Nhược Thủy thấy Tiết
Minh Viễn rầu rĩ bèn hỏi: "Chàng làm sao vậy, ban nãy ra ngoài tâm trạng còn tốt mà, đã xảy ra chuyện gì rồi?" Tiết Minh Viễn nhìn Nhược Thủy,
định nói xong lại thôi, chuyện thế này biết nói sao cho phải? Chẳng lẽ
nói với phu nhân mình rằng mình bắt gặp tiểu thiếp liếc mắt đưa tình với nam nhân khác, có gian tình với nam nhân khác, nên tức giận sao? Y thật không nói nên lời.
Tiết Minh Viễn tự khẳng định với bản thân rằng, khi vừa nhìn thấy cảnh kia, thứ cảm giác xông lên óc y không phải là cảm giác ghen ghét đố kỵ, bởi nếu lúc này Thẩm Mộ Yên lật mặt lấy
lòng y, y cũng chẳng vui vẻ gì. Nếu như là ghen, Thẩm Mộ Yên đối xử với y còn tốt hơn Trương Thụy Dương, bản thân y nên vui vẻ mới đúng.
Thế nhưng lúc này y chỉ hận không thể lập tức khiến Thẩm Mộ Yên biến khỏi
tầm mắt, cứ nghĩ đến nàng ta là thấy phiền lòng. Dù sao Thẩm Mộ Yên cũng là tiểu thiếp giúp Tiết Minh Viễn sinh một đứa con trai, dẫu cho không
có tình cảm sâu sắc nhưng trong ý thức của Tiết Minh Viễn vẫn mặc nhiên
hiểu được rằng Thẩm Mộ Yên thuộc về mình.
Bây giờ y mới phát
hiện, thì ra người vốn thuộc về mình vốn chỉ là ở ngoài mặt mà thôi. Khi Tiết Minh Viễn thấy Thẩm Mộ Yên cố tình thể hiện tình ý với Trương Thụy Dương, y có cảm giác như mình bị người ta giáng cho một cái bạt tai, bị người ta hất một chậu nước lạnh đến thấu tim. Không thể nói Thẩm Mộ Yên không tuân thủ đạo đức, chẳng qua nàng ta chưa thật sự coi Tiết Minh
Viễn là người đời này nàng ta không thể thiếu mà thôi.
Tiết
Minh Viễn thở dài đầy phiền muộn, hóa ra trong lòng Thẩm Mộ Yên y chỉ
tồn tại đến thế. Đây chính là một thói quen xấu của con người, luôn mong muốn có người coi mình là không thể thiếu, không thể thay thế. Một màn
xuân sắc hôm nay lại khiến Tiết Minh Viễn nghĩ đến khoảng thời gian
chuẩn bị lễ mừng năm mới và sự quan tâm của Nhược Thủy dành cho đám trẻ. Cho dù nàng cũng Thụy Dương lớn lên từ nhỏ, thế nhưng luôn gặp mặt ban
ngày, còn gặp ở ngoài sân chứ không phải trong phòng. Lúc này Tiết Minh
Viễn mới hiểu thấu đáo cái gì gọi là phu thê, cũng hiểu thấu câu nói
tiểu thiếp chỉ là tiểu thiếp mà người xưa vẫn thường nói.
Tiết Minh Viễn nhìn ánh mắt quan tâm của Nhược Thủy, vỗ về bàn tay nàng mà
rằng: "Không sao, khi nãy nguyên soái gọi ta cùng sang uống rượu, ở cửa
gặp người của nguyên soái mới bảo rằng lát nữa sẽ sang. Không có gì đâu, nàng mau ngủ trước đi, hai người chúng ta uống rượu cao hứng, e là
không biết sẽ uống đến lúc nào."
Nhược Thủy biết Tiết Minh
Viễn cố giấu đi nỗi lòng thật, song nàng cũng không truy hỏi mà chỉ nói
rằng: "Thế này coi như tâm nguyện của chàng hoàn thành rồi nhé, chẳng
phải chàng luôn nói muốn cùng nguyên soái uống rượu đó sao. Ngài ấy uống tốt lắm, chàng đừng lao theo, uống chừng mực thôi đó."
Tiết
Minh Viễn gật đầu, y đứng dậy khoan thai bước về phía gian phòng của
Thụy Dương. Về lý do khiến Tiết Minh Viễn thỏa hiệp, thứ nhất là bởi vì
cơ hội được cùng Trương Thụy Dương uống rượu khó thể có lần hai, y đã
xác định không nhất thiết vì một Thẩm Mộ Yên bạc tình kia mà bỏ lỡ cơ
hội tốt.
