Diêu thái phó thở dài, nhẹ nhàng nói: "Nhược Thủy, Diêu gia có lỗi với con." Thân là nguyên
lão mấy triều, ngay sau khi nhìn thấy Tiết Tuấn ông đã lập tức nhìn ra
tường tận sự tình bên trong.
Nhược Thủy lại mỉm cười nói:
"Con gái ở Diêu gia hưởng phúc nhiều năm nên vẫn giữ được phúc phần này. Thế nên con gái không biết phụ nhân người xin lỗi vì chuyện gì." Không
tiếc thân mình hi sinh vì vinh quang của gia tộc, chỉ phần này thôi đã
đánh đổi biết bao nhiêu nước mắt, biết bao nhiêu muộn phiền. Khi nghe
Nhược Thủy nói vậy, Diêu thái phó thấy trên gương mặt con gái mình không có vẻ gì trái lương tâm hay bị ép buộc, trái lại còn rất bình tĩnh.
Nhược Thủy đã chấp nhận hết thảy vinh quang lẫn bất hạnh mà gia tộc gây
ra cho nàng.
Diêu thái phó nhìn Nhược Thủy, ông lại thở dài.
Xin lỗi con, con gái à, Diêu gia dù có quyền thế cũng vô phương chống
lại hoàng gia. Phụ thân dù có thương con cách mấy cũng không thể nào đặt chuyện này lên trên. Hoàng mệnh trời ban, hoàng quyền ngút trời. Đấy
chỉ là tám chữ đơn giản, nhưng sâu thẳm bên trong nhuộm thắm máu đào,
biểu thị đại quyền sinh sát trong tay, chỉ một câu nói cũng đủ khiến
trời long đất lở.
Cuộc chiến quyền lực giữa thế gia và hoàng
gia nối tiếp muôn đời, tùy lúc tùy nơi mà đôi bên đưa ra những thỏa hiệp khác nhau, ví dụ như hoàng đế phải bảo vệ các đặc quyền của thế gia để
nhận được sự ủng hộ từ bọn họ. Có những chuyện thấy mà phải làm như
không thấy, đề bạt con em nhà thế gia, cùng lúc đó hoàng đế cũng phải
lợi dụng thế gia để củng cố địa vị của mình. Đổi lại, thế gia ủng hộ
hoàng quyền là để bảo vệ quyền lợi, địa vị của gia tộc.
Đây
chính là màn kịch đen tối nhớp nhúa đằng sau, giống như một con công
kiêu ngạo xòe đuôi khoe vẻ hoa lệ vậy. Nhìn từ đằng trước thì đẹp đẽ
không gì sánh bằng, thế nhưng phía sau cũng chỉ là cái mông ghê tởm mà
thôi. Ngoài mặt thì hoàng gia và thế gia ra vẻ vui vẻ thuận hòa, nhưng
phía sau cũng chỉ là sự trao đổi dưới nhiều hình thức mà thôi.
Liệu có một ngày nào đó Diêu gia dốc toàn lực chống lại hoàng quyên không,
có khả năng, nhưng tuyệt nhiên không phải vì chuyện hoàng gia tính kế
với con gái mình. Nhược Thụy rất quan trọng đối với Diêu thái phó, nhưng trên chiếc chiến xa giành quyền vị này trọng lượng của nàng rất nhỏ,
rất nhẹ, lợi ích của gia tộc mới là thứ bất khả xâm phạm. Vì lẽ ấy, khi
những người trong gia tộc họ Diêu biết tin Nhược Thủy đưa con mình trở
về, phản ứng đầu tiên của bọn họ hoàn toàn không giống Diêu thái phó,
không hề đặt tâm trạng của Nhược Thủy ở vị trí đầu tiên.
Vì
sao năm xưa cả gia tộc lựa chọn cách im lặng khi Diêu thái phó vội vàng
lập gia thất cho Nhược Thủy, nguyên nhân chủ yếu là vì một cô gái không
thể sinh nở đương nhiên không thể trở thành hoàng hậu, làm một trắc phi
chỉ có thể dựa vào sự sủng ái của hoàng đế, trong cung cấm kia, nếu
không có con cái làm hậu thuẫn thì khó mà trụ vững. Nhận một đứa trẻ về
nuôi ư, đứa bé kia bì được với con của hoàng hậu sao?
