Thiên Kiếp Mi

Chương 74: Chương 74: Ngự Mai Đao 01




Sau lần hội ngộ ấy, A Thùy vẫn chưa gặp lại Phó Chủ Mai. Chờ thêm vài ngày nữa, nàng đến tửu lâu Ngân Giác Tử thăm dò tin tức, lại nghe nói Tiểu Phó đã mang con rùa đen của hắn đi, chẳng biết vì lý do gì. Chưởng quỹ còn đang chửi um lên, cái tên vô lương tâm chết toi này, nói đi là đi chẳng thèm nhắn lại câu nào, nếu ông ta biết Tiểu Phó phải đi thì chí ít cũng cho hắn thêm vài lượng bạc. Vừa nói ông ta vừa xoa xoa mũi, hình như thật sự có phần đau xót.

Tiểu Phó đi, hẳn là đã xảy ra một vài chuyện.

Nàng nghĩ dù sao hắn cũng là người luyện võ, đã bước chân vào giang hồ, dù hắn thích cuộc sống bình lặng và đơn giản đến đâu, thì đời người dù sao cũng vĩnh viễn không thể có được bình lặng và đơn giản thật sự. Hắn đi cũng tốt, Lạc Dương là đất thị phi, nằm sát kinh thành, người trong võ lâm qua lại rất đông, nếu hắn muốn cuộc sống bình lặng thì nên đi xa hơn nữa.

Hay là... hắn rời khỏi nơi này, đi thăm Đường công tử? Chẳng hiểu vì sao, từ ngày đi khỏi núi Hảo Vân, trái tim nàng đã không còn bình lặng. Y là một gã đàn ông quá phức tạp và nhiều biến số, có tâm tình vô cùng rắc rối. Ngày đó nàng lựa chọn quyết đoán ra đi, rốt cuộc có làm y tổn thương không? Nàng không tài nào hiểu nổi Đường Lệ Từ, thậm chí không thể ở lại bên cạnh y với tâm thế bình thản, nhưng sâu trong lòng nàng vẫn mong có một người thay nàng trở về trông nom cho y.

Đường công tử... Quá phức tạp và tinh tế, mà chẳng phải tâm tư càng phức tạp thì càng dễ làm người ta mệt mỏi kiệt sức sao? Huống chi ngươi... từ tận đáy lòng đã thiếu đi sức mạnh giữ cho mình vững tâm. Trì Vân chết rồi, khi Đường công tử giết hắn, trong lòng ngươi đang nghĩ gì đây?

Hảo Vân Sơn.

Sương trắng vẫn bồng bềnh như cũ, cảnh sắc vẫn mờ ảo như cõi tiên. Thi thể của Trì Vân và hai vị thủ lĩnh núi Mai Hoa được hỏa táng thành tro, mang về núi Mai Hoa an táng. Mấy vị hào kiệt từng thét ra lửa một thời, cứ thế trở về với cát bụi. Trong trận chiến này, Đường Lệ Từ chịu vài vết thương, gần đây không hay ra khỏi cửa. Thiệu Diên Bình đang đi Thiếu Lâm Tự được nửa đường thì giật mình nghe tin Kiếm hội trung nguyên gặp chuyện, liền vội vã chạy về. Thành Ôn Bào rất ân hận vì mình đã sơ xuất ra ngoài đi Danh Y Cốc, Đổng Hồ Bút và Mạnh Khinh Lôi đến Lạc Dương cũng đã trở về. Mọi người đều lo cho tình trạng của Đường Lệ Từ sau khi giết Trì Vân, nhưng từ đầu đến cuối Đường Lệ Từ chỉ nở một nụ cười nhạt, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

“Đứng lại, ngươi là ai?” Một vị đệ tử Kiếm hội gác ở cửa sau Thiện Phong Đường thấy đằng xa có một người nghiêng nghiêng ngả ngả đi tới liền quát, “Nơi này không thể tự tiện xông vào.”

