Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 9: Chương 9: Để ta lên




Edit: Lynn Dyrnes

Mọi người trong lâu an ủi chính mình rằng Đỗ Thánh Lan nhất định là đã dùng bảo vật trời đất gì đó, hoặc là nuốt linh đan diệu dược mà cưỡng chế đột phá. Dù sao trước khi hợp thể, có thể dựa vào những thứ này để đạt được mục đích đột phá, chỉ là cảnh giới sẽ bất ổn.

Sự đồng thuận duy nhất của Cố Nhai Mộc và mọi người là....Đây là việc con người làm à?

Nửa canh giờ trước, y mở trừng trừng mắt nhìn Đỗ Thánh Lan độ kiếp, nhìn hắn độ kiếp thành công, nhìn ông trời đặc biệt hậu đãi, mây đen biến thành màu giống màu xanh ngọc thạch, bao quanh Đỗ Thánh Lan ở trên bầu trời.

Trước đây linh khí hóa mưa gặp người nào người đó có phần, bây giờ thì hay lắm, một mình Đỗ Thánh Lan hưởng dụng toàn bộ rồi.

Đỗ Thánh Lan được tưới rót linh khí đáy lòng lại là một loại cảm thụ khác.

Mây linh khí này giống như bạch tuộc lớn, hút hắn thật chặt.

Nếu như không biết cái chuyện Đạo Thể Trời Sinh có thể vá trời này thì cũng thôi đi, bây giờ biết rồi, khóe miệng Đỗ Thánh Lan cũng không nhịn được co giật hai cái. Hắn cảm giác mình giống như là thư sinh mặt trắng được yêu quái nuôi dưỡng, à không, là đá vá trời mà Thiên đạo không nỡ buông ra.

Thật lâu sau, linh khí kết thúc truyền nhận, mây hóa sương mù lưu luyến không rời tản ra.

Đỗ Thánh Lan đập đập hơi nước, đối diện với không khí trái lương tâm nói: “Không tệ, lần sau còn tới.”

Quay lại mặt đất, Cố Nhai Mộc lắc đầu: “Thiên phú của ngươi, quá khứ không có, tương lai phỏng chừng cũng sẽ không có.”

Đỗ Thánh Lan miễn cưỡng cong khóe miệng, có chút đau lòng nhìn bội kiếm của mình.

Rút kinh nghiệm từ lần độ kiếp trước, lần độ kiếp này Đỗ Thánh Lan không hề dùng đạo cụ dịch dung. Nhưng bội kiếm tùy thân của hắn lại nhất định phải dùng, trải qua hai lần thiên kiếp, thân kiếm bị tổn hại nghiêm trọng.

“Ngươi có biết tu kiếm không?” Đỗ Thánh Lan hơi chờ mong ngẩng đầu lên.

Cố Nhai Mộc vẻ mặt lạnh lùng.

Đỗ Thánh Lan quay đầu đi, chột dạ sờ sờ mũi: “Nghe nói Long tộc đều là luyện khí sư trời sinh.”

Chúng sinh ra trong cơ thể đã có dị hỏa, chỉ là Long tộc quen thói dùng cách thức mãnh liệt nhất để tiến công, năng lượng của liệt hỏa càng mạnh càng tốt, chưa bao giờ phải lãng phí thời gian kiểm soát cường độ.

Đỗ Thánh Lan thành danh khi tuổi còn nhỏ, bội kiếm tùy thân cũng rất có tiếng tăm, đi trong thành tìm luyện khí sư nhất định sẽ bị nhận ra.

Việc này không thể gấp gáp được, liên tiếp vượt qua hai cảnh giới lớn, việc cấp bách trước mắt hắn phải tìm một chỗ củng cố cảnh giới một chút.

Ban đêm, ngôi miếu đổ nát.

Đỗ Thánh Lan tĩnh tọa điều tức tiến vào trạng thái nhập định, trên mặt phủ mồ hôi mỏng.

Cố Nhai Mộc khoanh tay dựa vào cửa lớn, ánh mắt suồng sã quang quẩn trên mặt hắn.

Chiếu theo tốc độ tu luyện này, có thể nào ngủ xong một giấc, đối phương sẽ trực tiếp phi thăng luôn không?

