Cả hai lần lượt tụt xuống nước, đây là một bể nông và nhỏ,
tràn ngập nhiệt dung ấm áp, chắc bình thường dành cho con trẻ
vùng vẫy, dựng một vách kính cường lực trong suốt ngăn với hồ to dành cho người lớn. Tuy nhiên bể bơi vô cực thiết kế ngoài
trời, lại ở trên cao hút gió, một trận hàn khí buốt giá tứ
bề lập tức xông tới, mặt như bị cấp đông, rùng mình ớn lạnh
không thôi.
Tức khắc phát khí cường thân, mới hoà hoãn
bình ổn, quay sang bên lại thấy Mai Linh Lan thế mà thần sắc
bình thường như không.Chúng tôi chậm chãi bơi ra thành bể, nhìn
xuống phía dưới.
Toà nhà cao 10 tầng, phía dưới là
dòng xe cộ hối hả ngược xuôi. Dõi mắt trông ra xa còn thấy
đỉnh núi cao cao tuyết phủ trắng xoá, mơ hồ như một thế giới
cách biệt nào đó ẩn hiện trong sương mây. Sông dài đỏ đượm phù sa như một con rồng say giấc mộng, quanh co uốn lượn, một bên
là phố thị nhà cao san sát, ồn ào náo nhiệt, một bên là đồng xanh tịch mịch, vắng vẻ đón gió, tiếng sóng rì rào còn
thoáng tiếng thở than.
Ngây ngô ngâm nước độ 10 phút, run run lên bờ choàng khăn ấm, dán cao nhiệt.
Đáng ra phải quay cảnh vũ trường đầu tiên, nhưng vì ban ngày ban
mặt, cái nơi bát nháo hỗn tạp như xôi vò đó chưa mở cửa bán
hàng, lên các cảnh quay đảo lộn từ dưới lên trên.
Tôi thay một bộ đồ đơn giản, áo sơ mi trắng, áo gile xanh nhạt quần Âu
xám, có điều nhìn chất vải tinh tế cùng đường may tỉ mỉ, rõ
ràng là hàng đắt tiền bằng mấy tháng lương. Lại nhìn bản thân trước gương so với mặc đồ bình dân giá rẻ quả có chút khác
biệt, chính là toát lên khí chất của dòng dõi thư hương, công
tử gia thế. Lắc nhẹ đầu, cũng không có nhiều cảm xúc dư
thừa..
Có câu “ Người đẹp vì lụa” quả nhiên không sai, Mai Linh Lan thay một bộ váy đơn giản màu đỏ như máu, ôm lấy cơ
thể đầy đặn khoe đường cong tuyệt mỹ, càng làm nổi bật làn da trắng như gốm sứ thượng đẳng.
Mái tóc dài bồng bềnh
như sóng gợn xoã ngang vai, nhịp nhàng theo tiết tấu, sải bước
chân tự tin trên đôi guốc cao, bình thản bước tới thật gần bên
tôi, mùi nước hoa lan tới, đầu hơi tiến lại, ở bên tai tôi thầm
thì, yêu kiều mị cốt.
“Lầu cao tịch mịch, bóng chiều lẻ loi, sương giăng lãnh nguyệt, nhạt hương góc phòng. Tựa cửa nhớ cố, muộn phiền song thưa, phong hoa lạc bước, hỏi quân nơi nào?”
Tôi giật mình hơi lùi lại, sửng sốt kinh nghi ngoài ý muốn. Linh
Lan liền nhoẻn miệng cười, vân đạm phong thanh, đôi môi đỏ như
máu rỉ, hé lộ hàm răng trắng loá, ý cười lại chẳng lan tới
đáy mắt.
Cô vươn tay, những ngón thanh mảnh như bạch ngọc
khẽ vuốt lên chiếc nơ đeo cổ, phủi đám bụi vô hình trên ngực
áo khiến tôi cứng ngắc người.Chất giọng khẽ khàng, nhu mì mật ý.
“Người nói: Thiên huyền thăm thẳm, địa hoàng mênh
mông, hồng trần hoa lệ, mê muội hãm sâu, thế gian ấm lạnh, khanh đo thế nào?
”Người nói: Sông dài chín khúc, biển lớn vô biên, một đời thịnh thế, một kiếp yên hoa, quân quân hỉ nộ,
nông sâu khanh dò?”
