Thiên Kiếp Mi

Chương 73: Chương 73: Rồng chiến đồng hoang 04




Sắc trời ngả dần về hoàng hôn, ánh nắng chiều chiếu lên những bức tường cao trong thành Lạc Dương, trông sạch sẽ mà yên bình.

Phó Chủ Mai vội vã chạy về tửu lâu Ngân Giác Tử, vòng qua hai khúc quanh. Dọc đường đi có nhiều người chào hỏi hắn, ai nấy đều biết hắn là Tiểu Phó của tửu lâu Ngân Giác Tử, nhưng hắn lại không hề để tâm, chỉ “A” mấy tiếng, mắt không nhìn ngang liếc dọc, chỉ cắm cúi đi thật nhanh. Người trên phố đều bật cười, họ đã sớm quen với một Tiểu Phó vô tâm vô phế như vậy, nên chẳng hề tức giận.

Trở về tửu lâu, còn chưa đặt chân vào bếp thì chưởng quỹ đứng ngoài cửa đã túm lấy hắn, “Trời ạ! Mỗi tháng ta bỏ ra hai lượng bạc thuê ngươi, thế mà ngươi chết dí ở xó nào rồi? Ngươi muốn cho ta phí tiền bạc còn phải sai thêm người vào bếp nấu thay ngươi có đúng không? Ngươi cũng không phải đại cô nương ta mua về để mà đưa cho khách xem cho bớt giận! Tổ tông của ta ơi, ngươi yên phận làm việc giùm ta đi. Lần sau còn để cho ta trông thấy ngươi bước ra cửa rong chơi, thì ta lôi con rùa đen của ngươi ra bỏ vào nồi kho chuối đậu!”

Phó Chủ Mai có vẻ sợ hãi, gật đầu lia lịa, nhưng cũng không nói hắn đi làm gì. Chưởng quỹ nhìn gương mặt kinh hoảng thất thố của hắn, trong lòng lập tức cảm thấy hơi thỏa mãn, “Hôm nay khách gọi món Sơn Hải Tử Hà Vân Hội Đỉnh Lô.”

Tiểu Phó lại gật đầu, món Sơn Hải Tử Hà Vân Hội Đỉnh Lô là một nồi canh nổi tiếng của Ngân Giác Tử. Nó gồm một nồi canh cỡ bự với nguyên liệu phức tạp, trên dưới tửu lâu ngoài Tiểu Phó ra thì không ai bưng nổi. “Ta đi bưng canh.” Thấy Tiểu Phó ngoan ngoãn nghe lời như vậy, chưởng quỹ vỗ vỗ vai hắn, chắp tay sau lưng chậm chạp bỏ đi.

Phòng khách trong tửu lâu Ngân Giác Tử luôn luôn náo nhiệt, nhưng hôm nay lại vô cùng yên tĩnh. Khoảng mười cái bàn, mỗi bàn ngồi được mười người hoàn toàn trống không, chỉ có phòng “Văn Hương Cư” nằm ở góc Tây Bắc của lầu hai là lác đác mấy bóng người. Phó Chủ Mai bưng nồi canh nặng mấy chục cân kia chầm chậm bước lên lầu hai. Dưới nồi canh đang đốt than, còn có vài chục loại nguyên liệu phong phú, hắn phải bưng rất cẩn thận, đi từng bước vào Văn Hương Cư.

Trong phòng kê một cái bàn hình lục giác bằng gỗ tử đàn, sáu chân bàn chạm trổ hình đầu hươu, môi con hươu chạm đất, hình dáng vô cùng hiếm gặp. Sáu cái ghế dựa làm bằng gỗ tử đàn đã bày ra hết, lại chỉ có ba người ngồi. Trên bàn đã bưng lên khá nhiều món ăn, nhưng họ chẳng gắp được mấy miếng. Ngồi đối diện cửa vào có một vị đạo nhân với ba chòm râu dài, bên trái đạo nhân là một đại hán áo tím đang uống rượu, bên phải là một người đeo mặt mạ bằng sứ trắng, không để lộ gương mặt thật.

