“ Tiểu Lam em ở nhà ngoan nhé, anh hai đi làm tối sẽ trở về với em, nếu như cần gì thì cứ nói với dì Liên, đừng đi lung tung là được”
Âu Dương Tịch Lam bĩu môi tay sửa lại chiếc cà vạt trên cổ cho ông anh trai của mình, bất mãn phản bát “ anh hai, anh có câu gì mới hơn không? Mỗi ngày đều càm ràm chẳng khác ông già khó ưa, em gái của anh đã 20 tuổi rồi có phải con nít nữa đâu”
Âu Dương Thế Tuyệt mỉm cười xoa đầu em gái “ đối với anh em mãi mãi là đứa em không bao giờ trưởng thành “ anh nói xong liền vớ lấy cặp da bước nhanh ra cửa, còn không quên quay đầu dặn dò “ em ngoan ngoãn ở nhà đừng tùy tiện ra ngoài nhé”
Tịch Lam nhìn bóng dáng Thế Tuyệt khuất dần, bản thân mới thở hắt một hơi mệt mỏi, cô bẩm sinh đã mắc bệnh lạ, sức khỏe lúc nào cũng không tốt, anh trai cô vì thế mà luôn luôn bảo hộ cô, nhưng cô lại không muốn ỷ vào anh mình nhiều quá, cô cũng muốn được chạy nhảy tự do làm điều mình thích.
Cô cảm thấy bản thân mình cũng không tới mức yếu đuối vô dụng đến như lời anh hai nghĩ.
Mang theo khuôn mặt ủ rũ vào trong phòng bếp, Tịch Lam ngồi trên bàn vừa rót một cốc nước vừa hỏi dì Liên đang loay hoay trong bếp
“ dì Liên hôm nay bữa sáng của con sẽ là gì?”
Dì Liên bê ra một cái bát vừa cười vừa nói “ tiểu thư hôm nay chúng ta ăn cháo nhé”
Nhìn thấy bát cháo Tịch Lam chỉ muốn cắn lưỡi chết đi cho xong, cả tuần hôm nay thức ăn của cô ngoài cháo vẫn là cháo, đừng nói tới ăn cô nhìn mà đã đến phát ngán.
“ dì Liên có thể đổi món cho con không? “ cô thỏa thuận, dù sao cũng không thể ăn cháo mãi được, cô chưa bị bệnh hành chết thì đã bị cháo làm cho ngán chết rồi
Dì Liên cười lắc đầu “ tiểu thư cô ráng ăn đi, bác sĩ nói dạo này tiêu hóa của cô không được tốt, cô cố gắng một chút ,nếu lần sao tái khám, sức khỏe khá hơn tôi sẽ đổi món cho cô”
Dì Liên nói xong liền quay người vào bếp, không cho Tịch Lam nói thêm điều gì.
Tịch Lam nhìn bát cháo thở dài cuối cùng cũng cố gắng ăn hết.
“ dì Liên con ra vườn dạo một chút nhé”
“ tiểu thư cẩn thận một chút có gì cần cứ nói với tôi”
Tịch Lam không để ý tới lời của Dì Liên, bản thân bần thần bước ra vườn đi dạo.
Cô đã bao lâu không bước ra ngoài rồi?
Có lẽ cũng đã 1 năm rồi, một năm nhàm chán đến mốc meo.
Ngoại trừ mỗi tháng đi tái khám một lần, cô đều ở nhà không bước ra cửa nữa bước.
Cô nhìn về phía song cửa sắt rồi từ hỏi thầm bản thân.
Rốt cuộc thế giới 1 năm qua ở bên ngoài có gì khác lạ không?
Cô có thể một lần dũng cảm đối mặt với mọi thứ mà không có anh trai bảo vệ được không?
Bản thân của cô vô dụng đến như vậy sao?
Không.... Cô không vô dụng như vậy, Tịch Lam đứng dậy bước chân kiên định bước từng bước nhẹ nhàng về phía chiếc cổng sắt, đôi mắt to tròn ngó láo liên phòng bị dì Liên phát hiện, bàn tay ngọc ngà chạm vào chốt cửa, trái tim của cô đập liên hồi như muốn vỡ tan ra khỏi lồng ngực.
