Trong Vong Lan Các của Bích Lạc Cung.
Gai độc trong người Cuồng Lan Vô Hành đã được ép ra hết, nhưng do trúng độc quá sâu nên hắn vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ. Muốn giải độc trên gai phải có ngọc Lục Mị, nhưng ít ra bây giờ hắn không còn bị gai độc khống chế, không phải chịu nỗi đau đớn không dành cho con người kia. Hôm ấy sau khi uống rượu say, Mai Hoa Dịch Số lộ ra vẻ hoảng hốt, giống như chịu kích thích cực lớn. Người của Bích Lạc Cung không dám quấy rầy nữa, muốn biết năm đó Thất Hoa Vân Hành Khách đã gặp chuyện gì thì phải giải được độc trúc Hoàng Minh mà hai người đã trúng, nếu không thì cho dù tỉnh táo cũng phải chịu đau khổ.
Sau khi ép gai độc ra, Phó Chủ Mai về phòng nghỉ ngơi. Ngoài cửa phòng Cuồng Lan Vô Hành không có ai canh gác, Hồng cô nương xách một cái bọc trong tay, chầm chậm đi tới đẩy cửa phòng ra rồi bước vào.
Đầu tóc Cuồng Lan Vô Hành vẫn rối bời, Hồng cô nương nhẹ nhàng vén mái tóc dài của hắn lên, lộ ra một gương mặt anh tuấn góc cạnh sắc nét. Chẳng qua tuổi đã quá ba mươi, trải qua năm tháng mài mòn, vẻ tiều tụy hốc hác hằn sâu trên gương mặt có lẽ không thể nào xóa đi.
Thở dài, Hồng cô nương mở bọc lấy ra một chai thuốc màu hồng, bình thản ngắm gương mặt Cuồng Lan Vô Hành. Nhìn một lúc, nàng lại rút chai thuốc về, đổi thành một bình thuốc màu vàng nâu, đổ ra một viên rồi nhẹ nhàng đặt xuống bên gối Cuồng Lan Vô Hành. Nàng lại lấy trong bọc ra bảy tám cây ngân châm, giơ lên định đâm vào ấn đường Cuồng Lan Vô Hành, rồi khựng lại một lát, cuối cùng vẫn không đâm xuống, thu châm vào trong bọc. Nàng nhìn Cuồng Lan Vô Hành đăm đăm một hồi, thở dài khe khẽ rồi buộc cái bọc lại, nhẹ nhàng ra khỏi cửa..
Nàng đang làm gì? Thiết Tĩnh đang nấp trên mái nhà để bảo vệ Cuồng Lan Vô Hành, thả người đáp xuống đất. Nàng để lại một viên thuốc, vị cô nương này xảo quyệt vô cùng, tốt nhất không nên đụng vào viên thuốc ấy. Hắn bắt mạch môn của Cuồng Lan Vô Hành, hình như không có gì lạ, lập lức lướt nhẹ ra ngoài. Thiết Tĩnh rời khỏi phòng chưa được bao lâu thì viên thuốc màu vàng kia đã đột ngột đổ bùm một tiếng vang trời, khói trắng mù mịt, phòng ốc rung chuyển. đệ tử Bích Lạc Cung nghe tiếng nổ vội chạy tới, tái mặt nhìn vai Cuồng Lan Vô Hành bị viên thuốc kia nổ bị thương một mảng, máu chảy đầm đìa. Cũng may ngòi nổ hơi lệch một chút nên mới không nổ tung cổ họng, bằng không hắn khó lòng thoát chết. Thiết Tĩnh vừa mới chạy về Nhật Ái Cư – nơi ở của Uyển Úc Nguyệt Đán, chợt nghe thấy tiếng nổ lớn, mặt mũi liền biến sắc. Cung chủ lại để cho cô gái này ở lại trong cung hành động tùy ý, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, quả nhiên... Vừa nghe thấy tiếng nổ lớn kia, cửa Nhật Ái Cư cũng mở, Uyển Úc Nguyệt Đán ăn mặc chỉnh tề đang chầm chậm bước ra.
“Cung chủ...” Thiết Tĩnh la lớn, “Hồng cô nương đặt thuốc nổ trong Vong Lan Các...” Uyển Úc Nguyệt Đán cũng không bất ngờ: “Đừng vào đó.”
