Dưới tình huống này,
Diêu thái phó hoàn toàn không có động thái gì, không phải ông không có
can đảm như tiên đế, không có khả năng gióng trống khua chiêng chọn hôn
phu cho con gái. Thế nhưng trùng hợp ở chỗ năm sau là năm thi đấu, lúc
này đây có rất nhiều người đưa con em hoặc đệ tử đến bài thiếp Diêu gia
nhằm tạo quan hệ, hy vọng có thể nhận được sự hậu thuẫn của Diêu thái
phó. Hiếm có ai được Diêu thái phó mở lời giúp, những người này chỉ cần
Diêu thái phó có ấn tượng về nhà họ mà bất chấp thể diện. Và ấn tượng mà Diêu thái phó để lại cho mọi người không phải là hạng quan bôi nhọ
tiếng thanh liêm, ông đối xử với ai cũng rất khách khí.
Khi
tâm trạng Diêu thái phó tốt sẽ cùng các sinh đồ bình luận văn chương.
Không biết có phải vì sinh thần của Thái phó đại nhân sắp đến hay không, mọi người đều thấy tâm trạng ông rất tốt, trước là đến bái phỏng trao
đổi một chút, không riêng gì đám sinh đồ mà những người trong quan
trường cũng không bỏ qua cơ hội, những người hay tin tranh nhau đến thăm viếng.
Diêu thái phó vuốt ria mép xem, hỏi đám hạ nhân tình
hình trong nhà. Quả thật có vài người vì lý do nào đó chưa có hôn phối
hoặc chưa có thê tử, Diêu thái phó tỉ mỉ hỏi thăm một chút về gia thế
của họ. Diêu thái phó nheo mắt nhìn tướng mạo của những người kia, tức
thì lên tiếng: "Cuối thu phong cảnh tịch liêu, sao chúng ta không đến
Thủy các nhà ta ngồi một lát, cảnh vật nơi ấy cũng không tồi."
Diêu thái phó nói tốt thì có kẻ nào dám bảo không, ai nấy đều phụ họa theo.
Diêu thái phó xoay người dặn dò hạ nhân: "Báo với tiểu thư đem chút điểm tâm tiểu thư tự làm đến, à, cả trà tiểu thư pha nữa, rồi bảo tiểu thư
thong thả sang đây." Nhược Thủy thấy tâm tình Diêu thái phó rất tốt, vừa triệu tập chúng sinh đồ ngâm thơ đối câu, lại vừa muốn ngắm cảnh thưởng trà. Nàng sai nha đầu bưng trà và điểm tâm đi cùng, vui vẻ đi đến chỗ
Diêu thái phó.
Nhược Thủy phấn chấn quay về khiến song thân
đều hài lòng, nay thấy được Diêu thái phó sống an nhàn nhường này, Nhược Thủy cũng vui lây. Phụ mẫu đều bình an nàng cũng an tâm phần nào. Diêu
thái phó giới thiệu những người có điều kiện tốt mà ông chọn được cho
Nhược Thủy, đương nhiên cũng chú ý hơn đến những người tốt nhất. Nhược
Thủy chẳng hay biết điều này nên nàng mỉm cười hành lễ. Diêu thái phó
mượn cơ hội Nhược Thủy pha trà để khen ngợi nàng, ông còn đưa ra đề tài
mùa thu cho mọi người làm thơ, để Nhược Thủy làm trước một bài, coi như
thả con tép bắt con tôm.
Nhược Thủy đã khiến ai nấy đều kinh
ngạc, tuy nhiên phần nhiều không phải vì tài hoa kinh thế tuyệt diễm của nàng, mà bởi trong lòng họ nàng là một cô nương rất được, gia thế cao
quý, dung mạo xinh đẹp, tính tình dịu dàng lại tài hoa, đúng là hoàn mỹ. Những người ngồi đây không phải kẻ ngốc, Diêu thái phó nghĩ gì bọn họ
đều lờ mờ đoán được phần nào. Chẳng qua bọn họ vốn tưởng Nhược Thủy là
góa phụ nên khi Tiết Minh Viễn trở về đã khiến không ít người sửng sốt,
thế nhưng từ thái độ lạnh nhạt mà Diêu thái phó dành cho Tiết Minh Viễn, ai nấy đều hiểu thấu nội tình chỉ trong chớp mắt.
