Tiết Đinh thấy
Nhược Thủy muốn thử mình, mà đứa trẻ nào cũng đều có lòng háo thắng,
huống chi Thẩm Mộ Yên vẫn luôn nói này nói kia trước mặt Tiết Đinh,
đương nhiên cậu bé cũng muốn khoe khoang một phen, cơ thể nhỏ bé ưỡn
lên, đầu gật gù đắc ý nói rằng: "Câu này ý nói chớ nên bàn tán về khuyết điểm của người khác, cũng đừng ỷ vào ưu điểm của mình mà tự cao tự đại. Lại nói nếu đã trải qua thời gian thử thách thì tính tình sẽ độ lượng
hơn."
Nhược Thủy cười khen ngợi: "Đinh nhi thuộc bài quá,
thầy dạy con rất tốt. Nhưng có tri thức, hiểu lễ nghĩa thì không chỉ học thuộc kinh thư mà được, cái quan trọng là học phải hiểu mới là hay.
Châm ngôn luôn răn dạy cái miệng là thứ gây họa sát thân, lưỡi chính là
con dao chém mình, không thể tùy tiện nói năng lung tung." Nói đoạn,
Nhược Thủy mới cười nhìn Tào tiên sinh, nàng hỏi: "Tiên sinh thấy ta nói có phải không?"
Tào tiên sinh nghe Nhược Thủy nói vậy liền
toát mồ hôi hột, khẽ khàng đáp: "Phu nhân nói rất phải." Nhược Thủy gật
đầu, ngoảnh lại nhìn đồ dùng, sách vở bày biện trên bàn của Tiết Đinh
một chút, dặn dò Tiết Đinh vài câu rồi xoay người rời đi. Lúc này, Tào
tiên sinh mới lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, thời gian còn lại
cho Tiết Đinh vừa học thuộc lòng vừa viết chính tả hai lần coi như xong
buổi học hôm nay.
Tào tiên sinh cũng chột dạ, chuyện y làm
trong lòng y đương nhiên biết rõ, huống chi y lại vu cáo Tiết Hạo và
Tiết Uyên trước mặt Tiết Minh Viễn không chỉ một lần, hai lần. Khi đó,
Tiết Hạo và Tiết Uyên vừa học vỡ lòng, Tiết Minh Viễn đưa cả hai cậu con trai đến cho Tào tiên sinh cùng dạy với Tiết Đinh, tiền công hiển nhiên cũng nhiều hơn. Thế nhưng Thẩm di nương lại muốn trù dập hai đứa bé
kia, bèn đến tìm Tào tiên sinh, bày kế hòng đạt được mục đích.
Ban đầu Tào tiên sinh có phần do dự, dù gì chúng cũng chỉ là trẻ con. Thế
nhưng trước là Thẩm Mộ Yên lập tức quăng ra năm mươi lạng bạc, số tiền
đó phải hai năm làm lụng y mới có thể kiếm được, hơn nữa Thẩm Mộ Yên còn nói nếu không nhận dạy hai đứa nhỏ kia, mỗi tháng thị còn cho thêm
tiền; thứ nữa Thẩm Mộ Yên cũng nói, hai đứa bé trai kia tuổi còn nhỏ,
lại rất quậy phá, thị không muốn để chúng quấy rối việc học của con trai mình, cao hơn nữa, thị còn muốn để hai đứa học vỡ lòng thật muộn, cũng
chẳng muốn cho chúng đến trường học.
Tào tiên sinh lừa mình
dối người, tự trấn an bản thân rằng chỉ cần nói mấy câu là dễ dàng bỏ
túi một đống bạc, đối với hai đứa nhỏ kia cũng không ảnh hưởng gì nhiều, chẳng phải chỉ là vỡ lòng muộn hơn thôi sao. Vì thế nên y đã theo lời
Thẩm Mộ Yên mà làm, khi thu bài văn của hai đứa bé, hay nói cho bọn
chúng biết phải thuộc lòng cái gì đều là lúc chỉ có ba người. Sau đó khi Tiết Minh Viễn hỏi thăm bài vở của con cái, y liền nhân cơ hội mách
tội, vu oan.