Giả dụ bây giờ trực tiếp đoạt xá, dưới tình huống thương thế chưa dịu đi bao nhiêu, y không nhất định có thể chịu được Lời thề Thiên đạo phản phệ, mà Đỗ Thánh Lan vừa mới độ kiếp xong chính là thời điểm Tinh, Khí, Thần* sung mãn nhất, tỷ lệ thành công quá mức xa vời.

*Tinh, Khí, Thần: Y học cổ đại cho rằng Tinh, Khí và Thần là nền tảng của các hoạt động sống của con người.

Cố Nhai Mộc nhíu mày, cũng không phải bởi vì không còn cách nào lập tức thi triển thuật đoạt xá. Mà là vừa rồi trước khi cân nhắc xác suất thành công, thứ y nghĩ đến đầu tiên vậy mà lại là hình ảnh hôm nay xích Khốn Long xuất hiện, Đỗ Thánh Lan chắn ở trước người mình.

Ánh mắt liếc xuống bức tượng Phật đổ nát trong miếu hoang, Cố Nhai Mộc tự chất vấn chính mình có phải đã sa đọa hay không, vậy mà lại có một tia nhân tính?

Phẩm chất mà y không ưa nhất trên con người chính là lạm dụng lòng tốt, trầm tư thật lâu, Cố Nhai Mộc cũng không thể không thừa nhận, nếu lòng tốt rách nát này được áp dụng trên người mình, vẫn có thể chấp nhận được.

Suy cho cùng thói hư tật xấu thuộc về nhân loại, nhiều hơn cũng chẳng sao.

Cố Nhai Mộc cũng không nhàn rỗi nữa, y có không ít bí tịch về đoạt xá, trước giờ chưa từng nghiên cứu lắm. Thứ đồ này không tiện xem trước mặt Đỗ Thánh Lan, bèn tìm cái cớ nói: “Ta đi quanh đây dạo một vòng.”

Sau khi ra khỏi cửa, y tùy tiện lên một cái cây và bắt đầu nghiên cứu bí tịch.

Trong miếu hoang, Đỗ Thánh Lan mở mắt ra sau khi y đi, ngưng mắt nhìn bóng lưng Cố Nhai Mộc, nhíu mày không biết đang suy nghĩ cái gì.

......

Tin tức lưu thông trong thành là nhanh nhất, sáng sớm hôm sau, Đỗ Thánh Lan đến quán trà ngồi không đến một khắc đồng hồ, đã biết chuyện xảy ra trong hội đấu giá ngày hôm qua.

Đỗ gia tốn hai ngàn một trăm vạn linh thạch, giành được xích Khốn Long.

Đỗ Thánh Lan chậc chậc nói: “Sư tôn tốt đó của ta thế mà lại nhịn không đấu giá.”

Chân tướng xích Khốn Long ngoại trừ Cố Nhai Mộc, chỉ có Tổ sư gia biết, Tổ sư gia chắc chắn sẽ không chủ động đưa thóp cho người khác nắm, cho nên Trảm Nguyệt sơn hẳn là không có ai biết chuyện này nữa.

“Tuyệt Sát điện lần này kiếm được một khoản lớn quá nhỉ.”

Cố Nhai Mộc nghe ý tứ của hắn chuẩn bị đi tìm điện chủ Tuyệt Sát điện chia hoa hồng.

Đỗ Thánh Lan không nhanh không chậm nói: “Giao hẹn ngày đó ước định, Tuyệt Sát điện chủ hứa trong vòng một tháng sau khi giao dịch không phát động đuổi giết ta, hơn nữa chỉ có thể để tu sĩ Trúc Cơ kỳ tới đưa linh thạch.”

Cố Nhai Mộc nghe ra sự trêu tức từ trong giọng hắn.

Đỗ Thánh Lan: “Ta đoán người mà gã cử tới giao dịch, nhất định là tín sứ.”

Đến lúc đó tín sứ thiêu đốt linh hồn thi triển chú thuật, nhiễm phải khí tức đặc thù, bất luận đi đến nơi nào, điện chủ Tuyệt Sát điện đều có thể cách không định vị đến mình.

Ngụ ý, trừ phi hắn ngốc, mới có thể để dê vào miệng hổ.

