Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
“Thuốc này vẫn chưa hoàn thiện.” Bàn tay Liễu Nhãn úp lên miệng chén trà, âm trầm nói: “Cô phải suy nghĩ thật kỹ, có thể cô còn sống được mấy tháng, có khi cô còn sống được mấy ngày nữa, nhưng uống chén thuốc này vào, biết đâu cô lại chết ngay lập tức.” Hắn lại âm u hỏi: “Cô muốn sống thêm mấy ngày mấy tháng mà không còn một tia hi vọng, hay là chết ngay bây giờ?”
Ngọc Đoàn Nhi trợn tròn mắt nhìn hắn, dường như cảm thấy rất ngạc nhiên: “Biết đâu ta uống xong không những sống khỏe mà bệnh còn đỡ dần thì sao? Ngươi chế thuốc không phải để chữa bệnh à? Ngươi tin chắc như vậy thì làm sao thất bại được chứ?”
Liễu Nhãn buông tay, quay đầu đi: “Vậy thì uống đi.”
Ngọc Đoàn Nhi bưng chén trà lên: “Trước khi ta uống thuốc, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc ngươi đang giận dỗi ai không?”
Liễu Nhãn thoáng chấn động: “Gì cơ...”
Ngọc Đoàn Nhi nhìn hắn không chớp mắt: “Ta rất tò mò, nếu ta uống vào mà chết ngay thì chẳng phải là vĩnh viễn không được biết sao?”
Liễu Nhãn yên lặng hồi lâu rồi sốt ruột đáp: “Ta không giận.”
Ngọc Đoàn Nhi ài một tiếng: “Ngươi lừa ta! Ngươi không giận thì sao lại bỏ bữa?”
“Ta không giận.” Liễu Nhãn bình thản đáp: “Chẳng qua... ta chợt nhớ đến một người.”
Ngọc Đoàn Nhi tò mò hỏi: “Ai?”
Liễu Nhãn thong thả đáp: “Nô tỳ phục vụ ta.”
Ngọc Đoàn Nhi ngẩn người, đột nhiên cũng trở nên trầm mặc, một lúc sau nàng mới nhỏ nhẹ hỏi: “Là tỳ nữ của ngươi sao?” Liễu Nhãn gật đầu, Ngọc Đoàn Nhi khẽ nói: “Nàng... Nàng ấy nhất định...” Nàng chợt cảm thấy tủi thân, nô tỳ có thể khiến Liễu Nhãn nhớ nhung, rốt cuộc là người thế nào? “Nhất định đẹp hơn ta.”
“Nàng đúng là xinh đẹp hơn cô nhiều lắm.” Liễu Nhãn lạnh lùng nói: “Hơn nữa còn dịu dàng chu đáo, nhẫn nhịn nghe lời, ta muốn tát thì tát, muốn nàng sống thì sống, muốn nàng chết thì chết, tuyệt đối không làm người ta khó chịu như cô.”
Ngọc Đoàn Nhi lại nói: “Ta cũng muốn tốt với ngươi, nhưng ta tốt với ngươi thì ngươi lại giận.”
Liễu Nhãn nói: “Nàng là người phụ nữ thông minh, đầu óc không rỗng tuếch, ngu si vụng về như cô.”
Ngọc Đoàn Nhi lại hỏi: “Ngươi đã dạy võ công cho nàng chưa?”
Liễu Nhãn ngẩn ra: “Không!”
Ngọc Đoàn Nhi vui vẻ nói: “Nhưng ngươi lại dạy ta võ công! Ngươi đối xử với ta cũng rất tốt.”
Liễu Nhãn mất dần kiên nhẫn: “Nàng không biết võ công...” Chợt nhận ra câu chuyện đã bị Ngọc Đoàn Nhi lái đi xa tít tắp, hắn quát lên: “Uống đi!”
Ngọc Đoàn Nhi nâng chén trà lên, nhưng lại do dự không uống ngay lập tức. Liễu Nhãn cười nhạt hỏi: “Sợ rồi à?”
Ngọc Đoàn Nhi lắc lắc đầu: “Ta đang nghĩ chết rồi có được gặp lại mẹ không.”
Liễu Nhãn nói: “Chết là hết, cô sẽ chẳng thấy gì nữa đâu, khỏi cần hi vọng hão huyền.”