Người kia toàn thân phủ kín rêu xanh, trông vô cùng nhếch nhác, bị hỏi thì ngây ra, “Ta... Ta đến đây tìm người.”

Đệ tử Kiếm hội nhìn hắn từ đầu xuống chân mấy lượt, chỉ thấy người này vốn mặc một bộ áo trắng, mặc đến giờ đã gần biến thành màu xanh lục, tóc tai rối bời, gương mặt non nớt như trẻ con, “Tìm ai?”

“Đường... Đường...” Người nọ nói lắp liên tục, do dự một hồi vẫn chưa nói hết câu. Đệ tử Kiếm hội cau mày, “Ngươi đến tìm lão Thang dưới bếp à? À phải rồi, lão Thang đã dặn trước, ông ấy có một đứa cháu trai gần đây muốn đến giúp đỡ, hóa ra chính là ngươi à, vào đi.”

Người kia ngơ ngác, “Ơ?” Đệ tử Kiếm hội bèn gọi to, “Lão Thang! Lão Thang! Cháu ông đến rồi kìa!”

Phía sau cánh cửa không xa có một ông lão tuổi chừng sáu mươi chạy tới, nheo mắt nhìn người áo trắng kia một hồi, “Bao nhiêu năm không về quê rồi, cháu trai trông như thế nào ta cũng quên kha khá, mẹ cháu họ Lý hay là họ Khương?”

Người áo trắng kia ngơ ngác trả lời, “Mẹ cháu? Mẹ cháu họ Lâm mà...”

Ông lão kia bỗng trở nên vui vẻ, gật đầu lia lịa, “Đúng đúng đúng, ta suýt nữa thì quên, em dâu ba của ta họ Lâm. Lúc ta đi em ấy vẫn còn nhỏ, gần hai mươi năm chưa về thăm quê, không ngờ con trai em đã lớn bằng chừng này rồi. Vào đi vào đi, sau này cứ coi đây là nhà của cháu, lão Thang nhất định sẽ bao bọc cho cháu, ha ha ha!” Nói rồi kéo hắn vào luôn, xoa lên mặt hắn, “Nhóc con, cháu chịu khổ rồi!”

Người áo trắng toàn thân phủ đầy rêu xanh đương nhiên là Phó Chủ Mai. Thấy lão Thang bày tỏ chân tình, cuối cùng hắn vẫn không thể thốt ra sáu chữ “Tôi không phải là cháu ông”, đành vò vò đầu, mặt mũi đầy lúng túng, “A” một tiếng.

“Cậu nhóc, tên cháu là gì?” Lão Thang hỏi. Phó Chủ Mai đáp, “Cháu tên Tiểu Phó.” Lão Thang bật cười ha hả, “Thang Tiểu Phó, cái tên này nghe cũng được đấy. Nào đến đây, bắt đầu từ hôm nay, cháu hãy vào bếp làm việc với bác. Thiệu tiên sinh đối xử với người ta rất tốt, tuyệt đối không để cháu chịu thiệt đâu.” Phó Chủ Mai trợn mắt há mồm, còn chưa nói hết câu đã bị lão Thang kéo vào bếp, cứ thế bắt đầu cuộc sống của “Thang Tiểu Phó“.

Phòng của Đường Lệ Từ cách nhà bếp rất xa, nằm phía bên kia đỉnh núi, là nơi sương mù dày đặc nhất. Gần đây Đường Lệ Từ đang dưỡng thương, dù là Thiệu Diên Bình cũng chẳng mấy khi gặp chứ đừng nói là lão Thang. Người hay gặp Đường Lệ Từ nhất là Tử Vân, nhưng y rất hiếm khi trò chuyện với Tử Vân, chẳng qua ngày ba bữa Tử Vân đưa cơm đưa trà vào phòng cho y, chỉ có vậy thôi.

“Cốc cốc cốc”, hắn gõ cửa ba lần.