Hắn còn chưa nói hết câu thì có một bóng người như chim ưng lướt qua, nháy mắt đã xông vào Vong Lan Các. Uyển Úc Nguyệt Đán không nhìn thấy bóng người, nhưng hắn nghe có tiếng gió lướt qua bên cạnh, lập tức hét lên: “Đừng vào đó...”
Uyển Úc Nguyệt Đán hiếm khi nói lớn như vậy, Thiết Tĩnh ngơ ngác nhìn theo bóng người kia, chỉ thấy hắn đã lao vào Vong Lan Các nhanh như chớp. Những đệ tử Bích Lạc Cung vừa vào phòng kiểm tra tình hình đã đưa Cuồng Lan Vô Hành ra, nghe Uyển Úc Nguyệt Đán hét lên ra lệnh thì mọi người đồng loạt lui về phía sau, chợt thấy một người xông vào trong đó thì không khỏi ngơ ngác. Trong tích tắc người đó xông vào cửa, bên trong vang lên tiếng nổ thứ hai, rồi một làn khói tím đậm tràn ra theo song cửa sổ đã vỡ tan.
“Tản ra, có độc!” Thiết Tĩnh vội vàng hô vang, Uyển Úc Nguyệt Đán đã đi đến bên cạnh Thiết Tĩnh, cất cao giọng gọi: “Tiểu Phó! Tiểu Phó! Tiểu Phó...”
Khói tím trong phòng dần tan đi, một người loạng choạng bước ra, trong lòng ôm mấy chậu hoa lan, mặt đầy bụi đất, đi được bảy tám bước thì đặt hoa lan dưới đất, thở dài một hơi nhưng miệng vẫn mỉm cười: “Ta không sao..”
Uyển Úc Nguyệt Đán nghe thấy giọng hắn, cặp mày đang căng lên mới thoáng giãn ra: “Trong phòng có độc phải không?”
Thiết Tĩnh cau mày nhìn người vừa xông vào phòng cứu hoa lan, người mặc áo trắng đầu tóc rối bời, chính là Phó Chủ Mai. Hắn không biết vị thiếu niên áo trắng này có giao tình gì với cung chủ, mười năm trước khi Phó Chủ Mai vào Bích Lạc Cung thì hắn vẫn còn là một đứa trẻ, chưa từng gặp Phó Chủ Mai, đương nhiên không thể ngờ thiếu niên áo trắng này là trưởng bối của Uyển Úc Nguyệt Đán. Nhưng người này có thể rút hơn một trăm cái gai độc trên người Cuồng Lan Vô Hành thì võ công quả là kinh người. Một nhân vật cỡ này lại xông vào gian nhà đang nổ chỉ để cứu mấy chậu hoa lan, đúng là... đúng là không biết phải nói hắn thế nào mới được.
“Độc?” Phó Chủ Mai vẫn hoàn toàn không nhận ra trong phòng có độc, hắn quay lại liếc nhìn gian nhà đang bốc khói: “A...” Hắn giúp Cuồng Lan Vô Hành rút gai độc nên nguyên công hao tổn rất nhiều, kịch độc lại tỏa ra khắp phòng, hắn chỉ kịp a lên một tiếng, chao đảo rồi ngã ngửa ra sau.
“Dọn hoa lan vào, đỡ người về phòng đi.” Sắc mặt Uyển Úc Nguyệt Đán đã bình thản như cũ: “Bích đại ca, bảo Hồng cô nương đưa thuốc giải ra đây.”
Phía sau đám người, Bích Liên Y đang đứng hiên ngang, nghe vậy thì hơi khom người xuống: “Vâng.”
Thiết Tĩnh nhìn Phó Chủ Mai được người ta đưa đi, nhìn gian nhà vẫn đang bốc khói, thở một hơi thật dài. Hồng cô nương để lại bẫy thuốc nổ bên gối Cuồng Lan Vô Hành, thuốc nổ lần đầu phát nổ khiến Cuồng Lan Vô Hành bị thương, giúp Phong Lưu Điếm diệt khẩu, thôi thúc hắn đi gọi Uyển Úc Nguyệt Đán. Mà lần thứ hai phát nổ là muốn phun kịch độc đúng lúc Uyển Úc Nguyệt Đán đang xem vết thương cho Cuồng Lan Vô Hành, nhằm giết chết Uyển Úc Nguyệt Đán. Nếu Uyển Úc Nguyệt Đán không thông minh đoán trước được tâm cơ độc kế này nên không chịu đi vào, thì đúng là rất khó đề phòng. Nhưng dù không đả thương được Uyển Úc Nguyệt Đán thì cũng vô tình làm thiếu niên áo trắng kia bị thương, chuyện này không biết phải xử lý ra sao.