Ngọc Đoàn Nhi thở dài thườn thượt, uống chén thuốc kia vào. Liễu Nhãn nhìn nàng không chớp mắt, thấy sắc mặt Ngọc Đoàn Nhi không hề thay đổi, uống xong thì ngồi xuống đất, hai người bốn mắt nhìn nhau, chờ một lúc lâu cũng chẳng thấy có gì xảy ra hết.
“Xem ra thuốc này uống vào không gây chết người.” Liễu Nhãn lạnh lùng nói: “Tốt.”
Ngọc Đoàn Nhi đưa tay lên sờ mặt mình người mình: “Ta... ta không cảm thấy gì hết.”
Liễu Nhãn rút từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, lại lấy một chén thuốc từ đáy bình gốm, thấm ướt khăn tay rồi từ từ khom người, đắp mảnh khăn tay đẫm nước thuốc kia lên mặt nàng.
“Đừng cựa quậy.” Hắn nhắc.
“Nhưng mà... ngươi còn chưa ăn cơm, có lâu không?” Nàng không hề nhúc nhích, nhưng lại để ý đến chuyện khác.
Hắn đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, hơi bực bội lại thêm chút tâm phiền ý loạn: “Uống thuốc này vào chưa chết vì độc không có nghĩa nó hoàn toàn vô hại, cô hãy tự lo cho mình đi.”
“Ừm.” Ngọc Đoàn Nhi ngồi yên, ngón tay thon dài trắng như tuyết, trơn nhẵn rất ít nếp nhăn của Liễu Nhãn che lên mặt nàng. Qua mép khăn nàng nhìn thấy cổ tay hắn, xương cổ tay thanh tú, cánh tay mảnh mai mà cứng cỏi, đúng là một cánh tay tinh tế đẹp tuyệt trần. Đáng tiếc nàng không được thấy gương mặt hắn trước khi bị hủy dung, không biết mặt hắn có đẹp như tay không nhỉ? Có điều cánh tay này tuy đẹp, nhưng lại mang sắc trắng âm u bức bối, giống như món đồ sứ trắng bị nung hỏng vậy.
Gò má dần dần nóng lên dưới độ ấm bàn tay hắn, nàng chớp mắt, hắn che đi đôi mắt nàng, không để nó mở ra, ngay cả mí mắt cũng bắt đầu ấm lên. Nàng tưởng tượng xem ngày mai mình sẽ sống hay là chết, ngón tay ấm áp trên mặt khiến nàng cảm thấy thật ra Liễu Nhãn là người rất dịu dàng... Thật ra hắn không đến nỗi quá xấu xa, chẳng qua hắn rất muốn mình biến thành người xấu mà thôi, nhất định có nguyên nhân gì đó.
Qua thời gian hơn nửa nén hương, Liễu Nhãn rút khăn lại, gương mặt già nua của Ngọc Đoàn Nhi vẫn không có gì thay đổi. Hắn lạnh lùng nhìn nàng nàng còn chưa mở mắt, “Mơ mộng gì đấy? Ngươi vẫn chẳng khác gì.” Ngọc Đoàn Nhi mở mắt, bò dậy soi mình vào chiếc gương đồng, trong gương vẫn là một gương mặt già nua. Nhưng nàng không thất vọng nhiều lắm, chỉ vỗ vỗ gò má rồi bất ngờ nói: “Thật ra ta cảm thấy ngươi không xấu, không phải một kẻ xấu xa tội ác tày trời như Thẩm đại ca nói.”
Liễu Nhãn đẩy xe lăn quay mặt vào tường, lạnh lùng nói: “Ra ngoài đi, sáng sớm mai tự mang khăn đến đây đắp mặt, nếu thuốc khó uống quá thì bảo Phương Bình Trai mua kẹo cho ngươi ăn.”
Ngọc Đoàn Nhi ậm ừ, rồi lại đột ngột nói: “Ta muốn ngươi mua kẹo cho ta ăn.”
Liễu Nhãn hơi ngẩn ra, cũng không trả lời nàng, “Đi ra ngoài.”
Ngọc Đoàn Nhi đóng cửa phòng chế thuốc lại, tâm trạng vui tươi hớn hở, trên mặt không giấu được nụ cười vui vẻ, Phương Bình Trai đứng trước cửa quanh đi quẩn lại, phe phẩy cây quạt đỏ.
“À...” Nàng quay đầu lại, nhìn hắn cười khanh khách: “Này, ta thấy tâm trạng hắn bây giờ đang tốt đấy.”