Gian phòng của Đường Lệ Từ chìm trong yên tĩnh, nhìn từ cửa sổ vào, có thể thấy y chắp tay đứng trước bàn sách, tay trái đang cầm bút viết chữ. Phó Chủ Mai bưng một bát thuốc, trông thấy cảnh tượng này lại bất giác thở phào một hơi thật khẽ.

A Lệ... Là người rất đa tài đa nghệ, y biết thư pháp, hội họa, biết chơi rất nhiều loại nhạc cụ, học hành giỏi giang, biết khiêu vũ, biết rất nhiều ngoại ngữ, biết đá bóng... Cứ như trên đời này không có gì là y không biết, mà hễ biết thì y đều đạt đến trình độ tinh thông. Không giống như hắn... Ngoài ca hát ra, hắn chẳng biết gì cả, nhưng mà...

“Ai?” Sau cánh cửa truyền ra giọng nói quen thuộc, Phó Chủ Mai giữ chặt bát thuốc, đoan đoan chính chính đứng trước cửa. Giọng A Lệ vẫn rất êm tai, y vẫn luôn xuất sắc như thế, năm ấy... Sao lại có người khen mình hát hay hơn y nhỉ? Ôi...

“Ai?” Đường Lệ Từ không mở cửa, chỉ hỏi bằng giọng ôn hòa.

Do dự hồi lâu, Phó Chủ Mai mới dè dặt đáp một chữ, “Ta.”

“Kẹt” một tiếng, cửa đột ngột mở ra. Tốc độ mở cửa nhanh đến nỗi khiến người ta khó lòng chấp nhận, dường như chữ “ta” của Phó Chủ Mai còn chưa thoát ra khỏi đầu lưỡi thì cửa đã mở, Đường Lệ Từ đã đột ngột xuất hiện trước mắt hắn. Phó Chủ Mai hoàn toàn không kịp phản ứng, cứ thế ngơ ngác nhìn thẳng vào mặt Đường Lệ Từ.

Rất lâu sau, Phó Chủ Mai mới mở miệng, “A...” Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì Đường Lệ Từ đã đột ngột đóng sầm cửa lại Cửa đóng quá nhanh, khiến chóp mũi Phó Chủ Mai suýt nữa thì va vào ván cửa. Gặp chuyện bất ngờ này, hắn lại ngơ ngác hồi lâu mới hiểu ra: A Lệ mở cửa, sau đó không hiểu vì sao y lại đóng vào, có lẽ vì không muốn thấy mình.

“A Lệ...” Hắn đứng ngoài cửa do dự hồi lâu, “Ta... Ài... Ngươi cũng biết ta rất ngốc, ta đoán ngươi vẫn rất ghét ta, căn bản không muốn nói chuyện với ta, nhưng mà... Nhưng mà ta nghe tin đồn về ngươi gần đây, đều không phải tin tốt, ta muốn... Ta muốn... Dù ngươi hận ta, nhưng ta vẫn muốn nhìn ngươi một lần có được không? Ngươi bị thương đấy à? Vết thương sao rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?”

Trong phòng không hề có động tĩnh. Phó Chủ Mai nhón chân lên ngó vào phòng qua khe cửa sổ, nhưng không thấy gì hết, lại nói, “Đã lâu lắm rồi ta không gặp ngươi, ngươi có khỏe không? Vừa rồi ngươi làm ta giật mình, ta không nhìn rõ gì cả.”

Sau cánh cửa vẫn hết sức im lìm, một lúc lâu sau, Phó Chủ Mai đã hơi sốt ruột, “A Lệ, thuốc sắp nguội rồi, thuốc mà nguội thì lão Thang sẽ mắng ta mất, ta... Ta... Che mặt đi vào có được không? Hay là ngươi nhắm mắt lại, mắt không thấy thì lòng cũng không giận ta.” Nói một hồi, hắn lại thật sự rút từ trong ngực áo ra một mảnh khăn lau mồ hôi, quấn qua loa trên đầu, “Ta vào đây.” Nói rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bưng bát thuốc kia bước vào phòng Đường Lệ Từ.