Điều ngoài dự liệu của Tào tiên sinh chính là
việc Tiết Đinh lại đứng ngoài tiếp tay, nghiêm túc nói rằng nó cũng nghe thấy như vậy. Sau đó, khi Tiết Hạo và Tiết Uyên bị mắng thì nó lại rất
vui vẻ. Khi ấy Tào tiên sinh cảm thấy rằng việc xấu xa Thẩm Mộ Yên làm
thể nào cũng báo ứng lên Tiết Đinh, còn nhỏ như vậy đã biết nói dối
không chớp mắt. Tuy vậy nhưng bản thân y lại không thể vạch trần, càng
không thể uốn nắn đứa bé này, như vậy có khác nào thừa nhận mình cũng
đang nói láo?
Quả nhiên chỉ sau vài lần, Tiết Minh Viễn đã
gọi Tiết Hạo và Tiết Uyên quay về. Tào tiên sinh cũng tự nói với mình
rằng chuyện này đã là quá khứ, song trong lòng vẫn thấy bất an. Hôm nay, Tiết phu nhân mượn Thiên tự văn là để cảnh cáo y, hay là để thử tài
Tiết Đinh? Tào tiên sinh thở dài một hơi, lòng dạ độc ác, tiền bạc bất
chính kiếm được nào có thể an ổn.
Nhược Thủy cũng biết chuyện này không thể làm sáng tỏ, song nàng cũng không muốn truy cứu Tào tiên
sinh, ông ta và hai đứa con trai nàng không oán không thù, chắc chắn sẽ
không vô duyên vô cớ hãm hại chúng. Người khiến ông ta làm như vậy,
không còn nghi ngờ gì, chính là kẻ được lợi duy nhất - Thẩm Mộ Yên.
Chuyện này cứ ghi nhớ trước đã, sau này tất có tính toán.
Chuyện học hành của bọn nhỏ trước tạm cứ như vậy, thầy dạy có được hay không
để sau hẵng nói. Vấn đề tiếp theo chính là hạ nhân bên cạnh bọn nhỏ,
chuyện này có lẽ cũng liên quan đến những chuyện khác trong nhà. Sau khi Nhược Thủy quay về phòng, nàng lấy sổ sách mấy ngày nay ra đặt lên bàn, nhẹ nhàng gõ gõ tay. Sổ thu chi, chuyện này không thành vấn đề, nếu sổ
sách của nhà kinh thương có vấn đề gì chắc khiến người ta cười đến rụng
răng mất. Một quyển khác dùng để ghi chép lại những đồ dùng trong nhà
kho, đồ đạc có hơi lộn xộn một chút.
Song chuyện này cũng
không có vấn đề gì, chỉ cần sắp xếp lại là được, còn lại không cần lo
lắng. Nhược Thủy xem xét sổ sách kỹ càng từ trên xuống dưới, có thể nói
là rất rõ ràng, mỗi khoản đều có ghi chép chi tiết. Thế nhưng từ dụng cụ đến ăn mặc của Tiết Đinh đều tốt hơn một bậc so với Tiết Hạo và Tiết
Uyên, nói đâu xa, nhìn đồ dùng trên bàn của Tiết Đinh mà nàng thấy hôm
nay là biết, chỉ là một đứa bé mà dùng bút lông làm từ lông sói, còn
Tiết Hạo và Tiết Uyên chỉ dùng bút lông cừu. Xem ra trước kia khi Thẩm
Mộ Yên quản lý Tiết gia đã thu không ít thứ về viện của mình.
Hơn nữa Đường ma ma cũng nghe ngóng được rằng, Thẩm Mộ Yên này rất hào
phóng vung tiền lôi kéo hạ nhân, số tiền này nàng ta lấy ở đâu ra chứ?
Chuyện này phải tra xét kỹ càng. Nhược Thủy suy nghĩ một lát, vừa lật
thêm vài trang sổ sách đã đứng bật dậy nói: "Thanh Tố, đi gọi vài người
theo ta đến viện của bọn nhỏ một chút." Nói xong, Nhược Thủy đưa theo ba nha đầu và hai ma ma bước vào viện của bọn nhỏ.
