Thiên Huyền

Chương 26: Chương 26: Thiên Minh Học Viện




Trở lại Diệp gia, Diệp Khinh Mi lập tức đi tìm Diệp gia gia chủ Diệp Khánh Hạc.

- Khinh Mi, ngươi trở về.

Diệp Khánh Hạc đang nghiên cứu thư tịch, trông thấy Diệp Khinh Mi liền mĩm cười.

- Cha, ta muốn đi Huyền Châu.

Diệp Khinh Mi trong lòng uất ức, nghĩ đến việc đột nhiên trở thành góa phụ, nàng liền giận, nàng muốn báo thù.

- Ngươi nói bậy bạ gì đó?

Diệp Khánh Hạc ngây người, một lát sau liền nhíu mày. Diệp Khinh Mi đi một lần liền đi hơn ba năm, vừa mới trở về lại đòi đi, đã vậy còn là Huyền Châu tàng long ngọa hổ, cái này không có khả năng.

Diệp Khánh Hạc già mới có con, hắn đối Diệp Khinh Mi đặc biệt cưng chiều, năm đó liên hôn là ý của trưởng lão đoàn và các nguyên lão, Diệp Khánh Hạc không đủ quyền hạn phủ quyết, huống hồ hắn cũng rất vừa mắt Trần Hạo, một đương đại kỳ tài, tuyệt thế vô song.

Diệp Khinh Mi ban đầu không cự tuyệt hôn sự, ai mà biết ngày đại hôn nàng lại bất ngờ nổi loạn, làm xằng làm bậy, khiến Diệp gia mất hết mặt mũi, nhưng không có cách, từ trên xuống dưới nhà họ Diệp không ai dám trách tội Diệp Khinh Mi.

Bởi trong chuyện này, ngoài sự ngầm đồng ý của Diệp Khánh Hạc, thì đám nguyên lão cùng trưởng lão đoàn bị Diệp Khinh Mi quấy đến gà chó không yên, cuối cùng không thể không thỏa hiệp, một đám lão già bất đắc dĩ vác cái mặt mo thay nàng truyền ra một đoạn thông cáo.

Đại hôn kết thúc về sau, Diệp Khinh Mi nhất quyết không chịu cùng Trần Hạo một chỗ, Diệp Khánh Hạc đồng ý, trưởng lão đoàn không gật đầu cũng phải gật đầu.

Có thể nói, Diệp Khinh Mi tại Diệp gia địa vị siêu phàm, được xem như hòn ngọc quý, nàng muốn gì, làm gì, trên cơ bản đều được chấp thuận. Nhưng Huyền Châu nơi này, tuyệt đối không thể đi.

- Ta không có nói bậy, ta muốn thay Trần Hạo báo thù.

Diệp Khinh Mi chém đinh chặt sắt nói.

- Ngươi cùng Trần Hạo gặp cũng chưa gặp qua, ngươi muốn báo thù cho hắn, không cảm thấy buồn cười sao?

Diệp Khánh Hạc trừng mắt nhìn Diệp Khinh Mi, nghiêm giọng nói.

- Chưa gặp qua liền không có quan hệ gì rồi? Cha, ngươi đừng quên, cả thiên hạ đều biết ta là thê tử của hắn.

- Trượng phu bị người hại chết, ta nếu không làm gì, người khác liền nói ta thế nào, còn không phải khinh bỉ cùng chế nhạo a.

- Ta Diệp Khinh Mi không thể vô duyên vô cớ ghánh lên xú danh, ta muốn đòi lại công đạo.

Diệp Khinh Mi thanh âm lạnh lùng, ánh mắt kiên định, nàng chắc chắn không bỏ qua chuyện này.

- Ngươi nói không phải không có lý, thế nhưng, phế Trần Hạo là Đoàn Hữu Thần, hại hắn chết là Thanh Vân tông.

- Ngươi lấy gì hướng bọn họ đòi công đạo?

