Hai người nhàn nhã
ngồi thưởng trà trên ghế mây, bên trên là giàn nho xanh mướt, tiếng ve
rả rích bên tai, gió mát đưa nhè nhẹ, bầu không khí thanh tịnh khiến tâm hồn người ta như được thả lỏng. Trương Thụy Dương cất tiếng hỏi han
trước: "Người ta đối xử với muội có tốt không?"
Nhược Thủy
mỉm cười: "Phu quân đối xử với muội rất tốt, mọi chuyện trong nhà đều do muội làm chủ. Hơn nữa nơi đây không có những kẻ xoi mói như trong kinh
nên khá thoải mái, tâm trạng muội cũng tốt."
Trương Thụy
Dương thấy sắc mặt Nhược Thủy tươi tắn bèn cười bảo: "Tâm trạng tốt là
được rồi, trên đời này dù ngàn vàng cũng khó mua được niềm vui. Chúng ta sống trên đời không cần phải quá quan tâm đến chuyện người khác nghĩ
sao về mình, một tiểu cô nương như muội đâu cần phải sống quá gò bò, ép
mình vào khuôn phép nghiêm ngặt như thế. Muội đó, trước đây muội quá
hoàn mỹ, nhưng... nhưng sự hoàn mỹ ấy khiến ta cảm giác đó không phải là con người thật của muội."
Nhược Thủy thấy Trương Thụy Dương
hơi ngập ngừng, khuôn mặt nàng cũng ửng đỏ: "Muội nào có được như Thụy
Dương ca ca nói." Nói xong nàng lại cười tinh nghịch, "Thực ra muội chỉ
tốt hơn tính tình của ca ca một chút thôi."
Thụy Dương nghe
vậy thì cười ha hả: "Từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ sẽ kìm hãm lại
tính cách của mình, đời này cũng chẳng có ý muốn quản thúc nó, cứ thể
mặc nó phát triển tự do." Đoạn, Trương Thụy Dương nghiêm mặt nói: "Thế
nhưng nếu ta gặp muội ở đây lúc này, tức những điều ta nghe được từ kinh thành đều là thật?"
Nhược Thủy mỉm cười gật đầu: "Ở đời này
có tường nào không lọt gió, có một số việc chỉ là vấn đề thời gian mà
thôi. Những điều huynh nghe được đều thật cả."
Thụy Dương hỏi ngược lại: "Muội không hỏi xem ta đã nghe được những gì sao?"
Nhược Thủy cười ranh mãnh: "Tin tức xuất phát từ Trương gia mà sai lệch hẳn là khiến người ta chê cười rồi."
Hai người nhìn nhau rồi bật cười, cùng thưởng trà, cùng hưởng thụ buổi
chiều hôm bình lặng. Một hồi lâu sau, Thụy Dương mới khẽ khàng khuyên
nhủ, an ủi Nhược Thủy: "Thực ra chuyện con cái là tùy duyên, cũng có
những đôi nên vợ nên chồng vì đều không muốn có con cái. Hơn nữa hai
người yêu nhau được ở cùng nhau, sống vui vẻ với nhau là tốt rồi, cần gì phải vướng bận những chuyện như thế."
Nhược Thủy cười nói:
"Thụy Dương ca ca, những chuyện này muội đều hiểu. Bây giờ không phải
muội không có con cái, Hạo nhi và Uyên nhi chính là con của muội, chẳng
phải người ta đều nói công sinh không bằng công dưỡng đó sao." Hai người mới trò chuyện được vài câu thì chợt nghe thấy có tiếng chân ai bước
đến.
Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn thì thấy Tiết Đinh tan lớp,
dẫn theo hạ nhân bước về phía mình. Nhược Thủy nhìn Tiết Đinh mỉm cười
hỏi: "Đinh nhi đến đây làm gì thế?"
Điều khiến Nhược Thủy ngỡ ngàng chính là Tiết Đinh do dự nhìn nàng rồi đột nhiên nhào vào lòng
Nhược Thủy làm nũng, cất tiếng ngọt ngào nói: "Không có chuyện gì ạ, con nhớ mẫu thân nên cố tình đến thỉnh an người. Mẫu thân cũng nhớ con
sao?"
