Ngày hôm nay, tâm tình Nhược Thủy vui vẻ vạn phần, những người ngoài kia đều cùng nhau rời
khỏi Tiết phủ. Thẩm tiểu muội về nhà mẹ chuẩn bị xuất giá, còn Viên cô
nương và ca ca nàng ta bàn chuyện làm ăn xong cũng quay về Hàng Châu.
Nhược Thủy vui vẻ đứng ở cửa tiễn chân người đi.
Cuối cùng
cuộc sống cũng trở lại vẻ yên bình vốn có, nhà có mặt người ngoài đúng
là không được tự nhiên. Tiết đông đến, Nhược Thủy dẫn theo Đường ma ma
và Tố Tâm đi chuẩn bị dần những thứ quà lễ cho năm mới. Năm nay là năm
đầu tiên Nhược Thủy giữ cương vị đương gia nên chú ý từng li từng tí,
chỉ sợ sơ suất điều gì.
"Đường ma ma, thay ta đưa quà đến cho chưởng quỹ các tiệm." Nhược Thủy đứng ở khố phòng dặn dò.
Đường ma ma nhanh chóng thu xếp mấy món để tặng các chưởng quỷ, sau mới quay
sang khẽ nói với Nhược Thủy: "Quà tặng cho mỗi đại chưởng quỹ là hai bộ y phục bằng gấm và năm lượng bạc, cho đại phu ở tiệm thuốc mỗi người một
bộ y phục, một bộ dụng cụ tứ bảo và năm lượng bạc. Mấy cậu học việc mỗi
người hai lượng bạc. Vậy là đủ rồi ạ, chúng ta cứ sai người theo danh
sách mà chuẩn bị bạc và xiêm y là ổn thỏa, đầu tháng chạp là có thể phân phát xuống dưới."
Nhược Thủy nói với Đường ma ma: "Phần của
hạ nhân trong nhà đã chuẩn bị xong chưa? Có người chỉ trông vào chút
tiền ấy để qua năm mới, ngàn vạn lần chớ phạm sai lầm."
Đường ma ma cười đáp: "Nhị nãi nãi yên tâm, lão nô đã chuẩn bị xong cả rồi.
Việc này người không cần bận tâm nữa. Phải rồi, Nhị nãi nãi nghĩ xem
chúng ta nên gửi gì về kinh thành?"
Nhược Thủy được Đường ma
ma nhắc nhở mới nhớ ra, lễ mừng năm mới chẳng những phải biên thư mà còn phải gửi quà về nhà. Nhược Thủy bắt đầu nhớ lại những ngày còn ở nhà
mẹ, hàng năm ba vị tẩu tẩu thường tặng thứ gì nhỉ? Ừm, hình như đại tẩu
thường nhờ phụ thân tìm ít trà hiếm đưa về nhà mẹ đẻ. Phụ thân của Nhị
tẩu hình như thích đồ sứ, mỗi năm Nhị tẩu đều sưu tầm vài món. Còn Tam
tẩu lại tặng lão nhân gia một ít rượu ngon.
Suy nghĩ hồi lâu, Nhược Thủy cảm thấy mấy điều này chẳng giúp ích gì cho nàng. Quà tặng
cốt phải là thứ người nhận yêu thích, chuyện này Nhược Thủy biết chứ.
Trước kia khi nàng giúp mẫu thân chuẩn bị quà cho các vị nương nương
trong cung chưa từng phạm sai lầm. Vấn đề quan trọng lúc này là nàng
không có khả năng tìm được thứ phụ mẫu thích để tặng.
Vẻ mặt
nhăn nhó của Nhược Thủy lọt cả vào mắt Đường ma ma, cô nương nhà mình
không phải chuyện gì cũng biết, còn rất nhiều điều phải học hỏi thêm,
Đường ma ma mở lời: "Nhị nãi nãi, quà không quan trọng nặng nhẹ, đại
nhân và phu nhân thấy Nhị nãi nãi gửi đồ về là đã vui rồi. Quan trọng là tâm ý."