Chiếc đầu nhỏ vừa thò ra, Tịch Lam đã vội vàng chạy như bay thoát khỏi ngôi nhà nhỏ của cô, 1 năm qua có lẽ bên ngoài cũng không thay đổi gì quá nhiều, nhưng đối với một đứa từ nhỏ đã rất ít ra ngoài như cô thì tất thảy mọi thứ đều mới mẻ.
Trên con đường một cô gái nhỏ mặc chiếc váy maxi trắng đang tò mò mọi thứ bên đường, đôi mắt sáng ngời cùng với nụ cười tỏa nắng trên môi khiến cô như ánh Mặt Trời ban mai khiến lòng người choáng ngợp.
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào cô, họ cảm thấy cứ như là luồn gió xuân mát dịu từ nơi nào kéo đến, khiến cho cái nắng mùa hạ biến tan mất đi.
Tịch Lam bây giờ mới để ý tới có rất nhiều người chú ý tới cô, bản thân cảm thấy không được tự nhiên liền chuyển hướng rẽ qua ngõ vắng, cô lại tiếp tục cuộc hành trình của mình, hóa ra cuộc sống bên ngoài lại tốt đẹp như vậy.
Chỉ là cô chưa biết thế giới bên ngoài cũng không phải như là cô suy nghĩ, mọi nguy hiểm đều có thể rình rập cô bất cứ nơi nào
Đi ngang qua tiệm quần áo vô tình nhìn vào cửa kính, Tịch Lam giả vờ sửa lại tóc nhưng trái tim đã lộp độp không yên, trong cửa kính phản chiếu lại một nhóm người áo đen phía sau cách cô không xa, cử chỉ mờ ám, ánh mắt đổ dồn về phía cô, cho dù không cần động não cô cũng biết bản thân mình sắp rơi vào tình huống nguy hiểm.
Cô cuối đầu giả vờ chưa thấy gì hết, bước chân lại tăng tốc bước nhanh hơn, bọn người phía sau có lẽ đã phác giác ra cô biết chúng bám theo sau liền chạy đuổi theo.
Tịch Lam nghe bước chân dồn dập thì cả người hoảng hồn, dùng hết sức bình sinh của mình mà chạy thật nhanh, nhưng một cô gái yếu đuối như cô sao có thể đọ sức nổi với đám thanh niên to lớn kia, thường ngày không quen chạy nhảy cùng với căn bệnh vốn có, Tịch Lam cảm thấy cả người rã rượi, hô hấp khó khăn, bản thân quả thật không xong rồi.
Đến chừng sặp bị tóm cổ tới nơi, Tịch Lam chuyển ngã rẽ thì va phải một người, không biết người đó là ai cô bám lấy tay hắn như bám víu cộng rơm mỏng manh cứu mạng.
“ làm ơn....làm ơn, giúp tôi với” giọng nói đã không còn rõ ràng như trước nữa, cô sợ hãi đến tột độ, nếu biết như vậy cô đã không cãi lời anh hai mà chạy ra ngoài này rồi.
Người kia nhíu mày nhìn người cầm tay mình cảm thấy chán ghét, hắn không muốn quản chuyện của người khác, cũng không muốn người khác chạm vào người hắn, đang định muốn hất tay cô gái kia ra thì nhìn thấy nữa miếng ngọc bội đeo trên cổ cô.
