Lần thuật chức này
Tiết Minh Hiên được thăng ba cấp lên làm Đồng tri phủ Đài Châu, chính
ngũ phẩm. Đồng tri là trợ thủ của tri phủ, am hiểu việc phân xử, tham
gia các công việc như giám sát lương thực, muối ăn, bảo vệ sông biển,
chăm lo các công trình thủy lợi. Sau khi trở về, Tiết Minh Hiên cũng
thẳng thắn thừa nhận rằng chuyện lên chức lần này cũng là nhờ Diêu gia
mở lời, thầy dạy của y thì ngay đến năng lực thăng ba cấp cho bản thân
cũng còn chưa đủ, và Tiết Minh Hiên vẫn được ở lại vùng đất Giang Chiết
trù phú này.
Tiết Minh Hiên cảm ơn Nhược Thủy, chuyển lời
ngắn gọn rằng mọi người trong nhà họ Diêu đều mạnh khỏe, Nhược Thủy có
thể yên tâm. Nhược Thủy trao đổi thêm vài câu rồi đi chuẩn bị buổi tiệc
rượu chúc mừng vào tối nay với đại tẩu. Khi chỉ còn lại hai huynh đệ,
Tiết Minh Hiên chắc mẩm trong phòng không còn ai mới thủ thỉ với Tiết
Minh Viễn về chuyến viếng thăm Diêu gia lần này.
Trước đây
Tiết Minh Hiên là huyện lệnh chính thất phẩm. Triều đình có quy định cứ
mỗi ba năm phải vào kinh thuật chức. Quan viên trên hàng tam phẩm thì
báo cáo công tác trực tiếp với Hoàng đế, dưới tứ phẩm thì báo cáo cho bộ Lại, viện Đô Sát và Đại học sĩ, ba bộ phận này sẽ cùng khảo hạch. Cho
nên theo lệ thường, quan viên cấp tam phẩm trở lên sẽ thuật chức vào mùa xuân, khí trời hưng thịnh tất tâm tình hoàng thượng cũng dễ chịu. Còn
những ai dưới hàm tứ phẩm thì rơi vào đợt hạ - thu, đại quan đã xong
chuyện bản thân nên xử lý thoáng hẳn đi.
Ngay khi Tiết Minh
Hiên vừa đặt chân đến kinh thành, việc đầu tiên y làm là đến viếng thăm
ân sư, lão tiên sinh gặp lại ái đồ thì lấy làm vui lắm, chiêu đãi Tiết
Minh Hiên rất hậu. Đương lúc tiệc rượu, lão tiên sinh bèn hỏi thăm về kỳ vọng trong lần thuật chức này của Tiết Minh Hiên, y cũng thành thật mà
thưa lại.
Lão tiên sinh vuốt chòm râu rồi nhẹ nhàng bảo:
"Thành tích khảo hạch của con không tệ, thăng một bậc không phải chuyện
khó. Thế nhưng Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, có rất nhiều chỗ phải đưa
người của mình vào. Thế cho nên con vừa muốn lên chức lại vừa muốn tiếp
tục ở lại vùng Giang Chiết, e là chuyện này không dễ dàng. Thôi thì hành sự tại nhân, chúng ta cùng cố gắng. Ta nhất định sẽ để ý giúp con xem
còn đường khác thong thả hơn một chút."
Tiết Minh Hiên chợt
nhớ đến lá thư Nhược Thủy giao cho, y bèn đem ra hỏi ý kiến ân sư. Lão
tiên sinh thoạt nhìn đã biết là thư gửi cho Diêu thái phó, ông cẩn thận
đón lấy xem qua rồi cất tiếng hỏi: "Ấn ký này là con dấu của Diêu gia,
người quen biết hẳn là người của nhà họ Diêu, thư này rốt cuộc là do ai
viết?" Tiết Minh Hiên hồi đáp: "Diêu gia là nhà mẹ đẻ của đệ muội học
trò, thư này là do đệ muội biên. Học trò định đem lá thư này đến bái
phỏng Diêu đại nhân, ân sư người thấy có được không?"