Phần đông
bọn họ thấy Nhược Thủy có phu quân nên chù lòng, nhưng một số người vẫn
nguyện ý. Lý do của họ cũng rất đơn giản, tình yêu không phân bì trước
sau! Sau khi biết Tiết Minh Viễn chỉ là một tiểu thương, bọn họ chẳng hề khách khí, cứ yên tâm rằng chuyện mình cướp thiên kim nhà Thái phó đại
nhân từ tay người ta chỉ là chuyện nhỏ. Những lần sau đã có người bắt
đầu dùng ngôn từ, thẳng thừng công kích Tiết Minh Viễn.
Tiết
Minh Viễn cũng nhận ra điều này, vì sao lần nào y quay về Nhược Thủy
cũng đang tiếp đãi kẻ khác, dù rằng có rất đông người ở đấy. Y bỗng nhớ
đến những ngày còn ở Đài Châu, sau một ngày dài bận rộn, về nhà được
nghe tiếng nói dịu dàng của Nhược Thủy, khiến mọi mệt mỏi trong y đều
tan biến. Chứ không như bây giờ, bản thân y còn phải lên tinh thần xã
giao với những vị khách kia.
Chẳng những thế, Tiết Minh Viễn
cảm thấy thái độ của những người kia đối với y càng ngày càng kỳ lạ,
những lần sau đó bọn họ còn nói thẳng trước mặt Nhược Thủy rằng khuôn
mặt ba ngày không đọc sách trông thật khó coi, rồi thì cái gì mà suốt
ngày tiếp xúc với vàng bạc, cuối cùng còn kết luận là hạng người thấp
kém. Mỗi ngày Tiết Minh Viễn quay về đều nghe đi nghe lại những lời này, một kẻ còn chắp tay sau đít mà buông lời càn rỡ: "Sắc thu có đẹp cũng
cần người biết thưởng thức chứ, Tiết phu nhân tài hoa hơn người nhưng
trong cuộc sống lại không có ai biết thưởng thức, thật là đáng tiếc."
Người khác bồi thêm: "Phải đấy, người và dã thú khác nhau ở chỗ chúng ta có
thể viết văn làm thơ, có thể dùng ngôn từ diễn đạt tình cảm trong lòng
đến thế nhân, nếu mỗi ngày đều bắt nàng làm bạn với những thứ vật chết
như vàng bạc kia, thật kiến ta tự hỏi cuộc sống như thế có khác nào loài dã thú bốn chân chứ?" Những lời này đã chọc giận Nhược Thủy, đến nhà ta còn đả kích phu quân ta, thế này còn gì là thiên lý! Dù Tiết Minh Viễn
không tốt cũng không đến lượt các người lên tiếng, các người có tư cách
gì nói này nói nọ phu quân ta.
Nhược Thủy cười lạnh nói: "Nam nhi đại trượng phu quan trọng nhất chính là nuôi nấng thê tử, con cái,
cúi đầu không thẹn với đất ngửa đầu không thẹn với trời. Chứ không phải
dựa vào người nhà sống qua ngày, ngửa tay cầm tiền của người khác và úp
tay lấy tiền từ trong túi mình ra, hai loại người này tuy khác nhau
nhưng thế há chẳng phải mới là cách làm của người đàn ông chân chính hay sao? Hơn nữa con người có nhất thiết phải so sánh với dã thú? Một số kẻ vì theo đuổi ảo tưởng danh vọng và quyền lực đã hi sinh tất cả những
thứ quý gia nhất của bản thân chẳng hề hối tiếc, việc làm đáng sợ như
thế, e là đến một con thú cũng biết sợ mà đi đường vòng." Nhược Thủy nói xong lập tức đứng dậy cáo từ, kéo Tiết Minh Viễn bỏ đi.
Tiết Minh Viễn thấy Nhược Thủy tức giận, nỗi lo lắng trong lòng y bõng lan
ra, y biết nhạc phụ đại nhân không thích mình, nên hắn muốn tận dụng
thời gian này lập thành tích để nhạc phụ thấy rằng bản thân có thể cho
Nhược Thủy một cuộc sống tốt. Nhưng Tiết Minh Viễn đã học được từ những
chuyện đã qua rằng muốn hiểu rõ phải hỏi Nhược Thủy, có những chuyện
không như y nghĩ, y bèn nhẹ nhàng hỏi: "Nương tử, có phải nhạc phụ đại
nhân không thích ta?"