Thứ hai là Tiết Minh Viễn thấy Thụy Dương cũng cười
trìu mến với Thẩm Mộ Yên. Trong quân doanh chỉ có nam tử, tục ngữ có câu "Đi lính ba năm, heo mẹ cũng hóa Điêu Thuyền". Dù sao Trương đại nguyên soái cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, động tâm khi thấy nữ
nhân cũng là điều dễ hiểu. Phải chăng lúc này mình nên nghĩ cách thay
nguyên soái? Tiết Minh Viễn còn nhớ Nhược Thủy từng nói, nguyên soái
muốn một kiếp chung tình với một người, vậy thì mình có thể tìm một kỹ
nữ vừa ra nghề để đưa về cho nguyên soái. Thế này cũng không phải tặng
thiếp, chắc là có thể. Người bình thường nào chẳng cần chứ!
Tiết Minh Viễn cứ suy nghĩ miên man như thế cho đến khi bước đến tiểu viện
của Trương Thụy Dương, mùa hè nóng bức nên các cửa sổ đều được mở. Tiết
Minh Viễn lướt ngang qua một song cửa, y vô tình nhìn vào trong gian
phòng của Trương Thụy Dương, tình cảnh trước mắt như một cơn sét đánh ầm ĩ trong đầu Tiết Minh Viễn. Y thấy Trương Thụy Dương mặc một bộ y phục
thoái mái rộng thùng thình nằm trên ghế lớn, một tay cầm sách, tay kia
thì tùy ý tung hoành trên người một người nọ.
Nếu người nọ là một cô gái, Tiết Minh Viễn sẽ không có tâm trạng này. Thế nhưng vị trí
đặt bàn tay kia lại là trên người một người đàn ông, chính là một trong
những hộ vệ thân cận của Trương Thụy Dương, chính là người vừa đến gọi ý sang bồi rượu, Tiết Minh Viễn vẫn nhớ người này tên là Thất Sát. Sau
khi nghe nói xong, bản thân ý còn ca tụng quả không hổ trời sinh võ
tướng, thì ra là định mệnh đã an bài như vậy.
Bây giờ Thất
Sát kia đang ngồi trên bàn viết lách gì đó, mặc cho bàn tay của Trương
Thụy Dương bò khắp người mình, không rõ là đến chỗ nào mà Thất Sát chốc
chốc lại cười mắng: "Này này, ngài đứng đắn một chút có được khống Chúng ta phải lập tức hồi kinh, công văn ngài không viết mà bắt tôi làm, giờ
ngài còn quấy rầy nữa à. Ngài cứ vậy tôi không viết nữa!"
Trương Thuy Dương đáp lời: "Đừng mà, tiểu Thất ngoan, ta ghét nhất là mấy thứ
giấy tờ đó. Thắng trận thì hiển nhiên rồi, nhưng mấy thứ tài liệu giao
cho các bộ này, ta nào có động đến một đồng của họ."
Thất Sát thở dài một hơi: "Ngài lại bắt đầu nói lung tung rồi, chúng ta hồi kinh gấp, ngài càng phải cẩn thận hơn, sau này không được táy máy tay chân
với tôi nữa, mấy người họ đều cười nhạo sau lưng tôi."
Trương Thụy Dương cười ha hả nói: "Cứ để bọn họ cười, ta cứ thế táy máy với
tiểu Thất, ra sao thì ra." Nói xong, Thụy Dương lập tức động thủ với
Thất Sát. Thất Sát vẫn còn e ngại nơi đây là nhà người lạ, một mực chống đối, cuống quít bảo: "Ở đây là nhà người ta, ngài cũng nên ý tứ một
chút chứ. Lần trước để Quốc công gia bắt gặp, ngài còn chưa sợ sao? Nói
luôn cho ngài biết, lúc ấy tôi sợ như tim ngừng đập. Trời ơi, ngài đừng
sờ loạn nữa."
Trương Thụy Dương thủng thịnh đáp lại: "Không
phải chỉ là để cha bắt gặp chúng ta hôn môi thôi sao, thấy thì thấy chứ, cũng đâu phải nhân gia người không biết."
