Thiên Kim Bệnh.

Chương 2: Chương 2: Địch Lâm




Trời mùa hạ nắng gắt, nóng muốn thiêu cháy người ta, Thế Tuyệt bế ngang Tịch Lam chạy trên đường lớn, anh là người thân thể cường tráng bế một cô gái như vậy cũng không rối loạn nhịp thở.

Nhưng mà..... Người thông minh rơi vào tình huống lo lắng liền trở nên vụng về, đối với những chuyện liên quan tới cô em gái nhỏ Thế Tuyệt càng trở nên.... “ đầu óc có chút ngu muội “

“ anh hai.... Anh có thể đi xe bus hay taxi không?” Tịch Lam khổ sở nói, với tình trạng này cô có thể chết cháy trước khi tới bệnh viện mất.

Thế Tuyệt nghe cô nói mới đứng sựng lại, anh quả thật lo lắng quá tới mất khôn luôn rồi, vội cười một cái quay người đón taxi.

Nhưng mà tài xế Taxi cũng đi trốn nắng rồi hay sao ấy, nhìn quanh quắt cũng không có ai, Thế Tuyệt đành phải xốc lại Tịch Lam trong tay chuẩn bị cuộc đua với nắng tới bệnh viện

Một tiếng còi xe vang lên, Thế Tuyệt quay người lại, chiếc gương xe sang trọng được hạ xuống, khuôn mặt góc nghiêng không góc chết của Địch Lâm hiện ra, hắn im lặng không nói gì, cũng không nhìn tới hai người bọn họ.

Tài xế mở cửa xe xuống chạy tới chổ Thế Tuyệt, mở lời đề nghị “ vị tiên sinh này, hay là ngài lên xe chúng tôi đưa tới bệnh viện, trời nắng như thế này không tiện bắt xe, tình trạng sức khỏe của cô ấy cỏ vẻ không tốt lắm”

Thế Tuyệt nhìn Tịch Lam rồi nhìn Địch Lâm, hắn có vẻ cũng không quan tâm tới người đi ké xe như anh, thôi bất chấp liên sỉ vì em gái anh vậy.

Anh đồng ý nhận lời thiện ý.

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh tới bệnh viện, trên xe không khí có chút ngưng trọng, Tịch Lam đã ngủ thiếp đi, khuôn mặt vẫn trắng bệch khiến người ta thương tiếc, Thế Tuyệt ở bên lòng lo lắng không yên, anh chỉ ước gì chiếc xe này có thể bay vèo một cái tới nơi mình muốn đến, Địch Lâm tỏ vẻ không quan tâm đến, hai tay đan vào nhau khuôn mặt lạnh lùng vô tâm nhưng đôi mắt vẫn thi thoảng liếc về kính chiếu hậu, có đôi lúc bị tài xế phát giác liền trừng mắt cách cáo, hại cậu ta nhìn cười đến khổ.

...

Tại bệnh viện Tịch Lam được đưa vào kiểm tra, bên ngoài Địch Lâm ngồi ghế hàng chờ đợi, hắn nhìn chằm chằm vào Thế Tuyệt, cái kẻ đi qua đi lại khiến cho người ta mắt hoa đầu váng.

Thế Tuyệt liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt không mấy thiện ý, cuối cùng nhìn lại bản thân, phát giác trên người mình đang mang bộ quần áo công nhân, liền vò đầu bức tai, bộ dáng như bị ai cướp tiền.

Thế Tuyệt nhìn phòng bệnh mím nhẹ môi bản thân quay người chạy ra ngoài, đi được vài bước không yên tâm liền quay lại, nhìn Địch Lâm mở miệng nhờ vả

“ tôi giao em gái tôi cho cậu, em gái tôi nếu có mệnh hệ gì tôi sẽ không tha cho cậu” sau đó quay người rời đi

“...” Cái này hình như không phải nhờ vả cho lắm....

Đi được vài bước lại không yên tâm, quay lại quẳng thêm một câu “ chỉ cần cậu trông chừng con bé 5 phút”

Địch Lâm “....” hắn không phải bảo mẫu.

Một lúc sau Tịch Lam từ phòng bệnh đi ra, cô không nhìn thấy anh trai mình nhưng lại thấy người đã cứu mạng cô, cô có chút lúng túng không biết nói gì.