Sương phòng dành cho khách.
Hồng cô nương âm thầm nhìn Vong Lan Các cách mấy tầng cửa, hai tiếng nổ vang lên, tiếng người ồn ào, nhưng trong lòng nàng lại không hề vui vẻ. Một tiếng cạch vang lên, cửa phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng, Bích Liên Y bưng một chén trà nóng từ tốn bước vào.
Người đàn ông này rất anh tuấn, rất nhẫn nại, rất trầm tĩnh, cũng rất kiên định. Nàng nhìn trà nóng trong tay hắn: “Uyển Úc Nguyệt Đán... còn chưa chết ư?”
Trên mặt Bích Liên Y chẳng có biểu cảm gì, rất bình tĩnh đáp: “Chưa.” Hắn đưa trà nóng trên tay cho nàng: “Gió cuối thu lạnh lẽo, đây là trà gừng.”
Nàng nhận lấy, uống một ngụm nhỏ: “Nếu chưa thì ngươi đến đây làm gì?”
Tiết trời đã dần vào cuối thu, chân tay nàng lạnh giá, bưng chén trà gừng trong tay vô cùng thoải mái. Mấy ngày nay chỉ cần có lúc rảnh rỗi, Bích Liên Y đều bưng cho nàng một chén trà gừng nóng. Hắn không bao giờ nói thêm câu gì, nhưng nàng vẫn tự hiểu.
“Thuốc giải.” Bích Liên Y thản nhiên nói.
“Thuốc giải?” Hồng cô nương khẽ mỉm cười: “Ai trúng độc thế? Hóa ra ta cũng không thua sạch, là Uyển Úc Nguyệt Đán bảo ngươi đến chỗ ta lấy thuốc giải à?” Nàng đặt chén trà gừng xuống, nhẹ nhàng đứng lên, tay áo màu đỏ phất ra sau: “Sao hắn không tự đến?”
“Hắn không đến là vì không coi cô như người ngoài.” Bích Liên Y đáp: “Nếu đã đả thương nhầm người, với khí độ của cô nương, lẽ ra không thể không nhận thua.”
Hồng cô nương mỉm cười yêu kiều: “Ta nào có cái khí độ đó? Ai nói ta muốn nhận thua? Dù là ai trúng độc cũng tốt, bằng không chẳng phải ta hao tâm tổn trí vô ích sao? Ta sẽ không đưa thuốc giải cho ngươi, ngươi nói với Uyển Úc Nguyệt Đán, trong vòng ba ngày, ta muốn biết tung tích và tin tức của Liễu Nhãn.”
Bích Liên Y nhìn đăm đăm vào mắt nàng, “Quyết định này không hề cao minh, cũng khiến ta và cung chủ thất vọng.”
Sắc mặt Hồng cô nương tối đi, vỗ đánh rầm lên bàn: “Ta đã tốn quá nhiều thời gian ở Bích Lạc Cung, ngươi có hiểu nỗi khổ của ta khi lo lắng nhớ nhung một người không? Trong vòng ba ngày, ta muốn có tin tức của hắn! Ta không muốn nghe những chuyện khác!”
Bích Liên Y nhíu mày, lùi về sau hai bước, đóng cửa rời đi.
Nàng bưng chén trà gừng hắn mang tới, hơi ấm trà gừng vẫn còn vương vấn trên tay. Nhìn hắn lẳng lặng rời đi, trong lòng nàng bỗng nổi giận, người này... Dù nàng nói gì với hắn thì hắn vẫn không tức giận, cùng lắm chỉ nói một câu thất vọng. Thất vọng thất vọng! Dựa vào đâu ta phải làm các ngươi hài lòng vừa ý, phải khiến các ngươi thỏa mãn? Ai cần các ngươi coi ta cùng hội cùng thuyền? Ai cùng hội cùng thuyền với các ngươi chứ? Cả cái Bích Lạc Cung rộng lớn này toàn là mấy tên điên không biết đang nghĩ gì!