Câu hỏi này rất khá, khiến người nghe không thể phủ
định, nhất là khi lời này lại thốt ra từ miệng một đứa bé. Thế nhưng
Nhược Thủy không hiểu từ khi nào Tiết Đinh lại thân thiết với mình như
thế. Thái độ của Tiết Đinh đối với Nhược Thủy, nói dễ nghe một chút thì
gọi là nho nhã lễ độ, thẳng thắn một câu thì là coi như câm điếc, chọn
cách ngó lơ.
Nhược Thủy dịu dàng cười nói: "Đinh nhi ngoan
thế này, mẫu thân đương nhiên là nhớ Đinh nhi rồi." Nhược Thủy nhìn nha
đầu tới cùng Đinh nhi, lời hay ai mà không biết nói chứ.
Tiết Đinh nhìn Nhược Thủy, cậu bé hỏi: "Mẫu thân, hôm nay con học Thiên tự văn, để con đọc cho mẫu thân nghe nhé?"
Nhược Thủy nói: "Được, Đinh nhi đọc đi. Để mẫu thân xem xem Đinh nhi đã học được gì."
Giọng nói non nớt của Tiết Đinh vang vọng trong tiểu viện, Tiết Đinh lưu loát đọc thuộc lòng, Thẩm Mộ Yên kèm chặt chuyện học của Tiết Đinh ít nhiều
cũng có tác dụng. Nhược Thủy khen ngợ Tiết Đinh, Tiết Đinh thì lại nhìn
về phía Thụy Dương đang thản nhiên thưởng trà, dường như chẳng buồn nói
chuyện với ai, cậu bé thi lễ rồi cáo lui.
Thụy Dương thấy Tiết Đinh đã đi xa mới buông ly trà xuống, khóe miệng y hơi nhếch lên, cất lời châm chọc: "Đúng là thông minh."
Nhược Thủy lại bất mãn nói: "Thông minh thì có, nhưng lại chẳng dùng đúng
chỗ." Thụy Dương nhìn bóng dáng Tiết Đinh đằng xa, trầm ngâm gật đầu.
Tiết Đinh quay về phòng của Thẩm Mộ Yên, Thẩm Mộ Yên vội vàng kéo cậu bé lại hỏi han: "Thế nào? Con đọc thuộc Thiên tự văn trước mặt nguyên soái
xong ngài có khen con không?" Tiết Đinh lắc đầu nói: "Di nương, nguyên
soái không hỏi mẫu thân về con, cũng chẳng khen con, người đoán sai cả
rồi."
Thẩm Mộ Yên nhíu mày hỏi: "Con có làm đúng như lời mẫu thân dặn dò không?" Tiết Đinh gật đầu.
Thẩm Mộ Yên chớp mắt nói: "Vậy không sao đâu, có lẽ hai người họ không quá
thân thiết. Nhưng không phải là không quen nhau, chúng ta chỉ cần gây ấn tượng với nguyên soái rằng con là đứa bé được Nhị nãi nãi yêu thương
nhất là được. Không chỉ riêng Nhị nãi nãi thích con, mà con cũng thông
minh, con đường làm quan sau này nguyên soái sẽ giúp con thêm một tay,
nghĩ xem lợi biết chừng nào. Ta đã dặn người chú ý động tĩnh ở nhà chính rồi, chỉ cần nguyên soái đến chính viện thì con cũng đến. Dù thế nào
chúng ta cũng phải năng đi cho quen mặt, đến lúc quen biết rồi cũng dễ
nói chuyện hơn."
Thẩm Mộ Yên bên này cố gắng tạo quan hệ, lôi kéo sự chú ý của Trương Thụy Dương thì bên kia, Trương Thụy Dương cũng
đang thăm hỏi về chuyện của Thẩm Mộ Yên.
"Nói như vậy, bây giờ ở Tiết gia còn có một tiểu thiếp?" Thụy Dương nhẹ nhàng gõ bàn hỏi cận vệ của mình.
Người nọ cung kính đáp: "Dạ, nhưng bây giờ không được sủng ái nữa, nghe nói là vì tham bạc."
Thụy Dương đột nhiên bật cười ha hả: "Tiết Minh Viễn là một thương nhân, thứ y coi trọng nhất là tiền mà thứ không quan trọng nhất cũng là tiền,
tham bạc không để tâm thì y để tâm đến thứ gì khác chứ?" Cận vệ nọ bĩu
môi, hừ một tiếng rồi ngả đầu sang một bên, Thụy Dương vẫn giữ nụ cười
giả tạo như trước trên môi.
