Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Đông Sơn, Thư Mi Cư.
Mấy con tiên hạc thong thả dạo chơi bên hồ nước, cuối hạ đầu thu, cỏ cây vẫn tốt tươi như cũ, nhưng đã mơ hồ mang theo cảnh sắc mùa thu. Vết thương của Lâm Bô đã khỏi hẳn, một mình dạo bước bên hồ với tâm trạng yên bình.
“Gió hiu hiu kéo vành khăn, bên hàng rào gỗ sắc xuân tràn đầy. Cỏ lên bướm trắng lượn bay, sâu xanh rơi xuống rừng cây ấm nồng. Bứng hoa chỉ có mình ông, vì ai đưa rượu ngóng trông sớm chiều. Vu Lăng ở ẩn cũng nhiều, ngẫm ra chẳng có bao nhiêu tương đồng.” Hắn thuận miệng đọc một bài thơ, thơ này làm từ đầu năm, bản thân hắn cũng không mấy hài lòng, nhưng nếu muốn ngâm thơ thì cứ thuận miệng đọc bừa bài nào chẳng được.
“Ái dà, đại thi nhân đang ngâm thơ, ta đi ngay đây. Xin lỗi nha, ta chỉ đi ngang qua thôi, ngươi cứ từ từ ngâm, ngâm chưa đã hay không đủ thơ để ngâm thì cứ bảo ta ngâm giúp, hoặc bảo ta làm thơ giùm luôn cũng được.” Có người chậm rãi tản bộ phía sau, áo vàng quạt đỏ, nhẹ nhàng phất phơ: “Nhưng thật ra ta đến để báo cho ngươi biết, bữa cơm tối nay, nếu ngươi không ăn thì ta có thể ăn giúp ngươi, nếu ngươi không ăn được thì ta hất hết đi hộ ngươi...”
“Ầy...” Lâm Bô thở dài, tuy Phương Bình Trai không định chọc ngoáy gì nhưng miệng hắn đúng là dông dài lắm chuyện, nói mãi chưa xong, “Hôm nay việc chế thuốc có tiến triển gì không?”
Phương Bình Trai ậm ừ: “Ngươi có vẻ quan tâm đến chuyện chế thuốc quá nhỉ? Thật ra ngươi chẳng dính dáng gì đến việc chế thuốc, chế thành hay chế hỏng thì người đi bán muối cũng chẳng phải ngươi, có tiến triển hay không tiến triển với ngươi cũng chỉ là một câu nói thừa, cho nên ta không nói cho ngươi biết. Đi ăn cơm thôi.“. Truyện Linh Dị
Lâm Bô khẽ thở dài: “Ngọc cô nương...” Hắn muốn nói lại thôi.
Phương Bình Trai phe phẩy quạt cười cười: “Sao hả? Không lẽ ngươi có ý gì với tiểu cô nương xấu xí kinh hồn kia?”
Lâm Bô hỏi: “Thì sao? Ngọc cô nương tính nết lương thiện, đương nhiên ta phải quan tâm.”
Phương Bình Trai tiếp tục đi về phía trước: “Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn người tính nết lương thiện, ngươi quan tâm được hết không? Ai mà chẳng phải chết, không chết sớm thì chết muộn mà thôi, lẽ nào ngươi lo lắng cho nàng ta thì nàng ta sẽ thoát chết? Lẽ nào nàng ta chết rồi thì ngươi không phải chết nữa? Bao giờ ngươi biến thành lão yêu quái bất tử vạn năm thì hãy quan tâm người khác.”
Lâm Bô mỉm cười nhàn nhạt: “Lời lẽ của Phương tiên sinh quả nhiên sâu sắc, khác với người thường.”
Phương Bình Trai lại nói được những lời có hai ba phần đạo lý như thế, thật sự khiến hắn hơi bất ngờ.
Hai người đi chưa được bao lâu đã quay về nơi ở của Lâm Bô ở Đông Sơn, tên là Thư Mi Cư.
Phòng thuốc của Liễu Nhãn tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, ngày ngày không biết hắn lọ mọ làm gì trong phòng. Phương Bình Trai hết sức tò mò, nhưng một là Liễu Nhãn không cho hắn vào, hai là có một hôm hắn nhân lúc Liễu Nhãn đi vắng mà lén lút chui vào phòng, sờ mó mấy thứ thuốc nước trong suốt đặt trong chai lọ. Kết quả là sau khi nước bay hơi thì ngón tay hắn rách toác ra một vệt như vết dao cắt, nhưng không chảy máu, từ đó hắn không dám mò mẫm chui vào phòng thuốc nữa. Liễu Nhãn ở luôn trong phòng thuốc, trừ những lúc ăn cơm tắm rửa thì gần như không bước chân ra khỏi phòng, mà Ngọc Đoàn Nhi thì ra ra vào vào vô cùng bận rộn.