Chán nản ngồi xuống, nàng đập vỡ chén trà gừng kia, hơi nóng bốc lên, mảnh vỡ bay tán loạn. Tôn chủ, tôn chủ...rốt cuộc chàng ở đâu? Tại sao ngày tháng dằng dặc trôi qua mà tin chàng vẫn biền biệt bóng chim tăm cá? Chàng có biết chăng... trong lòng Tiểu Hồng khó khăn đau khổ biết bao? Nàng cầm bình trà trên bàn lên rồi đập nó đánh choang xuống đất, ném bình trà xong lại ném chén trà, ném chén trà xong thì đập cả khay trà. Nhìn những mảnh sứ vỡ nằm tán loạn dưới đất, nàng ngơ ngẩn rất lâu rồi bỗng gục xuống bàn khóc òa lên.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Lúc này trong phòng Phó Chủ Mai, Văn Nhân Hách đang bắt mạch cho hắn, Uyển Úc Nguyệt Đán đứng sang một bên, nhẹ nhàng hỏi: “Tình hình thế nào?”
Văn Nhân Hách cau mày đáp: “Ta chưa từng gặp thứ kịch độc này, dường như cùng loại với kỳ độc trong người Thất Hoa Vân Hành Khách, chỉ khác một xíu thôi, nhưng ta tin chúng đều bắt nguồn từ trúc Minh Hoàng. Ngự Mai... nhầm, Phó công tử có nội lực thâm hậu, vốn không dễ bị độc xâm nhập. Nhưng bây giờ nguyên công đang tổn thương nặng nề, trong vòng hai tháng khó lòng hồi phục, không thể tự ép độc ra. Mà chờ hai tháng e rằng độc tính đã phát tác, thuốc giải bình thường không có tác dụng với loại độc này.”
Nếp nhăn nơi khóe mắt Uyển Úc Nguyệt Đán nheo lại: “Nghĩa là buộc phải dùng Lục Mị?”
Văn Nhân Hách cười khổ: “Ta dùng ngân châm có lẽ sẽ chống đỡ được một tháng, nhưng sau một tháng mà không có Lục Mị thì chắc chắn không khống chế được độc tính.”
Lúc này Phó Chủ Mai đã tỉnh, nghe vậy thì vò vò đầu: “À...” Ngoài một tiếng “à” này ra thì hình như hắn cũng không nghĩ ngợi gì. Văn Nhân Hách trợn mắt nhìn hắn: “Lão phu cũng chỉ hơn ngươi vài tuổi, Phó công tử cũng chẳng phải trẻ con lần đầu đặt chân vào giang hồ, sao mà bất cẩn thế?”
Thật ra Phó Chủ Mai cũng không quá quan tâm mình có trúng độc hay không, chỉ mở to đôi mắt nhìn Văn Nhân Hách: “Không sao đâu...”
Văn Nhân Hách nổi giận: “Làm gì có chuyện không sao? Đây là kỳ độc trong thiên hạ, dù ngươi.. dù ngươi có bản lĩnh kinh người, thì khi độc phát tác vẫn đi tong cái mạng!”
Phó Chủ Mai lắc lắc đầu, nhìn vẻ mặt nghi hoặc và bất mãn Văn Nhân Hách, hắn lại lắc đầu: “Ai rồi cũng phải chết mà.”
Văn Nhân Hách nổi điên: “Ngươi định cứ thế mà chết sao? Ngươi... ngươi mang một thân tu vi, nay giang hồ đang trong cơn mưa gió, ngươi cũng mặc kệ ư? Ngươi có thể đi chết rồi à?”
Phó Chủ Mai há mồm cứng họng, lại lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải không phải, ta... ta chỉ nghĩ... À, thật ra thì ta đã nghĩ đến cái chết từ lâu rồi, đương nhiên ban đầu ta cũng sợ chết, nhưng nghĩ lâu rồi thì thấy cũng chẳng có gì. Không phải vì ta.. không phải vì ta cho rằng có thể tùy tiện chết đâu. Chẳng qua ta thấy không có gì đáng để căng thẳng, nên sống thì sẽ sống, còn không cứu được thì cũng đành chịu thôi, ai mà chẳng phải chết... Ta không cảm thấy muốn khóc, sợ hãi hay không cam lòng, cho nên không biết phải nói gì.”