Nhược Thủy chau mày nói: "Ta cũng biết vậy, nhưng
năm nay nhất định phải tặng đồ tốt về nhà. Phải rồi, chi bằng ta thêu
chút gì đó cho phụ thân và mẫu thân."
Đường ma ma nghe xong
tiếng nói nhẹ nhàng này, dạ dày bỗng hơi nhói lên. Cầm kỳ thư họa khó có ai qua được Nhược Thủy, mặt nào cũng đều xuất chúng. Thế nhưng những
thứ như thêu thùa, xuống bếp thì trái lại, chắc chỉ đến mức tàm tạm.
Uyên ương do Nhược Thủy thêu, người ngoài khó mà nhận ra được, chỉ có
thể biết à hình này thêu một con chim. Còn chuyện là chim gì thì mỗi
người mỗi ý.
Đường ma ma lúng túng cười, Nhược Thủy gật gù
nói: "Cứ quyết định vậy đi, cuối năm nhà ta nhận không ít lễ vật, hẳn là không thiếu những thứ gì. Ta đành phải tự tay làm thứ gì để tỏ lòng
hiếu thảo mới được."
Chớp mắt đã đến tháng chạp, sáng sớm hai người cùng ngồi trên bàn dùng điểm tâm, Nhược Thủy bàn chuyện thưởng
quà năm mới cho các chưởng quỹ. Nhược Thủy nói: "Mấy hôm nữa sẽ phân
phát đồ cho mọi người. Sau đó giao đồ thưởng cho chưởng quỹ, đợi chúng
ta đóng cửa nghỉ ngơi rồi chưởng quỹ mới phát."
Tiết Minh Viễn gật đầu nói: "Được, nàng chuẩn bị xong rồi ta sẽ gọi bọn họ đến lấy."
Nhược Thủy suy nghĩ một chút rồi nói: "Thiếp nghĩ những tiệm ở ngoài thành
hẵng gọi họ về lấy. Mấy cửa tiệm nhà ta ở Đài Châu có chăng là chàng nên đích thân đưa Hạo nhi đi phát, thứ nhất là để làm quen với mọi người,
thứ hai là để bọn họ biết đến Hạo nhi." Tiết Hạo là trưởng tử, đương
nhiên là thiếu đông gia (*ông chủ nhỏ) danh chính ngôn thuận. Những
chuyện thế này cũng nên để thằng bé ra mặt dần.
Tiết Minh
Viễn trầm tư một lát rồi gật gù: "Nàng nói phải lắm, ta nên đưa Hạo nhi
đi gặp mọi người một chút. Nhưng lần này ta không chỉ muốn đưa Hạo nhi
mà còn muốn đưa cả nàng đi, cũng nên để bọn họ gặp nội chưởng quỹ mới
phải đạo."
Nhược Thủy cười cười, hóa ra bây giờ mình đã thành nội chưởng quỹ trong mắt người khác.
Chọn xong ngày, đầu tiên Nhược Thủy dỗ dành Tiết Uyên, nói cho thằng bé biết nàng phải đưa ca ca ra ngoài có việc, nếu như ở nhà ngoan sẽ mang về đồ ngon cho thằng bé. Tiết Minh Viễn sai người chất đồ lên, sau đó đỡ
Nhược Thủy lên xe ngựa, đích thân y đón lấy Tiết Hạo từ tay hạ nhân, một nhà ba người cùng đến các cửa hàng tặng quà mừng.
Thẩm Mộ
Yên hay chuyện Tiết Minh Viễn chỉ dẫn theo Tiết Hạo ra ngoài bèn cười
lạnh một tiếng, vỗ đầu Tiết Đinh nói: "Sau này Đinh nhi của chúng ta
phải làm đại quan, việc buôn bán này chúng ta chẳng ham thích gì." Tiết
Đinh gật đầu, lại tiếp tục cầm sách lên.