Điều làm cho Đỗ Thánh Lan tò mò là Cố Nhai Mộc nhìn xa trông rộng, hẳn là sớm đã biết sơ hở trong đó, nhưng lại không nhắc nhở. Một khi mình bị quấn lấy, con rồng này cũng không thể ăn ngon ngủ yên được.

Biết hắn đang suy nghĩ cái gì, Cố Nhai Mộc uống một ngụm trà thản nhiên nói: “Tương kế tựu kế dẫn dụ vị sát thủ đầu sỏ này đi ra, giết gã, ta dễ làm tu hú chiếm tổ.”

“......”

Cố Nhai Mộc buông chén trà xuống, nhìn nhau rất có kinh nghiệm nói: “Sát thủ đều rất chú ý đến sự riêng tư, đeo mặt nạ lên rồi, ai biết sau lưng trông như thế nào?”

Đỗ Thánh Lan khẽ động yết hầu, chẳng bù cho mình vì một hai ngàn vạn linh thạch mà cò kè mặc cả với điện chủ Tuyệt Sát điện, Cố Nhai Mộc đã suy nghĩ làm thế nào thừa kế gia sản của người ta rồi?

Nguyên nhân Cố Nhai Mộc ngấp nghé Tuyệt Sát điện có ba điểm.

Thứ nhất, tu sĩ muốn giết rồng để chứng đạo nơi nơi đều có, trốn trốn tránh tránh mãi không phải biện pháp.

Còn nữa, đối mặt với thế lực của gia tộc và tông môn, chiến đấu với bọn họ trên nhân số tương đối chịu thiệt.

Cuối cùng, vẫn là câu nói cũ kia, sát thủ nhiều tài phú.

“Việc làm ăn trước mắt của Tuyệt Sát điện ngươi hẳn là không thích lắm, trong vòng trăm năm ta có thể từng bước phát triển thành Nhân Nghĩa đường.”

Coi như là một chút bồi thường cho Đỗ Thánh Lan, đối phương hình như rất thích làm người tốt việc tốt.

“Phù——”

Đỗ Thánh Lan phun ra cả ngụm trà, dọa ông chủ bên kia giật nảy mình, vội vàng hỏi có phải không hợp khẩu vị hay không.

“Sặc thôi.” Đỗ Thánh Lan xua tay, tỏ vẻ không liên quan đến ông ta.

“Nhân Nghĩa đường?”

Cố Nhai Mộc lãnh đạm nói: “Hành y tế thế, phổ độ chúng sinh.”

Đỗ Thánh Lan hít sâu một hơi: “Vậy ngươi hẳn là nên gọi Phổ Tế đường.”

Cố Nhai Mộc cũng chẳng để ý cái tên, tùy ý nói: “Cũng được.”

Đỗ Thánh Lan một hơi uống hết toàn bộ trà, nhẹ nhàng hít vào: “Nghĩ kỹ chưa?”

Cố Nhai Mộc: “Làm gã.”

Đỗ Thánh Lan đặt thật mạnh cái chén xuống: “Được, ta phụ trách dụ địch.”

Cố Nhai Mộc ngược lại không vội, phát hiện trong chuyện này đối phương còn tích cực hơn so với mình.

Đỗ Thánh Lan: “Ta tu luyện U Lan tâm pháp cần lượng lớn bảo vật trời đất.”

Về điểm này hắn không nói dối, sau khi tiến vào cảnh giới Luyện Hư, đan điền trong cơ thể hắn có biến hóa, tựa như một cái vại lớn sâu không thấy đáy.

Cái vại này cần dùng linh khí vô cùng vô tận để bổ khuyết, Đỗ Thánh Lan có cảm giác đại đạo của mình không giống với người khác, chỉ có đợi đến khi cái vại này lấp đầy, hắn mới có thể chính thức bay thẳng một phát lên trời.

Nghĩ tới đây, Đỗ Thánh Lan nhịn không được ngẩng đầu lên, đáng tiếc thứ nhìn thấy là lán trà, không phải trời.

Ăn xong trà bánh, trong thành nhiều người không thích hợp bàn bạc kế hoạch cụ thể, hai người lại chạy về ngôi miếu đổ nát.

“Đầu lĩnh sát thủ sẽ không ngờ tới chúng ta sẽ ra tay với gã, thế chủ động ở chúng ta.”