Tình cảnh phát
sinh trong phòng khiến Tiết Minh Viễn đứng ngoài cửa sổ càng phát hoảng, hóa ra những lời đồn đại trong kinh thành là thật, vị đại nguyên soái
này thích long dương. Đầu óc Tiết Minh Viễn trống rỗng, hoảng loạn tìm
đường thoái lui, nào ngờ lại đá phải chậu hoa dưới chân, gây ra tiếng
động lớn.
Tiếng động đột ngột vang lên kia khiến hai người
trong phòng như choàng tỉnh, Thất Sát nhanh chóng đặt quyển sách vừa cầm lên bàn, cầm lấy bảo kiếm, một cước phi thân từ cửa sổ ra, không cho
Tiết Minh Viễn có thời gian phản ứng, thanh kiến kia đã xé gió lao đến
cận kề cổ họng y. Trương Thụy Dương chậm rãi bước ra từ cửa chính gian
phòng, thấy Tiết Minh Viễn y cũng chẳng ngạc nhiên, chỉ nói với Thất Sát rằng: "Chúng ta đã trở về Đại Ung rồi, có lẽ đám thích khách kia vẫn
chưa đuổi được đến đây, sau này ngươi không cần quá lo lắng như thế.
Được rồi, ngoan nào, bỏ kiếm xuống đi."
Thất Sát lạnh lùng
liếc mắt nhìn Tiết Minh Viễn, thu lại thế kiến, quay sang bảo với Trương Thụy Dương rằng thuộc hạ về phòng, rồi phát áo trở về tây sương phòng
nơi y ở. Trương Thụy Dương nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tiết Minh Viễn
cười ha hả, không biết là y bị chuyện tình của mình và Thất Sát hù dọa
hay bị đường kiếm của Thất Sát làm cho sợ hãi. Thụy Dương dịu dàng bảo
rằng: "Khi chúng ta hành quân bên ngoài, nếu có người thập thò bên cửa
sổ hẳn là không phải chuyện tốt."
Tiết Minh Viễn vội vàng
nói: "Là tại hạ không đúng, ta định đến uống rượu như nguyên soái đã
mời, chuyện kia... Thấy trong phòng có người nên ta định đợi một lát mới vào."
Trương Thụy Dương cười nói: "Bây giờ thì không còn ai
rồi, vào thôi. Ta thấy phòng bếp có Thiêu đao tử, nếm thử một chút thấy
rất đúng vị, mau cùng ta đi uống nào." Đoạn, Thụy Dương hướng phía tây
sương phòng hô lớn: "Thất Sát, ta muốn uống rượu, ngươi mau đi lấy rượu
và làm chút thức nhắm cho ta. Ta muốn ăn dưa chuột chua cay, Thất Sát,
Thất Sát!"
Cửa lớn gian phòng phía tây bị đẩy mạnh, Thất Sát trừng mắt nhìn Thụy Dương rồi xoay người đi đến nhà bếp.
Tiết Minh Viễn thấy Thất Sát đi rồi mới bình tâm lại. Vào nam ra bắc cũng
nhiều, có chuyện gì mà Tiết Minh Viễn chưa từng thấy, cho nên chuyện
tình yêu nam nam này trong mắt y không phải chuyện lớn, chẳng qua người
nọ là Trương Thụy Dương y sùng bái, nên nhất thời khó mà chấp nhận.
Hai người ngồi trên bàn, Thụy Dương lấy nửa vò rượu ra, Tiết Minh Viễn vội
vã nhận lấy rót đầy chén cho cả hai. Trương Thụy Dương cũng không khách
khí, thản nhiên ngồi yên một chỗ. Thấy rượu được rót đầy, Thụy Dương bèn nâng chén nhấp một ngụm, nét mặt cũng thoải mái hẳn. Tiết Minh Viễn
cũng uống một ngụm, rượu này nặng thật.
Thụy Dương nhìn Tiết
Minh Viễn, mỉm cười hỏi khẽ: "Hà hà, khi nãy nhìn thấy ngài có cảm giác
gì? Ghét bỏ, ác cảm, không chấp nhận được?"
Tiết Minh Viễn vội vàng đáp: "Không có không có, chỉ quá hoảng sợ thôi. Đúng là chuyện không ngờ tới."
Thụy Dương cười ha hả đáp: "Ngài đừng vội, ta chỉ hỏi vậy thôi, thực ra ngài nghĩ gì nào có can hệ tới ta. Người sống một đời như cây cỏ đến mùa,
đừng sống vì cách nhìn của kẻ khác, người ta yêu là một nam nhân thì
sao, ta nào có ôm áp con cái nhà người. Phụ mẫu ta đều không ý kiến, ở
đâu ra đến lượt kẻ này kẻ khác nói ta không đúng."
