Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Bích Lạc Cung.
Sau giờ Ngọ, Bích Tiêu Các.
Uyển Úc Nguyệt Đán dạo gần đây nuôi một con thỏ, một chú thỏ con trắng như tuyết, đôi mắt đen nhánh, hai tai rủ xuống, trông hơi khác những con thỏ bình thường. Nhưng Uyển Úc Nguyệt Đán không nhìn thấy, hắn chỉ sờ được bộ lông ấm áp mềm mịn và tấm thân nho nhỏ chỉ bằng bàn tay của nó. Có một lần hắn muốn đút thịt cho nó ăn, nhưng tiếc là con thỏ này chỉ biết ăn cỏ, lại còn sợ mèo gần chết, khác xa với thỏ trong tưởng tượng của hắn.
“Khởi bẩm cung chủ, mấy hôm gần đây hai người kia ngày một sa sút, nếu không tìm được cách, chỉ e là...” Thiết Tĩnh chầm chậm đến gần phòng Uyển Úc Nguyệt Đán: “Đã thử đủ mọi cách thường dùng mà không thấy hiệu quả.”
Uyển Úc Nguyệt Đán ôm thỏ trong lòng, xoa xoa đầu nó rồi nhấc gáy nó lên đặt xuống đất: “Vẫn chưa nói chuyện được à?”
“Không nói được, chẳng những thế mà còn không biết ăn, thậm chí không biết ngủ.” Thiết Tĩnh chau mày: “Ta chưa từng gặp ai bị khống chế hoàn toàn như vậy, mấy ngày nay tỳ nữ đều phải đút từng thìa nước, bón từng thìa cơm.”
Uyển Úc Nguyệt Đán nói: “Đường công tử nói hai người này bị thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh khống chế, chỉ có người thi thuật ban đầu mới giải được, nhất định phải nghe xong bản nhạc họ đã nghe trong lúc thi thuật khống chế. Một khi suy đoán sai lầm, nhầm lẫn bản nhạc, khí huyết hai người này sẽ chảy ngược, kinh mạch đứt đoạn mà chết ngay tại chỗ.”
Chân mày Thiết Tĩnh lại càng nhíu chặt: “Nhưng dựa vào kết quả kiểm tra của Văn Nhân sư thúc thì hai người họ không chỉ trúng mỗi thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh. Rất lâu trước khi trúng Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh, bọn họ đã trúng kỳ độc, một loại kỳ độc khiến người ta mất đi thần trí, thậm chí là mất ngủ. Sau khi mất đi thần trí, hai người này lại trúng Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh, khúc nhạc đi sâu vào trong ý thức, hậu quả mới nghiêm trọng đến vậy.”
“Thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh, có lẽ Hồng cô nương giải được. Dù Hồng cô nương không giải được, thì sau khi tìm được Liễu Nhãn đương nhiên sẽ giải được.”
Chân mày Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ nhướn lên: “Ta vốn không bận tâm đến thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh, quả nhiên có nguyên nhân khác khiến hai người này không tỉnh lại được. Bọn họ có còn ở phòng khách không?”
Thiết Tĩnh gật đầu: “Cung chủ muốn đi xem?”
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười nói: “Thất Hoa Vân Hành Khách là nhân vật trong truyền thuyết, hôm nay rảnh rỗi sao lại không đi xem thử chứ? Bao giờ bọn họ tỉnh táo lại thì ta không xem được nữa rồi.”
Thiết Tĩnh ho khẽ một tiếng, cảm thấy hơi hoang mang. Uyển Úc Nguyệt Đán đã mù cả hai mắt, hắn còn muốn xem gì? Nhưng Uyển Úc Nguyệt Đán lại vô cùng phấn khởi bước ra khỏi cửa, đi về phía khu phòng dành cho khách.
Thiết Tĩnh theo sau hắn, vị cung chủ này có trí nhớ thật tốt, Bích Lạc Cung chỉ mới xong phần thô, có nhiều nơi vừa mới xây xong, nhưng Uyển Úc Nguyệt Đán chỉ cần đi qua một lần là nhớ, rất ít khi cần người dìu dắt. Hai người đi qua mấy hành lang uốn lượn, bước vào một gian phòng nằm trong dãy phòng dành cho khách vừa xây xong ở Bích Lạc Cung.
Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành đứng thẳng tắp giữa phòng, sắc mặt tái nhợt, thần thái tiều tụy, quần áo và dáng điệu đều giống hệt như hồi ở Thanh Sơn Nhai. Ngày tháng cũng đã trôi qua khá lâu, nếu vẫn không giải được độc dược và thuật pháp trên người bọn họ, thì dù có võ công cái thế cũng sẽ mệt mỏi đến chết. Uyển Úc Nguyệt Đán bước vào phòng, tay phải đưa ra chậm rãi sờ lên mặt Mai Hoa Dịch Số, vuốt nhẹ lên mắt mày hắn, cảm thấy da thịt bên dưới ngón tay lạnh lẽo cứng đờ, nếu không còn một hơi thở thoi thóp thì thật không giống người sống. Thiết Tĩnh nhìn Uyển Úc Nguyệt Đán sờ tỉ mỉ như thế, hóa ra hắn nói muốn xem là xem thế này, nếu hai người này không rơi vào trạng thái thần trí mơ hồ thì cũng không để cho hắn xem kỹ càng như thế.
“Hóa ra Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành trông như thế này.” Sau khi sờ tỉ mỉ gương mặt của hai người, Uyển Úc Nguyệt Đán lui về sau mấy bước, ngồi xuống cái giường nhỏ. “Thiết Tĩnh ngươi ra ngoài trước đi, để ta suy nghĩ cẩn thận một lượt.”
Thiết Tĩnh vâng dạ rồi đóng cửa ra ngoài, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Nhưng từ ngày Uyển Úc Nguyệt Đán lên làm cung chủ đến nay, mọi quyết sách đều khôn khéo tỉ mỉ, chưa từng có sai sót, nếu hắn muốn đóng cửa suy tư thì chắc là có đối sách nào đó rồi.
Uyển Úc Nguyệt Đán ngả người nằm lên giường trong phòng khách, lặng yên nghe tiếng hít thở của Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành. Nhịp thở của hai người này một nhanh một chậm, một sâu một nông, hiển nhiên là họ luyện hai thứ nội công tâm pháp hoàn toàn khác nhau. Đến cùng là thứ độc dược gì mà khiến con người ta dù đã mệt mỏi cực độ vẫn không thể thả lỏng khớp xương, không thể nhắm mắt lại, thậm chí không thể suy nghĩ tỉnh táo, cũng không thể hôn mê? Chẳng lẽ... Hắn ngồi dậy, vén áo Mai Hoa Dịch Số lên, sờ khắp một lượt các khớp xương trên người hắn, Mai Hoa Dịch Số hơn ba mươi tuổi, đã không còn trẻ nữa rồi, nhưng xương cốt da thịt vẫn mềm mại. Mắt Uyển Úc Nguyệt Đán không nhìn được nên ngón tay hắn cũng nhạy cảm hơn người thường. Hắn ra sức nắn bóp, cảm thấy sâu trong khớp xương cánh tay Mai Hoa Dịch Số dường như có thứ gì đó không giống xương cốt ghim vào bên trong.
Là vật gì được nhỉ? Một cái gai dài? Hay một cái kim nhỏ? Hay chỉ là ảo giác của hắn thôi? Uyển Úc Nguyệt Đán lấy trong ngực ra một thanh nam châm đặt lên khớp xương của Mai Hoa Dịch Số, chờ một lát không thấy phản ứng gì, vậy là vật đó không làm bằng sắt. Rốt cuộc là thứ gì đây? Hắn kéo ống tay áo của Cuồng Lan Vô Hành lên, cũng sờ được một cái gai nhỏ trong khớp xương, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, bèn mò lên khóe mắt hắn.