Phó Chủ Mai trông thấy những nhân vật này, dường như thoáng ngẩn ngơ, nồi canh trong tay chao đảo nhẹ. Đại hán áo tím trong phòng ngửa cổ lên uống rượu, đến khóe mắt cũng chẳng thèm liếc về phía hắn, nhưng tay phải đại hán đó túm lấy tấm áo ngoài đang khoác lên lưng ghế dựa rồi vững vàng đỡ nồi canh trong tay Phó Chủ Mai. Hắn “A” lên một tiếng, vội vàng đặt nồi canh ngay ngắn xuống bàn rồi nhanh chóng lui ra.

Đại hán áo tím liếc nhìn nồi canh kia, cười nói, “Cái này nặng lắm đó! Ít nhất cũng phải sáu mươi cân! Tiểu tử vừa rồi có cánh tay khỏe đấy, bưng cái nồi này này đi lên lầu hai, thế mà thang lầu không hề rung lắc.”

Đạo nhân có ba chòm râu gật đầu, tâm tư hắn không đặt vào nồi canh này, chỉ nhìn chằm chằm người mặt sứ kia, “Các hạ mời chúng ta đến nơi này có chuyện muốn nói, không biết rốt cuộc là chuyện gì?”

Thì ra đạo nhân ba chòm râu kia có đạo hiệu là Hư Vô, đại hán áo tím họ Mã. Nhắc đến “Hư Vô đạo nhân” và “Tam Thương Hồi Mã” Mã Thịnh Hùng, hai người có danh tiếng lấy lừng trong kinh thành, chính là hộ vệ mới được phủ thừa tướng mời về, võ công cao cường, có tên tuổi trong võ lâm. Canh ba đêm qua có người lẻn vào phủ thừa tướng, đặt một lá thư trên đầu giường Triệu Phổ, hẹn hai vị hộ pháp hôm nay gặp nhau trong tửu lâu Ngân Giác Tử. Dạ hành nhân cao siêu như thế, nếu muốn lấy mạng Triệu Phổ thì dễ như trở bàn tay. Cho nên Hư Vô đạo nhân và Mã Thịnh Hùng thừa biết mình không địch lại nhưng vẫn đến hẹn đúng giờ, lòng tràn đầy nghi hoặc.

“Nói một chuyện nhỏ thôi.” Người mặt sứ nâng chén rượu lên, nhưng không uống, “Nghe nói Triệu thừa tướng gần đây đã gặp Đổng Hồ Bút một lần, họ đã nói những gì, hai vị là người giới thiệu Đổng Hồ Bút, hẳn là cũng phải biết chứ?”

Hư Vô đạo nhân ngẩn người, “Đổng Hồ Bút?” Vài ngày trước Đổng Hồ Bút đúng là đã gặp Triệu Phổ một lần, nhưng chuyện này vô cùng bí mật, gã người mặt sứ này làm sao biết được?

Người mặt sứ dựa lưng vào ghế, dù không nhìn thấy mặt cũng biết hắn không coi Hư Vô đạo nhân và Mã Thịnh Hùng ra gì, “Nói chuyện gì?”

Chén rượu của Mã Thịnh Hùng nặng nề đập đánh “cộp” lên bàn, “Các hạ để lại thư bên gối, dĩ nhiên là cao minh, nhưng cũng đừng cậy thế khinh người như vậy. Thừa tướng nói những gì với khách, chúng ta làm sao biết được? Cho dù có biết, cũng không thể nói lại với ngươi.” Có nghĩa là, chuyện trong phủ thừa tướng dĩ nhiên không thể tiết lộ cho quái khách lai lịch bất minh như người mặt sứ rồi.

“Thật không?” Người mặt sứ cất giọng vô cùng bình thản, “Ngươi không sợ tối nay trên đầu giường Triệu Phổ... Ha ha...” Hắn tự tay rót một chén rượu, một hơi uống cạn rồi không nói gì nữa.

