Cữu huynh nhà họ Viên
dẫn theo Bảo Nhi bước đến chính phòng của Tiết Minh Viễn, Viên cô nương
bất đắc dĩ theo sau. Tiết Minh Viễn đang tán gẫu với Nhược Thủy, nghe
nói cữu huynh Viên gia đưa người đến, không rõ là có chuyện gì, y thở
dài một hơi rồi dẫn Nhược Thủy cùng ra nghênh tiếp.
Tiết Minh Viễn vừa bước đến phòng khách đã nhìn thấy Bảo Nhi đứng phía sau cữu
huynh nhà họ Viên, chân mày y nhíu chặt lại, y bỗng có một dự cảm xấu,
vị cữu huynh này hẳn lại sắp làm ra chuyện không ai hiểu nổi đây. Quả
nhiên, cữu huynh nhà họ Viên vừa thấy người đến đã lên tiếng cười bảo:
"Dạo gần đây muội tế có khỏe không?"
Tiết Minh Viễn gật đầu
nói: "Cữu huynh hẳn cũng khỏe, ngày hôm nay thế này là?" Nói đoạn, y
vươn tay về phía Bảo Nhi đứng sau lưng cữu huynh nhà họ Viên.
Cữu huynh Viên gia vừa cười vừa nói: "Ngày hôm qua tình cờ gặp được muội
tế, chuyện này... Ta biết bên cạnh muội tế không có nhiều người hầu hạ,
đây chính là Hồng cô nương ngồi cạnh muội tế hôm qua, ta thấy cô nương
ấy và muội tế trò chuyện rất vui nên mới tìm tú bà làm khế ước chuộc
thân cho Hồng cô nương. Phải rồi, tú bà cũng nói Hồng cô nương nguyện
lòng toàn tâm toàn ý theo muội tế, có thể ở bên muội tế cũng là phúc
phần của cô nương ấy, nàng ta nguyện từ nay về sau chỉ làm một phụ nhân
an phận thủ thường một lòng phò phu quân."
Nói đoạn, cữu
huynh Viên gia bèn lấy tờ khế ước bán thân của Bảo Nhi từ trong ngực áo
ra đưa cho Tiết Minh Viễn. Tiết Minh Viễn bị cữu huynh nhà họ Viên cài
một màn ác ý, trong mắt người ta y là kẻ thô tục thế sao, đâu phải kẻ
nào cũng có thể bước vào cửa nhà họ Tiết. Suy cho cùng, nếu Tiết Minh
Viễn y muốn cưới Bảo Nhi kia thì cũng không đến lượt người nào đó đưa
đến! Tiết Minh Viễn giận đến không thốt nên lời, "Ngươi... Ngươi..."
Viên cô nương đứng sau lưng chứng kiến trọn một màn này, bèn hung hăng trợn
mắt nhìn Bảo Nhi, sau đó ánh mắt nàng ta hướng về phía Nhược Thủy, chờ
đợi Nhược Thủy lên tiếng ngăn cản. Nàng ta thấy sắc mặt Nhược Thủy tái
nhợt, hai mắt nhìn Bảo Nhi không chớp, lại như nhìn xuyên thấu qua người khác.
Nhược Thủy nhớ lại nàng của trước kia, tình cảnh này
sao quen thuộc quá, dường như đã trải qua không ít lần. Thế nhưng thật
ra mới chỉ một lần mà thôi, nhưng một lần kia cũng đủ vắt kiệt nàng, ấy
là lần đầu tiên nàng gặp những cô gái khác bên cạnh thái tử. Khi đó nàng đã biết bên người thái tử có kẻ hầu hạ, song vẫn nhắm mắt làm ngơ, nàng chưa từng gặp những cô gái kia, nên vẫn làm bộ như chẳng hề hay biết.
Nhớ lại hôm ấy, nàng và thái tử đang đi dạo trong vườn ngự uyển, trong hành cung cũng có một vị quan viên nhân dịp tiến cung đưa theo con gái mình
vào giới thiệu cho thái tử. Người nọ nghiêm trang nói những lời cần phải nói: "Người theo hầu bên cạnh thái tử cũng ít, tiểu nữ bất tài nguyện ý theo thái tử, có thể ở bên cạnh thái tử cũng là phúc phần của con bé."
Thái tử năm xưa không trả lời rõ ràng, y chỉ nhìn xa xăm về phía sau nàng.
Thái tử nhẹ nhàng đáp lại: "Nàng ở đây cũng không có nhiều người trò
chuyện, ta để nàng ấy lại bồi nàng, được không?" Nhược Thủy biết nhất
định thái tử sẽ giữ người này lại, gia tộc của cô gái này ít nhiều cũng
có ích cho thái tử.