Diệp Khánh Hạc khinh thường nói.

Đoạn thời gian này không biết có bao nhiêu người nói xấu sau lưng Diệp gia a, nhưng có thể làm sao.

Đoàn gia, cùng Thanh Vân tông, cả hai đều là quái vật khổng lồ, Diệp gia so với bọn họ còn kém một chút, chỉ có thể làm như không để ý.

Bất kể nói thế nào, Trần Hạo cũng là con rể Diệp gia, chuyện của hắn khiến Diệp gia nóng mặt, tuy nhiên, trong thế giới võ giả, kẻ yếu chưa bao giờ có quyền lên tiếng.

- Hiện tại không được, tương lai thì chưa hẳn, ta muốn đi Huyền Châu.

Diệp Khinh Mi nói. Thần sắc không cho thấy cái gì là e ngại.

- Khinh Mi, không nên lỗ mãng, Huyền Châu là nơi ngươi có thể đi sao?

Đại trưởng lão Diệp Nhân đi đến nói. Thanh âm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

- Cũng không phải âm tào địa phủ, làm sao không thể đi?

Diệp Khinh Mi không cho là đúng phản bác. Huyền Châu là thánh địa tu luyện, Diệp Khinh Mi muốn nhanh chóng mạnh lên, cho nên không thể không đi một chuyến.

Diệp Nhân cười khổ, hắn biết Diệp Khinh Mi là hạng người gì, tính tình bướng bĩnh, không cho nàng đi nàng sẽ náo ra cái dạng gì, chỉ có trời mới biết.

- Thôi được, nếu ngươi nhất quyết muốn đi, vậy đi trước Thiên Châu đi.

- Ta sẽ giúp ngươi báo danh gia nhập Thiên Minh học viện, đợi ở đó một thời gian, khi nào tu vi đạt đến Thiên Linh cảnh, lại tới Huyền Châu.

Diệp Nhân trầm mặc một hồi liền nói. Đây là cách tốt nhất hắn có thể nghĩ ra.

- Tốt, vậy ta đi trước Thiên Châu.

Diệp Khinh Mi do dự vài giây, gật đầu nói.

- Ngươi phải ghi nhớ, việc ngươi muốn thay Trần Hạo đòi công đạo, tuyệt đối không thể nói ra ngoài.

Diệp Khánh Hạc thở dài, nghiêm túc lên tiếng.

...

Hoàng Mai bị đưa đến khu vực không người, đã thế còn bị trói vào gồc cây. Không lâu lắm Lục Thanh xuất hiện.

- Ngươi muốn làm gì?

Trông thấy Lục Thanh tay cầm khẩu súng, Hoàng Mai sợ hãi kêu lên.

- Giết người.

Lục Thanh nhếch miệng, thần sắc hờ hững, dường như trong mắt hắn giết người cùng giết một con kiến không có gì khác biệt.

- Lục Thanh, ta cho ngươi biết, ngươi dám làm gì ta, ngươi nhất định hối hận.

Hoàng Mai tái mặt, mở miệng uy hiếp.

- Hoàng Mai đúng không? Ngươi cho ngươi là mặt hàng gì, là ông trời sao?

- Ta nói cho ngươi đi, đừng nói ngươi chỉ là con tôm nhỏ, cho dù ngươi là trời, ngươi hôm nay cũng phải chết.

Lục Thanh cất giọng băng lãnh, sát ý phun trào, hắn lúc này tựa như một đầu hung thú khát máu.

Hoàng Mai cả người run rẩy, bị dọa kinh hồn bạt vía.

- Ta không đắc tội ngươi, chuyện quân doanh bị tập kích cũng không phải ta làm, ngươi vì sao muốn giết ta?

- Ngươi là quân, ta là dân, vô duyên vô cớ giết người, ngươi không sợ hủy đi tiền đồ sao?

Hoàng Mai cố gắng trấn định nói. Ả không biết Lục Thanh trong hồ lô giấu thứ gì, nhưng ả biết không nên mạnh miệng.