Lão
tiên sinh mỉm cười tế nhị, ông nói: "Con dấu trên bức thư này quả đúng
là ấn ký của Diêu gia. Thế nhưng ta chỉ nghe nói Thái phó đại nhân có ba người con trai chứ không có cô con gái nào cả. Song, ta cũng mới hồi
kinh vài năm trước, nhà Thái phó quyền quý trèo không đến nên cũng chưa
từng nghĩ đến chuyện hỏi thăm về cô nương nhà người ta, chắc tại ta quê
mùa nông cạn. Dù có thế nào thì lá thư này cũng không phải đồ giả, con
cũng đừng nghĩ nhiều, giúp được hay không giúp được thì cứ đến nhà Thái
phó đại nhân thăm hỏi một chuyến cũng tốt. Chỉ e là vào lúc này con
không gặp được Thái phó đại nhân, mấy vị công tử nhà ấy cũng không chắc
có ai ở nhà."
Hóa ra lần này Tiết Minh Hiên lên kinh cũng vừa lúc vào tuần săn bắn của hoàng gia. Hoàng đế dẫn theo đoàn người ngựa
đến bãi săn của hoàng thất, quan viên trong kinh có không ít người theo
hầu, võ quan hầu như đều tham gia, người thân cận với thiên tử như Diêu
thái phó không lý nào lại núp bóng trong phủ. Hoàng đế có ở kinh thành
hay không cũng chẳng liên quan gì đến Tiết Minh Hiên, dù cho Hoàng đế có ngự tại điện Kim Loan cũng không đến lượt Tiết Minh Hiên vào triều yết
kiến.
Ngày hôm sau, Tiết Minh Hiên xách theo đồ đạc đến viếng thăm Diêu gia theo địa chỉ ghi trong lá thư. Diêu gia tọa lạc trong
hoàng thành, nơi những tòa nhà nguy nga san sát nối đuôi nhau, xung
quanh toàn là phủ đệ của các vị quan to hiển hách quyền quý, không phải
Hầu phủ thì cũng là Công phủ. Ngay đến con ngựa kéo xe khi bước chân vào địa giới này cũng vô thức nhẹ bước chân, sợ rằng sẽ phá hỏng bầu không
khí nơi đây. Đường lớn được lát đá chứ không còn là con đường đất đơn
thuần, Tiết Minh Hiên đã đến nơi, y cố gắng thẳng lưng lấy dũng khí, rồi sai kẻ dưới gõ cửa lớn nhà họ Diêu.
Người gác cổng là một
tiểu tử lanh lợi, vừa mở cửa đã chạm mặt Tiết Minh Hiên nhưng chẳng hề
ngạo mạn, chỉ cười hỉ hả hỏi: "Tiểu nhân xin thỉnh an ngài, ngài đây
là?"
Tiết Minh Hiên nói: "Không biết gia chủ có nhà chăng,
tôi từ Đài Châu đến, đây là thư tôi được gửi." Tiết Minh Hiên lấy lá thư nọ ra, tiểu tử gác cổng nhận lấy xem qua một chút bèn cười nói: "Là thư của người nhà đây mà, mời ngài vào ngồi đợi một lát, tiểu nhân sẽ đi
thông báo giúp ngài ngay." Nói đoạn, gã cầm lá thư chạy vào bên trong
phủ lớn.
Tiết Minh Hiên ngồi đợi ở căn phòng sát cổng, mông
vừa chạm ghế thì đã có kẻ dưới dâng trà và điểm tâm lên với thái độ nhã
nhặn, cung kính. Điều này hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ trước kia
của Tiết Minh Hiên. Năm xưa khi Tiết Minh Hiên theo Chu đại nhân đến bái phỏng Tổng đốc Giang Chiết, đúng là người nhà của Tể tướng tam phẩm có
khác, ngay đến tên gác cổng cũng hống hách bằng trời. Khi ấy tuổi y còn
trẻ nên bất bình sinh giận, Chu đại nhân khuyên bảo mãi, sau rồi cũng
thành thói quen. Chu đại nhân cười ha hả nhét vào tay tên gác cổng kia
hai mươi lượng bạc, lúc này hắn mới đổi thành khuôn mặt tươi cười, đem
đến cho họ hai ly trà nhạt nguội ngắt.
Lần này Tiết Minh Hiên do dự không muốn đến Diêu gia cũng vì thế, mình có lòng mà người ta hờ
hững, một tên gác cửa cho phủ Tổng đốc đã thế, huống hồ người này lại là quan văn bậc nhất. Hơn nữa y cũng chưa xác định được địa vị của Nhược
Thủy ở Diêu gia, Diêu gia liệu có nể mặt Nhược Thủy mà giúp đại bá (*anh chồng) của nàng chăng, chuyện này không thể nói turớc được. Thế nhưng y lại nghĩ, Tiết gia không thể dựa vào sự phấn đấu của một mình Tiết Minh Viễn, thể diện của y cũng chẳng đáng giá là bao nên bấm bụng vuốt mặt
đem lễ vật đến bái phỏng.