Đến khi ấy, nếu Diêu gia muốn hưởng lợi, chẳng những phải đối chọi với nhà mẹ
đẻ của hoàng hậu, còn phải chống cọi với những thứ lễ pháp lưu truyền
qua hàng ngàn năm. Hơn nữa, sao họ có thể dựa vào tình cảm hư vô như có
như không của đấng quân vương, tình cảm của người tọa ngôi cửu ngũ chí
tôn kéo dài được bao lâu, tin cậy được bao nhiêu, câu hỏi này khó có ai
trả lời được. Ngay như đến ân tình cứu mạng, thứ ân tình ai nấy đều rõ
ràng nhưng người không thừa nhận, cũng chính vì ngươi biết quá nhiều, và từ xưa đến nay đế vương vốn dĩ vô tình bậc nhất. Cho nên cái phần thắng quá nhỏ bé, giả như chống lại tất chuốc lấy thất bại, cái giá mà Diêu
gia phải trả lại quá lớn. Bọn họ không dám mạo hiểm, thế nên người trong gia tộc đều giữ im lặng trước việc Diêu thái phó vội vàng tìm người gả
Nhược Thủy đi.
Toàn Diêu gia đều hồi hộp sau khi hay được
nguyên nhân sâu xa này, họ lo lắng không phải vì chuyện hoàng đế tính kế với nhi nữ nhà mình, mà họ sợ rằng nhà mình thua kém nhà mẹ hoàng hậu
trong mắt hoàng đế, qua một thời gian sẽ vứt bỏ Diêu gia, đấy chính là
điều đầu tiên khiến người nhà họ Diêu đau đầu. Vì thế, người nhà họ Diêu đã bắt đầu điều tra xem rốt cuộc là kẻ nào ra tay. Nếu như suy nghĩ của họ là vì Nhược Thủy thì tốt biết mấy, nhưng sự thật là họ chỉ quan tâm
xem vì lý do gì mà trong thời khắc ấy hoàng gia lại chọn cách bỏ qua nhà họ.
Đêm đó Diêu gia cử hành gia yến đón Tiết Minh Viễn và
Nhược Thủy về nhà. Tiết Minh Viễn đứng ngồi không yên, trong lòng vừa
hồi hộp lại vừa lo lắng, Nhược Thủy lén nắm tay Tiết Minh Viễn động viên tinh thần cho phu quân. Diêu lão phu nhân cố ý sai người đưa Tiết Tuấn
đến ngồi cạnh mình, tự mình gắp đồ ăn cho cậu bé. Diêu thái phó âm thầm
quan sát Tiết Minh Viễn vài lần đều lắc đầu, trong đầu ông nảy ra một
suy nghĩ kinh thiên động địa.
Diêu thái phó cảm thấy Tiết
Minh Viễn không xứng với Nhược Thủy, trước kia con gái ông phải gả vội
nên người nhà trong kinh thành không có ý kiến gì. Hiện tại sóng gió đã
qua, Nhược Thủy lại có thể mang thai, thái độ của mọi người trong kinh
thành cũng coi chuyện của Nhược Thủy lẫn chuyện Lệ vương ám sát huynh đệ như chưa từng xảy ra, chưa từng tồn tại. Chính vì thế Diêu thái phó cảm thấy ông có thể bù đắp cho Nhược Thủy một chút, vậy thì bù đắp bằng
cách nào đây?
Diêu thái phó nhớ năm xưa, trước khi Đại Ung
đánh chiếm Nam Sở đã đưa Trưởng công chúa đi hòa thân nhằm tạm bình ổn
cục diện, sau khi đánh Nam sở xong, lấy danh nghĩa hoàng đế nhớ thương
Trưởng công chùa nên đã mời Trưởng công chúa - Hoàng hậu Nam Sở và Quốc
chủ Nam Sở về kinh. Sau đó hoàng đế giữ công chúa lại, ép Quốc chủ về
Nam Sở một mình, và không nằm ngoài dự đoán của mọ người, Quốc chủ Nam
Sở cuối cùng đã chết trên đường về. Về sau hoàng đế công cáo chọn rể cho Trưởng công chùa, thành ra Trưởng công chúa - một quả phụ - được gả cho An Nhạc hầu, sinh ra một tiểu thế tử.