Chẳng lẽ phận nữ nhi như nàng dù thế nào
cũng không thoát khỏi cái vòng số mệnh luẩn quẩn này? Nàng đã quên mất
câu trả lời của mình khi ấy, nhưng vĩnh viễn không thể quên được cảm
giác đã hằn sâu trong lòng, cũng như nụ cười hài lòng mà thái tử dành
cho nàng năm xưa. Từ khi sinh ra, nàng đã được dạy dỗ nghiêm khắc, thấm
nhuần vào máu thịt, từng giây từng khắc đều phải bảo toàn thể diện. Mặc
dù Nhược Thủy cảm giác như hồn phách mình đã bay đi, mặc dù trong lòng
nàng ngàn vạn lần không muốn, thế nhưng Nhược Thủy vẫn có thể lộ ra nụ
cười hoàn mỹ nhất, giống như lúc này đây.
Nhược Thủy nhoẻn
miệng cười, mấy lời này thôi cũng đã đủ, không cần phải nói gì thêm. Vừa nghe Tiết Minh Viễn thốt ra hai chữ, nàng đã nhẹ nhàng cất tiếng: "Từ
lâu ta cũng đã muốn nói trong nhà chỉ có hai tỷ muội, không tránh khỏi
có phần hơi vắng vẻ, có thêm muội muội đến hẳn nhiên là tốt rồi. Muội
muội và Nhị gia gặp gỡ nhau cũng coi như là có duyên phận, dù rằng thời
điểm không mấy thích hợp, nhưng trái lại cũng có thú tao nhã. Trộm nghĩ
nếu muội muội đến nhà ta, hẳn có thể giúp ta phân ưu hầu hạ Nhị gia, thứ nữa là khi rảnh rỗi có thể đến chơi với chúng tỷ muội ta, cùng tu tâm
sửa tính, nghĩ đến đã thấy vui vẻ. Nếu sau này muội sinh được một trai
hay một gái cũng coi như không phụ kỳ vọng của Nhị gia."
Nhược Thủy nói nói một phen khiến mọi người khiếp sợ, Tiết Minh Viễn không
ngờ Nhược Thủy lại có phản ứng này, y mở to mắt nhìn nàng chằm chằm.
Viên cô nương hét lớn: "Cô đang nói cái gì vậy chứ, tuyệt đối không thể
để ả ta vào phủ! Cô có biết ả Bảo Nhi này là kẻ thiên nhân kỵ vạn nhân
thụy (*ngàn người cưỡi, vạn người chung giường) sao! Đừng có vì cái danh hiền lương thục đức hão huyền mà để ả ta vào phủ. Cô là chủ mẫu đương
gia, làm vậy có khác gì chịu nhục!"
Nhược Thủy thầm cười khổ, chịu nhực ư? Đâu chỉ hiện tại, nàng vẫn luôn chịu nhịn chịu nhục, vẫn
luôn giấu kín tâm tư, hơi thở của mình dù thật lòng không thích. Bản
thân nàng cũng muốn khóc, muốn mắng nhưng không thể! Đó là chuyện không
được cho phép! Bản thân nàng trải qua nhiều năm được răn dạy, đã đạt đến ngưỡng sầu khổ không rơi lệ, vui mừng chẳng nhoẻn cười.
Vĩnh viễn cũng không kẻ nào có thể nắm bắt được tâm tình của nàng, bất luận
là vui hay buồn. Những người trong cung dù là đá tảng cũng phân biệt rõ
từng hòn, huống chi tình cảm trong lòng. Một nụ cười thật lòng, một cái
nhíu mày tức giận cũng có khi là thứ tự hại chết mình, cho nên nàng luôn phải mỉm cười.
Nhược Thủy cười hòa nhã, nàng nói: "Lời Viên
cô nương nói sai rồi, thay vi phu thú trắc nạp thiếp vốn là bổn phận của ta, huống chi..."
Nào ngờ Nhược Thủy còn chưa nói hết đã bị
Tiết Minh Viễn chặn ngang, y thẳng thừng dùng tay bịt chặt miệng nàng
lại, nhẹ nhàng bảo: "Xuỵt, nói đủ rồi. Nàng đừng nói nữa, yên lặng một
chút đi."
Nhược Thủy nhìn Tiết Minh Viễn, sau cùng nàng cũng im lặng, không nói thêm câu nào nữa.
