Nhìn nhìn một hồi không thấy có dị biến gì trong đầu lại thầm nhận
định,phải chăng đó cũng là xác người,thế là lại thận trọng bước tới.
Trong này không có một nguồn sáng,cực kỳ tăm tối,gió lạnh lẽo nhè nhẹ lưu
chuyển mang theo mùi thối rữa của tử thi,mùi phân và nước tiểu của đám
động vật sống quần cư trên đỉnh hang,chất thành lớp thảm dày cộp dưới
chân .Nghĩ tới cái lũ dơi kia sống trong này từ thời cụ kị mà mắt chỉ
mang tính chất trang trí,chúng chủ yếu dựa vào sóng âm phát ra từ miệng
để định vị.
Chất thải này không được khai thác có phần lãng
phí,nhân tiện tôi loạng quạng trong này chưa biết đến kiếp nào mới đào
thoát liền sờ soạn bên thân mới nhận ra dùi cui điện làm rơi mất rồi.Lại đưa 2 tay ra lần mò xem có miếng đá nhỏ nào thì đột nhiên cảm giác nguy hiểm ập tới lập tức cơ thể đình chỉ cử động,đôi tai vểnh lên nghe
ngóng.
Đám dơi tạo ra tiếng động trên đầu đủ lớn để át đi mọi thứ biến dị xung quanh tôi.Cảm giác này không mất đi,dường như còn mạnh mẽ
hơn,tôi cúi thấp thắt lưng thận trọng tiến về bên vách đá,tay càng không ngừng sờ mó trên đám phân dơi.
Tôi mở căng mắt,thở cũng không
dám thở mạnh,vô cùng khẩn trương cuối cùng cũng tìm thấy ,một tia vui
mừng lóe lên,tức thì cầm lấy hai khối dùng sức quẹt mạnh vào nhau.Một
nhát lại một nhát,không ngừng tạo ra những vết xước va chạm mạnh mẽ tóe
ra ánh lửa.
Phải,trong giây phút căng thẳng nhịp tim đập một cách hỗn loạn này,hiểm nguy còn chưa xác định rõ là từ chỗ nào,tôi cần ánh
sáng.
Đừng nói là trong bóng tối đen đặc cùng địa phương có xác
chết bị thú dữ ăn thịt,chỉ cần bản thân bị nhốt trong 4 bức vách kín mít cũng đủ tạo ra hủng hoảng tâm lý ,xung quanh chẳng mang tính uy áp cũng có thể khiến bản thân tự nảy sinh áp bức.Lại nói,cảm giác này vẫn tồn
tại,rất rõ ràng, như nhắc nhở tôi phải biết đề phòng.
Rốt cuộc là thứ gì đang tiến lại gần?
Giống như bạn bắt ép phải tham gia một trò chơi tâm lý ,từ phía sau lưng câu
hỏi chậm chãi đưa ra,đảo mắt phải trả lời ngay,điều đó rất dễ lộ ra sơ
hở ,từng chút tâm lý mất đi cán cân thăng bằng .
Con người ai mà
chẳng có lúc phạm phải sai lầm,nhưng có những thời điểm,bạn lại ngu ngốc chạm phải ,vậy thì xong rồi.Sai lầm này không có cách gì sửa đổi,bởi vì bạn đã chẳng còn cơ hội.
Tôi cắn răng nén đau nhức mạnh mẽ cho 2 khối đá va chạm,những tia lửa tóe lên,văng xuống,bắt vào đám phân
dơi,bùng cháy.Những chỗ chưa bắt lửa phân dơi hắt lên thứ lân tinh lấp
lánh như cát,cho nên nó còn có tên gọi khác hoa mỹ hơn là dạ minh sa.
Một hơi nhè nhẹ vừa thở ra,liền có luồng khí hôi tanh xộc tới,mùi này rất
kỳ quái,như không tồn tại lại vô cùng rõ ràng.Trong hơi thở hôi hám tanh tưởi lại tràn ngập cỗ tử vong,giống như khí thế khi đối mặt với thần
chết khiến người ta kinh hãi.
Tôi lặng người mất một lúc,hơi thở này mang theo khí thế cường giả,nguồn nội lực mạnh mẽ như chèn ép tim
phổi đối phương khiến họ hít thở không thông,chân như nhũn ra,đứng không vững,quỵ xuống cam chịu.
Chẳng lẽ xác chết sống dậy?không
không,tôi lắc đầu.Xác chết là một cỗ tử thi dù có hoạt động được cũng
chẳng thế tạo ra khí thế tựa như là,của loài động vật đứng trên đỉnh
chuỗi thức ăn,hay nói đúng hơn,đây không còn thuộc về sức mạnh tự
nhiên,không thuộc về hiểu biết của phàm nhân,đây là khí thế của quỷ
dữ.
Con người là loại động vật thường là vì không nhìn rõ
trông nó ra sao,không hiểu nó là thứ gì nên mới đâm ra kinh sợ tới mức
chân tay bủn rủn.Chỉ cần hiểu được chút ít về nó tự nhiên nỗi sợ cũng bị đẩy lùi đi ít nhiều,cũng có can đảm mà chống chọi lại.Tôi nhắm
mắt lại,gắng tự an ủi bản thân phải bình tĩnh ,lại dùng hết sức cọ xát
đá vào nhau những mong có thể tạo ra nguồn lửa lớn hơn,chẳng phải dã thú thường sợ lửa,hơn nữa bản thân con người nhìn thấy lửa tự nhiên trong
lòng như được tiếp thêm chút sức mạnh.
