Thiên Huyền

Chương 27: Chương 27: Tử Thần Chi Địa




Đợi Lâm Thiên Tuyết cùng đám người rời đi tầm mắt, Lục Thanh mới quay trở về lều trại, lúc này hắn phát hiện đám người Phương Bằng đang vây quanh một tấm bản đồ. La Nhật Hạo cùng Trương Vĩnh Thành còn tại trạm quân y, cho nên không có mặt.

- Chiến thần!

Trông thấy Lục Thanh, đám người lập tức lên tiếng chào hỏi.

- Các ngươi đang làm gì?

Lục Thanh khẽ gật đầu, mở miệng nói.

- Vừa rồi ngài nói muốn tìm một nơi đóng quân, chúng ta hiện tại đang tìm.

Trương Huy đáp, hai mắt cụp xuống, hắn không dám nhìn thẳng Lục Thanh. Hắn đối với chuyện Lâm Thiên Tuyết còn canh cánh trong lòng.

- Tìm được sao?

Lục Thanh không quan tâm chuyện cũ, nhíu mày nói. Mười vạn binh sĩ muốn bí mật trốn đi tai mắt sao mà khó, vấn đề này đúng là khiến người đau đầu.

- Không có.

Trương Huy lắc đầu.

- Ta xem một chút.

Lục Thanh không muốn hỏi tiếp, hắn tự mình đi nhìn bản đồ.

Trên bản đồ là địa giới tỉnh Yên Sơn, và một phần nhỏ huyện Lạc Hà, tỉnh Vĩnh Yên.

Lộ tuyến chằng chịt, có vô số điểm đỏ được đánh dấu, ý chỉ là nơi nguy hiểm, tất cả điểm đỏ đều được ghi chú lại, đại đa số đều là chiến trường.

Nhìn qua một lượt, Lục Thanh mày nhíu càng sâu, nơi đóng quân không phải là không có, thậm chí có rất nhiều, tuy nhiên không nơi nào có thể đảm bảo bí mật.

- Vùng đất tử thần?

Lục Thanh đột nhiên khóa chặtmột điểm đỏ, hai mắt ánh lên vẻ nghi hoặc.

- Các ngươi ai có thể nói một chút chỗ này là chỗ nào sao?

Lục Thanh quay sang đám người, tay chỉ vào điểm đỏ tử thần nói.

Mấy người hai mắt nhìn nhau, Phương Bằng do dự trong chốc lát, đi lên trước nói:

- Nơi này nằm trên lãnh thổ ba quốc gia, nhưng không thuộc sự quản hạt của bất kỳ ai, nói đúng hơn đây là vùng đất vô chủ.

- Cái tên tử thần, không biết từ khi nào xuất hiện, chỉ biết sự tồn tại của nó còn lâu đời hơn lịch sử của cả vùng Đông Châu.

- Gọi là tử thần, bởi vì từ xưa đến nay chỉ có sống vào, không có sống ra.Nghe đồn bên trong có yêu ma quỷ quái, và các loại sinh vật tà ác, bọn chúng được cho là đến từ địa ngục.

- Chẳng biết qua bao lâu, nhưng kể từ khi Tinh Nam lập quốc, đã không còn người dám bén mảng đến nơi này, bất kỳ ai, bất kỳ kẻ nào, dù là tuyệt thế cao thủ cũng không có gan đi thử.

Phương Bằng nói đến bình tĩnh, nhưng lại khiến người nghe tê cả da đầu.

- Thú vị!

Lục Thanh híp mắt, hắn còn là lần đầu tiên nghe thấy cái gọi là sinh vật địa ngục.

- Đoạn thời gian này các ngươi tạm thời ở lại đây đi.

Lục Thanh bỗng dưng nói, dứt lời liền đi ra ngoài. Trên cơ bản, hắn đã tìm được nơi đóng quân, bất quá cần phải đi trước thăm dò.

...

Theo bản đồ, Lục Thanh rốt cuộc đi đến tử thần chi địa, nơi này là một cánh rừng nguyên sinh bạt ngàn. Trên không, sương mù tràn ngập, toàn bộ khurừng trắng xóa mông lung, tựa như thiếu nữ khoác lên mặt một tấm khăn che, cố tình tạo ra vẻ thần bí.

Lục Thanh nheo mắt nhìn ra xa, nơi này khiến hắn nhớ đến Thập Đại Vạn Sơn, hung hiểm, thần bí, nhưng lại tràn ngập cơ duyên cùng kỳ ngộ.

Chính nơi đó, Lục Thanh bị người vứt bỏ, cũng từ nơi đó hắn được đưa đến thế giới này.

- Tử thần.

Lục Thanh khóe miệng giương lên, cái tên nghe sao mà đáng sợ, nhưng hắn không đặt vào mắt.

- Để ta nhìn xem, ngươi lợi hại cỡ nào.

Lục Thanh rốt cuộc tiến lên, thế nhưng chưa đi được vài bước hắn đã phải dừng lại.

- Trận pháp.

Lục Thanh kinh ngạc phát hiện bên ngoài khu rừng vậy mà tồn tại một tòa khốn trận.

- Tự nhiên Tỏa Huyền trận.

Lục Thanh đi vòng vòng, cẩn thận xem xét, sau một hồi sắc mặt của hắn hiện lên vẻ ngưng trọng.

Tự nhiên trận, là trận pháp do thiên địa hình thành, không hề có sự nhúng tay của con người.