Sau khi Nhược Thủy
đến Đài Châu vẫn chưa có dịp xuống phố, lần trước ra ngoài ngao du cũng
đi thẳng từ nhà đến cửa tây ra khỏi thành, chưa từng ghé qua phố xá. Lúc này mới có cơ hội nhìn cho kỹ. Đoàn người nhà họ Tiết trước tiên đến
tiệm chính, nằm trên con đường huyết mạch của Đài Châu. Trên đường này,
các cửa hàng nằm san sát nhau, hai bên còn có các gánh hàng rong. Các
cửa hàng cũng rất hiếu khách, khách nhân dạo ngang qua cũng nhiệt tình
chào hỏi.
Đường đông người qua lại, xe ngựa nhà họ Tiết chạy
chậm dần, vừa vặn để Nhược Thủy ngắm kỹ quang cảnh hai bên. Nhược Thủy
ngắm cảnh, Tiết Hạo cũng không nhàn rỗi, thường ngày Tiết Minh Viễn luôn bận rộn, không ai dẫn cậu bé ra ngoài chơi. Có chơi cũng chỉ ở gần nhà, lần này được nhìn đông nhìn tây, đôi mắt nhỏ lanh lợi thích thú đảo qua đảo lại. Một lát sau, Tiết Hạo mới kéo kéo áo Nhược Thủy, cậu bé hỏi:
"Mẫu thân, người ta nói trên đường có tạp kỹ xem rất hay, chúng ta có
được xem không?"
Nhược Thủy vuốt đầu Tiết Hạo, nàng nói: "Hôm nay không được rồi, hôm nay chúng ta có việc mà. Nhưng nếu con thích,
rằm tháng giêng mẫu thân sẽ nói phụ thân dẫn các con ra ngoài chơi, ngắm đèn lồng rồi xem tạp kỹ nữa."
Tiết Hạo vui vẻ gật đầu, Tiết
Minh Viễn ngồi bên cạnh cũng phụ họa thêm: "Phải rồi, rằm tháng giêng
năm nay chúng ta đi chơi đố đèn đi. Hạo nhi, con phải cố gắng thắng được vài đèn đấy." Lời vừa dứt Tiết Hạo đã không ngừng hoan hô, cười cười
nói nói đến tận khi đến cửa hàng.
Tiết Minh Viễn đỡ Nhược Thủy xuống xe, chưởng quỹ của tiệm liền ra đón, đon đả cười chào hỏi: "Đông gia đến rồi."
Tiết Minh Viễn dẫn Nhược Thủy vào cửa hàng, Nhược Thủy quan sát khắp mọi
nơi, quả thật cửa hàng rất lớn. Bên trái là dãy tủ đựng thuốc cao ngất
dựng sát vào hai mặt tường, bên trong có bốn tên học việc bộn rộn chạy
tới lui, vừa bốc thuốc vừa thu tiền. Bên phải có một vị đại phu đang
ngồi chẩn bệnh, dưới tay có hai tên học việc khác. Trong tiệm còn có gần mười người ở phía sau sắp xếp dược liệu, thu dọn đồ đạc. Bên trong cửa
hàng có bày biện vài bộ bàn ghế.
Tiết Minh Viễn dẫn Nhược
Thủy và Tiết Hạo ngồi xuống, chưởng quỹ sai người dâng trà rồi mới an vị hầu chuyện Tiết Minh Viễn. Tiết Minh Viễn cười nói: "Một năm nay cực
khổ cho chưởng quỹ rồi, việc làm ăn nhà chúng ta ngày càng phát đạt. Mấy món này là để cám ơn chưởng quỹ và các tiểu nhị, mong năm sau mọi người lại tiếp tục cố gắng."
