Tôi một bên chống cằm, một bên gõ ngón tay lên mặt bàn kính.
-Tại sao đang có công ăn việc làm ổn định, nửa năm trở lại đây mới
trợ giúp?Là lúc Mai Linh Lan vẫn chưa nổi tiếng nha, nếu lúc
đó Mai Linh Lan công thành danh toại rồi còn có thể hiểu được.
Là nhận được điều kiện gì béo tốt? Hay chỉ là tình cảm giúp đỡ đơn thuần? Quan trọng chính là vài tháng sau, Mai Linh Lan cơ hồ thay da đổi thịt ngoạn mục? Nói nhờ khả năng trang điểm
phù phép cũng không ngoa. Nhưng hoá trang cũng chỉ là vỏ ngoài
được kỳ công tô son trát phấn, anh cảm thấy khí chất tính cách bây giờ và lúc trước có đồng nhất?
-Cái này?..
Cung Trường Lĩnh cầm đũa bắt đầu gắp thức ăn, nhai nhai nuốt nuốt, nói.
-Cái này đến một kẻ gà mờ như cậu còn nhìn ra, người khác có lý nào lại không minh bạch. À, tôi có tìm hiểu được một chút
chuyện. Mai Linh Lan và Hồng Công Dã chung trường nghệ thuật
cùng khoá diễn xuất, trước đó ngẫu nhiên cũng có chút giao
tình. Sau khi ra trường tuy bấp bênh trắc trở đường công danh sự
nghiệp nhưng nghe nói hai người vẫn thường xuyên giữ liên lạc.
Thẳng đến một năm trước, khi Hồng Công Dã hợp tác với Tào Phi
Điện, trở thành diễn viên nổi tiếng người người quan tâm biết
mặt thì cũng là lúc hai người cắt đứt dây dưa...Cậu nói xem
liệu có giống kiểu yêu đương bí mật lúc còn nghèo khổ, đến
khi công thành danh đạt lại phất áo rũ bỏ?...Cho nên chịu không
nổi cảnh người cũ hạnh phúc mới hợp tác hoặc nhờ vả tên mờ
ám nào đó...?
Gã vừa dứt câu liền có chuông điện thoại
reo vang, gật nhẹ nghe một lúc rồi vươn tay vuốt vuốt màn hình, đồng thời cũng nhìn chằm chằm không dời, thao tác một lúc lâu sau mới ngẩng lên nhìn tôi. Khuôn mặt đanh lại thật nghiêm
trọng, không biết là nhận được hung tin gì?
-Ban nãy đàn em báo tin, vụ án mạng liên hoàn này còn có một tầng lớp bảo mật nữa.
Gã xoay điện thoại, tôi nhìn màn hình, vươn tay khẽ kéo, là liên
tiếp một loạt hình ảnh đập vào mắt khiến người ta rùng mình
kinh hãi, ớn lạnh tận cốt tuỷ.
Những gương mặt xương xẩu hốc hác như kẻ chết vì đói ăn, mắt trắng dã mở to như con
ngươi muốn lòi ra ngoài lại vằn đầy tia máu đỏ, như nhìn thấy
điều tột cùng kinh sợ lại cũng tràn ngập ác độc oán hận,
làm người ta vô thứ liên tưởng tới việc phải chăng nạn nhân mới là thủ phạm cuồng sát.
Khoang miệng mở lớn cơ hồ có
thể nhét vừa nắm tay người, cơ hàm hoá đá như tượng điêu khắc, một loại thống khổ tuyệt vọng trên nếp da nứt nẻ khô hạn,
dúm dó chằng chịt, khiến người ta nhíu mày bất an cùng khó
hiểu tột bậc. Toàn thân nạn nhân như bộ xương khô được khoác
tấm da nhăn nheo khát cầu nước, da dẻ vừa tím tái lại xám đen, đặc biệt là phần hạ thân vẫn còn trong tình trạng thẳng
đứng, nói không hết kiểu chết quái gở dị dạng.
Không phải ảnh chụp tại hiện trường án mạng, là thi thể trong phòng giải phẫu pháp y.
Tôi tự rót rượu, nhấp một ngụm hơn nửa ly.
Trong nhiều kiểu đoạt mệnh, tôi vẫn là sợ hãi chết vì đói khát.