Nhược Thủy suy nghĩ một lát rồi mỉm
cười bảo: "Không phải phụ thân không thích chàng, người chỉ chưa hiểu
chàng thôi. Thiếp nghĩ nếu mẹ chồng còn sống, lúc thiếp mới gả vào Tiết
gia hẳn cũng không dễ dàng, tất sẽ bị nghi ngờ. Bởi vì thiếp bước chân
vào cuộc sống của con trai người, sau này còn đóng một phần quan trọng.
Thế nên dù thiếp có là tiên nữ đi nữa, mẹ chồng cũng lo lắng như vậy
thôi.
Phụ thân thiếp cũng vậy, dù chàng cưỡi mây ngũ sắc đến
đón thiếp, phụ thân cũng sẽ săm soi rằng vì sao đằng sau chàng không có
hào quang ngũ sắc lấp lánh. Trong tim người, trong mắt người sẽ không
thấy ai xứng với nữ nhi bảo bối cả. Nhưng thiếp tin rằng sau khi phụ
thân hiểu chàng, người sẽ yêu mến người đàn ông khiến cuộc sống của con
gái người ngập tràn ánh nắng. Chàng cho phụ thân chút thời gian có được
không?" Nhược Thủy dịu dàng nhìn Tiết Minh Viễn.
Tiết Minh
Viễn ôm Nhược Thủy vào lòng, gật đầu bảo: "Ta sẽ cố gắng chứng minh bản
thân mình. Nhưng nương tử à, lòng ta tổn thương lắm, đêm nay nàng phải
bù đắp cho ta. Ta nghĩ nếu nàng sinh thêm một bé gái, nhạc phu đại nhân
nhìn khuôn mặt con gái mình chắc sẽ thích ta hơn một chút. Nào, đi thôi, chúng ta cùng nhau cố gắng!" Nói đoạn, y ôm Nhược Thủy quay về tiểu
viện, thực hiện cách làm khiến Diêu thái phó thích mình.
Sáng hôm sau, sau khi tiễn Tiết Minh Viễn ra ngoài, Nhược Thủy thấy nàng cần phải nói chuyện nghiêm túc với phụ thân. Diêu thái phó đang ngồi trong
thư phòng thưởng thức những bức thư họa mà đám sinh đồ đưa đến, Nhược
Thủy mỉm cười nói vài câu với Diêu thái phó rồi nũng nịu thưa: "Phụ
thân, con gái có chuyện muốn nói với người, lần sau khi gặp phu quân con người có thể cười một cái được không? Mỗi lần người gặp phu quân đều
quá nghiêm nghị, chúng con thấy rất đáng sợ đó."
Nhược Thủy
vừa cười vừa nói, nhưng Diêu thái phó lại nghiêm túc đáp trả: "Con đến
rồi à, ta cũng có chuyện này muốn nói rõ với con. Ở đây chỉ có hai phụ
tử chúng ta, ta cũng nói thẳng, trước đây buộc phải gả con vì tình thế
bức bách, Tam ca con giải quyết quá lộn xộn. Bây giờ con đã về rồi, ta
không định để con đi nữa."
Nhược Thủy vội nói: "Bây giờ vẫn
chưa được, nếu chuyện làm ăn ở kinh thành ổn định rồi mới tính đến
chuyện chuyển đến đây, thế nhưng bây giờ việc làm ăn ở Hàng Châu đang
tốt đẹp, sao có thể nói chuyển là chuyển chứ."
Diêu thái phó ruốt ria mà rằng: "Ý ta là muốn con hòa ly!"
Những lời này khiến Nhược Thủy hảong sợ, kinh ngạc kêu lên hai tiếng "Phụ
thân!" rồi chợt nghe tiếng rơi vỡ vang lên ngoài cửa. Nhược Thủy vội
vàng mở cửa ra, vừa mở ra đã thấy Tiết Minh Viễn ở bên ngoài, chai thuốc pha sẵn cầm trên tay rơ xuống đất vỡ nát. Tiết Minh Viễn trợn mắt há
mồm nhìn người trong phòng, Nhược Thủy nhẹ nhàng nói: "Phu quân."
Khóe miệng Tiết Minh Viễn hơi cong lên, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy
được đó là nụ cười, y nói: "Ta nghe nói nhạc phụ bị thấp khớp, cái này
là bí phương của nhà đã chế thành thuốc pha sẵn, chuyện trị thứ này.