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Sau khi bước vào cửa, đã thấy Đường Lệ Từ đứng trước bàn, quay lưng về phía hắn, tay trái đang cầm bút viết chữ, cứ như người vừa ra mở cửa không phải là mình. Phó Chủ Mai bưng thuốc đi vào, trái lại tay chân luống cuống, ngơ ngác bưng bát thuốc xem hắn viết chữ. Hắn cứ đứng như thế ròng rã gần một canh giờ, cho đến khi Đường Lệ Từ dùng nét chữ cực kỳ mảnh viết chi chít kín cả tờ giấy Tuyên cỡ lớn đặt trên bàn, hắn mới dốc hết dũng khí, ngơ ngẩn nói, “A Lệ, thuốc nguội rồi.”

Đường Lệ Từ đứng thẳng dậy, quay đầu lại khẽ mỉm cười, “Đồ ngốc, ta đóng cửa ngươi không dám vào, ta viết chữ ngươi cũng không dám mở miệng. Đã bao nhiêu năm rồi, sao ngươi vẫn để người ta ăn hiếp mình dễ dàng như vậy chứ?” Thần thái y văn nhã, nói năng lại dịu dàng, câu này nói ra không biết là để bày tỏ tình cảm thân thiết, hay muốn ám chỉ y nắm chắc Phó Chủ Mai trong lòng bàn tay.

Y nói ra câu này khiến Phó Chủ Mai há hốc mồm cứng họng, không biết phải trả lời ra sao, “A Lệ... Ngươi không hận ta à?”

Sắc mặt Đường Lệ Từ tối đi, “Dĩ nhiên hận!” Phó Chủ Mai phát sợ vì tốc độ trở mặt của hắn, im như thóc không dám nói thêm câu nào. Sau khi sa sầm mặt mũi, Đường Lệ Từ lại lập tức cười khẽ, nụ cười tươi như hoa, “Ngươi đến thăm ta, ta rất vui.”

Phó Chủ Mai ngơ ngác nhìn y đổi sắc mặt như chong chóng, thở ra một hơi rất dài, “Ngươi... Vết thương của ngươi sao rồi?”

Đường Lệ Từ điềm nhiên đáp, “Đã lành rồi.”

Phó Chủ Mai không hề nghĩ ngợi đã nói, “Lừa người!”

Cặp mày thanh tú của Đường Lệ Từ hơi nhíu lại, “Ngươi nói gì?”

Phó Chủ Mai đặt bát thuốc xuống, “Lúc ngươi lừa người sẽ có biểu cảm này, trông còn thật hơn cả khi nói thật. Mà lúc ngươi nói thật, trái lại giống như đang lừa người.”

Sắc mặt Đường Lệ Từ lại trầm xuống, Phó Chủ Mai lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm nửa chữ nào, nhưng ánh mắt vẫn chứa đựng cả trăm chữ “không tin“. Hai người giằng co hồi lâu, một lát sau, Đường Lệ Từ quay đầu lại đặt bút xuống, cất giọng ôn hòa, cứ như chuyện vừa rồi hoàn toàn chưa xảy ra, “Sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Ta tìm ngươi rất lâu vẫn không hề có tin tức, ta còn tưởng sau khi Phương Chu chết, ngươi cát bào đoạn nghĩa với ta, định cả đời này không gặp lại nhau nữa.”

Phó Chủ Mai xua tay liên hồi, “Không... Không có chuyện đó đâu, Phương Chu... Chuyện Phương Chu sau này ta mới hiểu không phải lỗi của ngươi, làm sao hận ngươi được chứ? Ta hiểu rất rõ, trong lòng ngươi tốt... rất tốt với hắn.”

Đường Lệ Từ bỗng quay phắt lại, “Ngươi...” Y lại mỉm cười, “Ngươi có biết Phương Chu đã chết như thế nào không? Hắn bị ta moi tim khi còn đang sống, ngươi có biết moi tim sống đau đến chừng nào? Ta nói với hắn, ta moi tim là để cứu hắn, hắn rất tin tưởng ta, nhịn đau để cho ta moi. Ta mổ lồng ngực hắn ra, máu tươi chảy lênh láng trên mặt đất... Ngươi có biết bao nhiêu máu đã chảy không? Đến chết hắn còn tin mình sẽ được cứu sống, hắn cảm kích ta! Hắn còn cảm kích ta!”