Thà cứ một nhát xuyên tim cho thống khoái. Mặc dù tôi nghĩ
mình hẳn không bị hai nhu cầu kia trực tiếp đe doạ song cũng
hiểu sự gặm nhấm đó khủng bố cỡ nào. Có thể hình dung ra
việc đám tế bào từ từ suy yếu rồi chết đi, mỗi ngày trôi qua
sinh mệnh tựa như dòng khí theo lỗ chân lông cấp tốc thoát ra
ngoài. Mỗi một cm rời bỏ cơ thể, như nếm trải sự tra tấn bản
năng nhất. Từng sợi dây thần kinh đều điên cuồng gào thét đòi
hỏi, tựa như trong cơ thể xảy ra động đất, mỗi giờ càng đến
gần với lưỡi hái tử thần, càng vô thức kịch liệt giãy giụa
trong tuyệt vọng. Tất cả đều từ tốn sụp đổ, ngày qua ngày là một sự dày vò sống chẳng bằng chết.
-Này là...
Cung Trường Lĩnh nhíu mày xác nhận.
-Những nạn nhân bị chết vì chứng thượng mã phong.Chính vì ma quái
như vậy nên cảnh sát mới bảo người nhà tuyệt không được nói
lung tung với bên ngoài, chỉ nói đơn giản với thân bằng cố hữu
là nhồi máu cơ tim lên cơn đột quỵ. Bản thân bọn họ cũng
chuyển đám hồ sơ thành tập tin tuyệt mật, phía phóng viên nhà
báo cũng chỉ nói sơ sài qua loa. Cậu nói xem...vụ này tuyệt
đối chính là giết người liên hoàn...Nhưng động cơ để xâu chuỗi? Cách thức xuống tay không tưởng? Hung thủ ẩn nấp đoán không ra, rốt cục là người sát hay quỷ hại?
Tôi há mồm một chút rồi mấp máy.
-Tôi thấy chết vì bị hút hết dinh dưỡng còn có lý hơn.
Cung Trường Lĩnh vươn tay xoa cằm.
-Nói thế cũng không sai, có điều...không tìm thấy miệng vết thương
nào hết...chẳng biết là máu bị lấy ra bằng đường
nào?...Chẳng lẽ dùng kim tiêm hút ra từng chút một? Dấu vết
nhỏ thế không biết đám pháp y có bỏ sót?
Gã cúi nhìn điện thoại, vuốt vuốt màn hình, miệng lẩm bà lẩm bầm.
-Ừm, cậu bảo...có khi nào bọn họ trúng thứ thuốc gì đó khiến
máu bị bốc hơi còn gây thêm phản ứng phụ khiến khoái cảm
thoáng chốc lên đỉnh rồi chết? Nghe cũng có vẻ thiết phục
nhỉ?
-Thuốc khiến người ta một mình cũng đạt được cực
khoái không quá hiếm lạ, nhưng khiến máu trong cơ thể sống từ
dạng lỏng chuyển sang dạng hơi thì quá hư cấu rồi?
Tư Đồ
ở một bên đột ngột chen miệng vào.Tôi uống nốt chỗ rượu, nhìn nhìn gã một bên chống cằm mút kẹo, một bên lơ đãng nói. Mắt
gã nhìn Tư Đồ Vũ Linh đang máy móc ngồi vuốt lông gãi cổ cho
tiểu miêu hổ, mắt bé lại hiếu kỳ nhìn Ưu Đàm vẫn còn ăn,
chính xác là nhìn đám lân tin bay quấn quýt bên tóc.
Tôi nhìn Ô Nha ngồi xoa bụng thở dài thoả mãn, nói.
-Ví dụ toàn bộ bọn họ quả thật ăn uống phải thứ gì đó...hoặc
hít phải thứ gì đó...vậy chúng có lưu lại trong cơ thể?
Tư Đồ dùng kẹo chỉ chỉ tôi và Cung Trường Lĩnh.