“Ngươi nấu canh cỏ hay là cháo rau đấy?” Trên bàn cơm, Liễu Nhãn đang lạnh lùng nhìn Ngọc Đoàn Nhi. Phương Bình Trai thò đầu vào nhìn, trên bàn có bốn món ăn một bát canh, bát canh có màu xanh biếc, ở giữa có một khối trông như rau băm nhão vậy, không biết là thứ gì. Lâm Bô liếc nhìn rồi kêu: “Bà Như, món này...”
“Thiếu gia, món này do Ngọc cô nương đích thân làm.” Bà Như đứng hầu bên cạnh kính cẩn đáp. Ngọc Đoàn Nhi vốn đã bưng bát đũa lên, nghe vậy lại đặt xuống: “Đây là lá trà đó, một đống lá trà ngươi đun xong thì đổ hết đi, rõ phí phạm. Lá trà đã không có độc lại còn thơm nữa, ta băm nhuyễn nó ra làm cháo, thêm muối vào ăn ngon lắm.”
Phương Bình Trai đưa tay vỗ trán, lắc đầu im lặng, Lâm Bô cười khổ, Liễu Nhãn lạnh lùng nói: “Đổ đi.”
Ngọc Đoàn Nhi cau mày: “Ngươi không ăn thì để người khác ăn, vì sao đồ ngươi không ăn lại phải đổ hết?”
Liễu Nhãn thản nhiên nói: “Không được ăn.”
Ngọc Đoàn Nhi cãi: “Ngươi xấu tính quá chừng, ta không nghe lời người.” Nàng bưng bát lá trà xay nhuyễn kỳ lạ kia lên ăn ngon lành.
“Ầy... Tiểu Bạch, không ai dạy ngươi lúc ăn cơm phải đợi trưởng bối ngồi xuống trước, chờ trưởng bối ăn trước rồi ngươi mới được ăn à?” Phương Bình Trai gõ cây quạt đỏ lên đầu Ngọc Đoàn Nhi: “Tuy bây giờ ngươi là con sen giúp việc cho sư phụ tương lai của ta, nhưng ta lớn tuổi hơn người, hiểu biết rộng hơn ngươi, nhất là biết thưởng thức đồ ngon hơn ngươi, cho nên...”
Ngọc Đoàn Nhi cau mày nói: “Rõ ràng ngươi đã vào đây từ lâu rồi, cứ đứng bên cạnh không ăn cơm, tại sao ta phải chờ ngươi? Ngươi tự ngồi xuống ăn không được à?”
Phương Bình Trai lắc đầu than thở: “Ngươi đúng là làm người ta nhức đầu, nhớ năm xưa Phương Bình Trai ta cả đời tung hoành giang hồ không gặp đối thủ, tình cảnh bây giờ thật đáng thương thật khiến người ta phải than thở xót xa.” Nói xong thì ngồi xuống, bưng bát cơm lên ăn, đương nhiên hắn sẽ không đụng vào món lá trà băm kia.
“Nếu ngươi tung hoành giang hồ không gặp đối thủ, thì tại sao phải lẽo đẽo theo sau Liễu đại ca đòi học thuật Âm Sát?” Ngọc Đoàn Nhi ăn cơm không chậm hơn so với hắn: “Lại nói luyên thuyên.”
Phương Bình Trai đáp: “Ừ... Bởi vì ta gặp toàn phường tép riu, đương nhiên không gặp được đối thủ rồi. Hành tẩu giang hồ mấy năm như ta đây, gặp toàn những hạng tép riu đánh một chưởng chết ngắc, chuyện bất bình cũng chẳng gặp được vài lần, thật là nỗi xót xa của người luyện võ... Ta đi từ Đông sang Tây, từ Nam lên Bắc, trung nguyên ở dưới chân ta, nhật nguyệt đi theo ngàn dặm, đương nhiên có thể gọi là tung hoành giang hồ...”
Ngọc Đoàn Nhi nhịn hết nổi rồi: “Thôi thôi ngươi tắt văn đi, ta không muốn nghe, dài dòng muốn chết.”