Phương Bình Trai xoa xoa đầu mình: “Ầy, việc này... Thôi được rồi, Phương Bình Trai ơi là Phương Bình Trai, ngươi dọc ngang thiên hạ chưa gặp đối thủ, bái sư cũng đâu phải chuyện gì mất mặt không dám khoe ra ngoài, sao đến lúc này lại lùi bước chứ? Tâm lý này thật khó hiểu...” Nói đến đây, hắn bước vào phòng chế thuốc: “Hắc huynh, Phương Bình Trai ta cả đời tiêu sái phóng khoáng, bây giờ lại vì huynh mà làm trâu làm ngựa bấy lâu, không oán không tiếc còn cam tâm tình nguyện, không biết đến bao giờ Hắc huynh mới chịu dạy ta thuật Âm Sát đây?”
Liễu Nhãn quay mặt vào vách tường, dường như khẽ cười một cái. Phương Bình Trai cũng coi như quen biết hắn khá lâu rồi, nhưng chưa bao giờ thấy hắn cười, trong lòng thấy tò mò, muốn vòng qua trước mặt hắn ngó một cái. Nhưng trước mặt Liễu Nhãn là vách tường, huống hồ một người mặt mũi máu thịt mơ hồ thì cười hay không cười có lẽ cũng chẳng khác nhau nhiều, bèn chắp tay sau lưng, “Hắc huynh, bao giờ huynh cảm nhận được lòng thành bái sư cảm động đất trời, ham muốn học hỏi như núi cao sông dài của ta, thì hãy dạy ta nhé!”
Liễu Nhãn âm trầm nói: “Ha ha, Âm Sát không phải ai cũng học được, ngươi học thuật này chỉ vì muốn giết người thì vĩnh viễn không học được đâu.”
Phương Bình Trai cười hỏi: “Ồ? Vậy phải học vì mục đích gì mới đạt đến trình độ của Hắc huynh đây?”
Liễu Nhãn thản nhiên đáp: “Không vì mục đích gì.”
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
“Không vì mục đích gì?” Phương Bình Trai đi đến bên Liễu Nhãn: “Thật là một cảnh giới kỳ diệu, ây dà, thật sự không thể cho ta thử một lần sao? Biết đâu ta lại là kỳ tài trăm năm khó gặp!”
Liễu Nhãn đẩy xe lăn, chầm chậm xoay người lại, “Muốn học Âm Sát... đầu tiên phải biết chơi một loại nhạc cụ, ngươi có biết chơi nhạc cụ không?”
“Nhạc cụ?” Phương Bình Trai đảo mắt: “Ta biết... Ai dà, ta không biết chơi cái gì cả.”
Liễu Nhãn nhắm mắt lại: “Vậy khỏi nói tiếp nữa.”
Phương Bình Trai quanh quẩn trong phòng chế thuốc: “Nhưng mà ta biết hát!”
Hàng mi Liễu Nhãn hơi nhướn lên: “Thế à? Hát ta nghe xem nào.”
Phương Bình Trai cất tiếng hát: “Chiêng đồng nhỏ, trống gỗ nhỏ, gà con vịt con nhà gỗ nhỏ, hoa sen trên nước nở lúc hoàng hôn, sau nhà còn có một chú heo...” Giọng hát thô bỉ vang tận mây xanh, chấn cho lá cây bên ngoài rụng tơi tả. Lâm Bô còn đang dùng cơm giật mình kinh hãi, Ngọc Đoàn Nhi kêu thành tiếng, giật nảy cả người.
Chẳng bao lâu sau, Phương Bình Trai đã hát xong bài hát thiếu nhi lộn xộn kia, cầm cây quạt đỏ chỉ chỉ: “Thế nào?”
Liễu Nhãn hờ hững nói: “Cũng được.”
Phương Bình Trai ể một tiếng, dường như chính hắn cũng phải kinh ngạc: “Huynh không đùa đấy chứ?”
Liễu Nhãn đáp: “Không.”
Lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào mắt Phương Bình Trai, ánh nhìn rất lãnh đạm: “Có lẽ... Ngươi đúng là kỳ tài trăm năm khó gặp.”
Phương Bình Trai há mồm nghẹn họng, ước nguyện bao ngày qua đã thành sự thật, dường như chính hắn còn thấy khó tin, “Lẽ nào ban nãy ta hát hay lắm sao? Ài, ta còn tường trên đời chỉ có tảng đá mới chịu nghe ta hát, bởi vì chúng nó không có chân, không chạy được.”