“ 3 phút nữa anh trai cô sẽ quay trở lại “ Địch Lâm nhìn cô nói.

Tịch Lam gật đầu ánh mắt không được tự nhiên nhìn xuống đỉnh giày “ cảm ơn anh”

“ chuyện gì? “ giọng cô nói rất nhỏ nhưng Địch Lâm có thể nghe thấy.

Tịch Lam ngẩng đầu nhìn hắn, cả hai đối mặt với nhau, cô che đi sự bối rối bằng cách mỉm cười nhẹ “ vì tất cả “

Địch Lâm gật đầu, tất cả hắn làm đều có lý do, người không liên quan hắn cũng chẳng thèm để ý.

“ tịch Lam em sao rồi “ Thế Tuyệt vừa trở lại đã chạy vội lại chỗ em gái, bộ vest đen thanh lịch, đầu tóc ướt đẫm có chút cuống hút, người như hắn cũng rất tuấn tú.

“ em không sao” Tịch Lam trả lời thật lòng, nụ cười trên khóe môi còn tươi thêm mấy phần, cô để ý tới bộ quần áo trên người Thế Tuyệt, vội quay người anh mấy vòng để xem, có chút thắc mắc hỏi

“ anh hai... Hình như bộ quần áo này không giống với bộ lúc nãy “

Thế Tuyệt cười chột dạ, vội vàng khoác tay phủ nhận “ cái gì không giống chứ? Bộ này với bộ lúc nãy là một mà”

Tịch Lam vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm “ nhưng mà.... “

“ nhưng mà cái gì? Có phải sức khỏe của em dạo này không tốt rồi không? Anh đã dặn không được đi lung tung, đợi một chút anh vào hỏi bác sĩ “

Tịch Lam vội vàng kéo anh hai lại “ anh hai... Có lẽ em nhìn nhầm rồi, em muốn về nhà”

Thế Tuyệt nhíu mày lo lắng hỏi lại “ lúc nãy bác sĩ nói như thế nào?”

Tịch Lam à một tiếng ấp úng “ bác sĩ chỉ nói..... Do em chạy nhiều quá hô hấp không ổn định nên thở có chút khó khăn “ sau đó cười gượng vài cái.

Thế Tuyệt tất nhiên không tin em gái mình, đích thân vào hỏi bác sĩ, trong lòng Tịch Lam như kiến bò trong chảo dầu, lòng lo lắng không yên cuối đầu cắn móng tay.

Cuối cùng Thế Tuyệt cũng ra, anh cười gõ đầu em gái “ coi như lần này em nói đúng”

Tịch Lam trong lòng nhẹ nhõm không ít, mỉm cười với anh “ chúng ta về nhà nhé”

Thế Tuyệt gật đầu quay người cảm ơn Địch Lâm một tiếng rồi rời đi.

Tịch Lam muốn hỏi gì lại bị anh trai mình kéo đi mất hút.

Sau khi cả hai rời đi, Hắc Manh hậu vệ đứng bên Địch Lâm hừ lạnh vài tiếng đó là cách cảm ơn ân nhân cứu mạng sao?

Đúng là đồ vô ơn.

Nhưng mà....

“ thiếu gia... Ngài có cảm thấy anh em nhà họ có chút khác thường không? “

Địch Lâm không trả lời, ánh mắt trầm ngâm sâu xa, tất nhiên là anh thấy được điểm khác thường đó.

Điều đó diễn ra rõ mòn mọt, người anh vội vàng thay bộ y phục đẹp hơn, không muốn em gái mình thấy bản thân tồi tàn, rõ ràng là người kia làm một việc lại nói cho em gái một việc khác, điểm đặc biệt..... Cô em gái đó chỉ nhớ ngờ ngợ cuối cùng cũng tin tưởng.

Sau đó..... Về vụ bác sĩ em gái rõ ràng có điều muốn giấu, vì vậy mới sợ bị phát hiện.

Anh en bọn họ không muốn đối phương đau lòng nên mới cực khổ giấu giếm như vậy.

Quả thật là tình anh em tương thông tương ái.