-Tôi nói, mọi chất dịch đều không còn, chỉ là khúc gỗ sấy khô
rang thì có thể lưu được cái khỉ gì? Cái đám đó, đập một
phát có khi tán thành bột cốt cũng nên. Không biết là tác
phẩm của tên thất đức nào, đột nhiên lòi ra một gã ác ma giả
dạng dân thường. Tưởng tượng kẻ điên đó rong chơi dạo mát giữa
lòng phố thị, liếc mắt thấy tên nào đó hợp hãn liền ti toe
hớn hở lại gần, giả bộ nhân nghĩa, ban cho một loại thần dược còn dặn dò kỹ lưỡng chỉ được dùng lúc một mình...thế là
chết trong phòng khoá kín trong khi hung thủ thì đang nhởn nhơ
bình trà phẩm rượu ở tận đẩu tận đâu.
Cung Trường Lĩnh gắp đũa thắc ăn, nhai nhai, phiêu mắt sang.
-Đại ca, anh phán chuẩn không cần chỉnh! Vậy nói xem kẻ gây án có
thể trông như thế nào?Làm ngành nghề gì tính cách ra sao?
Tư Đồ Phương Vi rót chén trà thơm, nhấp một ngụm, thong dong nói.
-Không phải chúng ta đang theo dõi Phùng Doanh Tử sao?
Cung Trường Lĩnh uống ngụm rượu, có chút bất lực lắc lắc đầu.
-Lúc chúng ta nghi ngờ cô ta ít nhiều có dây mơ rễ má, số nạn nhân
đã lên tới 21, chính là sau vụ của Hồng Công Dã, từ hôm đó
tới bây giờ mới qua 5 ngày, Phùng Doanh Tử và Mai Linh Lan cơ hồ cùng xuất cùng nhập, chưa từng tách rời cũng không thấy có
bất cứ hành động gì khả nghi....
Cung Trường Lĩnh ngẫm nghĩ một chút rồi trầm giọng nói.
-Ngoại trừ có một lần bọn họ bị một người chặn đường, chính là
cách đây hai ngày. Trò chuyện mấy câu xem chừng không được thân
thiện cho lắm, tên đàn em đứng không gần, chỉ cảm thấy tình
hình lúc đó bầu không khí khá căng thẳng khẩn trương. Gã đó
nói năng rất lung tung lộn xộn, nghe câu được câu không. Nhưng tên
đó trước khi bỏ đi liền rống lên một câu hoàn chỉnh rất rành
mạch rõ ràng “Cô có giỏi thì cứ giết tôi đi. Tôi có làm ma
cũng sẽ lôi cô xuống cùng.”
Tôi rót chén trà, đưa cho Ô Nha uống xúc miệng, múc một chút nước canh cho Bông Tuyết, nó
liếm láp mấy cái rồi lại nhảy nhót lung tung trên bàn ăn,
chính xác thì nhảy loi choi trước mặt con tiểu miêu hổ kia, tựa như trêu tức nó.
Tôi lắc lắc đầu, cái loại vật nhỏ tinh khôn ranh mãnh này, ỷ mình đáng yêu, thường quậy tới quậy
lui.Vừa nghĩ xong liền thấy tiểu miêu hổ kia đang nằm trên bàn,
bất động thanh sắc mắt lim dim mơ màng tận hưởng khoái cảm do
Vũ Linh thuận mao, đột ngột nhảy chồm ra, một phát túm lấy
cái đuôi Bông Tuyết, vật nhỏ chít chít hoảng hốt.
Tôi vừa rót thêm rượu vừa nhìn Cung Trường Lĩnh, nhấc mép cười.
-Điều này có nhiều ẩn ý đáng xem xét...
Cung Trường Lĩnh tuỳ ý gắp một đũa thức ăn, vừa nhóp nhép nhai
vừa nói. Mắt liếc nhìn Ô Nha chạy sang bên kia, vươn tay nhẹ
nhàng mà khẩn trương thuận mao cho tiểu miêu hổ đồng thời cẩn
thận nhanh chóng nhấc móng mèo cứu chuột trắng nhỏ.
-Người chủ động tới gây chuyện là Hoàng Lương Mộng, một nhiếp ảnh
gia làm cho một tạp chí thời trang có tiếng. Hoàng Lương Mộng
làm bạn với Hồng Công Dã từ hồi vào đại học.Từ nhỏ gã đã
thích cầm máy đi khắp nơi chụp ảnh, đến khi trưởng thành dễ
hiểu là nuôi mộng nhiếp ảnh gia. Tuy cả hai khác chuyên nghành
nhưng chung ký túc xá, có lẽ nói chuyện mấy lần thấy hợp gu
hợp nhãn, từ đó trở thành bạn thân với nhau.Nhưng nghe nói sau
khi ra trường không rõ vì nguyên nhân gì tình cảm càng lúc càng lạnh nhạt xa cách. Rốt cục mối quan hệ trăm tơ ngàn lũ này
là thế nào?