Chưởng quỹ cười vui vẻ, luôn miệng
nói: "Vâng vâng, đông gia khách khí quá rồi." Sau đó chưởng quỹ gọi mọi
người trong tiệm cùng đến nhận, chưởng quỹ đứng giữa cao giọng nói: "Mọi người mọi người, đông gia khen thưởng năm mới đây."
Mọi
người ngừng tay, đồng loạt quay sang chắp tay đa tạ ông chủ. Tiết Minh
Viễn cũng chắp tay đáp lễ một vòng, sau đó chưởng quỹ quay sang nói với
Nhược Thủy: "Đây là nội chưởng quỹ của chúng ta nhỉ, tiểu nhân xin thỉnh an." Nhược Thủy cười nói: "Đại chưởng quỹ không cần đa lễ."
Tiết Minh Viễn vỗ đầu Tiết Hạo bảo: "Lại đây nào, Hạo nhi mau chào Hàn thúc thúc đi."
Tiết Hạo ngoan ngoãn nói: "Con chào Hàn thúc thúc."
Hàn chưởng quỹ cười nói: "Ô kìa, chào thiếu đông gia. Nghe danh thiếu đông gia đã lâu nay mới có dịp gặp mặt."
Năm mới sắp sang, không chỉ có người đưa đến đến mà còn có cả người đến lấy tiền đi. Mọi người đang trò chuyện thì có vài người bước vào cửa tiệm,
người đi đầu còn cắm cây quạt trong cổ áo, vừa bước vào đã chắp tay
buông lời đon đả: "Chúc các vị năm mới, chưởng quỹ của tiệm ta đâu rồi
nhỉ?"
Hàn chưởng quỹ vừa thấy người tới bèn đứng dậy nói với
Tiết Minh Viễn: "Đông gia cứ ngồi đi." Nói đoạn, chưởng quỹ lấy hai mươi lượng bạc từ quầy hàng ra nhét vào tay người đi đầu nọ: "Thất gia lại
đến rồi, chúc ngày năm mới. Hôm nay thật không tiện, đông gia của tiệm
tôi dẫn theo nội chưởng quỹ đến nên không thể trò chuyện nhiều với ngài. Mấy ngày nữa mời ngài lại uống rượu."
Người được xưng là
Thất gia kia thảy thảy đống bạc trong tay, cười bảo: "À, vậy chúng ta đi trước. Phiền chưởng quỹ thay ta vấn an đông gia." Hàn chưởng quỹ tiễn
người đến tận cửa, Tiết Hạo nhỏ bé nhìn theo trợn mắt há mồm.
Tiết Minh Viễn nhấp một ngụm trà, giọng y lạnh lùng: "Gần đây không có ai tìm chúng ta gây khó dễ chứ?"
Hàn chưởng quỹ cười bảo: "Không không, đông gia lo liệu ổn thỏa, chúng tôi
làm việc cũng dễ dàng. Thất gia bên kia vẫn theo lệ cũ một tháng mười
lượng, những người khác đều không dám đến."
Tiết Minh Viễn
gật đầu dặn dò: "Có chuyện gì chưởng quỹ cứ phái người sang nói với ta,
đừng cố làm một mình." Tiết Minh Viễn trò chuyện với Hàn chưởng quỹ bên
này, bên kia Tiết Hạo nhỏ bé khe khẽ hỏi Nhược Thủy: "Mẫu thân, vì sao
khi nãy người kia không đưa gì cho chúng ta mà lại lấy tiền? Tiệm chúng
ta thiếu tiền thúc ấy sao?" Nhược Thủy biết người kia chính là đầu sỏ
khu này, việc buôn bán không thể tránh khỏi tiếp xúc với bọn họ. Hơn nữa có một số việc không thể kinh động đến quan phủ, có bọn họ ở giữa cũng
là một cách giải quyết.
