Cánh cửa lớn đỏ thẫm
dần hé mở, Tiết Minh Viễn đưa Nhược Thủy bước vào đại môn nhà họ Diêu.
Vừa vào đến sân trong, họ đã nhìn thấy vài người vội vàng chạy ra từ
phía nhà trong, người chạy nhanh nhất chính là Diêu Nhược Táp.
Diêu Nhược Táp vừa nhìn thấy Nhược Thủy đã xúc động hét lên: "Muội muội!"
Rồi chạy đến trước mặt Nhược Thủy, muốn ôm chầm lấy nhưng như thế lại
không hợp quy củ, Nhược Táp rất xúc động nhưng không biết phải biểu đạt
ra sao, thế là y cứ luôn miệng lẩm bẩm: "Muội muội, muội muội..." Chẳng
những thế còn ngắm đi ngắm lại từ trên xuống dưới xem muội muội giờ đây
như thế nào.
Nhược Thủy vừa định lên tiếng thì chợt nghe thấy giọng một lão phụ nhân thống thiết gọi: "Con gái ta, nương nhớ con đến
chết mất, con gái!" Tiết Minh Viễn nhìn về phía sau thì thấy rất nhiều
người đang đến, trong đó có hai vị lão nhân gia băng băng bước đến. Nhạc phụ thân vận hoa phục màu sẫm, tóc tuy đã bạc nhiều nhưng ánh mắt vẫn
tinh anh, nhất là khuôn mặt dù không giận nhưng vẫn rất uy nghiêm. Khuôn mặt nhạc mẫu hiền hòa, giàn dụa nước mắt, không ngớt lời gọi tên Nhược
Thủy.
Nhược Thủy vội bước đến, nhào vào lòng lão phụ nhân,
khóc nấc lên: "Phụ thân mẫu thân, con gái đã về! Nhược Thủy đưa phu quân về thăm hai người đây. Mẫu thân!" Lão phụ nhân ôm lấy Nhược Thủy khóc
lóc không thôi, mọi người vòng quanh cũng chấm nước mắt. Vành mắt Diêu
thái phó cũng hoe lên, thỉnh thoảng lại cố chớp mắt. Một lát sau, ba
người phụ nhân vận áo hoa mới lại khuyên nhủ: "Mẫu thân, muội muội vất
vả lắm mới quay về, người nên vui vẻ mới phải chứ."
Diêu thái phó đứng bên cạnh cũng lên tiếng: "Phu nhân đừng khóc nữa, định không
cho con gái nói gì sao. Lại còn định để mấy người chúng tôi ngắm phu
nhân ôm Nhược Thủy mà khóc à, phu nhân không phát hiện Nhược Thủy còn
đưa rất nhiều người theo về sao." Diêu lão phu nhân lau nước mắt nói:
"Không khóc, không khóc nữa." Thế nhưng vừa lau đây thôi mà nước mắt đã
lại rơi rồi. Cô con gái duy nhất này một lần từ biệt là chia xa tám năm
ròng, bây giờ dù ngắm lâu bao nhiêu cũng không đủ.
Mọi người
khuyên nhủ mãi, cho đến khi Tam tẩu lên tiếng Diêu lão phu nhân mới thôi khóc. Tam tẩu vừa cười duyên dáng vừa nói: "Mẫu thân, người thấy muội
muội quay về vui mừng quá đã quên rằng muội muội còn đưa về cho người
một chàng rể tốt sao, người mau mau nhìn xem kìa."
Lúc này,
Diêu lão phu nhân mới vội cười: "Trông ta kìa trông ta kìa, hồ đồ quá
rồi. Nhược Thủy à, mau đưa phu quân ra đây cho mẫu thân xem nào."
Nhược Thủy vừa khóc vừa cười bảo: "Người đứng bên cạnh con không phải phu
quân con thì là ai." Nói đoạn, nàng kéo tay Tiết Minh Viễn, Tiết Minh
Viễn biết ý bèn nhanh chóng tiến lên hành lễ: "Tiểu tế xin ra mắt nhạc
phụ nhạc mẫu đại nhân."
