Thiên Huyền

Chương 25: Chương 25: Diệp Khinh Mi




Lục Thanh chính là nhìn Lưu Mỹ Lệ không quen mắt, cho nên muốn trêu chọc nàng một chút. Đợi Lưu Mỹ Lệ phùng mang trợn mắt, hắn mới đuổi sang một bên, kết quả làm cho Lưu Mỹ Lệ tức đến đỉnh đầu muốn bốc khói.

- Bắt lại!

Không thèm để ý Lưu Mỹ Lệ, Lục Thanh đưa mắt về phía Hoàng Mai lạnh lùng hạ lệnh. Ngay lập tức Hoàng Mai bị hai chiến sĩ đem trói.

- Ngươi làm gì? Vì sao bắt ta?

Hoàng Mai tinh thần có chút hoảng hốt vội vàng nói.

- Giải đi!

Lục Thanh không trả lời, tiếp tục hạ lệnh. Rất nhanh Hoàng Mai bị đưa ra ngoài. Mặc kệ ả hô to gọi nhỏ cũng không làm nên trò trống gì.

Cuối cùng chỉ còn lại Lâm Thiên Tuyết, Lục Thanh không đối nàng thẩm vấn, mà mang theo nàng rời đi.

- Ngươi muốn đưa ta đi đâu?

Rời khỏi lều trại, Lâm Thiên Tuyết hướng Lục Thanh nghi hoặc nói.

- Một lát ngươi liền biết.

Lục Thanh cười cười, cố làm ra vẻ thần bí.

- Giả thần giả quỷ.

Lâm Thiên Tuyết bĩu môi, không thèm để ý.

...

- Diệp tiểu thư, xin dừng bước.

- Ta muốn gặp Trần Hạo, ngươi đưa ta đi gặp hắn.

Diệp Khinh Mi thấp giọng nói, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sự tò mò.

- Trần sư huynh không tại tông môn, Diệp tiểu thư mời về đi.

Tiêu Vinh nhíu mày, bất đắc dĩ nói.

Diệp Khinh Mi hai mươi mốt tuổi, đại tiểu thư Diệp gia, tu vi Đan Nguyên lục trọng cảnh, danh xưng Thần Châu tứ đại mỹ nhân, Thần Châu thập đại thiên tài trẻ tuổi.

Ngoài hai thân phận kể trên, Diệp Khinh Mi còn là thê tử của Trần Hạo.

Năm đó, Trần Hạo hoành không xuất thế, chấn động Thần Châu. Diệp gia không kịp chờ đợi lập tức liên hệ Thanh Vân tông ngỏ ý liên hôn, muốn đem Diệp Khinh Mi gả cho Trần Hạo.

Diệp gia địa vị siêu phàm, Diệp Khinh Mi càng không phải đóa hoa trong lồng kính, Thanh Vân tông như nhặt được bảo, trực tiếp đáp ứng.

Ngày đại hôn phi thường náo nhiệt, thế lực khắp nơi nhao nhao đến chúc mừng. Chẳng qua, tân lang cũng như tân nương lại không xuất hiện.

Trần Hạo thả ra thông cáo, hắn bận bế quan, không thể bỏ dở, nhưng hắn nhận Diệp Khinh Mi, tuyên bố nàng là thê tử của hắn.

Diệp Khinh Mi cũng đưa ra lý do tương tự, đồng thời tiếp nhận Trần Hạo là trượng phu của nàng.

Trận hôn lễ năm đó đến nay vẫn là đề tài khi trà dư tửu luận. Nhưng Trần Hạo và Diệp Khinh Mi lại chưa từng gặp nhau lấy một lần.

Tính toán thời gian, đã năm năm có thừa, Diệp Khinh Mi sớm không đến muộn không đến lại đến vào lúc này. Nàng đến tìm người, chỉ là Thanh Vân tông làm gì có người để cho nàng tìm.

- Trần Hạo không ở tông môn, vậy hắn đi nơi nào?

Diệp Khinh Mi nheo mắt, mấy năm này nàng một mực bị vây trong một tòa di tích, vừa trở ra liền nghe Trần Hạo bị người đánh trọng thương. Nhận được tin, Diệp Khinh Mi nhà còn chưa về đã vội vàng chạy tới Thanh Vân tông.

Diệp Khinh Mi muốn gặp Trần Hạo, phần là để thăm hỏi, phần vì muốn biết vị trượng phu tiện nghi của mình, rốt cuộc có hình dáng như thế nào, là người hay quỷ.