Văn Nhân Hách và Thiết Tĩnh đứng bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, họ đã gặp biết bao người mắc bệnh nan y hay bị thương không cứu được, nhưng chưa bao giờ gặp ai giống như Phó Chủ Mai. Thiết Tĩnh ho nhẹ: “Ngươi suy nghĩ rất thông suốt.”
Phó Chủ Mai nhìn hắn cười cười: “Ừ.”
Văn Nhân Hách hừ một tiếng nặng nề, trong lòng ông tuyệt đối không đồng tình với thái độ để mặc cho dòng đời xô đẩy này, nhưng cũng chẳng biết phải nói sao.
“Về cái chết...” Uyển Úc Nguyệt Đán nhẹ nhàng nói: “Chưa đến lúc thật sự phải chết thì nói nhiều cũng vô ích.” Hắn vừa nói ra câu này, Thiết Tĩnh và Văn Nhân Hách tức thì nghiêm túc lại, ngay đến Phó Chủ Mai cũng nin thở không dám nói thêm. Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ mỉm cười: “Nhưng muốn lấy Lục Mị Châu thì Bích Lạc Cung vẫn chưa đủ sức, ta sẽ gửi thư cho Đường công tử, mong y có thể ra tay giúp đỡ. Còn nếu trong dân gian có lưu truyền loại trân bảo hiếm có này, thì Bích Lạc Cung không ngại dốc hết tiền tài trong cung để lấy về cho Phó công tử. Cho nên đừng nói chuyện sinh tử, sẽ không chết đâu.”
“Tiểu Nguyệt, A Lệ...” Phó Chủ Mai mở to hai mắt, khóe mắt yếu ớt tú nhã của Uyển Úc Nguyệt Đán nheo lại, chân mày hơi cong lên: “Y sẽ lấy thuốc giải cho người.”
Nơi này là Bích Lạc Cung, lời Uyển Úc Nguyệt Đán nói ra, không ai lung lay được. Phó Chủ Mai cau mày, trong lòng hắn không hề muốn cho Đường Lệ Từ biết chuyện này, nhưng dù hắn phản đối thì Uyển Úc Nguyệt Đán chắc chắn vẫn gửi thư đi. Chuyện tiểu Nguyệt đã quyết định rồi sẽ không thay đổi.
Đúng lúc này, Bích Liên Y chầm chậm bước vào: “Nàng bảo trong vòng ba ngày muốn có tung tích và tin tức của Liễu Nhãn, có rồi sẽ cho thuốc giải.”
Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ thở dài: “Ta đoán bản thân nàng cũng không có thuốc giải đâu, nhưng ta đồng ý.” Phó Chủ Mai trúng độc ở Bích Lạc Cung, Bích Lạc Cung tuyệt đối sẽ không để hắn chết, dù lý do chẳng qua chỉ là Phó Chủ Mai muốn cứu mấy chậu hoa lan trong Bích Lạc Cung.
Thiết Tĩnh và Văn Nhân Hách đều nhíu mày. Muốn có tung tích của Liễu Nhãn, trước mắt chỉ có một manh mối, đó là khiến phương trượng tương lai của Thiếu Lâm Tự làm cho ai đó một bài thơ, lại dập đầu ba cái thật kêu với kẻ đó. Mọi người đều biết trước mắt nhân tài Thiếu Lâm Tự thưa thớt, người có hi vọng leo lên ghế phương trượng nhất chính là thượng sư Phổ Châu. Với tu vi và tính cách của thượng sư Phổ Châu, sau khi ngồi lên vị trí gánh vác vinh nhục của Thiếu Lâm Tự, sao có thể quỳ xuống trước bất kỳ ai? Huống hồ vẫn chưa biết rốt cuộc là ai truyền ra lời đồn này, cho dù thượng sư Phổ Châu chịu làm thơ chịu quỳ xuống, thì phải làm thơ cho ai, quỳ xuống trước ai?