- Ngươi biết Lâm Thiên Tuyết là ai hay không?

Lục Thanh nghiền ngẫm nói.

- Ta biết, trước đó nàng là thê tử của ngươi, nhưng nàng đối ngươi không tốt, ngươi từ bỏ nàng.

- Nàng còn không biết tốt xấu, muốn vạch trần ngươi, đúng, nàng mới thật sự đáng chết, nàng là tiện nhân a.

Hoàng Mai nhanh miệng nói, căn bản không nhìn thấy sắc mặt Lục Thanh càng lúc càng lạnh.

- Ngươi nói đúng, cũng nói sai.

- Lâm Thiên Tuyết là thê tử của ta, và nàng mới có thể từ bỏ ta, từ bỏ nàng, ta không có tư cách này, tất nhiên, ta sẽ không để nàng rời khỏi ta.

- Đối với ta nàng chính là trời, kẻ nào muốn phá hủy bầu trời của ta, kẻ đó phải chết.

Lục Thanh lạnh lùng nói.

- Ngươi hiện tại biết ta vì sao giết ngươi sao?

Lục Thanh lại nói, họng súng giương lên, nhắm thẳng Hoàng Mai, tùy thời tiễn ả về tây thiên.

- Không! Lục Thanh, ta sai, ta không nên vu oan Lâm Thiên Tuyết.

- Ta làm, hết thảy đều là ta làm, ta còn có đồng bọn, ngươi đừng giết ta, ta nói hết cho ngươi.

Hoàng Mai hoảng hồn, sợ tè ra quần. Ả không muốn thừa nhận, nhưng ả sợ chết, càng không muốn chết.

Hoàng Mai rốt cuộc biết vì cái gì Lâm Thiên Tuyết không bị bắt đi, hóa ra có Lục Thanh ở sau lưng bảo hộ. Đồng thời ả cũng biết mình chọc vào nghịch lân của hắn.

Hối hận, Hoàng Mai thập phần hối hận, hối hận vì cái gì lúc đó lại chọn Lâm Thiên Tuyết mà không phải một người khác.

Ầm

Lục Thanh bóp cò, không có chút do dự bóp cò. Hoàng Mai không thể sống, đây là hắn nói. Về phần cái gọi là đồng bọn, hắn tin phía trên sẽ có cách tóm gọn, đó không phải là việc hắn nên nhọc lòng.

Quay trở lại doanh trại, Lục Thanh phái một tiểu đội hộ tống Lâm Thiên Tuyết lẫn đám nữ nhân kia trở về Thiên Ninh. Hắn nói cho bọn họ, Hoàng Mai có chuyện nên được đưa đi trước, hắn còn căn dặn chuyện của quân doanh là tuyệt mật, nếu ai dám tiết lộ, tru di cả nhà, có người hỏi thì nói cả quân doanh tử thương thảm trọng là được.

Dĩ nhiên Lục Thanh nói là một chuyện, bọn họ có làm được hay không lại là chuyện khác. Bất quá, ngoại trừ Lâm Thiên Tuyết toàn bộ đều sẽ bị giám sát chặt chẽ, chỉ cần dám há miệng, chưa kịp nói liền mất mạng.

- Ngươi nhất định phải còn sống trở về, ta muốn là đường đường chính chính ly hôn, mà không phải trở thành góa phụ.

Lâm Thiên Tuyết trước khi lên xe, ném lại cho Lục Thanh một câu.

Lục Thanh im lặng, nội tâm cười khổ, nhẫn cưới đã đeo lên, nhưng vẫn muốn ly hôn, đây là làm sao rồi.

Tuy nhiên, góa phụ hai chữ này, khiến Lục Thanh không khỏi nghĩ đến một người. Hắn không biết nàng, chưa từng gặp mặt, nhưng có lẽ nàng bây giờ đã bị coi là goá phụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.