Dứt lời cô tự nhiên khoác lấy cánh tay kéo tôi ngồi xuống bàn. Bàn đã được bày sẵn hoa thơm, nến
đỏ, rượu nồng. Đám nhạc công bên kia cũng bắt đầu du dương kéo
đàn.
Phục vụ bên cạnh rót rượu, chất đỏ sóng sánh
chảy xuống, một dải lấp lánh mê hoặc, dưới ánh nến lung linh
trêu trọc, chưa uống đã muốn say. Hai ly thuỷ tinh khẽ chạm phát ra âm thanh thuý, chợt giật mình hoảng hốt, có gì đó chưa kịp hình thành đã vội vã nhẹ lan, như sóng nước xao động.
Môi đỏ nhấp một ngụm, chất rượu quá nửa trong ly trôi xuống cổ.
Khoé môi lại nhếch lên, như có như không.Mai Linh Lan không đầu
không đuôi thốt ra.
-Sạch sẽ thanh thuần lại có chút dị
biệt bất đồng, cậu Mặc là con lai sao? Ánh mắt thật mê
người!Làm người khác bất tri bất giác muốn hãm sâu.
Tôi hơi nhíu mày, Mai Linh Lan tuỳ ý lắc chiếc ly trong tay, nhân
viên phục vụ lại lần lượt bê từng mâm trắng loá, sáng bóng
được đóng kín, mở nắp, hương thơm bay ra, đặt những đĩa sứ to
đùng xuống mặt bàn, chính giữa bày trí một nhúm đồ ăn tinh
xảo.
Tôi nhìn thức ăn cao cấp, không có biểu tình hứng thú.
-Cô có ngụ ý gì?
Mai Linh Lan hắc hắc cười, lắc đầu, tựa như không hiểu ý tứ. Tôi nghĩ nghĩ, vờ như buột miệng hỏi.
-Mai Linh Lan, cô thấy Hồng Công Dã là ngoài ý muốn vong mạng hay có kẻ cố ý đoạt mạng?
Mai Linh Lan nhìn tôi một chút, không có quá nhiều kinh nghi sửng
sốt, tựa như là có chút bất ngờ vì nhận được câu hỏi ngoài
ý muốn từ một kẻ xa lạ.Giọng điệu thản nhiên.
-Cậu
Mặc, hình như hỏi không đúng người rồi. Tôi dù có hứng thú
với anh ta thật nhưng cũng chỉ là xã giao thuần tuý, làm sao
biết được Hồng Công Dã vô ý đắc tội với kẻ nào? Hơn nữa, vì
sao cậu lại hỏi tôi? Cậu là đơn thuần tò mò hay có dụng ý
khác?
-A, tôi còn tưởng cô sẽ tiếc nuối anh ta nhiều
lắm, xem ra cái chết của Hồng Công Dã một chút ảnh hưởng cũng không có.
Mai Linh Lan uống nốt chỗ rượu trong ly, ý cười bên khoé môi có ngạo mạn tuỳ hứng lại tự tại phong hoa, khí
chất thật sự không hề tầm thường, diễn xuất không chê vào đâu
được. Một người thế này lại long đong lận đận 5 7 năm trời chỉ được đóng vai phụ vớ vẩn, quả là lãng phí cốt cách, tài
năng.
Cô hờ hững nhìn chiếc ly không, ánh mắt mông lung có chút phủ sương, như nhìn xuyên tới một không gian hư ảo mộng
mị, chất giọng nhè nhẹ như gió đến từ chốn núi tuyết xa xăm.
-Ai rồi cũng có lúc phải đối mặt với cái chết, chỉ khác nhau
là chết như thế nào, chết thời điểm nào.Có một số kẻ...không phải là trời diệt thì là nhân diệt...Chết kỳ quái sao? Vậy
chỉ có thể trách lúc sống không biết điều, ai bảo khiến người khác ngứa mắt.
Cô ta đặt ly không xuống. Tôi trợn trừng
mắt. Cô ta dường vô tình buộc miệng câu cuối, lại dường như cố
ý nhỏ giọng thốt ra. Như xem thử phản ứng của tôi.
Sau lại bổ sung thêm.