Y bỗng dưng cười lớn, “Ha ha ha... Ngươi biết kết cục của hắn không? Cuối cùng hắn bị người ta chặt ra làm tám mảnh, bỏ vào một cỗ quan tài mục nát cho dòi bọ gặm nhấm, những con dòi bọ bò tới bò lui trong hốc mắt hắn, từng con hợp lại thành vòng tròn đủ màu sắc... Có trắng có đen... Ha ha ha...”

“A Lệ!” Phó Chủ Mai giữ hai vai y lại, ra sức lay lay, “A Lệ! Đừng nghĩ nữa!” Đường Lệ Từ dùng lực rất mạnh đẩy hắn ra, Phó Chủ Mai bị y đẩy ngã xuống đất, Đường Lệ Từ liên tục lùi về mấy bước, “Ha ha ha... Ha ha ha...” Y không kiềm chế nổi, cất tiếng cười cuồng điên, “Còn cả Trì Vân nữa... Ha ha ha... Ta dùng cây sáo gõ lủng đầu hắn, phút lâm chung hắn còn hung dữ trợn mắt lên nhìn ta... Hắn chết rồi còn muốn bò về phía ta, bóp cổ ta đến chết...”

“A Lệ!” Phó Chủ Mai nhảy bật dậy, Đường Lệ Từ vẫn chưa ngừng cười, toàn thân run rẩy, bỗng dưng lảo đảo rồi ngã ngửa ra đằng sau. Hắn vội vàng đưa tay ra đỡ, Đường Lệ Từ ngất xỉu đi trong thời gian rất ngắn, nháy mắt đã tỉnh lại, ra sức giãy giụa đứng lên, đanh giọng quát, “Đi ra! Các ngươi đi ra hết cho ta!”

Các ngươi? Phó Chủ Mai giữ chặt tay y lại, trong mắt y rốt cuộc đã nhìn thấy gì? Những ngày tháng dài đằng đẵng này, A Lệ đã sống một mình với cơn điên dại ấy hết ngày này qua ngày khác sao? Một mình tỏ ra điềm nhiên như không, một mình đối mặt với cái chết của hai người, một mình đối mặt với những ảo ảnh lộn xộn này ư?

“Ngươi nhìn cho rõ, ta là Phó Chủ Mai, ta... Ta không phải ai khác, nơi này chẳng có ai cả, chỉ có ta thôi. Ngươi đã thấy gì?” Đường Lệ Từ nắm chặt cánh tay Phó Chủ Mai, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt này khiến Phó Chủ Mai gần như không cảm nhận được rốt cuộc y đã dùng đoạn nào của tay để nắm lấy cánh tay hắn, cứ như thứ đang nắm tay hắn là một khối băng, “Đừng nghĩ nữa, ngươi sắp điên rồi!”

Đường Lệ Từ khẽ run lên, bỗng dưng chìm vào im lặng. Y đưa tay lên che đi nửa gương mặt, một lúc sau mới nói, “Ngươi bảo bọn họ ra hết đi.”

Phó Chủ Mai không biết y nói “bọn họ” chỉ ai, “Bọn họ à? Bọn họ ra ngoài kia hết rồi, nơi này không có ai cả, chỉ có ta thôi.”

Đường Lệ Từ thở hổn hển một lát rồi chậm rãi buông tay phải, nhìn Phó Chủ Mai rất lâu, “Ngươi ra ngoài đi, ta mệt rồi.”

“A Lệ...” Phó Chủ Mai bưng bát thuốc kia lên, Đường Lệ Từ túm bát thuốc quẳng ra ngoài. “Choang” một tiếng, thuốc văng đầy đất, mặt đất tức thì cháy sém một mảng. Phó Chủ Mai ngơ ngác, Đường Lệ Từ lạnh lùng nói, “Ra ngoài!”