Diêu lão phu nhân quan sát Tiết Minh
Viễn rồi nở nụ cười, sắc mặt lẫn lời nói đều thể hiện rằng: "Tốt, tốt
lắm." Có câu nói mẹ vợ gặp chàng rể, càng nhìn càng thuận mắt. Thế nhưng cha vợ gặp con rể lại không hề thấy dễ chịu, nam nhân này là người
cướp đi tiểu công chúa của nhà ta. Muốn thái phó đánh giá Tiết Minh Viễn ư, vừa trắng lại vừa béo, tuy phúc hậu nhưng vẫn là một thương nhân,
chuyện không học thức quả là đáng sợ... Dù nhìn thế nào Diêu thái phó
cũng thấy Tiết Minh Viễn không xứng với Nhược Thủy nhà mình, ông giận dữ quắc mắt nhìn Diêu Nhược Táp, nghịch tử, mày quay về nói người nọ dáng
dấp không tệ, thế này mà bảo không tệ à! Diêu thái phó "ừ" một tiếng,
coi như thay câu đáp với Tiết Minh Viễn.
Nhược Thủy vừa dẫn
đám nhỏ lên thì Đại tẩu đã cười bảo: "Chúng ta vui quá nên quên mất nãy
giờ vẫn còn đứng ngoài sân. Mau vào nhà ngồi đi, mọi người đến cũng được một lúc rồi đấy. Vào rồi muội muội và muội phu còn phải kính trà cho
phụ thân và mẫu thân kia mà, nhanh chân lên nào." Nói rồi mọi người tấp
nập kéo nhau vào chính đường. Lão phu nhân nắm chặt tay Nhược Thủy, một
giây một phút cũng không rời.
Sau khi vào chính đường, dưới
sự điều khiển của Đại tẩu, đám hạ nhân đem gối đệm và bưng trà lên, đây
là lần đầu tiên Nhược Thủy và Tiết Minh Viễn kính trà Diêu thái phó và
Diêu lão phu nhân kể từ khi thành thân. Uống xong ly trà của Tiết Minh
Viễn, Diêu lão phu nhân xúc động nói: "Ôi kìa, ta quên không chuẩn bị
thứ gì rồi, giờ phải làm sao đây." Sau đó bà đảo mắt nhìn, lọt vào mắt
là miếng ngọc bội hình con li (*con rồng không sừng trong truyền thuyết) của triều Hán bên hông Diêu thái phó, bà bèn khẽ nói với Diêu thái phó: "Phu quân, phu quân."
Diêu thái phó làm bộ như không nghe
thấy, lão phu nhân lại gọi tiếp: "Phu nhân!" Diêu thái phó bất đắc dĩ
nghiêng đầu, lão phu nhân chỉ vào ngọc bội, Diêu thái phó nhìn miếng
ngọc bội, ông hiểu ý tháo ra đưa cho lão phu nhân. Lão phu nhân trao
ngọc bội cho Tiết Minh Viễn, bà cười bảo: "Đây là ngọc bội cổ, trừ tà
tốt lắm. Con làm ăn buôn bán, nó sẽ phù hộ con không bị tiểu nhân quấy
rối, thuận lợi cả đời."
Tiết Minh Viễn và Nhược Thủy dâng trà xong thì đến lượt bọn trẻ. Quả không hổ là đã trở thành chủ mẫu đương
gia, lúc này Đại tẩu đã chuẩn bị xong quà tặng cho đám nhỏ, bọn hạ nhân
đang bưng khay đựng đứng phía sau lão phu nhân.
Nhược Thủy
tươi cười gọi: "Hạo nhi, mau lại đây chào ngoại tổ mẫu đi. Mẫu thân, đây là đứa nhỏ tỷ tỷ để lại cho phu quân, bài hành lão Nhị." Tiết Hạo bước
lên cung kính hành lễ, lão phu nhân cười hiền hòa, cất tiếng bảo: "Đứa
bé ngoan, vừa nhìn đã biết tính nết rồi, dáng dấp cũng không tệ, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?" Tiết Hạo đáp: "Năm nay tôn nhi mười ba tuổi."
Lão phu nhân hỏi thêm vài câu rồi chớp mắt ra dấu, Đại tẩu lập tức bưng
khay quà đầu tiên đến chỗ lão phu nhân. Bên trong là tứ bảo (*bút, mực,
giấy, nghiên), tất cả đều là cống phẩm, ngoài ra còn có một ít đồ chơi
bằng ngọc và san hô trang trí nho nhỏ.