Mã Thịnh Hùng đổi sắc mặt, người này võ công cao cường, nếu muốn giết Triệu Phổ thì trong phủ thừa tướng đúng là không ai ngăn cản được, “Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai? Có ý đồ gì với thừa tướng?”

Người mặt sứ lạnh lùng nói, “Ta chỉ tò mò muốn biết, Triệu Phổ gặp Đổng Hồ Bút đã nói những gì.”

Mã Thịnh Hùng và Hư Vô đạo nhân đưa mắt nhìn nhau, Hư Vô đạo nhân ho khẽ một tiếng, “Thừa tướng và Đổng tiền bối đã nói những gì, thật ra chúng ta cũng không biết, chỉ biết Đổng tiền bối viết cho thừa tướng một phong thư.”

Người mặt sứ hỏi, “Thư à? Trong thư viết gì?”

Hư Vô đạo nhân lắc đầu, “Chuyện này... Thân phận của chúng ta bị hạn chế, quả thực không biết.”

“Thừa tướng cất thư ở đâu?” Người mặt sứ hỏi, Mã Thịnh Hùng giận dữ đáp, “Ta và đạo trưởng đâu phải là gian tế, làm sao biết thừa tướng cất thư ở đâu? Ngươi...”

Người mặt sứ vỗ tay xuống mặt bàn đánh “Rầm” một tiếng, cái bàn lục giác bằng gỗ tử đàn lập tức nứt ra làm sáu mảnh. Sáu mảnh này đều nhau tăm tắp, lại còn không sụp xuống, vẫn vững vàng đỡ lấy thức ăn bên trên. Mã Thịnh Hùng đang định mở miệng chửi ầm lên, thấy cảnh này thì một bụng ấm ức lại nuốt ngược vào trong, miệng há to không biết nên nói sao cho phải.

“Thư ở đâu?” Người mặt sứ lạnh nhạt hỏi, Hư Vô đạo nhân thở dài một hơi, “Không biết.”

Người mặt sứ âm trầm hỏi, “Ngươi muốn làm một con chó trung thành không biết thời thế, hay là thật sự không biết?”

Mã Thịnh Hùng không nhịn nổi nữa, vỗ bàn đứng dậy. Chỉ nghe một loạt tiếng động rầm trời, những món ngon muôn màu muôn vẻ trên mặt bàn đã trút ào ào xuống đất, bàn lục giác bằng gỗ tử đàn cũng vỡ nát, “Không cần biết ngươi là cao nhân phương nào, nhưng làm thế là khinh người quá đáng! Chưa nói chuyện của thừa tướng, người ngoài vốn không nên hỏi, mà chỉ dựa vào thái độ khinh người của ngươi, thì họ Mã ta dù không phải đối thủ cũng tuyệt đối không nuốt trôi cơn giận này!”

Người mặt sứ vẫn ngồi yên, lạnh lùng hỏi, “Ngươi muốn gì?”

“Ra ngoài động thủ! Đừng liên lụy đến bách tính vô tội!” Mã Thịnh Hùng đanh giọng quát.

Trong phòng nổi lên một loạt tiếng ồn, chưởng quỹ nơm nớp lo sợ. Từ khi ba người này bước vào, hắn đã có dự cảm sẽ không dễ kết thúc êm xuôi trót lọt, nhất là gã quái nhân đeo mặt nạ kia, nhìn kiểu gì cũng không giống người tốt. Lúc này nghe trên lầu có tiếng động lớn, hắn bèn gọi, “Tiểu Phó, lên trên xem thử đi.” Hắn tóm lấy Phó Chủ Mai đẩy về phía cầu thang, “Nếu lại muốn động thủ trong quán thì ngươi khéo léo mời bọn họ ra ngoài. Dù sao tiền cũng thu rồi, có lãng phí những món ăn thượng hạng này ta cũng không so đo đâu.”

“Ta...” Phó Chủ Mai mở to mắt nhìn lên lầu hai, “Ta phải nói sao thì bọn họ mới chịu ra ngoài?”

Chưởng quỹ đập mạnh vào đầu hắn, “Ngươi bị đần à? Nói gì cũng được, chỉ cần đám ôn thần này chịu ra ngoài thôi.”