Địch Lâm ra hiệu cho Hắc Manh điều ra thông tin bệnh án của Tịch Lam, hắn hớn hở đi nhận nhiệm vụ.

Nhưng mà..... Tên bác sĩ điều dưỡng kia khó hợp tác hơn là hắn suy nghĩ.

Bao nhiêu kế sách dơ bẩn cũng không thể khui được miệng tên bác sĩ kia.

Lấy tiền cậy miệng. ..... “...” người ta căn bản không cần tiền.

Dùng bạo lực để uy hiếp.... “.__” uy tín là trên hết có đánh chết cũng không hé nữa lời.

Tìm kiếm vết nhơ để đổi đồ “...” khụ.. Người ta là quan thanh liêm tìm đâu ra vết nhơ.

Hắc Manh cảm thấy từ khi đi theo thiếu gia đây là nhiệm vụ khó xơi nhất mà hắn từng làm.

Nhưng mà có Hắc Manh sẽ có thành công, Y phải dỡ món nghề hacker ra để ăn trộm bản khám bệnh, cuộc đời quan minh của hắn vì thiếu gia mà phạm tội.

Thiếu gia liệu người có hiểu tấm lòng sắt son này của ta không a~

Haizzzzz

****

Tại biệt thự Địch gia, Địch Lâm vừa mới tắm xong hắn khoác chiếc áo tắm tùy ý buông thả lộ ra vòm ngực rắn chắn, trên người vẫn còn hơi nước cùng với hương thơm quyến rũ trên người, đầu tóc ướt át rối bời bộ dạng có chút tùy ý, không quá cứng nhắc như ban ngày, hắn đang lau tóc thì chợt nhớ gì dó, bản thân lần tới chiếc tủ bên giường tìm đồ.

Một lúc sau tìm được chiếc hộp đàn hương sang trọng, nhưng đã cũ kỹ, cẩn thận mở ra là nữa miếng ngọc bội long phượng lục xanh, được đính vào dây chuyền trông vô cùng quý giá.

Địch Lâm cầm lấy nằm xuống giường ngắm nghía sợi dây chuyền, kí ức của hắn cũng trở về hồi ức lúc nhỏ.

Có một cô bé 8 tuổi đang đi dạo trong vườn, chợt cô bé thấy một cậu bé với những vết bầm xanh đỏ trên người ngồi ôm đầu gối ngồi đơn côi dưới gốc cây.

Cô bé tò mò lại hỏi “ Tại sao cậu lại ở đây một mình vậy? “

Cậu bé ngẩng đầu nhìn cô bé nhưng không trả lời

Cô bé ngồi xuống bên cạnh cậu rồi hỏi tiếp “ có phải bạn cậu không muốn chơi với cậu không? “

Cậu bé cuối đầu im lặng.

“ cậu đừng buồn sau này mình làm bạn của cậu nhé”

Cậu bé vẫn im lặng.

Cô bé mím môi thở dài, dơ tay bắt lấy lá phong đang rơi “ quả thật sống trên đời này không dễ dàng, cô đơn đôi lúc không đáng sợ, đáng sợ nhất là rất muốn sống lại không biết có thể chết bất cứ lúc nào, cậu biết không?..... Bảo hộ bản thân mới là quan trọng nhất, tất cả mọi thứ trên đời này đều vô nghĩa “

Cậu bé ngẩng đầu nhìn cô bé, rõ ràng chỉ là bé con 8 tuổi lại có thể nói được đạo lý sống sót.

Cô bé nhìn cậu mỉm cười “ trên thế giới này nếu cậu không có tiền, không có quyền chính là một kẻ thiệt thòi lớn nhất “ cô bé gỡ sợi dây chuyền trên cổ xuống đặt vào tay cậu bé

“ cái này tặng cậu, sau này nếu không thể sống nổi nữa hãy bán nó đổi lấy một ít thức ăn.” cô bé nhìn về phía xa xa nơi có một cậu bé khác đang chạy khắp nơi tìm người.