Trước tiên
là đến gian của Tiết Hạo, vú em của Tiết Hạo đang ở trong phòng dọn dẹp, tiểu nha đầu ở bên cạnh líu ríu trò chuyện, hai người vừa nhìn thấy
Nhược Thủy bước đến bèn vội vàng hành lễ. Sau khi ngồi xuống, Nhược Thủy vừa cười vừa bảo: "Bận rộn nhỉ. Giờ đã sang mùa rồi, cũng nên làm thêm
vài bộ quần áo, ta nghĩ trẻ con rất mau lớn, không nên áp theo lệ cũ,
thiếu cái gì thì ta làm cái đấy, chia nhỏ ra làm nhanh hơn là nguyên
bộ."
Vú em ở bên cạnh cất tiếng: "Nhị nãi nãi nói phải."
Nhược Thủy gật gật đầu: "Vậy phiền các vị đem quần áo của Hạo nhi ra
đây, Thanh Tố, em giúp ta ghi chép lại, mỗi loại vài món. Tuổi tác ma ma cũng đã cao, chớ nên vất vả theo mấy nha hoàn trẻ tuổi, mau lại đây trò chuyện cùng ta." Vú em vội vội vàng vàng nói: "Lão nô đứng đây là được
rồi."
Nhược Thủy cười nói: "Lúc trước Giang ma ma theo thái
thái vào Tiết gia, ma ma chính là lão nhân. Ta vừa gả vào vài ngày, có
một số việc chưa được rõ ràng, ma ma hãy nói lại cho ta hay, ta xem sổ
sách thấy mỗi quý đều phát quần áo, còn phát thêm mấy xấp vải, chuyện
này là thế nào nhỉ?" Giang ma ma đáp: "Chính là mỗi quý làm hai bộ quần
áo, còn mấy xấp vải thì phát cho người trong phòng, nói là thiếu thứ gì
thì làm thứ ấy." Nhược Thủy cười bảo: "Sao có thể thiếu cái gì chứ, làm
giày hay vớ đã có vải thừa, chưa từng nghe qua phải dùng đến vải bố thô. Mọi người dùng làm gì?"
Giang ma ma đáp: "Đúng như nãi nãi
nói, nhưng cũng không phải là không dùng dược. Có khi thì làm cho Đinh
nhi thêm bộ quần áo, số còn dư thì giữ lại." Nhược Thủy hỏi: "Chỗ thừa
để ở đâu? Ta muốn xem xem là loại vải gì, dùng có tốt hay không." Giang
ma ma cười bảo: "Để lão nô đi lấy cho nãi nãi xem, bên ngoài còn hai
xấp, vải thừa thì bỏ trong rương. Lão nô đi lấy xấp bên ngoài cho nãi
nãi xem trước." Đoạn, Giang ma ma xoay người đi lấy vải.
Nhân lúc này, Nhược Thủy đứng dậy xem qua mấy bộ quần áo của Tiết Hạo, tất
cả đều được giặt phơi rất sạch sẽ, xếp gấp rất gọn gàng. Một nửa trong
số đó cũng không tệ, song đều rất cũ, một nửa kia mới hơn nhưng chất vải lại không tốt lắm. Nhược Thủy lướt tay qua, quần áo cho trẻ con phải
dùng loại vải mềm, thông thoáng thấm mồ hôi, bên ngoài tốt nhất phải
nhẵn mịn. Số quần áo mới trông tuy đẹp nhưng không thấm mồ hôi lại nóng
bức, rất dễ hư hỏng. Nhược Thủy nhíu mày, sao có thể mua thứ vải này
chứ.
Xem xong chỗ quần áo, Nhược Thủy lướt nhìn qua cách bài
trí trong phòng, trên giường có đặt con cọp vải, một đống kiếm gỗ nhỏ
chất ở góc tường. Đây là phòng của Hạo nhi, trong lòng Nhược Thủy vẫn
cảm thấy thiếu thiếu thứ gì, nhưng nghĩ mãi không ra. Phải rồi! Đồ dùng
của Viên thị! Từ khi nàng bước vào phủ đến nay, ngoại trừ bài vị thì
không thấy bất kì đồ đạc gì của Viên thị, dù gì trong phòng Hạo nhi cũng phải có đồ dùng của mẹ ruột chứ.