Phó Chủ Mai há mồm líu lưỡi, hoàn toàn không hiểu ý chưởng quỹ, sắc mặt mờ mịt đi về phía cầu thang, hiển nhiên trong đầu không nghĩ ra câu nào để nói. Chưởng quỹ cũng mặc kệ hắn, vội vã nấp vào buồng trong, đến cái bóng cũng không lộ ra ngoài.

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

“Động thủ à?” Người mặt sứ chậm rãi tháo mặt nạ ra, ném xuống khoảng trống bên cạnh, mặt nạ sứ rơi xuống sàn đánh “choang” một tiếng, vỡ nát tan tành. “Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?”

Mã Thịnh Hùng vừa thấy gương mặt kia, sắc mặt tức thì trắng bệch, “Ngươi... ngươi...” Hư Vô đạo nhân bỗng đứng phắt dậy, hắn nhận ra gương mặt người này. Trong trận đại chiến ở Giang Nam sơn trang vài năm trước, hắn đã từng thấy người này oai phong lẫm liệt giết người như điên, chính là “Cửu Môn Đạo” Vi Bi Ngâm!

Mã Thịnh Hùng lướt đến đứng dựa lưng vào Hư Vô đạo nhân, hai người đều cảm thấy cõi lòng lạnh giá như băng. Chạm mặt ma đầu kia, hôm nay coi như xui xẻo cùng cực, nhưng dù không địch lại cũng phải dốc sức đánh một trận. Vi Bi Ngâm lạnh lùng nhìn hai người, năm ngón tay phải giần giật, không biết định vặt đầu ai xuống trước.

Đúng vào khoảnh khắc im lặng chết chóc này, Phó Chủ Mai bước lên lầu hai. Vi Bi Ngâm ngước mắt lên, âm trầm quan sát thanh niên trẻ tuổi ăn mặc theo lối nô bộc này. Phó Chủ Mai hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt âm hàn của hắn, ngơ ngác nhìn ba người trong phòng, “Chưởng quỹ nói... Nếu ba vị khách quan muốn động thủ, thì mời ra ngoài...”

Lời còn chưa dứt, Vi Bi Ngâm đã búng ngón tay, ly rượu trong tay hắn lặng lẽ bắn đến trước ngực Phó Chủ Mai. Cái búng tay này ẩn chứa chân lực, đủ để xuyên thủng ba Phó Chủ Mai. Mã Thịnh Hùng nhanh tay lẹ mắt, hét lớn một tiếng huơ thương ngăn cản. Nhưng chén rượu nhỏ kia lại đột ngột tăng tốc, khéo léo tránh được trường thương của Mã Thịnh Hùng, vẫn bắn vèo vèo đến trước ngực Phó Chủ Mai.

Hư Vô đạo nhân thở dài một hơi, Vi Bi Ngâm nở một nụ cười âm u, Mã Thịnh Hùng kêu lên “Không ổn!”, cứ đinh ninh tiểu nhị áo trắng này nhất định sẽ bị chén rượu bắn xuyên qua ngực để lại một lỗ hổng to, ngã xuống đất chết ngay tại chỗ. Nhưng chờ đến khi hắn thu thương về, xoay người nhìn lại thì đã giật nảy mình. Chỉ thấy tiểu nhị áo trắng kia tay cầm chén rượu, sắc mặt mù mờ đứng tại chỗ như trời trồng, nói tiếp câu còn dang dở, “...Ra khỏi tửu lâu Ngân Giác Tử, đi không quá ba mươi trượng về phía Tây Bắc sẽ gặp luyện võ đường của tiêu cục Kim Ngô.”

Mã Thịnh Hùng và Hư Vô đạo nhân trố mắt nhìn nhau, nhất thời không đoán ra gã tiểu nhị này rốt cuộc là cao nhân không lộ mặt, hay là Vi Bi Ngâm vô cớ nhường hắn. Còn đang mù mờ thì lại nghe Vi Bi Ngâm lạnh lùng khen, “Các hạ thật là nhanh tay! Họ Vi hành tẩu giang hồ bao năm, đây là lần đầu tiên nhìn lầm!”