Tỏa Huyền trận là loại trận pháp hiếm gặp, trận pháp này hình thành dựa vào tính đặc thù của sự vật, nó tồn tại đại biểu cho thứ bị nhốt thật cường đại.

Từ một khía cạnh nào đó đến nói, sự tồn tại Tỏa Huyền trận chính là thủ hộ nhân loại khỏi sự tấn công của sinh vật bên trong. Tuy nhiên, khốn trận có đặc tính của khốn trận, một khi đi vào liền không thể đi ra, chân chính bị nhốt. Đó là nguyên nhân vì sao chưa có một ai có thể rời khỏi khu rừng này.

Lục Thanh không thể không đánh giá lại mức độ nguy hiểm của khu rừng. Tỏa Huyền trận nói cho hắn biết sinh vật bên trong không đơn giản.

- Liều thôi.

Suy nghĩ một chút, Lục Thanh lập tức tiến lên, hắn rất nhanh tiến nhập trận pháp, bất quá ngay khi đi xuyên qua Tỏa Huyền trận, vừa đặt chân lên đất bằng, hắn lại một lần nữa dừng bước, biểu tình trên mặt hiện lên một vòng không thể tin nổi.

- Thiên địa linh khí, thật nhiềuthiên địa linh khí.

Lục Thanh ánh mắt sáng rực, nội tâm một phen cuồng hỉ.

Võ giả tu luyện, cần nhất chính là tài nguyên, mà thiên địa linh khí lại chiếm cứ một vị trí cực kỳ quan trọng.

Lục Thanh năm đó, mười lăm tuổi tu luyện, mười tám tuổi tấn cấp Đan Nguyên cửu trọng cảnh, hai năm sau liềnchuẩn bị đột pháThiên Linh cảnh, tốc độ tu luyện cực kỳ khủng bố. Nhưngbiến cố phát sinh, khiến hắn phải bắt đầu lại từ con số không.

Đi đến Lam cầu, hắn đã không còn là hắn, tu vi mất hết, toàn thân thống khổ.

Tuy nhiên trời cao không tuyệt đường người, đại nạn không chết tức có hậu báo, mặc dù chẳng còn gì cả, nhưng thiên phú dưới cơ duyên xảo hợp đã thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất.

Ý thức thứ hai thức tỉnh, ngộ tính và khả năng ghi nhớ liền đạt đến siêu phàm nhập thánh, căn bảnkhông tài nào tưởng tượng nổi.

Quả trái cây kia càng thêm thần kỳ, chẳng những rèn ra một cỗ thân thể có khả năng kháng đòn cực mạnh, còn biến Lục Thanh từ song thể trở thành kỳ thể.

Lục Thanh của hiện tại có thể yếu đi, nhưng tiềm lực cùng thiên phú lại bước lên một độ cao hoàn toàn mới.Chỉ có điều, ở Lam cầu cầu ba năm, hắn vẫnchưa bước qua nỗi ngưỡng cửa Nhân Thể cảnh.

Nếu không dựa vào năng lượng còn sót lại của quả trái cây kia, Lục Thanh tuyệt đối không có khả năng đột phá Nhân Thể thập trọng cảnh, nhiều nhất chỉ là Nhân Thể cửu trọng.

Bất quá, đó không phải vấn đề liên quan đến thiên phú, mà do tài nguyên không đủ.

Thiên Ninh đất chật người đông, linh khí thiếu thốn, tu luyện chậm chạp là chuyện không thể tránh khỏi. Khu rừng này thì khác, mặc dù không thể cùng Nam Hà đại lục so sánh, nhưng lại mạnh hơn Thiên Ninh không biết bao nhiêu lần.

Lục Thanh có đầy đủ tự tin, trong ba vòng tháng hắn lại một lần nữa trở về Đan Nguyên cảnh.

Lục Thanh tiếp tục đi tới, càng vào sâu, linh khí càng nồng đậm. Chẳng qua hắn không còn cảm thấy hưng phấn mà thay vào đó là cảnh giác lên, hắn ngửi được mùi của ma thú.

Ma thú cùng dã thú khác biệt, dã thú là động vật bình thường, ma thú có một số do dã thú biến dị mà thành, một số khác thì là trời sinh.

Ma thú cường đại không thua gì võ giả. Bọn chúng được chia làm ba loại, tương đương ba đại cảnh giới:

Khai Linh, Thông Thần, Hóa Cảnh, mỗi một cảnh giới chia thành cửu trọng, điểm này cùng võ giả không có khác biệt.



Một đạo kình phong đập vào mặt, mang theo một cỗ khí tức tanh hôi, Lục Thanh xoay người, lông mày thít chặt. Ngoài năm mươi mét, hắn nhìn thấy một con rắn khổng lồ có ba cái đầu. Hiển nhiên nó cũng đang nhìn hắn.

- Hấp Huyết Xà, Khai Linh tam trọng cảnh.

Lục Thanh híp mắt nói. Hắn biết trước sau gì cũng đụng phải ma thú, nhưng vạn vạn không nghĩ tới lại là một đầu Khai Linh tam trọng cảnh.

- Không hổ là vùng đất tử thần.

Lục Thanh thì thầm, hắn bị buộc phải càng thêm xem trọng nơi này. Vừa vào đã gặp Khai Linh tam trọng, ai dám khẳng định bên trong không có Thông Thần, thậm chí Hóa Cảnh.

Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.