Lúc này Tiết Minh Viễn mới buông tay, y quay sang chắp tay nói với cữu
huynh nhà họ Viên: "Ý tốt của cữu huynh ta xin nhận, nhưng Tiết gia
không phải gia tộc lớn, cũng không có tiền lệ nạp một người thiếp như
Bảo Nhi. Mỹ nhân nhường này e là ta không đảm đương nổi, xin cữu huynh
dẫn người về cho. Cữu huynh cũng gấp gáp bàn chuyện làm ăn, giờ đã sang
đông rồi, hàng hóa vận chuyển trên đường cũng nhiều bất tiện. Nếu tiểu
di (*em vợ) phải quay về trước chuẩn bị cho năm mới thì xin đi đường cẩn thận, nếu thiếu người ta sẽ phái một vài hạ nhân tiễn tiểu di về Hàng
Châu."
Nói xong, y vươn tay phải về phía cửa ngỏ ý tiễn
khách, cữu huynh Viên gia chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ôm giận lẫn ôm người về. Viên cô nương nhìn Tiết Minh Viễn muốn nói gì nhưng lại thôi, Tiết Minh Viễn nào có ý muốn nói chuyện với nàng ta, y cúi thấp đầu lui về sau, Viên cô nương thở dài một tiếng rồi theo cữu huynh Viên gia trở về.
Tiết Minh Viễn xoay người kéo tay Nhược Thủy, ba chân
bốn cẳng lôi nàng về phòng, đóng chặt cửa lại. Y đưa nàng đến ngồi trên
giường, nhẹ nhàng bảo: "Nàng mắng ta đi."
Nhược Thủy mỉm cười đáp: "Phu quân tò mò thôi mà, sao chàng phải nói thế chứ."
Tiết Minh Viễn đặt ngón tay lên môi nàng, khẽ nói: "Nàng đừng cười, nụ cười
của nàng rất ngọt ngào nhưng ánh mắt lại chất chứa bi thương. Trước mặt
ta nàng không cần miễn cưỡng vui vẻ."
Lớp mặt nạ bao kín
trong lòng nàng rạn nứt, nàng vội ngoảnh sang hướng khác: "Phu quân nói
gì thiếp không hiểu. Thiếp... Thiếp đến phòng bếp dặn dò bên ấy chuẩn bị cơm tối, hôm qua Uyên nhi nói muốn ăn cá chua Tây Hồ."
Tiết
Minh Viễn nắm chặt tay Nhược Thủy, y nói: "Nhược Thủy, bây giờ nàng hãy
nói với ta, thiếp không muốn để cô ta bước vào cửa nhà mình."
Nhược Thủy nhìn Tiết Minh Viễn không chớp mắt, "không muốn" ư, từ này không
rõ đã bao lâu rồi nàng chưa dùng đến. Tiết Minh Viễn dịu dàng nói: "Thôi nào, không khó đến thế đâu, mau nói với ta rằng nàng không muốn để cô
ta bước vào cửa nhà mình." Y càng nắm chặt tay Nhược Thủy hơn, bàn tay
vững chãi như tiếp thêm sức mạnh cho nàng.
Nhược Thủy nhìn
Tiết Minh Viễn, mắt nàng phiếm đỏ, nàng hít thở thật sâu rồi nói:
"Thiếp... Thiếp không muốn để nàng ta vào nhà mình." Một câu này vừa
dứt, Nhược Thủy cũng không khống chế được tình cảm trong lòng nữa, nỗi
uất ức nhẫn nhịn bao năm trong nháy mắt tuôn trào thành những dòng lệ
nóng, Nhược Thủy nép vào lòng Tiết Minh Viễn khóc nức nở.
Nàng không muốn, năm xưa nàng thật sự không muốn để cô gái kia ở bên cạnh
bầu bạn với thái tử, để rồi ngay trong đêm ấy cô ta đã leo lên giường
của ngài. Nàng không muốn, nàng không muốn phải nắm tay người con gái
khác một cách thân thiết gọi cô ta hai tiếng muội muội. Nàng không muốn, nàng không muốn cô ta thai nghén đứa con đầu lòng của ngài. Thế nhưng
ai cho phép nàng nói hai từ "không muốn" này chứ! Dù có nói cũng nào có
ai nghe.
Tiết Minh Viễn vỗ về sau lưng nàng, dịu dàng bảo:
"Nói ra là được rồi, sau này nàng nghĩ gì cứ nói hết với ta. Ta cũng
không phải dòng dõi quý tộc gì, không chịu nổi người vợ hiền lương thục
đức tiêu chuẩn như thế đâu, sao có thể sống cùng một người luôn dối
lòng, một cô gái chỉ thấy trong thi thư, một chút hơi ấm của phàm nhân
cũng chẳng có. Ta chỉ mong ta và nàng có thể sống thật vui vẻ, sống với
chính con người thật của nàng là được rồi."
Nhược Thủy nép
vào lòng Tiết Minh Viễn, nàng tham luyến hơi ấm này, thứ hơi ấm cho phép nàng sống thật với lòng mình. Nhược Thủy rầu rĩ nói: "Nhưng thế này thì không đúng, mẫu thân thiếp nói nam nhân không thích phụ nữ như thế
đâu."