Phó Chủ Mai mở to mắt nhìn hắn, trong mắt không có sắc thái gì đặc biệt, thậm chí không khác gì ánh mắt hắn khi bưng canh lên lầu. Nhưng ánh mắt Vi Bi Ngâm nhìn Phó Chủ Mai lại hoàn toàn thay đổi, có thể tiếp một chén rượu của hắn, bản lĩnh của gã tiểu nhị áo trắng này tuyệt đối không thua những cao thủ hạng nhất giang hồ ở đây, ít nhất Mã Thịnh Hùng và Hư Vô đạo nhân chắc chắn không làm được như thế. Người này rốt cuộc là ai?

“Ngươi là ai?” Vi Bi Ngâm chậm rãi đứng lên khỏi ghế, “Xem ra tuổi còn rất trẻ, sư phụ ngươi là ai? Tuyết Tuyến Tử? Võ Đang Thanh Tịnh? Hay là Côn Luân Thiên Vấn?” Gã tiểu nhị này xem ra không quá hai mốt hai hai tuổi, nên Vi Bi Ngâm đoán nếu hắn không có thiên phú dị bẩm, thì cũng gặp kỳ ngộ, được danh gia dạy dỗ.

Phó Chủ Mai lắc đầu, một lúc sau, hắn thấy Vi Bi Ngâm nhìn mình đăm đăm không chớp mắt, liền vò vò đầu, “Ngươi... Ngươi nhìn ta làm gì?”

Lời này vừa thốt ra, Mã Thịnh Hùng và Hư Vô đạo nhân đã trợn mắt há mồm, một lần nữa trố mắt nhìn nhau, dở khóc dở cười, không biết người này ngốc thật hay là ngốc giả. Vi Bi Ngâm lạnh nhạt nói, “Nếu các hạ đã nói gần đây có luyện võ đường của tiêu cục Kim Ngô, nếu Vi mỗ không nhận lời há chẳng phải là hẹp hòi hay sao? Dẫn đường đi, nếu ngươi đỡ được một đao của Vi mỗ thì Vi mỗ sẽ quay đầu đi thẳng, mạng hai người này ta không cần nữa, từ giờ trở đi sẽ không đặt chân vào nơi này nửa bước, thế nào?”

Phó Chủ Mai “A” lên một tiếng, do dự rất lâu rồi miễn cưỡng đáp, “Được...” Hắn liếc nhìn Mã Thịnh Hùng và Hư Vô đạo nhân, “Mấy chục năm rồi ta chưa động thủ với ai...” Ý là hắn không hề nắm chắc dù chỉ là một chút cơ hội thắng, ra hiệu cho Mã Thịnh Hùng và Hư Vô đạo nhân đi trước.

Nhưng lời này vừa thốt ra, Mã Thịnh Hùng và Hư Vô đạo nhân lại ngơ ngẩn. Hắn có lòng tốt lên tiếng nhắc nhở, nói hắn đấu với Vi Bi Ngâm không nắm chắc phần thắng, chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán. Nhưng người này chẳng qua mới hai mốt hai hai tuổi, nói “Mấy chục năm rồi chưa động thủ với ai” hoàn toàn là nói nhảm. Không biết hắn cố ý đùa bỡn Vi Bi Ngâm, hay là thần trí không tỉnh táo, căn bản là một tên ngốc?

Vi Bi Ngâm lạnh lùng nhìn hắn, “Xem ra các hạ rất tự tin?” Hắn đấu với Dung Ẩn, Duật Tu, Bạch Nam Châu cũng chưa bao giờ cẩn thận đến thế này. Gã tiểu nhị áo trắng ngu ngơ ngờ nghệch trước mắt, toàn thân lộ ra dáng vẻ kỳ lạ không thể nhìn thấu, không giống bất kỳ ai mà hắn từng gặp.