“Hát rất nhập tâm, rất tự tin.” Liễu Nhãn trầm giọng nói, “Tuy còn nhiều thiếu sót nhưng không phải là hết thuốc chữa... Ha ha, dạy ngươi Âm Sát, biết đâu có một ngày ngươi giúp ta giết được người kia.” Nơi đáy mắt hắn chợt nóng lên: “Nửa năm sau ngươi phải luyện được một loại nhạc cụ, nếu không được thì đừng trách ta mất kiên nhẫn với ngươi.”
Phương Bình Trai cười ha hả: “Nửa năm nữa à, huynh cũng đặt không ít kỳ vọng vào ta nhỉ, nhưng ta không rõ huynh muốn ta luyện thứ nhạc cụ nào? Nói trước nhé, ta đánh đàn thì quỷ khóc, thổi tiêu thì thần treo cổ, gảy tỳ bà thì chim sa cá lặn, hại chết kha khá động vật nhỏ đấy.”
“Không luyện được nhạc cụ thì âm điệu sẽ không chuẩn, âm không chuẩn thì không thể tạo ra khúc nhạc hoàn chỉnh.” Liễu Nhãn thản nhiên nói, “Với trình độ của ngươi, có thể thử đánh trống.”
Phương Bình Trai lảo đảo lùi lại vài bước, tay ôm lấy ngực: “Đánh... trống?”
Liễu Nhãn nhắm mắt: “Trống cũng là nhạc cụ, mà còn không dễ luyện.”
Phương Bình Trai chắp quạt sau lưng, xoay người: “Huynh muốn dạy ta đánh trống à?”
Liễu Nhãn thản nhiên nói: “Nếu ngươi muốn học thì ta dạy.”
Phương Bình Trai đồng ý: “Đánh trống, ta chưa thử bao giờ, trông có vẻ vui, ta học.”
Liễu Nhãn phất tay áo: “Vậy ngươi đi tìm một cái trống về đây, một tháng nữa chúng ta bắt đầu học.”
Phương Bình Trai hớn hở bước ra khỏi phòng thuốc, Lâm Bô đã sai bà Như dọn dẹp bát đũa xong xuôi, thấy Ngọc Đoàn Nhi và Phương Bình Trai ai nấy đều vui mừng hớn hở, trong lòng thầm nghĩ Hắc huynh quả là không tầm thường. Một người bị hủy dung tàn phế, mất hết võ công, trên người chẳng có một hào, không công danh không gia sản, một thân một mình lại có thể khiến người khác vui mừng đau xót cho hắn. Chỉ cần tâm trạng hắn hơi vui vẻ, mọi người lập tức tươi cười rạng rỡ, không chỉ có Phương Bình Trai và Ngọc Đoàn Nhi, mà ngay cả hắn cũng vậy.
Trong phòng chế thuốc.
Liễu Nhãn ngồi quay mặt vào tường, ngoài cửa hớn hở vui tươi, đằng sau cánh cửa lại hoàn toàn yên tĩnh.
Hắn lẳng lặng nhìn vách tường trơ trọi, tâm sự đang hỗn loạn giờ đây lại trống rỗng trong một thoáng. Thật ra hắn không phải người giỏi suy tính, rất nhiều chuyện càng nghĩ càng rối, nhưng không nghĩ lại không được. Năm ấy là một thành viên trong nhóm Đồng Địch, hắn là một người lịch sự nhã nhặn, sở trường là làm tốt những tiểu tiết tinh vi, đối xử dịu dàng thiện chí với từng người. Hắn là ngôi sao được giới truyền thông nhất trí khen ngợi, là tay ghita có hình tượng tốt nhất, nhưng hắn không phải một người thông minh có chủ kiến. Hắn sẽ chịu ảnh hưởng từ người bên cạnh, dễ dàng bị cuốn vào tiểu tiết. Hắn luôn làm việc dựa vào trực giác, hơn nữa luôn cho rằng mình sẽ không bị tổn thương. Thành viên ban nhạc Đồng Địch đều thấy rõ những khuyết điểm này, bản thân hắn cũng thấy.
Nhưng không thay đổi được.