Tiết Minh Viễn nói: "Nàng của ban nãy khiến ta cảm thấy như nàng chẳng có chút tình cảm gì với ta, nói chia sẻ với người ta
liền chia sẻ. Người khác thế nào ta không biết, nhưng ta thì luôn mong
nàng có thể quan tâm đến ta, tuy thế nhưng không càn quấy, phải phân rõ
đúng sai. Không thể cứ mỗi lần ta ra ngoài xã giao nàng lại truy hỏi, ta vừa về đến nhà đã bị thẩm vấn như phạm nhân, về nhà mà chẳng khác gì
lên công đường."
Nhược Thủy nói: "Thiếp nào có!"
Tiết Minh Viễn cười: "Ta biết nàng không có mà, ta chỉ nói vậy thôi. Ta
không thích lang chạ với mấy cô gái bên ngoài, bọn họ cũng vì tiền cả,
ta có gì đáng để bọn họ xem trọng chứ. Bề ngoài thô kệch, miệng lại
không biết nói lời đường mật. Ta luôn biết mình đang đứng ở đâu."
Nhược Thủy vội vàng nói: "Không đâu, chàng rất tốt mà. Chàng thấy đó, chàng
luôn khuyên bảo thiếp, thiếp đau bụng chàng còn sưởi ấm giúp thiếp nữa."
Tiết Minh Viễn cười ngượng ngùng: "Chẳng phải nàng cũng thấy mấy chuyện đó quá nhỏ nhặt sao."
Nhược Thủy lắc đầu: "Cuộc sống của chúng ta chính là nhờ những việc nho nhỏ
như thế bồi đắp thành, nào có mấy chuyện lớn đến độ kinh tâm động phách
chứ."
Tiết Minh Viễn ôm Nhược Thủy vào lòng, nhẹ nhàng bảo:
"Vậy sau này nàng cũng không cần phải đề phòng cẩn thận quá như thế,
nàng đã thành thân, phu quân của nàng không cần nàng giỏi giang, chỉ cần nàng dịu dàng, hòa nhã là tốt rồi." Nhược Thủy vui vẻ gật đầu.
Thật ra Tiết Minh Viễn cho rằng Nhược Thủy khi còn ở nhà mẹ đã quen chịu
khổ, nên không thể làm gì khác ngoài việc lúc nào cũng mỉm cười mong
người khác hài lòng. Y không đành lòng, cảm thấy quá vất vả cho nàng. Dù là mục đích giống nhau, nhưng lời khuyên hôm nay của ý lại khiến Nhược
Thủy buông xuống mặt nã hoàn mỹ không sứt mẻ của nàng bấy lâu, từ hôm
nay lớp ngụy trang đã mất, khuôn mặt thật sự chỉ thuộc về Diêu Nhược
Thủy được hé lộ. Một Nhược Thủy được sống thật với lòng mình.
Nhược Thủy rất vui vì chuyện này, Viên cô nương bên kia sau khi trở về thì
bắt đầu oán thán ca ca mình, cữu huynh Viên gia bị Tiết Minh Viễn cự
tuyệt, cả lễ tặng cũng tặng không xong, tâm trạng càng buồn bực. Hơn nữa Tiết Minh Viễn đã hạ lệnh đuổi khách, nếu cứ ở lì không đi e là không
tiện. Cữu huynh nhà họ Viên nói thẳng: "Muội không nghe người ta nói rồi đó sao, họ đã nói muội phải về đi, ta cũng đã nhắn tẩu tẩu tìm vài gia
đình tốt cho muội, lần này quay về nếu vẫn không ưng, không chịu gả chắc ta phải nuôi muội cả đời mất."
Viên cô nương không phản đối
chuyện trở về nhà, Tiết Minh Viễn hạ lệnh đuổi khách là một nhẽ, quan
trọng là nàng ta cảm thấy Nhược Thủy thật đáng sợ. Nhược Thủy không chút nghĩ ngợi đã đặt mình ở vị thế của Tiết Minh Viễn mà suy nghĩ, Viên cô
nương tự vấn cũng thấy mình không làm được. Có người như vậy ở bên cạnh
Tiết Minh Viễn, chẳng phải càng khiến những thói không tốt của nàng ta
nổi bật hơn sao. Không được, nơi này không thích hợp ở lâu, Viên cô
nương hẵng còn chưa đồng ý chuyện tẩu tử giúp nàng ta tìm một gia đình
gả vào, nhưng đã bằng lòng nghe theo ý kiến của cữu huynh Viên gia, thu
xếp đồ đạc trở về nhà.