Sau đó Tiết Hạo là
Tiết Đinh, Nhược Thủy vừa cười vừa nói: "Đây là đứa lớn nhất trong nhà,
Tiết Đinh, di nương thằng bé cũng theo chúng con vào kinh. Năm nay ba
đứa lớn trong nhà đều tham dự kì thi viện, cả ba cùng đỗ tú tài, Đinh
nhi càng đặc biệt hơn, đứng thứ hai bảng vàng." Diêu lão phu nhân cười
đáp: "Học vấn không tệ." Sau đó Đại tẩu cũng giao tứ bảo cho lão phu
nhân, lão phu nhân đem thưởng cho Tiết Đinh. Kế tiếp là đến Tiết Uyên
trắng trẻo mập mạp, Nhược Thủy tiếp tục giới thiệu: "Lúc di nương Uyên
nhi mang thai thằng bé hình như để con mình bị đói, nó là tiểu quỷ tham
ăn của nhà đấy." Tiết Uyên cũng nhận được quà giống như của Tiết Đinh.
Cuối cùng là Tiết Tuấn ba tuổi, cậu bé lon ton chạy lên phía trước, bắt
chước các ca ca hành lễ. Sau đó cũng chẳng đợi ai gọi đứng lên, cậu bé
tự chạy lại chỗ Tiết MInh Viễn và Nhược Thủy ngồi, kéo váy Nhược Thủy
rồi đứng yên, giương đôi mắt to tròn long lanh nhìn mọi người.
Lão phu nhân thấy đứa bé con lẫm chẫm bèn "ồ" lên một tiếng, Nhược Thủy
nhìn Diêu thái phó và lão phu nhân, nàng thận trọng nói từng chữ: "Phụ
thân, mẫu thân, đây là đứa nhỏ Nhược Thủy sinh cho phu quân, thằng bé
tên là Tuấn nhi, năm nay ba tuổi. Tuấn nhi ngoan, gọi ông bà ngoại đi
con." Nhược Thủy nhẹ nhàng vỗ vai Tuấn nhi, Tuấn nhi non nớt gọi: "Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu."
Một tiếng ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu
này chẳng khác gì tiếng sấm vang giữa chính đường đối với người nhà họ
Diêu. Diêu lão phu nhân cất giọng run run hỏi: "Đứa nhỏ ba tuổi, ba năm
trước con hạ sinh thằng bé mà không báo cho nhà một tiếng?" Nhược Thủy
cúi đầu nói: "Con gái bất hiếu." Lúc này đây, chẳng những người nhà họ
Diêu sững sờ mà Tiết Minh Viễn cũng ngạc nhiên, Diêu gia không biết
chuyện Nhược Thủy hạ sinh Tuấn nhi sao?
Diêu thái phó nhìn
Tiết Tuấn không chớp mắt, sau đó chỉ vào cậu bé, run rẩy mà rằng: "Mau
ôm thằng bé lại đây để ta ngắm, để ta ngắm một chút." Đại tẩu vội vàng
bước đến, ngồi xuống dịu dàng nói: "Tuấn nhi, đại cữu mẫu ôm con đến chỗ ngoại tổ phụ nhé, được không?" Tiết Tuấn nhìn Nhược Thủy, thấy mẫu thân gật đầu, thằng bé mới nhẹ nhàng đung đưa đầu nhỏ.
Diêu thái
phó đón lấy Tiết Tuấn, vành mắt ông đỏ lên, sau đó cười ha hả: "Giống
lắm, đôi mắt này hệt như Nhược Thủy, khi còn bé Nhược Thủy cũng thế, đôi mắt lúc nào cũng long lanh khiến người ta yêu thương, không nỡ oan ức
con bé." Diêu thái phó ôm Tiết Tuấn thật chặt, dụ dỗ cậu bé gọi mình là
ông ngoại. Diêu lão phu nhân ngồi bên cạnh nóng lòng nói: "Mau để tôi
ngắm thằng bé nào."
Cuối cùng Diêu lão phu nhân cũng giành
được Tiết Tuấn từ tay Diêu thái phó, bà ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Tuấn, rồi ôm thằng bé, yêu thương gọi Tiết Tuấn là bảo bối. Các ca ca
và tẩu tẩu của Nhược Thủy thì nhìn Tiết Tuấn với vẻ ngạc nhiên quá đỗi,
sao đột nhiên lại xuất hiện một đứa cháu ngoại thế này. Tiết Tuấn thấy
các ca ca ai cũng được quà, đến phiên mình lên thì không có, đợi mãi mà
chẳng thấy ai cho cậu bé thứ gì. Thế là Tiết Tuấn nhỏ bé không ngoan
ngoãn ngồi yên nữa mà bắt đầu uốn éo.