Ánh mắt có chút bất ngờ cùng với quỷ dị
Đám người kia cũng vừa chạy tới, ánh mắt hung thần dữ tợn khiến cho Tịch Lam càng sợ hãi, hô hấp càng khó khăn hơn, cô lay tay người đó mạnh hơn giọng nói yếu ớt cầu xin “ làm ơn, xin hãy cứu tôi”
Đám người áo đen hơi do dự với người trước mặt, thật ra bọn họ cũng chẳng sợ gì tên mặt trắng này đâu, nhưng lực lượng hùng hậu ở phía sau hắn có chút khiến người ta kiêng dè, nhưng cảm thấy tên kia không có gì là can ngăn liền mạnh dạn tấn công muốn kéo Tịch Lam trở về, bàn tay vừa đưa qua chưa chạm vào cô gái đã nghe thấy tiếng hét đầy trời, người kia đã một thế nắm chặt tay tên áo đen mà bẻ khớp, hắn tao nhã, nhẹ nhàng hất tên kia xuống đất, miệng âm lãnh phun ra một chữ “ đánh”
Hậu vệ phía sau nhận được lệnh liền phi lên sáp lá cà với đám người áo đen, trên môi còn kèm theo nụ cười rạng rỡ khiến người khác muốn ói máu, haizzz thông cảm cho bọn họ đi...... Lâu quá rồi họ mới động tay động chân lại a~
Tịch Lam được nhận sự giúp đỡ thì thở phào một hơi, cả người cô mềm nhũn muốn ngã xuống đất, người kia đã nhanh chóng bế cô lên ngang người, đôi mắt đẹp nhìn cô gái nhỏ trong lòng, Tịch Lam cũng đang đưa đôi mắt long lanh nhìn hắn, cô chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp đến vậy ngũ quan tinh xảo, da trắng, đôi đồng tử như nước hồ mùa thu khiến người ta chìm hãm, sự lạnh lùng càng khiến khuôn mặt hắn đã đẹp còn đẹp hơn, trong khoảnh khắc đó cơ thể cô như ngưng động, cũng quên bén cảm giác đau đớn trong người.
“ đẹp không? “ Địch Lâm lạnh nhạt hỏi, nhìn bộ dạng ngốc nghếch sững sờ của cô hắn cũng không còn cảm thấy xa lạ gì nữa, với nhan sắc của hắn phụ nữ nào nhìn vào cũng sẽ bị thu hút đến ngây người
Nghe câu hỏi Tịch Lam mới giật mình đầu óc quay về thực tại, bây giờ cô mới cảm thấy lồng ngực khó chịu vô cùng, hô hấp cũng khó khăn, đưa tay ôm lấy ngực cô cố hít từng ngụm không khí.
Địch Lâm nhìn khuôn mặt cô nhăn nhó, trắng bệch trong lòng có chút hoảng hốt, vội hỏi “ cô không sao chứ?”
Tịch Lam cắn môi điều chế sự đau đớn trong ngực, yếu đuối lắc đầu, cả người cô chỉ có thể dựa hết vào ngực Địch Lâm.
Bên này Thế Tuyệt cũng chật vật chạy đến, nhìn thấy em gái mình trong lòng người xa lạ và một bãi hỗn chiến thì hùng hùng hổ hổ chạy lại, mạnh bạo cướp lấy cô từ trong lòng người kia, một bộ dạng gà mẹ bảo vệ gà con
“ ai cho cậu đụng vào em gái tôi”
Địch Lâm còn muốn xử lí Thế Tuyệt, nhưng nghe tới hai từ em gái liền thả lỏng, hắn chỉ sợ có người tổn thương cô gái nhỏ thôi, mọi chuyện khác đều không quan tâm.
Tịch Lam từ trong lòng Thế Tuyệt ngoi đầu ra “ anh hai... Anh ấy là ân nhân cứu mạng của em đó”
Thế Tuyệt cũng không thèm liếc nhìn người kia, hắn lo lắng hỏi “ Tiểu Lam có phải em đau chổ nào không? Có chổ nào không ổn không? Hay là có chổ nào đó...”
“ anh hai em không sao mà” Tịch Lam vội vàng cắt lời Thế Tuyệt, cô chưa bị người ta đánh chết đã bị nước miếng của anh mình làm cho ngập chết rồi.
“ em ôm ngực như vậy còn nói không sao, anh đưa em đi bệnh viện “ Thế Tuyệt nói xong đưa mắt quét về đám áo đen thảm thương nằm dưới đất, ánh mắt ẩn chứa đầy sát khí như muốn lấy mạng của những người kia, vội vội vàng vàng bế Tịch Lam đến bệnh viện.