“ nếu cậu có một người bản thân muốn bảo hộ cậu nhất định sẽ sống tốt “ cô bé đứng dậy tạm biệt với cậu bé, nhưng lại không yên tâm liền quay trở lại “ nếu cậu không muốn người khác bắt nạt, cậu phải dẫm đạp họ trước, ngồi trên nơi cao quý nhất, chỉ có kẻ kính sợ cậu, phục tùng cậu, như vậy mới có thể bình yên sống tốt” sau đó cô bé nở nụ cười tươi nhất, nụ cười hòa với mặt trời ấm áp len lỏi trong góc lòng u tối của cậu “ cậu đừng quên mình nhé..... Nếu sau này lớn lên tôi còn sống trên đời này, quả thật rất muốn lấy một người như cậu”

Sau đó cô bé rời đi, để lại cậu bé ngây ngô ngồi một mình, cậu không hiểu trên thế giới này còn có người muốn lấy cậu sao?

Cậu sẽ không quên cô, cũng sẽ ghi nhớ lời cô nói.

Kể từ ngày đó cậu bé không còn yếu đuối nữa, chỉ cần có người bắt nạt cậu, cậu sẽ dùng hết sức đánh trả, cho dù không đánh lại cũng không hèn mọn chịu hành hạ.

Đó là những năm tháng đau đớn trong cô nhi của cậu, nhưng nhờ có cô bé bình minh lại chiếu sáng cậu thêm một lần nữa.

.

Địch Lâm ôm ngọc bội vào trong ngực cười đến ngây ngốc.

Cuối cùng anh cũng tìm được công chúa trong lòng anh rồi.

Tiếng gõ cửa vang lên, Địch Lâm vội vàng ngồi dạy, cất lại ngọc bội vào hộp, nụ cười trên khóe môi biến mất, sự lạnh lùng lan tỏa cả căn phòng.

“ vào đi”

Hắc Manh vừa bước vào nhìn thấy thiếu gia nhà mình đang lau tóc, mùi thơm còn lan tỏa vây quanh, áo khoác rũ xuống lộ vòm ngực quyến rũ , hắn không tự chủ liền nuốt một ngụm nước miếng, cả người đứng trơ như một pho tượng.

“ ngon không? “ Địch Lâm nhướn mày hỏi

Hắc Manh lại vô thức gật đầu, cuối cùng mới giật bắn người lại vì định lực yếu kém của mình, hắn ho khan đỏ mặt, tự nhủ rằng mình là trai thẳng không thể để thiếu gia dụ dỗ..... Không thể.....

Hắc Manh đặt một tập tài liệu trên giường, Địch Lâm mở ra nhìn đồng thời nghe Hắc Manh báo cáo

“ sau khi điều tra tôi phát hiện, Tịch Lam là tiểu thư của Âu Dương gia, năm 15 tuổi bị chị gái cùng cha khác mẹ làm ngã cầu thang, Âu Dương Thế Tuyệt một mực muốn đòi công bằng cho cô em gái nhưng bất thành, liền tức giận muốn cùng em gái ra ở riêng, còn về bệnh án......”

“ bệnh án thì sao?” Địch Lâm hỏi, trong bệnh án của cô kết quả xét nghiệm là chưa xác định được trong lòng hắn có chút lo lắng.

“ bệnh của cô Tịch Lam là căn bệnh lạ, bác sĩ chưa tìm ra nguyên nhân của nó, cũng như tên của nguồn bệnh, hay cách giải, trạng thái bệnh sẽ khiến bệnh nhân lúc nào cũng suy nhược mệt mỏi, tôi nghe y tá nói........ Cô Tịch Lam... có thể sẽ chết bất cứ khi nào “ đến Hắc Manh cũng chưa từng nghe qua căn bệnh gì quái lạ như vậy.

Địch Lâm hít vào một hơi khí lạnh, đến cuối cùng cô gái nhỏ của anh đã xảy ra những chuyện gì? Anh quẳn tập hồ sơ xuống giường, suy nghĩ một chút nên làm gì mới tốt, đến cuối cùng đưa ra kết luận

“ thu mua lại bệnh viện kia, tìm bác sĩ giỏi nhất về đây”

Hắc Manh trên đầu hiện vài vạch hắc tuyến, thiếu gia của hắn định chuyển hướng tới kinh doanh ngành y sao?

Nhưng mà..... Đây là lần đầu tiên y cảm thấy thiếu gia của mình quan tâm tới một cô gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.