-Thế nào? Nghĩ ra được cái gì?
Tôi nhíu nhíu mày, một lát sau lắc lắc, chuyển đề tài.
-Ban nãy là cô hát bài gì?
-Là một khúc ca cổ xưa, tôi tình cờ nghe được, thấy thuận tai nên ghi nhớ...
Nói xong cô liền nho nho cất lời ca. Chất giọng mượt mà, rủ rỉ rù rì, như gió mà bay, vượt qua bình nguyên, mênh mang thảo vũ,
lách qua núi đá, nỉ non tịch liêu, qua sông dài tà dương, qua
rừng sâu tuyết phủ, tan vào lá, thấm vào đất, lắng vào nước,
trôi mãi trôi đến vạn trượng xa xôi, dịu dàng mơn trớn, lại thê
diễm đơn côi.
“...tiễn ngàn dặm cũng đến hồi phân ly,
đành uổng phí mảnh tơ hồng khăng khít, giải đồng tâm vì phong
vân đứt đoạn, núi xanh còn tình lại cạn, trăng khuyết tàn duyên đành tan...”
“...lời hứa xưa ai nâng niu ai tưởng niệm, năm tháng qua như nước chảy mây trôi, chỉ còn lại nỗi đau tận cốt
tuỷ, duyên không sâu tình không thọ, bể tương tư chia cắt đôi
bờ...”
“...ta và người âm dương cách trở, ngoái đầu nhìn tiếc nuối cả vạn năm, chỉ còn lại tiếng thở than hồi đáp,
suốt hành trình phiêu bạt một mình ta ...”
Có ai đó không ngừng lay gọi, tôi ngây ngô hỏi trong lòng rồi thẫn thờ xoay
đầu, ánh mắt không có tiêu cự, vài giây sau mới thu hình ảnh
về võng mạc, nhìn thấy gương mặt Ưu Đàm cực độ lo lắng kề
sát bên cạnh, biểu tình khó hiểu của Cung Trường Lĩnh trước
mặt, gương mặt Ô Nha mếu máo nhào vào lòng, nụ cười tựa tiếu
phi tiếu của Mai Linh Lan phía xa.
Cung Trường Lĩnh búng tay tanh tách, quan tâm.
-Này, quay xong rồi, cậu lại xuất hồn đi đâu? Không khoẻ chỗ nào?
-Bố? Bố làm sao thế? Đột nhiên gọi hoài không trả lời?
Tôi xoa đầu an ủi Ô Nha, Bông Tuyết ở trên đầu nó nhảy lên nhảy
xuống “chít chít”. Tôi nhìn một vòng, thấy mọi người đang thu
dọn đồ nghề, lục đục tản đi.
-Cậu cảm thấy thế nào?
Mai Linh Lan nghiêng đầu hỏi, chất giọng nhẹ nhàng thanh thoát.Tôi
đăm đăm cô, càng khó hiểu sâu sắc, miệng lưỡi khô khốc như lâu
ngày khát nước, não bộ còn chưa kịp sắp sếp câu cú, trong đầu ông ông thứ ngôn ngữ mật mã của Ưu Đàm.Tôi quay sang vỗ vỗ vào vai Ưu Đàm để trấn an rồi đứng dậy, lắc đầu.
-Cô, nãy cô hát cái gì?
Mai Linh Lan vươn những ngón tay trắng nõn, móng dài tô màu đỏ bóng bẩy, che miệng cười tủm tỉm.
-Cậu có hứng thú? Vậy tối nay quay xong chúng ta gặp riêng, tôi hát cho cậu nghe?
Dứt lời, cô ta vươn mấy ngón tay lên vung vẩy ý tạm biệt, thoải
mái xoay bước, cô gái đeo khẩu trang mặc quần xanh áo khoác đen
kia liền tới bên cạnh, ngoái đầu nhìn tôi một chút, rồi bước
theo. Ánh mắt thâm trầm sâu kín, tựa như một con mãng xà ẩn
mình trong đống đổ nát, dõi mắt quan sát tình hình bên ngoài .
Vị đạo diễn kia tiến tới, cũng nói mấy lời hỏi thăm, sau đó
vuốt cằm nhìn Ưu Đàm đứng bên cạnh, lia từ đầu tới chân, mắt
híp lại, gật gù cảm thán.