Từ chuyện này, Diêu
thái phó nghĩ, tấm gương Trưởng công chúa có thể gả hai lần năm xưa vẫn
còn đấy, con gái mình đương nhiên cũng có thể. Thế nhưng Diêu thái phó
không định giết Tiết Minh Viễn, ông sẽ tìm cách để hắn ta và Nhược Thủy
hòa ly! Năm ấy, khi Trưởng công chúa gả cho Hầu gia, nàng ta đã hai mươi bảy, như thế thì con gái mình hai mươi tám tái giá cũng bình thường.
Còn chuyện gái ngoan không gả hai người, xùy xùy, rõ là vớ vẩn! Hạnh
phúc của con gái mình không nằm trong miệng lưỡi kẻ khkác! Diêu thái phó vuốt râu mỉm cười.
Trong lúc Diêu thái phó đang suy nghĩ
mông lung, Thẩm Mộ Yên đã kinh ngạc đến không thốt nên lời vì cảnh tượng diễn ra trước mắt. Diêu thị là con gái của Thái phó đại nhân, lại còn
là đích nữ, tại sao năm xưa nàng ta lại gả cho Tiết Minh Viễn chứ? Nhưng những điều này đều không quan trọng, quan trọng là khắp thiên hạ đều
biết nhà ngoại của Tiết Đinh là Diêu gia, bây giờ ông ngoại của Tiết
Đinh đã là Thái phó đại nhân. Vậy sau này Tiết Đinh nào còn phải lo lắng gì, Thẩm Mộ Yên được sắp xếp ở tại một sương phòng nhỏ, nhưng điều ấy
cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến tâm trạng phấn chấn của thị lúc này.
Thẩm Mộ Yên nhìn một vòng quanh tiểu viện, thị ta vui đến không chợp mắt
được, mới ngày đầu tiên đến đây đã mất ngủ. Rạng sáng hôm sau, thị ta đã ăn vận chỉnh tề đến thỉnh an Nhược Thủy, thái độ cung kính đến mức
Nhược Thủy suýt chút nữa đã nhận không ra đây là Thẩm Mộ Yên, vì đã lâu
không gặp lão phu nhân, một ngày trò chuyện e còn chưa đủ, cho nên nàng
khẩn trương đuổi thị ta đi rồi đến chỗ mẫu thân. Bị Nhược Thủy đuổi đi,
Thẩm Mộ Yên chẳng những không ý kiến gì mà còn rất vui vẻ mà rằng: "Tỷ
tỷ đang bận, thôi thì khi nào tỷ tỷ rảnh rỗi muội muội lại đến hầu
chuyện tỷ tỷ."
Bước ra khỏi phòng Nhược Thủy, Thẩm Mộ Yên bắt gặp Tam phu nhân đang phái người đi gọi Tiết Tuấn đến viện của nàng ta
chơi. Thẩm Mộ Yên bước đến chào hỏi với nụ cười trên môi: "Tiểu công tử
ra ngoài chơi à, tiết trời vẫn còn giá, các ngươi nhớ mang theo áo khoác đấy." Sau khi về phòng, thị ta gọi Tiết Đinh đến và bảo: "Con đừng có ở lì trong phòng học mãi, về nhà ngoại tổ rồi, mỗi ngày phải đến chỗ các
cữu cữu, cữu mẫu thỉnh an mới phải chứ."
Tiết Đinh nhíu mày nói: "Chẳng phải trước đây di nương luôn dặn con phải chăm chỉ đọc sách sao?"
Thẩm Mộ Yên hung hăng dí ngón tay vào trán Tiết Đinh: "Dốt lắm, bây giờ mấy
vị cữu cữu, cữu mẫu này lên tiếng cất nhắc con một chút thôi còn hơn đọc sách mười năm đấy. Không phải con rất ngoan, rất biết nghe lời sao, bây giờ mau qua chỗ họ thỉnh an đi. Tốt nhất là đến trò chuyện với người
ta, đó là cữu cữu, cữu mẫu của con mà, người thân phải hiểu nhau, thương mến nhau mới tốt."
Thật lòng Tiết Đinh muốn ở trong phòng
đọc sách, thế nhưng cậu bé không chịu nổi dáng vẻ nếu ngươi không đi ta
sẽ chết cho ngươi xem của Thẩm Mộ Yên, cậu chàng đành đứng dậy bước ra
khỏi cửa. Thẩm Mộ Yên ở phía sau nói với theo: "Con đến thỉnh an Tam cữu mẫu trước đi, vừa hay Tứ đệ đệ cũng ở đấy, hai đứa chơi với nhau một
lát."