Liễu Nhãn lạnh lùng nhìn bát lá trà băm kỳ quái kia, chầm chậm bưng bát cơm lên, Ngọc Đoàn Nhi chợt nói: “Ta tưởng ngươi không ăn mà?” Liễu Nhãn bực mình, bưng bát cơm lên rồi giờ buông xuống không được mà giữ lại cũng không xong. Một lúc sau, hắn hừ một tiếng rồi đặt bát đũa xuống, tự đẩy xe lăn mà Ngọc Đoàn Nhi làm cho hắn trở về phòng thuốc.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Lâm Bô không nhịn được cười, ngồi xuống ghế của mình rồi bưng bát lên ăn cơm. Ba người này không ai biết tự kiềm chế nhẫn nhịn, ba người tụ lại một chỗ đúng là thi thoảng sẽ cãi lộn, nhìn mãi rồi cũng thành quen. Phương Bình Trai đưa đũa ra gắp hết những món ngon trên bàn ăn sạch, bụng căng tròn rồi thì vắt vẻo hai chân: “Kể ra vừa rồi cô đắc tội hắn thật đó. Tuy hắn là sư phụ tương lai của ta, không nên nói xấu sau lưng, nhưng mà thật ra hắn cũng cần mặt mũi sĩ diện lắm chứ. Đầu óc cô vừa thẳng vừa dài y như cái cổ của đám tiên hạc chạy long nhong ngoài kia, lời nói ra không phải khó nghe dạng vừa đâu, mà là cực kỳ khó nghe đấy. Hắn nhịn cô đến bây giờ mà không tiện tay hại chết cô đã là kỳ tích rồi, cho nên cô đừng có chọc hắn nữa, sau này chú ý ăn nói cẩn thận một tí đi, chỉ có lợi mà không có hại.”
“Hắn giận thật à?” Ngọc Đoàn Nhi lí nhí hỏi.
Phương Bình Trai cười ha hả: “Hắn sẽ không giận cô thật đâu, dù sao cô cũng không phải người hắn muốn giận.”
Ngọc Đoàn Nhi nhíu mày: “Vậy người hắn muốn giận là ai?”
Cây quạt đỏ của Phương Bình Trai khẽ phe phẩy: “Ây dà, chuyện này chưa được sư phụ tương lai của ta cho phép, thậm thụt ăn nói bậy bạ sau lưng hắn là không có đạo đức nha. Nếu cô muốn biết thì chi bằng tự đi hỏi hắn, tốt nhất là tiện tay mang cơm vào cho hắn ăn, thề thốt sau này không làm mấy thứ dị dị nữa, nếu tâm trạng hắn vui lên, biết đâu lại nói cho cô biết.”
Ngọc Đoàn Nhi liếc nhìn hắn: “Làm sao ngươi biết người hắn muốn giận là ai?”
Phương Bình Trai ho một tiếng: “Đương nhiên vì tương lai ta sẽ là đồ đệ cưng tài giỏi của hắn, giao tình đương nhiên là không tầm thường rồi.”
Ngọc Đoàn Nhi trợn mắt nhìn hắn, bưng bát cơm lên, gắp chút đồ ăn còn sót lại xếp lên cơm trắng, bưng vào trong phòng thuốc.
“Phương tiên sinh đúng là kỳ nhân.” Lâm Bô thong thả ăn cơm: “Thật ra thì Hắc huynh đối đãi với Ngọc cô nương cũng đâu có tệ.”
Phương Bình Trai bật cười ha hả: “Ta hết lòng hết dạ với vị sư phụ tương lai kia, nhưng không biết đến khi nào mới lay động được trái tim sắt đá của hắn, để cho ta được mãn nguyện đây? Thật là đáng thương mà Phương Bình Trai ơi là Phương Bình Trai!” Hắn lấy quạt đỏ che đầu, lắc đầu quầy quậy: “Nhưng lòng kiên nhẫn của ta vốn không tầm thường, ha ha ha!”
Lâm Bô mỉm cười, tuy hắn không biết Phương Bình Trai muốn học gì từ Liễu Nhãn, nhưng người này cũng không thật sự đáng ghét cho lắm.
Trong phòng chế thuốc.
Liễu Nhãn đẩy xe lăn đối diện với bình thuốc cao gần bằng đầu người, cùng với đủ loại chai lọ hình thù kỳ quái trong phòng, nhắm mắt chẳng nói chẳng rằng.
Ngọc Đoàn Nhi bưng cơm vào phòng: “Ngươi giận thật đấy à?”
Liễu Nhãn không đáp, Ngọc Đoàn Nhi đặt cơm lên cái bàn bên cạnh: “Ngươi đã lớn chừng này rồi, sao còn giận dỗi vì chuyện này chứ? Ngươi đâu phải trẻ con.”