Lão phu nhân cười bảo:
"Bé con không cho ôm sao, con định đi đâu thế?" Vừa đặt Tiết Tuấn xuống
đất, cậu bé đã chạy nhanh đến bên cạnh Tiết hạo, kéo tay Tiết Hạo nói:
"Ca ca, đệ muốn chơi cái màu xanh kia kìa, ca ca cho đệ mượn chơi một tí đi." Ai nấy nghe xong đều cười ha hả, Nhược Thủy cũng cười bảo: "Con
lại vòi vĩnh ca ca gì thế, mau lại đây."
Tiết Tuấn dẩu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Ca ca thương con lắm, ca ca sẽ cho con chơi."
Tiết Hạo nói nhỏ dụ dỗ: "Lát nữa về phòng ca ca sẽ cho đệ chơi cái be bé này nhé, bây giờ phải ngoan nghe lời."
Lão phu nhân thấy vậy bèn mỉm cười khen ngợi Tiết Hạo: "Đứa bé ngoan, đúng là một ca ca tốt."
"Mẫu thân không biết đó thôi, Tuấn nhi bị mấy ca ca của nó chiều hư mất rồi, lúc nào cũng ỷ mình có ca ca hết." Nhược Thủy bất đắc dĩ nói.
Nhị tẩu bên cạnh nói: "Tuấn nhi, lát nữa đến chỗ Nhị cữu mẫu nhé, Nhị cữu
mẫu lấy đồ cho con chơi chịu không." Tam tẩu cười nói tranh vào: "Tam
cữu mẫu không chỉ có đồ chơi mà còn có đồ ăn ngon nhé. Con muốn đi đâu?" Mọi người cùng đùa với đứa trẻ.
Từ đầu đến cuối ánh mắt Diêu thái phó chưa từng rời khỏi người Tiết Tuấn, đứa trẻ này đến quá đột
ngột. Sau khi mọi người gặp mặt nhau, Tiết Minh Viễn và Nhược Thủy đến
tiểu viện của Nhược Thủy, tiểu viện kia khá lớn, cả bốn đứa bé ở chung
cũng không hề gì. Lão phu nhân cứ nắm chặt tay Nhược Thủy không buông,
Tiết Minh Viễn để Nhược Thủy theo hầu chuyện nhạc mẫu thêm một lát, y
nói muốn thay y phục rồi đưa hài tử về viện trước.
Khi Tiết
Minh Viễn bước vào tiểu viện, đám hạ nhân lập tức đến chào hỏi. Hai vị
ma ma, tám nha đầu nhất đẳng hầu hạ trong phòng, tám nha hoàn nhị đẳng
hầu hạ ngoài phòng, ngoài ra còn có mười sáu người làm việc nặng khác.
Trong phòng đã được quét tước cẩn thận, Tiết Minh Viễn vừa bước vào đã
ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Cách bày biện không gắt mắt, tất
cả đều là đồ cổ hiếm có, hành lang phía ngoài tô điểm bằng những loại
cây loại hoa quý, Tiết Minh Viễn nâng ly trà lên, vừa nhìn đã biết đều
là đồ sứ Quan Diêu Nhữ (*nơi sản xuất đồ sứ ngự dụng trong cung đình).
Tiết Minh Viễn thở dài, hóa ra cuộc sống trước kia của Nhược Thủy là như thế này đây. Tiết Minh Viễn còn đang nghĩ ngợi thì hạ nhân đã đến báo rằng
Nhị phu nhân phái người đến đưa Tiết Đinh sang viện của nàng chơi một
lát. Tiết Minh Viễn dặn hạ nhân gọi vú em cùng đi theo Tiết Tuấn.
Nhược Thủy bên kia cũng đã đến phòng lão phu nhân, lúc này trong phòng chỉ có Diêu thái phó, lão phu nhân và Nhược Thủy. Diêu thái phó thở dài, khẽ
nói: "Nhược Thủy, Diêu gia thật có lỗi với con."