Cung Trường Lĩnh vừa nói dứt câu lại có
tiếng chuông từ điện thoại. Gã vừa nghe được một chút liền
vụt đứng lên, sắc mặt đanh lại, giọng nói trầm trọng.
-Hoàng Lương Mộng chết rồi!
Tôi ngây người một chút, nhìn Tư Đồ, Cung Trường Lĩnh bổ sung thêm.
-Chết ngay tại nơi này, vừa xong.
Tư Đồ vội nói.
-Hai người đi đi, tôi trông bọn trẻ.
Tôi vừa đứng lên, tay áo liền bị nắm lại, cúi nhìn, Ô Nha đang
cầm vạt áo. Tôi nháy mắt mấy cái, Ô Nha nghiêng đầu, chất
giọng non nớt nói.
-Con nhớ ra rồi, mẹ Vân Thải từng nói
qua, các đại vu nữ đều có khả năng nuôi một con sủng vật chuyên dùng hút máu nam nhân, để nuôi dưỡng vu thuật của bản thân.
Ô Nha dừng lại một chút, chất giọng vô tâm vô phế của con trẻ
đều đều lan toả như nói một vấn đề bình thường tới tầm
thường.
-Hoặc dùng để giết hại đám nam nhân không còn giá trị lợi dụng, loại rác rưởi phế vật...Bọn họ sẽ chết như
lũ cá phơi khô dưới cái nắng chang chang nảy lửa. Bị quỷ Si Mị giết, linh hồn sẽ luẩn quẩn vô vọng nơi dương thế, không cách
gì tìm thấy đường xuống Âm Phủ đầu thai.
Tôi ngây người một lúc, cảm giác cổ họng khô khốc. Ô Nha líu líu tay áo tôi.
-Con nhìn mấy thứ chết chóc kinh khủng thế đâu phải lần đầu...hễ
nhắm mắt ngủ đều mơ thấy ác mộng đeo bám mà.
-Hai cái cô đó đều bốc lên mùi vị nôn nao của tử vong...Cái cô xinh đẹp
mang theo khí tức gai nhọn, tựa như đoá hoa kiều diễm nở giữa
đầm lầy máu tanh...tràn gập hơi thở nguy hiểm mà dụ hoặc dấn
bước.
Tôi quay đầu nhìn sang, là giọng nho nhỏ như tiếng
ruồi muỗi vo ve của Tư Đồ Vũ Linh, chất giọng như hương hoa,
nương theo gió luồn vào lỗ tai con người.
-Nhưng cái cô đeo
khẩu trang lại mang theo cảm giác quái dị hơn, tựa như một con
ác lang đứng trong bóng tối, toàn thân đẫm máu bản thân, cũng
đẫm máu kẻ khác...Bố Vi mang con theo, con có thể siêu độ cho
vong hồn.
Nói dứt lời bé con liền vươn tay ý như muốn
được Tư Đồ bế. Ô Nha cũng túm lấy áo tôi giật giật, ngước đầu nói.
-Mau, kẻo cô ta cũng không thể sống tiếp.
Bé
vừa dứt lời Cung Trường Lĩnh liền xoay bước, tôi bế bé vội
bước theo, Ưu Đàm cũng nhanh nhẹn đứng dậy, Tư Đồ bồng Vũ Linh
bám gót, dọc đường Cung Trường Lĩnh nói tiếp.
-Bởi vì
chúng tôi nghi ngờ Phùng Doanh Tử, nên cho người theo dõi sát
sao. Ban nãy có đàn em báo cô ta hiện giờ đang ngồi riêng với
một nam nhân trong phòng kín. Chỉ có hai người bên trong độ nửa
tiếng, tên đàn em liền phái một nhân viên thử gõ cửa mang nước
vào xem sao. Chẳng ngờ cửa vặn mở dễ dàng, căn bản bên trong
không buồn chốt, phát hiện Hoàng Lương Mộng nằm trên mặt đất,
cơ thể teo tóp không khác chết vì đói khát, còn Phùng Doanh Tử vẫn bình tĩnh ngồi, là Tông Chính Quang thông báo cho tôi hay.