- Hắn chết!

Tiêu Vinh do dự một hồi, liền mở miệng.

- Chết rồi? Không phải chỉ trọng thương thôi sao?

Diệp Khinh Mi biến sắc, nàng đối Trần Hạo không có tình cảm gì, nhưng nói thế nào hắn cũng là trượng phu của nàng, hắn chết, nàng chẳng phải trở thành góa phụ? Diệp Khinh Mi không có khả năng ghánh nổi cái thanh danh này.

Tiêu Vinh trầm mặc, kế đến đem tất cả mọi chuyện nói rõ một lần. Diệp Khinh Mi nghe xong liền tức đến toàn thân run rẩy, ánh mắt bắn ra sát khí lạnh như băng.

- Hắn dù lại phế cũng không đến mức không làm được một người bình thường, các ngươi không cần hắn, có thể đưa hắn đến Diệp gia.

- Các ngươi vậy mà đem hắn ném, khốn kiếp.

Diệp Khinh Mi nói, thanh âm hàm chứa phẫn nộ không cách nào áp chế.

- Diệp gia cần một tên phế vật để làm gi?

Đúng lúc này, một đạo thanh âm từ phía xa truyền tới, nhìn lại mới biết hóa ra là đại trưởng lão.

Tiêu Vinh khom người hành lễ, Diệp Khinh Mi mặc dù có hơi kinh sợ, nhưng không cúi đầu, cũng không thèm chào hỏi, nàng nói:

- Phế vật lại thế nào, hắn là trượng phu ta, ta nuôi hắn không được sao?

- Ta dù không tốt, cũng không giống như một số người vắt chanh bỏ vỏ, lòng lang dạ thú.

- Làm càn!

Đại trưởng lão quát lạnh, phóng thích khí thế đánh về phía Diệp Khinh Mi.

Đối phương tu vi sâu không lường được, Diệp Khinh Mi bị khí thế khủng bố đập bay mấy chục mét, miệng tràn tơ máu.

- Chuyện của bản tông không đến lượt tiểu oa nhi như ngươi chỉ trích.

- Nếu không phải nể tình Diệp gia, ngươi đã chết.

- Cút đi!

Đại trưởng lão cao cao tại thượng, khinh miệt nói. Ở trong mắt hắn Diệp Khinh Mi còn không bằng con kiến. Loại người này cũng dám ở trước mặt hắn càn quấy, không chết đã là mộ tổ bốc khói xanh.

“Lão già, ngươi đợi đó cho ta, có một ngày ta nhất định khiến ngươi trả giá đắt.

Trần Hạo, ngươi yên tâm ta sẽ giúp ngươi báo thù, coi như thê tử như ta vì ngươi làm chút chuyện đi.”

Diệp Khinh Mi xoay người, tròng mắt oán độc. Trượng phu còn chưa biết mặt đã chết, đột nhiên trở thành góa phụ, bảo sao nàng không hận.

...

- Các ngươi làm gì?

Lục Thanh mang theo Lâm Thiên Tuyết tiến vào lều trại. Vừa vào tới hắn lập tức sầm mặt quát.

La Nhật Hạo, Trần Vĩnh Thành, hai tên này đang bị đánh hội đồng, đánh thành đầu heo, không nhận ra hình người.

- Chúng ta...!

Tám người khí thế hung hăng, trông thấy Lục Thanh liền co đầu rụt cổ, cả bọn ấp a ấp úng, muốn giải thích lại không biết nói gì cho phải.

- Ở đâu ra hai con heo?

Lục Thanh nhìn hai người mặt mày sưng húp, nghi ngờ hỏi.

- A, là hai con heo rừng.

Bọn người sửng sờ, qua mấy giây, Phương Bằng kịp phản ứng nói.

- Đánh tiếp đi, đem ra ngoài đánh.

Lục Thanh phất phất tay.

Con mẹ nó...

Con mẹ nó...

La Nhật Hạo cùng Trần Vĩnh Thành khóc không ra nước mắt, những tưởng Lục Thanh xuất hiện, bọn họ sẽ được giải thoát, ai mà ngờ hắn coi bọn họ là heo, đã vậy còn muốn đánh tiếp. Quá thảm.

Hai người đang định hô một tiếng chiến thần tha mạng, nhưng trông thấy Lâm Thiên Tuyết đứng phía sau liền ngậm miệng, cuối cùng bị đau khổ kéo đi.

- Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi đưa ta đến nơi này để làm gì rồi sao?

Lâm Thiên Tuyết nhìn hai người này có chút quen mắt, muốn nói lại thôi. Đợi đám người đi hết, nàng mới lên tiếng.

- Tặng quà cho ngươi.

Lục Thanh quay người, ôn nhu nói. Trên miệng treo một nụ cười hiền lành.

- Quà? Ta không quen nhận đồ vật của người lạ.

Lâm Thiên Tuyết lạnh nhạt mở miệng.

- Ta không phải người lạ.

Lục Thanh gấp, hắn không biết Lâm Thiên Tuyết nói như vậy là có ý gì.

- Chỉ cần ngươi không chứng minh được, việc ngươi cùng nữ nhân cấu kết là giả, thì ngươi trong mắt ta chính là người lạ.

Lâm Thiên Tuyết đạm mạc nói. Nàng cho Lục Thanh cơ hội, với điều kiện hắn không phải kẻ phản bội. Nếu là ngược lại, hai người xem như vẽ một dấu chấm tròn. Dù khó, Lâm Thiên Tuyết cũng không chấp nhận sự phản bội, tuyệt không tha thứ.

- Ngươi không thể niệm tình ta cứu ngươi mà phá lệ một lần sao?

Lục Thanh cười khổ, họa từ miệng mà ra chính là tình huống này. Thế nhưng, hắn không hối hận, không sợ hiểu lầm, không sợ phải giải thích, chỉ sợ chuyện không may.

- Lấy ra đi, ta xem một chút.

Lâm Thiên Tuyết không biết suy nghĩ ra cái gì, đột nhiên nói.

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Lục Thanh mừng như điên, nhanh chóng lấy ra một chiếc nhẫn tuyệt đẹp.

Nhẫn được làm bằng ngọc thạch, tỏa ánh sáng lấp lánh, phía trên còn khảm một viên đá màu xanh lam, từ viên đá phát ra tia sáng nhu hòa dìu dịu.

Lâm Thiên Tuyết hai mắt mê ly, thật đẹp, đẹp không thể nào diễn tả bằng ngôn từ. Nàng bị thứ đồ chơi này chinh phục.

- Để ta đeo cho ngươi.

Lục Thanh ôn nhu nói.

- Không cần, ta tự làm.

Lâm Thiên Tuyết lắc đầu, nàng còn lâu mới cho phép Lục Thanh chạm vào người.

- Đây là nhẫn cưới, ngươi không thể tự đeo.

Lục Thanh vẫn như cũ kiên trì, hắn nằm mơ cũng muốn cầm bàn tay nhỏ kia. Có cơ hội nhất định phải nắm bắt.

- Nhẫn cưới?

Lâm Thiên Tuyết liếc mắt, nàng bây giờ mới phát hiện, nguyên lai Lục Thanh cũng đeo một cái giống y hệt. Mặt của nàng bất giác đỏ lên.

Do dự vài giây, Lâm Thiên Tuyết hai mắt nhắm chặt, mặt đẹp đỏ bừng, chậm rãi đưa tay ra. Trong lồng ngực trái tim đập nhanh hơn bao giờ hết.

Ngoại trừ gia gia, và cha của mình, Lâm Thiên Tuyết chưa từng để nam nhân chạm vào người, nàng giống như một đóa hoa sen tinh khiết không nhiễm bụi trần. Lúc này đưa tay cho Lục Thanh cầm, Lâm Thiên Tuyểt xấu hổ muốn độn thổ.

Lục Thanh so Lâm Thiên Tuyết không kém bao nhiêu, hắn còn là lần đầu tiên cầm tay nữ nhân, trong lòng hồi hộp không thôi. Hai tay thậm chí run nhẹ.

Rốt cuộc Lục Thanh lấy hết dũng khí, mạnh dạn cầm lấy bàn tay mềm mại, dùng tốc độ nhanh nhất đeo nhẫn cho Lâm Thiên Tuyết.

- Hy vọng ngươi không có gạt ta.

Lâm Thiên Tuyết thu tay về, bỏ lại một câu liền chạy ra ngoài, xấu hổ chết mất.

Lục Thanh đứng ngây ra, hắn vừa thực hiện thành công một hành động vĩ đại. Trong lồng ngực trái tim chực chờ như muốn thoát khốn mà ra, quá hồi hộp, quá căng thẳng, hắn chưa bao giờ trải qua loại cảm giác kỳ lạ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.