Phó Chủ Mai gặp phải câu hỏi này thì có vẻ lúng túng, mãi không trả lời. Hắn tuyệt đối không phải kẻ kiêu căng, ai cũng có thể nhìn ra hắn đã suy nghĩ rất lâu mà không quyết định được rốt cuộc mình nên trả lời “Rất tự tin”, hay là “Thật ra ta cũng không biết“. Do dự hồi lâu, hắn lại vò vò đầu, xoay người xuống thang trước.

Ba người bị hắn bỏ lại sau lưng vẫn còn ngơ ngác, đáy lòng Vi Bi Ngâm có ngọn lửa âm ỉ cháy, giận quá hóa cười, đi xuống theo hắn. Mã Thịnh Hùng và Hư Vô đạo nhân chưa bao giờ gặp phải cảnh này, thấy Vi Bi Ngâm rảo bước rời đi, hai người bám theo hắn tít đằng sau. Một người quay về phủ thừa tướng thông báo chuyện mình chứng kiến hôm nay, một người âm thầm đi theo xem gã tiểu nhị áo trắng và Vi Bi Ngâm đánh nhau một trận, kết quả sẽ thế nào? Vị ân nhân cứu mạng nửa đường xông ra này rốt cuộc có mấy phần bản lĩnh, Hư Vô đạo nhân thật sự không thấy chút manh mối nào.

Hai người một trước một sau, chẳng bao lâu đã đi đến luyện võ đường của tiêu cục Kim Ngô.

Vi Bi Ngâm đứng chắp tay, Phó Chủ Mai xoay người lại. Trong tiêu cục Kim Ngô vốn có vài đệ tử đang luyện võ, thấy người lạ đi vào đều dẹp sang một bên quan sát. Xung quanh kinh thành và Lạc Dương có rất nhiều người luyện võ, chuyện mượn luyện võ đường để tỷ võ thì mọi người cũng đã gặp nhiều.

“Đỡ một đao của ta!” Vi Bi Ngâm chầm chậm rút từ trong ngực ra một thanh đoản đao. Gió thổi rì rào, đoản đao trong tay hắn có phần lưỡi loang lổ, đầy rỉ sét và vết mẻ, nhưng lưỡi đao này đã từng đấu với với Dung Ẩn, Duật Tu, thậm chí là Bạch Nam Châu và Đường Lệ Từ. Mà trong khi giao đấu với những người này, Vi Bi Ngâm chưa bao giờ rơi vào thế hạ phong. Hắn giết người vừa nhiều vừa tạp, nên “một đao” mà hắn nói, chính là một đao giết người.

Phó Chủ Mai lùi lại một bước, lại lùi thêm bước nữa. Ánh mắt hắn không hề thay đổi, vẫn trong veo đến tận cùng. Sau khi lùi hai bước, hắn đột ngột đưa tay đặt hờ lên eo. Gió vẫn thổi rì rào, tà áo trắng dính đầy vụn hành tỏi cũng không chứa đao, nhưng tay hắn nắm hờ, ánh mắt chợt biến đổi.

Vi Bi Ngâm nhướn mày, trong tích tắc tay đặt hờ lên đao, thần thái của Phó Chủ Mai đã hoàn toàn thay đổi, trở nên bình thản, sắc bén, vững vàng. Đáng sợ hơn là trong nháy mắt ấy, người hắn tràn ngập sát khí. Sát khí này tuyệt đối không phải cố ý làm màu, mà rõ ràng là tàn tích của một kẻ đã từng giết hàng trăm người, mở đường máu thoát ra trong nháy mắt. Sự biến đổi này làm người ta chấn động, Vi Bi Ngâm vốn không coi gã tiểu nhị áo trắng này ra gì, nhưng trong giây lát, hắn đã tuyệt đối không dám khinh thường thiếu niên áo trắng thoạt nhìn có vẻ non nớt ấy. Đao nắm trong tay, Vi Bi Ngâm lùi về nửa bước, toàn thân vào thế, chuẩn bị vung một đao Thiên Địa Vi Dụng. Thế đao vây kín nửa người trên của địch thủ, chỉ cần đối phương không có sở trường về cước pháp, thì thế đao này có thể vừa công vừa thủ.