Tiết Đinh đã đến viện của Tam phu nhân, vừa nhìn vào đã thấy Tam phu nhân đang ôm Tiết Tuấn ngồi trên kháng chơi đồ chơi. Tiết
Đinh thỉnh an, muốn nói chuyện nhưng không biết phải mở lời thế nào,
muốn nói là cùng chơi với Tiết Tuấn, nhưng trước nay hai đứa chưa từng
chơi chung với nhau. Tam phu nhân khách khí nói vài câu rồi bảo: "Bên
kia có điểm tâm đấy, con tự lấy ăn đi." Sau đó tuy không đuổi người
nhưng chỉ chăm chú chơi với Tiết Tuấn.
Tiết Tuấn thấy Tiết
Đinh ngồi phía dưới, cậu bé chớp mắt, muốn gọi ca ca đến chơi cùng,
nhưng bình thường Đại ca rất ít chơi với cậu bé thế nên cũng thôi, chỉ
ngồi chơi với Tam phu nhân. Tiết Đinh ngồi được một lát rồi lúng túng
đứng dậy nói mình phải về đọc sách rồi bỏ đi. Chẳng bao lâu sau thì Nhị
phu nhân đến đón Tiết Tuấn đi, nói là có món ngon muốn cho Tiết Tuấn nếm thử.
Đợi Tiết Tuấn đi rồi, nha hoàn mới thủ thỉ với Tam phu
nhân: "Vị thiếu gia kia còn vọng tưởng có thể bì được với con trai ruột
của cô nãi nãi, cứ làm như đây là nhà mình vậy." Tam phu nhân cười bảo:
"Trước đây khi cô nãi nãi còn ở kinh thành quen biết không nhiều, nhưng
không nhà nào có gia thế tầm thường cả. Bây giờ mới quay về thôi, đợi
vài hôm nữa sẽ tự có người đưa quà tặng Tuấn nhi đến tận cửa."
Tiết Đinh quay về tiểu viện sau khi bị người ta ghẻ lạnh bên kia, cậu bé bèn nói với Thẩm Mộ Yên mong được dỗ dành, an ủi. Nào ngờ thái độ của Thẩm
Mộ Yên không giống ngày thường, không chửi bới những người kia mắt chó
khinh rẻ người khác, mà quay sang quở mắng Tiết Đinh: "Người ta không
nói với ngươi thì ngươi không biết mở mồm ra nói với người ta sao. Chẳng phải ta đã dặn ngươi đến chơi cùng với Tiết Tuấn đó sao, không lẽ đến
chơi ngươi cũng không biết? Cứ đến lúc quan trọng là lại làm hỏng việc.
Mỗi ngày ngươi đều phải đi cho ta, càng đi nhiều càng có lợi cho ngươi."
Đây là lần đầu tiên Tiết Đinh thấy ác cảm với cách nói năng của Thẩm Mộ
Yên, cậu bé đã lớn, đã biết có ý kiến riêng của mình. Hơn nữa tuổi này
là tuổi rất nhạy cảm, cậu bé luôn mang trong lòng chuyện mình thân là
con vợ kế, Thẩm Mộ Yên luôn bắt cậu bé đối mặt mỗi ngày. Tiết Đinh phất
tay áo bỏ đi ngay trước mặt Thẩm Mộ Yên, thị ta đứng lặng trong phòng,
ngẩn người không biết làm sao. Con trai mình như thế là thế nào?
Lúc này, Tiết Minh Viễn đang bận rộn với việc mở cửa hàng ở kinh thành, quả nhiên thân phận con rể Diêu gia không tồi, mọi người ai nấy đều coi
trọng thân phận này hơn một chút. Thế nhưng trên phương diện làm ăn buôn bán, tiến hành thuận lợi chưa chắc sẽ không xảy ra chuyện gì khác. Tiết Minh Viễn phát hiện ra rằng, mỗi lần y về đến Diêu gia, Nhược Thủy luôn bị đám người đến thăm hỏi Diêu thái phó quấn lấy, dù ở đấy có rất nhiều người nhưng thái độ của bọn họ với Nhược Thủy khiến y rất không vui.
Nàng là mẫu thân của con ta, các người mau thu ánh mắt trần tục ban nãy
lại!
Hơn nữa những kẻ kia còn dám ngang nhiên ầm ĩ trước mặt
Tiết Minh Viễn, dám ở trên địa bàn của Diêu khiếu khích cô gia của Diêu
gia là thế nào?