Chúng tôi đi thang bộ xuống tầng dưới, bước nhanh trong khu hành lang
vang vọng tiếng hát hò từ những căn phòng hai bên. Sau đó thả
chậm cước bộ, phía trước có một người đứng canh trước căn
phòng đóng kín, vừa nhác thấy chúng tôi tên đó liền lao tới
đón đầu.
Cung Trường Lĩnh hỏi ngay.
-Đã thông báo cho cảnh sát chưa?
Gã lắc nhẹ.
-Tông đội trưởng bảo chờ đại ca tới.
Vừa nói xong gã liền quay lại mở cửa cho đám chúng tôi vào.Cửa
đóng lại, trong phòng ánh sáng mờ ảo không thực, dường như có
rất nhiều hình bóng lặng lẽ di chuyển, lại tựa như mọi thứ
bất động, im lặng một cách quái dị. Rõ ràng chỉ rộng cỡ một phòng ngủ 20m vuông mà ngỡ lạc bước tới chiều không gian ma mị vặn vẹo của những dải ánh sáng vô hồn lay động.
Trước
mặt có kê bộ bàn ghế mềm, đối diện là bộ dàn hát, trên đầu
chùm đèn nhiều sắc màu không ngừng xoay vòng phát ra thứ ánh
sáng hư hư ảo ảo như muốn lừa bịp người nhìn, khiến người ta
lầm đường lạc lối trong thứ khoảng không ngột ngạt bế tắc,
một áp lực vô hình đè nén làm ta hít thở khó khăn.
Tông Chính Quang quay đầu lại, nhíu mày nói.
-Tư Đồ đại thiếu gia, Cung đại ca, cô ta đã ngồi bất động như vậy
suốt, dù chúng tôi có hỏi gì cũng không trả lời. Mọi thứ vẫn được giữ nguyên, chờ các anh định đoạt.
Chúng tôi tiến
tới gần hơn, Phùng Doanh Tử đã bỏ khẩu trang, ngồi đơ ra như
khúc gỗ, ánh mắt trừng trừng hung hãn nhìn thi thể tưởng như
bị đóng băng nơi đó. Quanh người bao bọc thứ hắc khí ngùn ngụt lan toả tựa như mưa trên trời rơi xuống, bung vỡ rồi chìm
nghỉm, tuần hoàn nối tiếp.
Cung Trường Lĩnh tắt đèn màu, bật đèn sáng bình thường, đám chúng tôi nhìn nhau rồi lại
nhìn cô gái ngồi như tượng tạc kia.
Không cần khám nghiệm, chỉ bằng mắt thường quan sát cũng biết kẻ nằm kia hết đường
cứu sống. Cơ thể cuộn lại như tôm luộc, chịu đựng sự thống
khổ tột cùng trong đau đớn. Thân xác gầy trơ xương trên nền đất
giá lạnh bủa vây, làm người ta có cảm tưởng chỉ là một bộ da nhăn nheo xám xịt tạo hình người khoác lên, sự lạnh lẽo rùng
mình của tử thi làm đầu óc người ta trống rỗng mờ mịt.
Không thể hình dung nổi cách đó nửa tiếng còn là một con người
sức khoẻ và hình thể bình thường. Là bị thứ gì hút hết
dưỡng chất? Hay được cho vào lò sấy khô giòn? Ngũ quan méo mó
là đến tột cùng kinh hãi hoảng sợ điều gì? Con ngươi trợn
trừng còn thấy rõ dấu vết nước mắt là nhìn thấy điều gì
khủng khiếp tới mức, miệng mở to như muốn kêu lớn cầu cứu lại nắm tay cam chịu bất lực?
Tôi hỏi Cung Trường Lĩnh.
-Mai Linh Lan ở đâu?
Tông Chính Quang trả lời.
-Lúc đó cô ta ngồi ăn với đám nhân viên quay phim, chỉ có Phùng Doanh Tử tách ra gặp riêng Hoàng Lương Mộng.
Vừa dứt lời, phía ngoài có tiếng gõ cửa, cửa mở, tên đàn em ló đầu vào nói.
-Cung đại ca, Mai Linh Lan tới.