Ngày hôm sau, Thụy Dương đi tìm
Nhược Thủy hỏi xem những người kia đã đưa lễ vật đến chưa. Nhược Thủy
nhìn ra ngoài, vừa cười vừa nói: "Những người này đúng là rất chịu bỏ
vốn, huynh xem, đều là đồ tốt cả." Thụy Dương vừa đảo mắt nhìn vừa đáp:
"Quy tắc chốn quan trường chính là như vậy, không nhất thiết là có
chuyện cậy nhờ ta, nhưng mọi người đều tặng mà chỉ mình hắn không tặng
thì không hợp lẽ. Muội giúp ta xem qua một lượt đi, nếu không có thứ gì
khác thường thì thu vào. À, mấy thứ này coi như chút quà nhỏ tặng muội."
Nhược Thủy cũng không tiện chối từ, nàng biết mọi võ tướng đều muốn theo
Trương Thụy Dương xuất chinh, không những có thể bảo vệ quốc gia mà còn
có thể kiếm được không ít tài lộc. Từ trước đến nay, Trương Thụy Dương
luôn đến nước địch thâu tóm chủ quyền lẫn của cải, một số bạc tượng
trưng được nộp vào quốc khố, còn lại đều là quân lương. Thụy Dương chỉ
cần mang mấy thứ kia về kinh đã đủ gây chú ý, đừng nói gì đến những thứ
thế này.
Hai người đang trò chuyện thì Tiết Đinh lại đến. Lần này Thụy Dương không những không ngó lơ mà còn thân thiết kéo cậu bé
vào lòng, hỏi han đủ chuyện. Sau khi hay chuyện, Thẩm Mộ Yên hoa chân
múa tay vui sướng, cảm thấy bản thân thật thông minh, nên đã để Tiết
Đinh học thuộc thêm vài thứ. Ngày thứ ba, Thụy Dương chẳng những nắm tay mà còn mở lời muốn Tiết Đinh đến tiểu viện của mình dùng cơm tối.
Thẩm Mộ Yên vừa nghe tin này đã vui sướng đến phát cuồng, thị còn tưởng
tượng ra viễn cảnh con trai mình được Trương Thụy Dương ưu ái, sau đó
còn được Trương gia che chở, sau khi lớn lên thì một bước lên mây trong
chốn quan trường. Thị ta đi tới đi lui trong phòng đợi Tiết Đinh mang
tin tức tốt trở về.
Thụy Dương cho Tiết Đinh ăn xong nhưng
chẳng nói câu nào, trẻ con ăn no lại không có gì làm, Tiết Đinh ngồi một lát đã ngủ gục. Thụy Dương ôm Tiết Đinh trong lòng, bảo với hạ nhân:
"Đi báo với Thẩm di nương rằng Đinh nhi đã ngủ say, bảo nàng ta đưa
người đến đón."
Sau đó, Thụy Dương ôm Tiết Đinh đến tiểu viện của Thẩm Mộ Yên, cố tình dừng bước ở hành làng nhỏ phía ngoài chính
viện, đợi Thẩm Mộ Yên đến. Thẩm Mộ Yên dẫn theo nha hoàn vội vàng bước
đến, đây là lần đầu tiên thị ta nhìn thấy Trương Thụy Dương, y một thân
trường bào trắng muốt, giữa màn đêm u tối dưới ánh trăng mờ càng tôn lên khí chất của một công tử tuấn tú. Thẩm Mộ Yên đỏ mặt, bước đến trước
mặt Thụy Dương nói nhỏ: "Thỉnh an nguyên soái. Trẻ con nghịch ngợm,
phiền đến nguyên soái rồi." Nói xong, thị ta đón lấy Tiết Đinh.
Thụy Dương giao Tiết Đinh cho nha hoàn của Thẩm Mộ Yên, cất tiếng nói: "Đinh nhi đang ngủ, bên ngoài lại có gió lớn, ngươi đưa Đinh nhi về đi, ta có chuyện muốn thỉnh giáo Thẩm di nương."
Nha hoàn nọ đi rồi,
Thẩm Mộ Yên mới đỏ mặt đáp: "Không dám nhận hai chữ thỉnh giáo của
nguyên soái, nguyên soái có chuyện gì cứ nói, đừng ngại."
