhàm chán nghe bà ta lảm nhảm đi viền
viền bên lề. Tôi che tay cố ý ngáp to phát ra âm uể oải, nhìn
hình thái biến ảo của lửa không ngừng nhảy múa có chút thất
thần.
-Bà vẫn chưa nói tới vấn đề cốt lõi chính yếu.
Nơi bí ẩn không ai biết tới là ở đâu? Kim ngân châu báu hậu lễ
lại là như thế nào có?
Lão bà cười nhạt, nhìn Bạch Ngân một cái rồi trầm khàn nói.
-Cậu chắc cũng nghe một vài tin đồn thất thiệt trong trấn?
Tôi gật gật, chờ bà ta tự nói thêm.
-Trương gia ngoài nghề bốc thuốc chữa bệnh, thỉnh thoảng lập một đội ngũ vào rừng tìm kiếm kỳ hoa dị thảo, thực chất là kiếm
“Thiên hoa kim mạch”.
-Thiên hoa kim mạch là gì?
-Chính là dò tìm mạch ngọc. So với đào mộ lấy bảo vật cũng huyền bí
phiêu lưu không kém cạnh. Để tôi kể cho cậu nghe câu chuyện truyền
thuyết dân gian cổ xưa.
Vùng núi Sơn Tây có rất nhiều hang
động liên thông chằng chịt, hình thành vốn là do nước ngầm chảy
len lỏi cùng cát xâm thực, kết cấu phức tạp chẳng khác mạch máu, thâm sâu khó dò còn hơn mê cung. Thường muốn vào động thăm dò kim mạch đều phải tế tổ sơn thần tức là đọc “Khai sơn động thổ chú”.
Loại
cổ chú này được truyền từ đời này sang đời khác trong Trương gia,
thường chỉ truyền cho người nối dõi chức vị trưởng tộc.
Vốn nữ nhân bị cấm vào núi tìm kim mạch bởi vì linh hồn của họ dễ bị Sơn Thần lung lay mê hoặc.
Lúc đầu định truyền cho Trương Thiên Vinh nhưng tới ngày cử hành,
trưởng nam đó lại vô tung vô ảnh biến mất, về sau trở lại
chính là dắt theo đứa con dâu tương lai. Cho nên khi ấy là bất
đắc dĩ truyền cho Trương Thiên Dương bởi không thể huỷ bỏ buổi
lễ, điều đó càng là cấm kỵ nghiêm trọng.
Sơn Tây có vô số hang động thần kỳ bí hiểm, vì quanh năm chìm trong bóng tối âm u ẩm
ướt, cho nên càng nhuốm màu ma quái kinh dị. Mỗi khi gió núi thổi qua, giống như có thể nghe thấy tiếng Sơn Thần da diết kêu gọi từ cõi u
minh. Nếu như có một cô gái nghe thấy tiếng Sơn Thần nỉ non câu
dẫn, họ sẽ rơi vào trạng thái si mê ngây dại, luôn miệng hát một
giai điệu kỳ kỳ quái quái mà người ngoài không sao nghe hiểu.
Họ như vậy là minh chứng cho việc bị Sơn Thần chọn trúng, tương lai trở thành cô dâu, bị Sơn Thần bắt về.
Trong thời gian chờ ngày bị Sơn Thần đón đi, sắc mặt cô dâu luôn tươi sáng vui vẻ như hoa mai hoa đào, ánh mắt lấp lánh ngân quang lóng lánh như
trăng sao in đáy nước, giọng hát lại nhu thuận ôn hoà dễ nghe như sáo ngọc du dương, trên cơ thể còn phát ra một mùi hương thoang
thoảng dụ hoặc, chính là mùi vị chỉ đường đưa lối cho Sơn Thần tìm tới đón cô dâu của mình.
Lần đầu Trương Thiên Dương
dẫn đội chính là được Sơn Thần nhìn trúng, bắt mất linh hồn.
Một khi như thế cô gái đó trong vòng vài ngày kiểu gì cũng sẽ tự động trở lại, tìm thấy lối xuống lòng đất, tiến vào thế giới của Sơn Thần, một đi không trở lại nhân gian.