Thuốc này dùng rất tiện, ta sai người mang từ Đài Châu lên, vừa vào đến
kinh sáng nay. Khi nãy ta ra cửa hàng thì thấy nên định đem về." Tiết
Minh Viễn còn định nói gì, nhưng há miệng mãi cũng không biết phải bắt
đầu từ đâu, hóa ra là vậy...
Sau khi nghe Tiết Minh Viễn nói
xong, Diêu thái phó an vị mà rằng: "Ngươi nghe thấy cả rồi cũng tốt. Lời ta nói cũng chính là ý của ta, nếu như chấp nhận hòa ly, ngươi vẫn có
thể dựa vào danh tiếng của Diêu gia để mở tiệm ở kinh thành, ngươi muốn
trở thành đại thương gia cũng không phải chuyện không thể. Cái chính là
chuyện buông tha cho Nhược Thủy, dù không có mối quan hệ này ngươi vẫn
có thể dựa vào Diêu gia. Ngươi suy nghĩ cho thật kỹ."
Tiết
Minh Viễn nghe xong bỗng nở nụ cười, y đáp: "Nhạc phụ đại nhân, người có biết không, khi Nhược Thủy vừa cả cho tiểu tế, tiểu tế vẫn luôn nghĩ
nàng là con gái phòng ngoài, suốt tám năm tiểu tế vẫn luôn hiểu lầm như
thế, người xem có buồn cười không. Lý do tểu tế muốn mở tiệm ở kinh
thành cũng vì Nhược Thủy nói nàng nhớ nhà, dù cho nàng không quan trọng
với mọi người nhưng lại là bảo bối trong lòng tiểu tế. Tiểu tế đã tự nói với mình rằng, nàng là nương tử của tiểu tế, tiểu thế quyết không để
bất kì ai khinh thường nàng.
Chuyện hòa ly này không cần suy
nghĩ nữa, hai từ này vĩnh viễn không xuất hiện giữa tiểu tế và Nhược
Thủy. Tiểu tế cũng chưa từng muốn dựa vào thế lực của Diêu gia, bởi lẽ
đối với tiểu tế mà nói Nhược Thủy chỉ là nương tử mà thôi. Chỉ cần Nhược Thủy không rời xa tiểu tế, tiểu tế vĩnh viễn không hòa ly!" Tiết Minh
Viễn nói một mạch không chút do dự, trong lòng y trong mắt y, hai chữ
hòa ly vốn dĩ chỉ là một trò đùa.
Nói xong, Nhược Thủy nhìn
Tiết Minh Viễn nói: "Nói bậy, ai muốn bỏ chàng chứ." Nhược Thủy thở dài
một tiếng, không hẳn là nàng tức giận, nhưng có đôi khi lão nhân chẳng
chịu nói lý. "Phụ thân, thấy người khỏe mạnh như vậy con gái rất mừng.
Thế nhưng nếu người không chào đón con gái đưa bọn trẻ về đây ở vài ngày thì chúng con xin đi trước. Cũng vừa lúc cửa hàng bên kia sắp khai
trương, chúng con không phải không có chỗ ở. Phụ thân, con gái gả ra
ngoài như bát nước tát đi, người muốn lấy lại e là chuyện không thể, hơn nữa nước này cũng không bằng lòng rời xa đất."
Nói rồi Nhược Thủy nắm tay kéo Tiết Minh Viễn ra khỏi thư phòng, tâm trạng hai người
trên đường về không mất nhuệ khí như người khác nghĩ. Suy giảm thì có,
nhưng không phải hai người chưa từng bị những thứ phát sinh trong cuộc
sống chia rẽ uyên ương, con cái cũng đã có, các người không đồng ý thì
làm được gì đây. Mà người lên tiếng không hài lòng lại là Diêu thái phó, Nhược Thủy bỗng nhớ ra chuyện gì, nàng cười nói với Tiết Minh Viễn:
"Thiếp nhớ chàng từng nói nếu có ai dám nhắc đến chuyện hòa ly, tuy võ
công chàng không cao nhưng cũng dám xông lên giơ tay đánh người mà.
Chẳng lẽ thiếp nhớ nhầm."
Tiết Minh Viễn bất đắc dĩ nói: "Nương tử."
"Vâng?"
"Người đó là phụ thân của nàng..."
Nhược Thủy che miệng cười duyên dáng: "Cũng may người là phụ thân của thiếp,
nếu là người khác e rằng thiếp đã sớm phóng ly trà bay ngang!"