Lửa lan đi ngay ,thành một dải liên tiếp nhưng không lớn lắm,tạm soi một vùng.Trong lúc dầu sôi
lửa bỏng này,tảng đá là vật cứu cánh,tôi muốn lửa lan đi càng xa cành
mạnh,nếu không cứ thế này,mắt chỉ nhìn thấy được những gì trong phạm vi
của nó liếm tới,ngoài phạm vi lại là khoảng mù mịt bất an.
Tôi
nhìn thấy một sợi dây thừng gần một xác chết trơ xương trắng hếu,sợi dây này vẫn còn cột một vòng quanh vị trí lúc trước gọi là thân thể.Lia
mắt,lại nhìn thấy mấy thây khô khác cũng tương tự,cơ thể có quấn sợi
thừng,hoặc sợi thừng vất gần đó,xương bị gãy làm mấy đoạn,cái thì mất
đầu cái thì cụt tay,lăn lông lốc mỗi nơi một bộ phận.
Cảm giác có thứ gì phóng tới,theo bản năng tôi lăn một vòng khỏi vị trí lúc đầu
nhưng vẫn để lại một đám xước trên bả vai.Tôi nhìn aó khoác mùa đông
bằng chất liệu da bò,lại dễ dàng bị xé rách như tiện tay xé một tấm
lụa,lấy thêm lớp áo quân phục bên trong rồi để lại vết thương trên da
thịt,tuy không nặng nhưng chứng tỏ lực ra tay rất mạnh bạo và thứ vũ khí tạo ra được như thế là cực kỳ sắc bén.
Tôi nghĩ hành động ban
nãy chưa thông qua đại não xử lý phải là phản ứng cực nhanh,thế mà vẫn
chậm một nhịp .Cái áo này tôi mượn của Âu Tử Dạ,lăn lộn một hồi bám dính đầy phân,giờ nhìn kỹ lại vết xước vết rách tùm lum,xem tôi sau này trả
áo lại cho người ta thế nào.
Tôi nhìn về phía thủ phạm,tức khắc hiểu thế nào là uy thế trấn nhiếp hồn phách.
Trong vòng vây của lửa đỏ ánh xanh lam lép bép nổ vì đốt đến chất cặn bã
trong phân chưa được tiêu hóa hết,phát ra thứ mùi càng kinh tởm.Khói lởn vởn lan ra kèm theo mùi photpho hắc hắc như hút hết không khí xung
quanh,tôi ho lụ sụ mấy cái nheo nheo mắt nhìn thứ được ánh lửa nho nhỏ
chiếu sáng.
Đầu tiên nó khá to lớn,cỡ một con trâu ,khi cái mặt nó xoay lại nhìn nhìn tôi như nhìn một con thỏ đang run rẩy trong góc
đường cùng.Ánh mắt màu tím ,phát ra quang mang nhàn nhạt xanh lam,cái
nhìn đó sắc bén mà cao ngạo.Từ trên cao rọi xuống chỗ tôi thản nhiên mà
dửng dưng ,như thể đang thưởng thức nỗi sợ hãi của con mồi.
Khoảng khắc đó lần đầu tiên trong đời biết được thì ra có thứ quái vật chỉ cần dùng ánh mắt đã có thể gây áp lực cho loài khác ,khiến con mồi cảm thấy không cách gì phản kháng,bất lực nhìn nỗi kinh sợ to lớn như sóng triều cường đánh úp lên.
Nó có thân như của con báo đốm,loang lổ
những hoa văn lông vàng xen vòng đen ,một con báo trưởng thành dài nhất
cũng chỉ khoảng 2m và nặng cỡ hơn 100kg,ấy là nếu nó thuộc về phạm vi tự nhiên.Còn cái con đang ngạo nghễ nhìn tôi một cách xem thường ,thờ ơ
như nhìn côn trùng vô hại,nó căn bản là loại nghịch thiên.
Nó
phải cao gần 3m,ấy là đang tính cái thứ này đứng trên 4 chân và dài hơn
3m,cơ bắp cuồn cuộn săn chắc như đá tảng thế kia phải nặng cỡ mấy con
báo đốm cộng lại.Một cú bạt tai của nó cũng đủ khiến tôi chầu tổ
tiên.Nhưng thứ khiến tôi cảm thấy toàn thân bủn rủn là cái đầu,cư nhiên
đính trên đó là một đầu hổ,mà đầu hổ này lại còn hao hao đầu người mới
kinh dị.
Nó không phải là con thú lôi tôi xuống,ở đây còn một
loại thú khác cùng sinh sống nữa sao?con này ở đây có một con hay mấy
con?đừng có lát nữa xuất hiện thêm một con rồi 2 con vì tôi mà tranh
tranh đoạt đoạt cuối cùng lưỡng bại câu thương tôi lại thành ra là ngư
ông đắc lợi nha.
Được rồi đây căn bản là loài mới xuất hiện?hay
là loài đang đứng trên bờ tuyệt chủng được liệt vào sách đỏ quốc gia
cần bảo vệ?hay chẳng qua chỉ đơn giản là một mẫu thí nghiệm lai tạo cấy
ghép của đám giáo sư quân đội?
Nó hướng đầu lên trên mở rộng
miệng gầm lớn,tiếng gầm vang vọng 4 bề,dội vào các vách đá rồi đập trở
lại,ong ong trong đầu tôi như có cây búa gõ nhịp nhịp vào sợi dây thần
kinh thái dương.Phía trên một mảnh xôn xao,khiến đám dơi bay càng hỗn
loạn,cứ thế lao vào nhau,lao vào vách hang như không nhận ra chướng ngại vật.