Nhược Thủy nhẹ nhàng giải thích rõ
ràng: "Con người khi trưởng thành phải cố gắng kiếm tiền nuôi sống bản
thân và gia đình, chỉ là cách làm mỗi người mỗi khác. Có những người làm chuyện được người ta khen ngợi, ví dụ như phụ thân con buôn bán kiếm
tiền, đại bá làm quan kiếm tiền. Thế nhưng có một số người lại dùng cách không tốt, giống như người khi nãy vậy, bất kể là dùng cách nào."
Tiết Hạo gật đầu, dường như đã hiểu.
Tiết Minh Viễn đưa Nhược Thủy và Tiết Hạo dạo qua mấy cửa hàng ở Đài Châu
xong, Nhược Thủy lúc này mới hay cửa tiệm nhà mình đều nằm ở đây. Nàng
còn phát hiện ra Tiết Minh Viễn rất biết cách làm ăn, ví dụ như khi bốc
thuốc, mấy người phụ việc trong tiệm không những có thể bốc thuốc, mà
còn có thể gói giấy lại hay tặng thêm một ít vị thuốc bổ dưỡng. Ví dụ
như cẩu kỷ, tam thất, mọi người cảm thấy mình được lợi nên dần dà đều
thành khách quen. Chẳng trách mấy năm qua lại mở rộng được nhiều cửa
hàng như thế.
Trên dường về, mọi chuyện đã giải quyết xong
xuôi nên tâm trạng mọi người ai nấy đều thoải mái hơn. Xe ngựa chầm chậm lăn, Nhược Thủy nhìn bốn phía xem có món gì ngon để mua về cho Tiết
Uyên, cuối cùng nàng mua một ít đường có hình dáng lạ. Tiết Minh Viễn
cũng vui vẻ hưởng thụ cảm giác sắm sửa cho con mình, mua xong kẹo bèn
mua thêm một ít bánh ngọt, sau còn chợt thấy người bán diều bèn cười
hỏi: "Hạo nhi, con có thấy chỗ bán diều đằng trước không? Có muốn một
cái không? Phụ thân mua cho con."
Tiết Hạo thấy trước tiệm có rất nhiều con diều bay phấp phới trong gió, vui vẻ nói rằng: "Phụ thân, con muốn hình con rết! Con thích con rết!"
Nhược Thủy vừa nghe đã vội nói: "Rết không đẹp đâu, chọn bươm bướm đi con!"
Tiết Hạo lại nói: "Con rết to hơn, mua luôn cả bươm bướm cho đệ đệ."
Tiết Minh Viễn cười nói: "Mua cả mua cả, mua cho ba đứa con mỗi người một
cái." Sau cùng Nhược Thủy kiên quyết kh6ong đồng ý để diều con rết trong xe, Tiết Minh Viễn thấy vậy bèn ghé đến bên cạnh Nhược Thủy vừa cười
vừa nói: "Hóa ra nương tử sợ rết sao. Có gì mà sợ chứ, chẳng qua là hơi
nhiều chân thôi mà. Vi phu còn có đến ba chân, chẳng phải nàng vẫn thấy
rất tốt đó sao."
Da mặt Nhược Thủy không còn mỏng như khi vừa thành thân, lời trêu đùa này bây giờ nàng đã có thể đáp lại, nàng cười
bảo: "Phải, thế nhưng chân rết bên nào cũng to nên thiếp không thích.
Còn chàng ba chân đều nhỏ nên thiếp mới ưa."
Tiết Minh Viễn
vừa nghe vậy bèn hung dữ đáp lại: "Để đêm nay vi phu cho nàng xem quá
trình hóa lớn của chân thứ ba!" Thấy đôi gò má nàng ửng hồng, Tiết Minh
Viễn vừa vui vẻ cười ha hả vài tiếng đã lại hét lên ui da, rồi thê thảm
nhìn về phía Nhược Thủy, y bị tiểu thê tử ngắt nhéo bầm mình!