Liễu Nhãn hờ hững nói: “Đi ra ngoài.”
Ngọc Đoàn Nhi vẫn khăng khăng không chịu đi ra, ngồi xuống trước xe lăn của hắn, chống cằm nhìn hắn: “Ngươi đang giận ta, hay giận ai khác?”
Liễu Nhãn lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”
“Nếu ngươi vẫn đang giận dỗi người khác thì đừng để ta cảm thấy ta đã khiến tâm trạng ngươi khó chịu chứ? Tuy là ta sai, nấu lá trà băm mà không nói cho ngươi biết...” Ngọc Đoàn Nhi đấm đấm chân: “Nếu tâm trạng ngươi không vui thì hãy tâm sự với người khác, sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.”
Liễu Nhãn nhìn nàng đấm chân, tròng mắt khẽ xoay: “Cô mỏi chân à?”
Ngọc Đoàn Nhi thở dài: “Hơi mỏi một chút, xin lỗi, ta không nói với ngươi.”
Liễu Nhãn nói: “Vậy kéo váy lên cho ta xem nào.”
Ngọc Đoàn Nhi do dự giây lát rồi kéo váy lên đến đầu gối, bắp chân nàng vốn trắng trẻo mịn màng giờ đây lại nhăn nheo gầy rộc đi, làn da phủ đầy nếp nhăn, đã bắt đầu lão hóa. Liễu Nhãn xem xong thì bảo nàng thả vạt váy xuống, yên lặng hồi lâu mới nói: “Cô sắp chết rồi.”
“Ta biết.” Ngọc Đoàn Nhi thản nhiên đáp: “E rằng ta sẽ chết trước khi chờ được thuốc của ngươi luyện xong.”
Liễu Nhãn khựng lại, giọng nói hiếm khi dịu dàng thế này: “Cô... có sợ không?”
Ngọc Đoàn Nhi nhìn hắn: “Sợ chứ, có ai mà không sợ chết? Nhưng sợ thì sợ, người phải chết vẫn cứ chết.”
Liễu Nhãn nhàn nhạt hỏi: “Nhưng cô không thấy oan ức à? Đời người chỉ sống một lần, mà cuộc đời cô lại khổ sở như thế, tuổi còn rất trẻ đã chết, còn bao nhiêu thứ chưa được nếm trải.”
Ngọc Đoàn Nhi thở dài: “Đúng thế! Ta còn chưa lấy chồng, chưa sinh con mà đã phải chết. Nhưng ta cũng không cảm thấy quá tệ, bởi vì trước khi chết còn có ngươi chế thuốc cho ta, muốn cứu mạng ta.”
Ánh mắt nàng luôn ngay thẳng, mà ánh mắt ngay thẳng thì luôn khiến người ra không chịu nổi. Cho nên Liễu Nhãn né tránh ánh mắt nàng, chỉ nghe nàng nói tiếp: “Ta quen biết chẳng được mấy người, chỉ có mình ngươi thật lòng muốn cứu ta, không chỉ nói miệng mà còn bắt tay vào làm, ta cảm thấy...” Nàng hạ giọng: “Ta cảm thấy chuyện này rất khó gặp. Cuộc đời tuy ngắn ngủi, nhưng gặp được một người thật lòng đối xử tốt với mình thì cũng đáng, dù ngươi có là đại ác nhân.”
“Ta chỉ dùng cô để thử thuốc, chứ đâu có thật lòng đối xử tốt với cô.” Liễu Nhãn lạnh lùng nhìn nàng: “Việc gì phải nói mấy lời khiến bản thân cảm động, những câu kia rõ ràng là ảo tưởng mà.”
Ngọc Đoàn Nhi nhún vai: “Ngươi chỉ thích tự nói xấu mình thậm tệ thôi.”
Liễu Nhãn lại nhắm mắt: “Tuổi còn nhỏ mà nghĩ nhiều gớm.”
Ngọc Đoàn Nhi nói: “Ta...”
Liễu Nhãn đột nhiên đẩy xe lăn, lấy từ đáy bình gốm lớn ra một chén nước màu xanh lục nhạt, trong chén không chỉ có trà mà còn có rất nhiều nguyên liệu không rõ lai lịch. Hắn đưa chén trà cho Ngọc Đoàn Nhi, “Chưa kịp điều chế hoàn chỉnh, sống hay chết đành trông chờ vào vận may của cô, có dám uống không?”
Ngọc Đoàn Nhi kinh hãi, nhận lấy chén trà: “Đây là thuốc sao?”