Tiết Minh
Viễn nghe vậy bèn gật đầu, nhìn từ những việc Trương Thụy Dương đã trả
qua, ngài ấy đúng là đã làm theo những gì bản thân tin tưởng. Bản thân
Tiết Minh Viễn cũng có niềm tin, bằng không đã không thể dứt khoát dứt
áo khỏi nhà chính, không thể không hành lễ với Nhị thúc, thế nhưng bản
thân vẫn còn sợ bóng gió, những chuyện đã làm đều chỉ là chuyện nhỏ,
không bằng được như Trương Thụy Dương. Nếu có thể mãnh mẽ, quyết liệt
như thế, có lẽ những thứ phụ thân tự tay gầy dựng cũng đã đòi được về.
Thụy Dương thấy Tiết Minh Viễn đăm chiêu suy nghĩ bèn nói tiếp: "Bản thân
ngài cũng nên suy nghĩ lại về những chuyện ngài quan tâm. Ngoài cha mẹ
ra, không một ai đối xử với ngài thật lòng đâu. Tất thảy đều là suy nghĩ với mình từ góc độ của bản thân họ mà thôi. Cho nên những lời của những kẻ như thế, chúng ta cứ nghe như không nghe là được."
Thụy
Dương đang nói thì Thất Sát đã bưng đồ nhắm đến, sau khi đặt lên bàn,
Thụy Dương bèn kéo tay Thất Sát lại nói: "Ngài nói xem, nếu ta cưới thêm một thê tử không phải lại nhiều thêm một người sao, mà ta thì một người còn ôm chẳng xong. Nếu như ta, vì muốn là một người bình thường trong
mắt kẻ khác, mà cưới thêm một thê tử, há chẳng phải phá hỏng cả cuộc đời nàng ấy, con người ta không phải loại này." Thất Sát hơi giãy dụa,
khuôn mặt ửng hồng: "Biết rồi biết rồi, ăn tạm thứ này đi, tôi lại đi
làm thứ khác cho hai người." Lúc này Thụy Dương mới chịu thả người.
Tiết Minh Viễn cũng hơi ngượng ngùng, cúi đầu uống rượu nhắm mồi. Thụy Dương nhìn Tiết Minh Viễn rồi thở dài: "Ngài nên đối xử tốt với muội muội ta
một chút, khi còn nhỏ con bé đã quá cực khổ. Muội ấy sinh ở Diêu gia,
được hưởng phú quý của Diêu gia, nên cũng phải trợ giúp Diêu gia một
cách tương xứng. Ta thấy ở muội ấy hội tụ tất cả những gì tốt đẹp nhất
của một cô gái, không bàn khuôn mặt xinh đẹp, thân thể đầy đặn, cũng
không nói tới chuyện muội ấy tinh thông cầm kỳ thư họa, mà muội ấy có
được tất cả những phẩm đức cần có, hơn nữa còn biết nhẫn."
"Muội ấy đối với ai cũng tốt, nhưng đối xử với bản thân lại không tốt. Muội
ấy vì không muốn người khác thất vọng nên cố ép mình trở thành một hình
mẫu lý tưởng. Muội ấy đã quá mỏi mệt rồi." Nói xong, Thụy Dương vừa nhấp một ngụm rượu vừa lắc đầu. Tiết minh Viễn lên tiếng: "Tại hạ biết, bây
giờ nàng đã khá hơn." Đoạn, Tiết Minh Viên thuật lại chuyện cữu huynh
nhà họ Viên tặng thiếp.
Thụy Dương nhìn Tiết Minh Viễn với vẻ hài lòng: "Khá lắm, huynh đệ làm tốt lắm, Nhược Thủy đúng là được trời
cao run rủi gặp đúng người. Người ngoài như ta thấy vậy cũng yên lòng.
Thật ra ta cũng không nên lo lắng như vậy, huynh đệ không chê ta nhiều
lời là mừng rồi." Tiết Minh Viễn vội vàng tỏ ý không trách. Chỉ mấy câu
thế thôi đã khiến quan hệ giữa hai người xích lại gần nhau hơn, buổi
rượu này đến nửa đêm mới tan, cũng hoàn thành giấc mộng của Tiết Minh
Viễn, dù rằng giấc mộng này chưa được tròn vẹn, có hơi cong...