Thụy Dương cười bảo: "Không có gì, ta thấy Đinh nhi thông minh, giỏi giang
hơn con trai của Nhị ca ta, Nhị ca Nhị tẩu ta cũng khổ tâm lắm. Ta muốn
hỏi Thẩm di nương về cách dạy dỗ trẻ con thôi, ta cũng muốn học qua."
Hai người bọn họ đứng trên hành lang, Thụy Dương lại cố gắng nói với giọng
dịu dàng, Thẩm Mộ Yên thì ngắm kỹ Trương Thụy Dương. Càng ngắm, thị ta
càng thấy nam nhân như vậy mới là một vị anh hùng cái thế, là chỗ dựa
cho hậu thế. Vì thế cho nên thị ta muốn thể hiện một phen, bèn mỉm cười
nói: "Chẳng có gì nhiều, ta chỉ nói cho Đinh nhi hiểu rằng, nam tử dù
ngẩng đầu hay ngẩng đầu cũng đều không hổ thẹn với trời đất mới là đấng
anh hào." Thẩm Mộ Yên học được vài câu văn vẻ, ngày hôm nay đều đem cả
ra dùng.
Thụy Dương vừa nghe vừa chống tay lên cây cột ở hành lang, đột nhiên y kêu lên một tiếng, hóa ra dằm trên cột đã làm xước da tay. Nháy mắt máu đã chảy ra, Thụy Dương thuận tay lau đi vết máu, ảo
não nói: "Ái chà, thật xui xẻo, ban nãy đám nha hoàn vừa mới giặt khăn
tay của ta."
Thẩm Mộ Yên vội vàng nói: "Nguyên soái đừng làm
vậy, ta có khăn đây." Nói đoạn, thị ta lấy khăn tay của mình ra, giúp
Thụy Dương quấn lại. Động tác nhỏ này khiến khoảng cách giữa hai người
thu hẹp lại. Thẩm Mộ Yên có thể cảm nhận được hơi thở của Trương Thụy
Dương. Tiếp xúc với nhân vật lớn thế này, Thẩm Mộ Yên càng muốn thể hiện dáng vẻ nữ nhi dịu dàng của mình với Trương Thụy Dương, cố tình làm
động tác rất chậm chạp. Thi thoảng còn ngẩng đầu nhìn Thụy Dương rồi
cười, đầu mày cuối mắt ẩn đầy tình ý. Giữa sắc trời tối đen, một màn này trong mắt người khác còn là gì ngoài gian tình.
Có chết
không kia chứ, cảnh tượng này lọt cả vào mắt Tiết Minh Viên khi y bước
từ chính viện ra. Tình hình mập mờ thế này... không rõ ràng thế này, có
thể nói gì nữa sao? Quả thật không có, nói gì cũng chẳng xong. Chẳng
phải chỉ là gúp người ta băng bó vết thương thôi sao? Thế nhưng vì Thẩm
Mộ Yên muốn thể hiện, nên đã làm quá tốt. Cô để một người đàn ông bắt
gặp người đàn bà của mình nói cười gần gũi với người khác, mặt mày đầy
tính ý, là một thằng đàn ông, dù là ai cũng không chấp nhận được.
Tiết Minh Viễn xoay người nói với cận vệ - người được Trương Thụy Dương phái đến mời rượu: "Tại hạ chợt nhớ ra còn có chút việc gấp, xin hãy báo lại với nguyên soái rằng tối hôm nay tại hạ không thể sang uống rượu cùng
ngài, đã phụ tâm ý của nguyên soái, hôm nào khác nhất định sẽ đến tạ
lỗi." Nói xong, y xoay người về phòng.
Thụy Dương nhìn cận vệ vừa bước từ chính viện của Tiết Minh Viễn ra, thấy hắn gật đầu, y biết
cũng đã đến lúc kết thúc trận này. Y nói tiếng cảm ơn với Thẩm Mộ Yên
rồi xoay người về phòng. "Xong cả rồi chứ?" Thụy Dương vừa đi vừa hỏi.
Cận vệ thân tín gật đầu, Thụy Dương cười, ta cũng muốn xem xem Tiết Minh Viễn có phải người chính trực hay không.
Tiết Minh Viễn đi
tới đi lui trong phòng, phiền lòng không nói nên lời. Nhược Thủy thấy
Tiết Minh Viễn khi ra ngoài còn vui vẻ, nay vừa về đã nhăn nhó không
thôi bèn nhẹ nhàng hỏi, "Chàng sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"