Khoé mắt... Một bên hốc mắt dường như cũng có vật gì đó đâm vào, không quá sâu. Uyển Úc Nguyệt Đán rút tay về, khẽ búng ngón tay, trên đầu ngón cái và ngón trỏ của tay phải bỗng xuất hiện hai chiếc nhẫn bằng thép siết chặt vào ngón tay, mỗi chiếc nhẫn đều gắn kim thép dài nhọn. Tay trái xoa nhẹ lên mắt phải Cuồng Lan Vô Hành, hai chiếc kim thép trên ngón tay Uyển Úc Nguyệt Đán đâm vào cạnh hốc mắt hắn, nhẹ nhàng kẹp lại. Chiếc gai kia vừa ngắn vừa nhỏ, Uyển Úc Nguyệt Đán thành thục điều khiển kim thép trên ngón tay, kẹp một cái rồi rút ra, một chiếc gai nhỏ màu vàng nhạt giống như dằm trúc trong khóe mắt Cuồng Lan Vô Hành bị kéo ra ngoài. Ngón tay hắn chợt cảm nhận được con ngươi Cuồng Lan Vô Hành đang xoay, hai mắt nhắm lại. Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười dịu dàng, nụ cười ấm áp khiến người ta yên lòng: “Ngươi có nghe được ta nói không? Nếu nghe được thì chớp mắt một lần.”
Nhưng đôi mắt Cuồng Lan Vô Hành vẫn nhắm nghiền, không mở ra nữa.
“Thiết Tĩnh.” Uyển Úc Nguyệt Đán nhặt cái gai nhỏ kia lên, Thiết Tĩnh lách người đi vào, “Cung chủ.”
Uyển Úc Nguyệt Đán đưa chiếc gai nhỏ kia ra: “Đây là thứ gì?”
Thiết Tĩnh nhận cái gai màu vàng nhạt nhỏ xíu đến gần như không nhìn thấy kia: “Đây hình như là gai của một loài cây, hoặc của một loài côn trùng nào đó.”
Uyển Úc Nguyệt Đán gật đầu: “Mời Văn Nhân thúc thúc xem thử, trong các khớp xương của hai người này, thậm chí cả hốc mắt cũng bị người ta dùng loại gai nhỏ này đâm vào, thành ra không thể cử động, đây chắc chắn không phải vật tầm thường,“
Thiết Tĩnh nhíu mày: “Không biết cung chủ làm sao phát hiện ra cái gai nhỏ này?”
Uyển Úc Nguyệt Đán ho nhẹ: “Việc này... tạm thời bỏ qua đi. Nếu là một loại gai độc, chỉ cần tra xem là thứ độc gì thì hai người này sẽ có hi vọng cứu được.” Chuyện hắn sờ mó Mai Hoa Dịch Số một lượt từ đầu xuống chân, nếu để cho vị khách hoành hành giang hồ này tỉnh lại biết được thì khó tránh khỏi ngại ngùng, nói không chừng còn ghi thù, thôi khỏi nói cũng được.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Thiết Tĩnh nhận lệnh rời đi, tay Uyển Úc Nguyệt Đán lại đặt tay lên người Cuồng Lan Vô Hành, nhanh chóng kiểm tra một lượt tất cả những khớp xương trên người hắn. Trong lòng hắn âm thầm kinh ngạc, gai nhỏ đâm trên người Cuồng Lan Vô Hành nhiều hơn Mai Hoa Dịch Số kha khá, có khi trên cùng một khớp xương đâm đến hai, thậm chí là ba cái gai. Đây là cố tình hành hạ hắn, hay còn có nguyên nhân khác? Muốn khôi phục khớp xương bị phá hủy trong thời gian dài như vậy e là không đơn giản. Cái gai nho nhỏ này có thể ghim vào khớp xương thậm chí là con ngươi, nhưng tại sao vào những lúc đặc biệt, hai người này vẫn có thể động thủ với người khác như không hề bị gai đâm? Lẽ nào trước khi động thủ thì rút từng cái gai ra, nhiệm vụ hoàn thành rồi lại đâm từng cái gai vào? Chắc là không đâu.
Trừ phi... khi thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh phát động có thể khiến hai người hoàn toàn quên đi gông cùm, khiến bọn họ mất cảm giác đau đớn, từ đó có thể xuất thủ như không có chuyện gì. Mà phương pháp này chỉ làm khớp xương của bọn họ tổn thương nghiêm trọng hơn, muốn chữa trị lại càng khó, coi như cứu sống được thì không chừng sẽ khiến họ không hoạt động được nữa, cả đời tàn phế.
Thủ đoạn này quá độc ác!
Uyển Úc Nguyệt Đán sửa sang lại quần áo cho Cuồng Lan Vô Hành, quay về ngồi lên giường nhỏ, tay chống cằm lẳng lặng suy tư. Một lát sau, hắn mỉm cười với người ngoài cửa: “Hồng cô nương, mời vào.“. Chap mới luô