-Người này là bạn cậu Mặc?
Bộ dáng quả thật rất giống thiếu gia tôn quý, danh môn vọng
tộc.Cung phó tổng xem, mời người này quay một clip nhạc cổ
phong rất thích hợp? Tóc thật dài, rất có khí chất!
Lão vừa dứt lời tính vươn tay chạm vào tóc Ưu Đàm, nó liền “ngao” một tiếng như nhím xù lông, trừng mắt một cái, đừng nói lão
đạo diễn là cái đích ngắm tới, bị hun cho một thân lạnh run
từ trong gan ruột ra ngoài da lông, tôi đứng kế bên cũng giật
mình kinh sợ.
Lập tức đứng chen vào giữa, cắt đứt đường nhìn hung dữ của Ưu Đàm, hoà hoãn nói với lão.
-Đạo diễn à, bạn tôi tuyệt đối không thích hợp. Anh ta tựa như hoa
trong lồng kính vậy, chỉ có thể xa xa đứng ngắm, sờ vào...
Lão đạo diễn bị doạ sợ, mặt trắng bệch mắt trợn tròn miệng há
hốc, vốn cũng chỉ là tiện miệng hỏi han, nghe tôi nói thế thì thôi, có điều tò mò là bản tính con người, lại buộc miệng.
-Sờ vào?
-Ừm...có độc!
Tôi nghiêm túc nói.
Cung Trường Lĩnh như mọi khi liền đứng ra giải cứu. Gã đặt tay lên vai lão, xoay một cái rồi đẩy lão đi.
-Đạo diễn Chu, cậu ta có bệnh trong người tuyệt đối không thể trở
thành gà đẻ trứng vàng đâu. Ông cũng đói rồi để tôi gọi người chuẩn bị thức ăn?
-Tiểu Mặc Tử!
Tôi quay người lại, thấy Tư Đồ ngồi cách đó không xa với tiểu sư cọ, tay cầm kẹo mút vẫy vẫy.
Tôi liền dắt Ô Nha và Ưu Đàm tới, trên bày đã bày sẵn một đống đồ ăn thơm ngon bắt mắt.
-Cậu không đói nhưng Ô Nha và Ưu Đàm thì khác, nào, vừa ăn vừa nói chuyện.
Vừa ăn vừa nói chuyện cái gì chứ, chỉ thấy gã ngồi bên cạnh
không ngừng hi hi haha bồi cơm chay cho Vũ Linh và tiểu miêu miêu,
còn Ô Nha và Ưu Đàm, hai tên nhìn thấy đồ ăn là mắt sáng rực,
cũng chỉ biết cắm đầu vào nhai nuốt.
Tôi ngồi đút cơm cho Bông Tuyết, một lát sau Cung Trường Lĩnh trở lại.
Cung Trường Lĩnh trở lại, đầu tiên định hút thuốc, lại phát hiện
có con trẻ nên thôi. Tự rót rượu uống một hớp mới bắt đầu mở miệng.
-Đây là đám ảnh chụp lại, của mấy ngày trước
rồi, được hack từ camera giám sát của khu chung cư và từ đại
sảnh khách sạn.
Dứt lời gã đưa cho tôi xem hình trong di
động. Tấm ảnh khá mờ nhoè, hẳn là quay xa từ thiết bị bình
thường gắn ở trên góc trần đại sảnh rộng lớn, tuy ánh sáng
không thiếu nhưng độ sắc nét còn phải bàn lại. Miễn cưỡng phân biệt vài người qua lại qua trang phục là nam hay nữ, béo hay
gầy, cao hay thấp, về phần dung mạo, thật sự có dùng kính lúp cũng phải chào thua, trừ phi dùng thiết bị quét nét khắc
phục.
Gã chỉ chỉ một người mặc quần Jean áo sơ mi, áo
khoác nâu dạ, đội mũ lưỡi chai, bình dân bình thường, đứng ở
chốn nào cũng tuyệt không gây chú ý. Người này từ phía đối
diện đi ra ngoài nhưng không thấy mặt vì đeo khẩu trang. Sau đó
cũng là người này ở một hành lang hai bên là dãy phòng đóng
kín.