Giống như bây giờ hắn đồng ý dạy Âm Sát cho Phương Bình Trai, mà Phương Bình Trai rốt cuộc là người thế nào thì thật ra chính hắn cũng không rõ. Giống như câu hỏi vì sao phải cứu Ngọc Đoàn Nhi, đến giờ hắn vẫn chưa tìm ra nguyên cớ thật sự. Nếu nhất định phải truy đến cùng, thì chỉ có thế nói... Hắn vẫn là một người tốt quá đà, hắn không tài nào cương quyết từ chối người ta. Người ta chỉ cần cầu xin hắn thôi, nếu đủ sức làm mà lại từ chối thì đáy lòng hắn sẽ cảm thấy áy náy.
Hắn chính là người như vậy, hoàn toàn trái ngược với Đường Lệ Từ.
Liễu Nhãn thở dài thườn thượt, việc chế thuốc dần dà có kết quả. Sau khi đồng ý dạy Âm Sát cho Phương Bình Trai, lòng hắn đã thoáng bình tĩnh trở lại. Hắn thanh thản nhìn vách tường trắng tinh kia, nhưng chỉ chốc lát sau lại có một suy nghĩ dâng lên trong đầu hắn: Nàng... Nàng sao rồi?
Sau khi hắn đi, những cô ả kia nhất định sẽ không buông tha cho nàng. Hắn biết rõ, nhưng thất bại trong trận chiến trên núi Hảo Vân nằm ngoài dự tính của hắn, giờ phút này dù có bận tâm cũng đã không còn sức cứu người nữa. Nhưng hắn tin Đường Lệ Từ sẽ có hành động, bởi vì A Thùy là người phụ nữ của hắn, bởi vì y nhận nuôi con nàng, nên nhất định sẽ cứu nàng. Nhưng hắn không biết xưa nay Đường Lệ Từ không cứu người vì lý do này, lý do cứu người này chỉ là của Liễu Nhãn, không phải của Đường Lệ Từ. Đường Lệ Từ cứu A Thùy, nguyên do phần lớn cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Nhưng vẫn phải nói trực giác của Liễu Nhãn rất chính xác, dù hắn không phân tích ra nguyên nhân thực sự, nhưng lại đoán trước được kết quả.
Nàng được Đường Lệ Từ cứu rồi thì nhất định sẽ cảm kích y, mà Đường Lệ Từ xưa nay vẫn giỏi mấy trò trêu ghẹo nữ nhi. Liễu Nhãn ngồi úp mặt vào tường, bỗng dưng nổi giận, nàng... Bây giờ nàng có còn nhớ hắn không? Hay trong lòng chỉ còn lại dáng vẻ phong lưu phóng khoáng dịu dàng quan tâm của Đường Lệ Từ, chỉ nhớ những lần hắn gào thét mắng chửi, thao túng kiểm soát, từ đó sinh lòng oán hận với hắn? Biết đâu nàng lại nghĩ hắn cố tình vứt bỏ nàng ở tổng đà, mặc cho những ả đàn bà kia bắt nạt, đây là một thủ đoạn để hắn hành hạ nàng, sau đó lại càng hận hắn hơn...
Bàn tay Liễu Nhãn chầm chậm nắm chặt lại, A Thùy...
Thật ra... Thật ra ta... Không hề cố ý hành hạ nàng, hành hạ nàng ta cũng đâu vui vẻ gì. Ngày trước đưa nàng ra khỏi phủ Băng Duyên hầu, cố ý chia lìa mẹ con nàng, cũng không phải vì nàng có nét duyên ngầm trời ban và cốt cách thanh tao, không phải vì nàng là mỹ nhân muôn đời hiếm gặp, mà vì...
Mà vì nàng là kiểu người trước kia ta muốn làm mà không được.
Hắn nhìn bức tường trống không kia bằng đôi mắt mờ mịt. Nàng ôn hòa ung dung, giỏi nhẫn nhịn, không oán hận, đối với bất kỳ ai cũng tràn đầy thiện ý, nhưng lại có thể dửng dưng đứng ngoài cuộc, cho dù bị tổn thương vẫn có thể giải quyết ổn thỏa, dù sức lực mỏng manh lại khiến ta cực kỳ ngưỡng mộ, đến mức ghen tị. Mà chính vì ta ghen tị, không biết phải làm sao mới tốt, cho nên mới hành hạ nàng.
Biết đâu chúng ta chung sống lâu rồi, ta có thể lấy được chút cảm giác bình yên từ trên người nàng. Biết đâu chung sống lâu rồi, nàng sẽ cảm nhận được thật ra ta... thật ra ta có rất nhiều nỗi khổ trong lòng.
Vậy nên đừng yêu Đường Lệ Từ có được không?