Tiết Minh Hiên đã chuẩn bị sẵn bao
lì xì thật hậu, thế nhưng lại không cần dùng đến. Y nhấp một ngụm trà,
trà ngon! Mùi hương thơm mát, uống vào thanh miệng, nhiệt độ cũng vừa
phải. Tên tôi tớ vừa chạy vào báo tin đã trở lại, vừa cười vừa nói liền
một mạch: "Tam gia mời ngài vào trong, xin ngài hãy đi theo tiểu nhân.
Các người mau mau lại cầm đồ đạc giúp khách. Mời ngài đi bên này." Dưới
sự hướng dẫn của người gác cổng, Tiết Minh Hiên tiến sau vào trong, đến
cửa Nguyệt Lượng gã bèn thi lễ rồi lui xuống, người tiếp quản có dáng
dấp của một vị quản gia, ông ta tiếp tục giúp dẫn đường cho Tiết Minh
Hiên.
Tiết Minh Hiên nhìn quanh bốn phía, trong phủ không đầy rẫy những vàng những ngọc xa hoa chói mắt, mà từng ngọn cây cọng cỏ,
từng bông hoa từng gốc gỗ đều được tỉ mỉ bài trí, mỗi một cảnh đều như
muốn cất tiếng khoe rằng, đây là nơi ở của gia tộc thi thư mấy đời.
Người nọ đưa Tiết Minh Hiên vào một gian phòng lớn, Tiết Minh Hiên nhận
ra người đứng nghênh đón bên trong chính là Diêu Nhược Táp, trong lòng y bỗng thoải mái hơn nhiều. Diêu Nhược Táp vừa cười vừa mời Tiết Minh
Hiên ngồi xuống, hai người hàn huyên một phen, dần đã đã thấy thân thuộc hơn.
Trò chuyện một lúc, Diêu Nhược Táp mới nói: "Gia phụ,
gia mẫu và Nhị ca đã đến bãi săn, e là lần này không có cơ hội gặp mặt.
Đại ca đang đảm trách công việc trong cung nên không về được, trong nhà
chỉ còn một mình ta. Thư Nhược Thủy gửi về ta đã xem qua, tuy rằng
trưởng bối vắng mặt nhưng có chuyện gì cần thì cứ nói với ta cũng không
sao. Chúng ta đều là người một nhà, huynh đừng khách khí."
Tiết Minh Hiên khẽ nở nụ cười, rồi trình bày suy nghĩ của bản thân, Diêu
Nhược Táp nghe xong bèn gật đầu nói: "Nhà ta và Quốc công gia Trương gia cũng có giao tình, Đại công tử của Quốc công gia Trương Thụy Bình chính là Lại bộ Thượng thư đương nhiệm. Việc này ta sẽ nhớ kỹ, huynh cứ yên
tâm." Bởi thế mới bảo có hậu thuẫn vẫn hơn, Tiết Minh Hiên không ngờ
rằng chuyện của mình lớn như thế mà nhân gia chỉ nói một câu đã coi như
xong xuôi. Tiết Minh Hiên tủm tỉm cười, xem ra tình cảm giữa Nhược Thủy
và vị ca ca này rất tốt. Chuyện đã xong nhưng cũng không thể lập tức đi
ngay, thế thì nán lại nói chút chuyện vậy.
Chuyện công ư, cái này không liên quan gì cả. Việc tư ư, quá lỗ màng rồi, ngươi và nhân
gia không phải chỗ thân quen, ai lại đi nói chuyện riêng tư quá chứ.
Trong đầu Tiết Minh Hiên chợt lóe lên chuyện rất phù hợp, đó chính là
chuyện con trai của Nhược Thủy! Đứa nhỏ bây giờ cũng gần sáu tháng rồi,
Nhược Thủy sinh xong hẳn đã biên thư về cho nhà mẹ, Diêu Nhược Táp lại
chưa từng gặp mặt đứa trẻ, như vậy đứa nhỏ này chính là đề tài tốt nhất
lúc này. Dẫu rằng hai người đàn ông đi bàn chuyện về một đứa trẻ có phần mất tự nhiên.