Trong một tích tắc, ánh đao lóe lên in vào mắt, giống như một vầng trăng lưỡi liềm bay vút qua. Vi Bi Ngâm chỉ cảm thấy một vệt sáng rực rỡ như ánh trăng lóe lên rồi vụt tắt, lại nghe một tiếng “keng”, đao trong tay đã bị một vật cản lại. Kế đó đối phương tăng lực lên cổ tay, nếu trước đó hắn không dồn mấy chục năm công lực lên đao, thì chỉ bằng một đòn này cũng đủ làm đao hắn gãy lìa! Trong mắt hắn toát ra vẻ khiếp sợ, mặt mày biến sắc, buột miệng thốt ra, “Ngự Mai Đao!”

Ngự Mai Đao! Đao như ngự mai, thanh lãnh tuyệt luân, đao vung lên vỡ gan kẻ địch, tuyết rơi xuống kinh động quỷ thần! Truyền thuyết ba mươi năm về trước, kỳ nhân ba mươi năm về trước, Vi Bi Ngâm đanh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

Hai tay Phó Chủ Mai trống trơn, nhát đao chợt lóe lên rồi biến mất kia dường như hoàn toàn không phát ra từ tay người này. Phó Chủ Mai không trả lời, mặt mày và ánh mắt sắc lẻm như đao nhìn chằm chằm vào hắn.

Công lực này! Ánh mắt này! Khí thế này! Tuyệt đối không phải hạng tiểu bối trong giang hồ! Câu hắn vừa nói “Mấy chục năm rồi chưa động thủ với ai” xẹt qua đầu, Vi Bi Ngâm liên tục lùi ba bước, “Ngươi... chính là Ngự Mai Chủ!”

Phó Chủ Mai không hề phủ nhận, Vi Bi Ngâm la to một tiếng rồi lao vút đi. Nếu đã biết người này hóa ra là tiền bối võ lâm, lại còn là Ngự Mai Chủ, bây giờ không đi thì còn đợi đến bao giờ! Thật ra nếu luận về võ công thì Vi Bi Ngâm chưa chắc đã thua kém Phó Chủ Mai bao nhiêu, cho dù không địch lại thì cũng tuyệt đối không cần phải chạy trối chết. Nhưng truyền thuyết về Ngự Mai Chủ quả thực kinh người, trong cơn kinh hãi, hắn không còn ham đánh nhau nữa, xoay người vội vã bỏ đi.

Ngự Mai Chủ?

Ngự Mai Đao?

Trong tiêu cục Kim Ngô nổi lên một trận xôn xao, Hư Vô đạo nhân đứng xa xa về phía sau hóng chuyện, nét mặt vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Một gã tiểu nhị tuổi còn trẻ, đầu óc khờ khạo như Phó Chủ Mai sao lại là Ngự Mai Chủ? Làm sao có thể chứ? Nhưng chính mắt hắn nhìn thấy, tiểu nhị áo trắng này đúng là đã vung ra nhát đao như thần kia.

Nếu không phải Ngự Mai Chủ, thì làm sao dùng được Ngự Mai Đao?

“Vị này... Vị này...” Trong tiêu cục Kim Ngô có đại hán chạy ào ra, đứng chắn trước mặt Phó Chủ Mai, há hốc miệng không biết nên nói gì cho phải. Phó Chủ Mai ngơ ngác nhìn hắn, sát khí trong mắt dần dần tan đi, bỗng dưng thở dài vò vò đầu, chầm chậm xoay người rời đi.

“Vị... đại hiệp này...” Tổng tiêu đầu của tiêu cục Kim Ngô ngơ ngác nhìn Phó Chủ Mai xoay người đi mất, trong lòng thầm nghĩ vị đại hiệp võ công cao cường khó lòng tưởng tượng này trông rất giống gã tiểu nhị ở tửu lâu Ngân Giác Tử cách vách, không lẽ mình nhớ lầm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.