Nói cách khác, đồ cưới của
Viên thị ở đâu? Lúc nàng ở nhà kho cũng không tìm thấy, chẳng lẽ Tiết
Minh Viễn cố tình, chẳng lẽ là sợ nàng có ý đồ gì sao? Nhược Thủy cố
bình tĩnh lại, vấn đề này nàng phải đích thân hỏi Tiết Minh Viễn.
Giang ma ma cũng đã đem vải đến, cười nói: "Nãi nãi xem trước hai xấp này,
lão nô sẽ đi lấy số còn dư." Nhược Thủy vung tay cản lại: "Không cần, ta chỉ xem một chút thôi." Sau đó nàng lướt tay qua xấp vải, loại này
chính là thứ làm ra mấy bộ quần áo mới, trông cũng khá nhưng không dùng
được. Xem ra vải được phân xuống các phòng đều là một thứ này.
Nhược Thủy trêu đùa nói: "Ta thấy Hạo nhi có mấy bộ giống chất liệu này,
đường may cũng không khéo, không giống xiêm y do phòng thêu thùa làm, là ai làm vậy?" Một tiểu nha đầu bên cạnh lập tức đáp lời: "Là nô tỳ làm." Nhược Thủy chỉ tay vào tiểu nha đầu nọ, cười bảo: "Làm không tốt bằng
người ta, thêu thùa không tốt cẩn thận sau này không ai thèm rước!" Mặt
tiểu nha đầu kia đỏ rần, cúi đầu lí nhí "Nhị nãi nãi".
Nhược
Thủy lại quay sang hỏi Giang ma ma: "Trong rương còn bao nhiêu vải như
thế này?" Giang ma ma suy nghĩ một chút rồi thưa: "Có lẽ còn khoảng mười xấp nữa, cụ thể thế nào lão nô phải xem qua mới biết được." Nhược Thủy
gật đầu, nàng cười nói: "Thanh Tố, ghi chép xong chưa?"
Thanh Tố cầm tờ giấy đưa đến cho Nhược Thủy. Nàng không xem mà gấp lại, đứng
lên bước ra ngoài vừa nói: "Xong rồi, giờ chúng ta đến phòng của Uyên
nhi. Vất vả cho mọi người rồi, lát nữa nhớ giúp ta thu dọn lại quần áo
trong phòng."
Nhược Thủy bước đến gian phòng của Tiết Uyên,
trong phòng chỉ có một vú em đang ngủ trên giường. Nhược Thủy sai một ma ma bước đến đánh thức vú em của Tiết Uyên, cất tiếng mắng mỏ: "Trời còn sáng đã nằm ngay đơ!"
Vú em nọ giật mình tỉnh lại, vừa thấy
Nhược Thủy bèn quỳ xuống hành lễ. Nhược Thủy cũng không để ý đến, sau
khi ngồi xuống liền hỏi: "Hồng Loan đâu?" Vú em vừa cười vừa đáp: "Nào
ai biết nha đầu chết tiệt kia đi đâu chứ, nãi nãi có việc gì cứ dặn dò
lão nô là được." Nhược Thủy cười lạnh nói: "Thân là ma ma trong phòng
này, nha đầu đi đâu cũng không biết! Ta sao dám dặn dò bà chuyện gì chứ. Thanh Tố, mau đi xem xem Hồng Loan đang ở làm gì."
Không bao lâu sau, Thanh Tố đã đưa Hồng Loan về, Hồng Loan bước vào hành lễ: "Nô
tỳ đang giúp phòng bếp thái rau ạ." Nhược Thủy thở dài, sao hạ nhân
trong cái nhà này không lo làm tốt chuyện của mình mà cứ thích chạy lung tung lo chuyện bao đồng vậy nhỉ. Người trong phòng Tiết Hạo thì giành
làm việc của phòng thêu thùa, người trong phòng Tiết Uyên còn khá hơn,
lại xuống tận bếp thái rau.