Tiết Minh Hiên mỉm cười bảo: "Phải rồi, Tuấn
nhi bây giờ cứng cáp lắm, lúc ta lên kinh thằng bé đã biết ngồi rồi đấy. Minh Viễn yêu thương thằng bé vô cùng, phu thê bọn họ vui đến quên cả
trời đất, nếu ta không quyết định giúp có khi đến giờ này thằng bé cũng
chưa có tên ấy chứ."
Diêu Nhược Táp sững người, Tuấn nhi?
Bỗng dưng không đầu không đuôi nhắc đến một người. Diêu Nhược Táp tiếp
nhận tin tức, cái gì mà Tiết Minh Viễn rất yêu thương đứa bé này, đại bá còn giúp đặt tên, như vậy đứa trẻ này là con của Tiết Minh Viễn?! Xem
ra Tiết Minh Viễn kia cũng không phải người đàng hoàng gì, không biết
đứa nhỏ này là do di nương mới nạp sinh hay là di nương trước kia sinh
ra đây.
Diêu Nhược Táp vừa cười vừa hỏi lại: "À, thế sao. Mẫu thân của đứa nhỏ khỏe chứ?"
Lúc này đến lượt Tiết Minh Hiên ngẩn ra, mẫu thân của đứa nhỏ? Chẳng phải
tình cảm giữa Diêu Nhược Táp và Nhược Thủy rất tốt sao, sao không xưng
hô là muội muội mà khách sáo gọi là mẫu thân của đứa nhỏ nhỉ? Tiết Minh
Hiên gật đầu: "Sức khỏe hồi phục rất nhanh."
Diêu Nhược Táp hỏi tiếp: "Vậy đứa bé kia là do muội muội ta nuôi nấng phải không?"
Bây giờ lại đổi thành muội muội rồi, Tiết Minh Hiên mỉm cười nói: "Đương nhiên là thế." Diêu Nhược Táp chỉ cười trừ.
Diêu Nhược Táp ngọt nhạt vài câu khách sáo, các người không quan tâm đến
muội muội của ta thì ta đây cần gì nhiệt tình với ngươi chứ. Diêu Nhược
Táp khẩn trương tiễn khách.
Thái độ trước sau tương phản của
Diêu Nhược Táp khiến Tiết Minh Viễn thấy mơ hồ, nhưng cuối cùng kết quả
thuật chức lại được thăng ba cấp, ân sư nói cho Tiết Minh Hiên hay
chuyện này là do Diêu gia dàn xếp bên trong. Vì thế Tiết Minh Hiên quay
về Đài Châu kể lại với Tiết Minh Viễn, sau cùng, Tiết Minh Hiên phân
tích, nhà họ Diêu là đại thế gia, chịu giúp mình nhất định là vì nể mặt
Nhược Thủy, thế nhưng có lẽ cũng chỉ là tiện tay. Thái độ sau cùng của
Diêu Nhược Táp với mình, rồi cả việc vị Tam gia ấy không hứng thú về
chuyện đứa trẻ đã nói lên rằng Nhược Thủy không mấy được yêu thương.
Đó chính là kết quả Tiết Minh Hiên đích thân vào kinh quan sát được, cho
nên đối với Tiết Minh Viễn mà nói, thân phận của Nhược Thủy đã không còn là suy đoán nữa. Tiết Minh Hiên dám khẳng định rằng thân phận của Nhược Thủy chính là thứ nữ không được yêu thương của đại nhân gia Diêu thái
phó. Đấy chư vị xem, có những chuyện không cần gấp gáp hỏi thăm cũng từ
từ lần ra manh mối đấy thôi. Tiết Minh Viễn mỉm cười nói: "Ca ca vất vả
rồi, dù sao chúng ta bên này cũng không có dự định về kinh, những chuyện trước kia thôi thì bỏ qua hết. Thái độ của ca ca nàng ấy cũng không cần nhắc đến làm gì." Tiết Minh Hiên gật gù tán thành.
Vì thế,
khi ráng chiều ngả về Tây cũng là lúc tiệc rượu chúc mừng Tiết Minh Hiên thăng chức được bắt đầu, chỉ có gia đình hai huynh đệ họ, chúc cho cuộc sống của Tiết gia ngày một tốt đẹp hơn.