Phó Chủ Mai đứng lên, nhìn chằm chằm vào mảng cháy sém trên sàn do nước thuốc gây ra, “Ta ra ngoài ta ra ngoài, ngươi... Ngươi nằm trên giường nghỉ ngơi, tuyệt đối không được xuống, trên đất có độc đấy.”

Đường Lệ Từ hoàn toàn phớt lờ hai chữ “có độc”, y dựa vào đầu giường, đột nhiên giữ chặt ống tay áo của Phó Chủ Mai, kéo hắn lại gần mình, ghé môi vào tai hắn, dịu dàng buông từng chữ một, “Ta nói để ngươi biết, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, ngươi cũng tuyệt đối không được tha thứ cho ta. Phương Chu chết là do ta hại, Trì Vân chết là do ta giết, không ai được phép nói không trách ta, trên đời này không ai được phép nói không hận ta. Còn nhớ nhát đao ngươi chém ta không? Còn nhớ nhát đao ngươi chém ta không? Ngươi hận ta, ngươi vẫn hận ta như cái ngày Phương Chu chết... Ha ha ha... Giết anh em bạn bè, bất kể là ai cũng có thể chết, tất cả mau chết hết đi cho ta!”

“Ta... Ta...” Phó Chủ Mai há mồm cứng họng, hắn gặp phải tính cách cực đoan này của Đường Lệ Từ, thật đúng là choáng váng đầu óc, “Ta...”

Đường Lệ Từ buông tay, quay mặt sang một bên, “Ta mệt rồi, ngươi còn chưa chịu ra, không lẽ muốn ngủ chung với ta à?”

Phó Chủ Mai mở to hai mắt, chỉ thấy y mỉm cười dịu dàng, thần thái vô cùng mị hoặc, nhưng ánh mắt lại lạnh giá thấu xương, tràn đầy sát khí muốn giết người. “Ta ra ngoài ta ra ngoài, A Lệ...” Hắn do dự nhìn Đường Lệ Từ, quả thực không biết nên giúp y như thế nào, một lát sau mới nói, “Đừng nghĩ ngợi nữa.” Hắn đứng lên, lau sạch nước thuốc có độc trên đất rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Phó Chủ Mai đóng cửa lại, Đường Lệ Từ nằm trên giường khép mắt lại, thở ra một hơi thật dài, đặt tay phải lên trán rồi chìm vào giấc ngủ say.

A Lệ... vẫn gánh vác quá nhiều thứ y như trước đây. Phó Chủ Mai thẫn thờ bước đi, nhìn đăm đăm về phía trước. Y gánh vác quá nhiều thứ... nhiều đến nỗi từ lâu đã không chịu nổi, từ lâu đã suy sụp rồi. Chẳng qua A Lệ có một điểm không giống người khác, đó là cho dù suy sụp cũng tuyệt đối không chịu buông tay. Cho nên thoạt nhìn y có vẻ rất mạnh, dường như đánh đâu thắng đó...

Nghe nói cha mẹ A Lệ rất giàu, còn có người nói A Lệ không phải do mẹ mình tự sinh ra, mà là thông qua chọn lọc di truyền chính xác ở cấp độ tế bào. Bác sĩ lựa chọn tổ hợp gen tối ưu của cha mẹ y, sửa lại một số tính trạng trên DNA rồi dùng người sống thực vật mang thai hộ để sinh ra đứa trẻ. Lý do là cha A Lệ muốn có một đứa con hoàn mỹ, mà mẹ y lại không muốn chịu nỗi đau sinh nở. Hắn không biết sinh ra trong hoàn cảnh này có ý nghĩa đặc biệt gì với A Lệ hay không, ít nhất nhìn bề ngoài hắn không nhận ra, nhưng nếu ở vào hoàn cảnh ấy thì hắn sẽ cảm thấy vô cùng thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.