-Đây là ảnh chụp từ đại sảnh xa hoa của khách sạn 5 sao nơi Hồng Công Dã nghỉ lại và bỏ mạng trước đó mấy
tiếng. Còn đây là ở hành lang có phòng của Hồng Công Dã. Ảnh
chụp được rất nhiều, từ nhiều góc độ nhưng không nói lên được
điều gì, vì gã chỉ đi qua đi lại ở khắp mọi nơi, hết sức tự
nhiên tự như tham quan, tuyệt không có bất cứ hành động khả nghi nào.
Sau đó gã lại vuốt tay trên màn hình cho tôi xem
một loạt tấm khác. Đám ảnh đó cũng không khá khẩm hơn, người
trong ảnh dẫu nghi ngờ cũng không thể nhận dạng, nhưng coi bộ gu ăn mặc không thay đổi đã bán đứng gã.
-Đây là ảnh chụp từ camera giám sát khu chung cư cao cấp của Tào Phi Điện, cũng
ngay trước đó mấy tiếng thì phát hiện tên đạo diễn này bỏ
mạng. Chính là thời gian người này lởn vởn ở đây là cực khớp với thời gian nạn nhân tử vong. Dĩ nhiên, đây chỉ là phỏng
đoán, tuyệt không có chứng cứ. Trùng hợp? Đoán xem người này
là ai?
Tôi lấy khăn giấy lau mồm miệng ăn uống lấm lem
của Ô Nha, lại lấy thêm lau tay cho bé con, miệng nói với Cung
Trường Lĩnh.
-Là ai? Anh nghĩ tôi quen biết rộng lắm chắc? Bề ngoài nhỏ nhắn thấp bé, con gái?
-Bề ngoài đôi khi đánh lừa nhận định. Nhìn thấy người này có gì khác thường không?
Tôi gật gật, lại liếc mắt thấy bên mép Ưu Đàm dính đồ ăn, vươn
tay chỉ lên khoé miệng bên phải của mình, Ưu Đàm ngây ngô nhìn
lại đưa ngón tay xoa xoa bên mép trái. Ô Nha ngồi giữa thấy thế, tay nhỏ vươn lên quệt một đường, lấy đi thức ăn dư thừa, lại
thành thục lấy khăn giấy tự lau tay.
-Ưu Ưu lớn rồi còn
để dây đồ ăn tùm lum, xấu hổ. Tiểu Bạch Thử, mày cũng đừng
chạy nhảy lung tung. Nha, sao mày lại chạy sang bên con mèo kia,
coi chừng bị ăn bây giờ.
Tôi quay lại nói chuyện với Cung Trường Lĩnh.
-Đương nhiên nhìn ra, nhưng mấy người chỉ dựa vào hai lần tình cờ
ngẫu nhiên mà đã khoanh vùng được, thật giỏi nha.
Gã nhai nhai, đưa mắt liếc nhìn Tư Đồ đang xoắn xuýt bên Vũ Linh và hổ chibi.
-Đại ca nói hắc khí vây quanh người này khác lạ, sinh nghi nên cho
người theo dõi. Thà tự huyễn xác suất 1% khả năng xảy ra rồi
theo đó nhắm tới, còn hơn không có một đầu mối lần mò.
Cung Trường Lĩnh vuốt ve bộ lông của tiểu miêu miêu, đôi mắt tinh
ranh híp lại, đám râu rung rinh. Bông Tuyết chít chít nhảy nhót
bên cạnh, tựa hồ hai đứa đang trò chuyện.
-Cuối
cùng...người này cũng chính là cô gái ban nãy cậu bảo tìm
hiểu, Phùng Doanh Tử, em họ của Mai Linh Lan. Hai người có địa
chỉ nhà gần giống nhau, xem ra trước kia còn là hàng xóm, coi
bộ làm bạn với nhau từ hồi con nít, có vẻ thân thiết hơn tỉ
muội, đến khi vào đại học cũng là chung trường chung ký túc.
Có điều ngoại hình của Phùng Doanh Tử không được bằng, cũng
không có năng khiếu diễn xuất lên theo học thiết kế thời trang.
Về sau ra trường làm cho một công ty may mặc, nửa năm gần đây
mới trở thành chuyên viên tư vấn của Linh Lan, luôn bên cô ta như
hình với bóng...