Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 67: Chương 67: Gặp mặt (II)




“Đưa họ vào phòng chờ, chị sẽ đến ngay.”

Đi vào nhà vệ sinh rửa mặt sau đó Tinh Vân bước vào phòng chờ của khách. Trước mặt cô là một người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi và một phụ nữ tương tầm nhìn qua rất quý phái. Nhưng những lời họ sắp nói hoàn toàn trái ngược với phong cách lịch sự bề ngoài.

Vừa bước vào phòng chờ, chưa kịp mở miệng chào hỏi, người phụ nữ đã lên tiếng:

“Cô là Hoàng Tinh Vân, giám đốc của The News phải không?”

Tinh Vân khẽ gật đầu: “Vâng thưa bà. Ông bà tìm tôi?”

“Phải, chúng tôi đến đây là để tìm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.” Người phụ nữ vừa lớn giọng vừa nhìn xuống bụng của Tinh Vân và để lại ánh mắt không chút thiện cảm.

“Bà đây là?” Tinh Vân nghi hoặc trước thái độ không tôn trọng, e dè hỏi lại xem mình đang tiếp chuyện với ai.

“Tôi là Fancy, mẹ của Uyển Linh. Con bé mới kết hôn không lâu thì cô đã mang thai với chồng nó. Biết được chuyện này nó sẽ ra sao?” Người phụ nữ càng nói càng lớn tiếng trừng mắt hướng về phía Tinh Vân.

Lúc bấy giờ người đàn ông mới lên tiếng: “Cô gái, cô còn trẻ, đam mê hư danh là chuyện bình thường. Tôi có thể cho cô một chi phiếu trống, có nó rồi cô không còn lo tương lai nữa. Hãy rời xa con rể của tôi, trả lại cho con gái tôi mái nhà yên ấm. Coi như thương cho người làm cha làm mẹ này, có được không?”

Tinh Vân nghe hiểu mục đích đến đây của họ, điềm tĩnh trả lời: “Nếu tôi nói không thì sao?”

Người phụ nữ tức giận trừng mắt chỉ ngón tay trỏ về phía Tinh Vân, quát tháo: “Đừng có quá đáng. Chúng tôi đã nhượng bộ đến mức này cô còn không biết đúng sai. Nếu cô cứ ngoan cố ở lại bên cạnh con rể tôi thì không có kết quả tốt đâu.”

“Sẽ như thế nào?” Tinh Vân thản nhiên đáp lại.

Fancy cười lớn: “Haha…xem ra cô không biết tí gì về con rể tôi rồi. Rồi cô sẽ như tất cả bọn họ mà thôi.”

“Bọn họ?” Tinh Vân ngẩng đầu hỏi lại.

“Phải, bọn họ là những người đàn bà của Đoàn Nam Phong. Trước khi anh ta muốn cưới con gái tôi đã đem tất cả bọn họ xử lý.”

“Xử lý thế nào?” Tinh Vân nhíu mày hỏi lại.

Fancy lại cười khinh khỉnh: “Kẻ nào bám đuôi thì giết, kẻ khôn hồn rút đi thì thoát. Kẻ mưu kế xảo quyệt thì bị bán đi nơi khác.”

Tinh Vân sững người, lời nói có chút kích động: “Không… anh ấy không phải người như vậy. Các người bịa đặt.”

“Bịa đặt sao?” Fancy cười như nghe được chuyện cười nhất thiên hạ.

“Cô gái trẻ, tình nhân được Đoàn Nam Phong ưu ái nhất lúc đó là Băng Thanh. Nhưng vì để chúng tôi đồng ý và tin tưởng giao con gái cho cậu ta, cậu ta đã không tiếc việc đưa cô ta vào tù.” Lưu Viễn tiếp lời. Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng có sức thuyết phục nhất định.

Ngừng một chút Lưu Viễn lại nói tiếp: “Nhưng chúng tôi cảm thấy cậu ta không nghiêm túc trong tình cảm. Để chứng minh tình cảm của mình với con gái chúng tôi, Đoàn Nam Phong đã đem tám phần trăm cổ phần Đoàn Thị để bảo đảm sẽ đối xử tốt với Uyển Linh cả đời.”

Khẽ nhếch môi cười, Lưu Viễn lại tiếp tục công kích Tinh Vân: “Mất tám phần trăm cổ phần Đoàn Thị, Đoàn Nam Phong không còn tư cách giữ vị trí chủ tịch tập đoàn Đoàn thị… Như vậy, cô theo cậu ta có ý nghĩa gì?”

“Vậy ông nói với tôi những thứ này có ý nghĩa gì?” Tinh Vân hỏi lại. Nhìn thấy Lưu Viễn im lặng và Fancy thì tức muốn tiến đến chỗ nàng nhưng bị Lưu Viễn ngăn lại. Lúc bấy giờ Tinh Vân khoanh tay trước ngực, nhếch môi cười và phản công trở lại: “Lưu chủ tịch và phu nhân đây chắc không tốt bụng và rảnh rỗi đến mức chạy đến đây nói những chuyện này để giúp tôi chứ?”

“Cô…” Fancy không nhịn được lấy tay chỉ vào mặt cô, nặng lời mắng: “Ba mẹ cô không dạy cô đừng bao giờ đi làm kẻ thứ ba sao? Tôi chống mắt xem cô hống hách đến mức nào?”

Tinh Vân vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, mặc dù trong lòng cảm giác chua xót.

Sau một lúc thâm trầm, Lưu Viễn nhếch môi cười: “Nếu Đoàn Nam Phong thực sự nghiêm túc với cô tại sao không cho cô danh phận? Đàn ông có thể có rất nhiều nhân tình, nhưng vợ thì chỉ có một thôi. Con gái tôi là người cậu ấy chọn cưới. Bất kể là về nhan sắc hay danh phận đều xứng bên cạnh Đoàn Nam Phong. Nhân tình thì muôn màu muôn vẻ, thu hút được đàn ông trong phút chốc, rồi cũng như áo vứt đi thôi. Cô thông minh như vậy chắc hiểu ý tôi chứ?”

Tinh Vân nở nụ cười hờ hững bên môi, nhìn Lưu Viễn rồi dời tầm mắt vào không trung, nhẹ nhàng nói: “Nếu đã như vậy, sao phải khiến hai vị trưởng bối thân phận cao như hai vị nhọc lòng đến đây?”

Tầm mắt Lưu Viễn nhìn về phía vợ rồi lại nhìn Tinh Vân. Cô mỉm cười nói: “Lời cần nói đã nói, lời cần nghe đã nghe. Nếu không còn chuyện gì xin mời hai vị.” Nói rồi cô mở cửa phòng đưa tay tiễn khách. Trước khi đi, Fancy không quên để lại một câu vô nghĩa: “Lần sau chúng tôi sẽ không khách sáo như vậy nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.