“Những thủ đoạn, phù chú làm yếu trận các loại của Tuyệt Sát điện, chúng ta đều có thể dùng.”

Cố Nhai Mộc gật đầu, tán thành lời Đỗ Thánh Lan.

Chỉ có điều loại đồ vật như phù chú này là có thời hạn sử dụng, thời gian quá lâu, hiệu quả của văn trận khắc bên trên cũng sẽ yếu đi rất nhiều. Phù chú trên người trước khi y bị trấn áp chắc chắn là không thể dùng nữa. Bố trí sát trận càng cần phải tìm pháp khí làm mắt trận, trong lúc nhất thời cần chuẩn bị không ít đồ đạc.

Cũng không phải là hạng người thiếu tiền, Cố Nhai Mộc vung tay lên tỏ ý: “Tòa thành trì này gần sát hoang mạc, tài nguyên có hạn, ta đến Sơn Âm thành, nhìn thấy đồ thích hợp sẽ mua, ngươi ở lại đây.”

Dứt lời Cố Nhai Mộc hóa thành một đạo lưu quang biến mất ở chân trời, Đỗ Thánh Lan cũng bắt đầu bận rộn.

Cố Nhai Mộc chạy liên tục ba tòa thành, lúc trở về đã là mười ngày sau.

Miếu đổ nát không có ai, y lại đi vào nội thành dạo một vòng, cũng không trông thấy bóng dáng Đỗ Thánh Lan.

Quay trở lại ngôi miếu đổ nát một lần nữa, Cố Nhai Mộc lạnh mắt đảo qua, hai con sư tử tuyết hoa rung rung cỏ dại trên người, dưới hình dạng thú ngụy trang, chân ngắn cũn mập mạp run rẩy đi ra.

Đây là lúc ban đầu bọn họ đi quan sát Đỗ Bắc Vọng độ kiếp, mua sư tử tuyết hoa dùng để kéo xe, sau đó vẫn luôn dùng ngụy trang được Đỗ Thánh Lan cất ở bên người.

Trước khi đi Đỗ Thánh Lan bày trận pháp ở xung quanh chúng nó, trước đó Cố Nhai Mộc chỉ nhìn thoáng qua ở bên ngoài miếu, trận pháp được thêm vào khiến xem nhẹ chúng nó.

Con sư tử tuyết hoa run lẩy bẩy: “Trước khi chủ nhân đi nói, nói rằng hắn ước chừng phải nửa tháng mới trở về.”

Để lại chúng không nghi ngờ gì là để mật báo tin tức.

Cố Nhai Mộc: “Lúc trước sao không nói?”

Hai con sư tử tuyết hoa liếc nhau: “Sợ ngài.”

Cố Nhai Mộc từng hiện nguyên hình, tiết lộ khí tức chân long mà bây giờ chúng còn nhớ rõ, đó là sự sợ hãi in dấu khó phai ở sâu trong linh hồn.

Đỗ Thánh Lan nói mười lăm ngày, kỳ thực ngày thứ mười hai đã trở về trước thời hạn, hắn không phải người duy nhất, bên cạnh đi theo bốn năm đạo khí tức cường đại.

Cố Nhai Mộc híp mắt: “Thị trường nô lệ hiện nay đều cho ra mặt hàng Đại Thừa kỳ rồi sao?”

Đỗ Thánh Lan: “Là ta mời trợ thủ tới, Tuyệt Sát điện am hiểu chiến thuật biển người, chúng ta cũng không thể thua.”

Hắn trước đây không tiếp xúc với tổ chức sát thủ này, hiểu biết không sâu, nhưng đối với sự tích về Tuyệt Sát điện vẫn có nghe nói sơ qua. Tuyệt Sát điện thích nhất là nhận ám sát tán tu đơn độc, dù sao tán tu không quyền không thế, giết thì giết thôi.

Nhưng tán tu cũng có bạn bè, cũng có người thân, dựa vào sức một mình bọn họ không có cách nào lay chuyển Tuyệt Sát điện, hiện giờ cơ hội đã đến, làm sao có thể để cho nó vuột mất.

Cố Nhai Mộc liếc mắt đảo qua một cái, đối với thực lực của những người này có hiểu biết chung chung, ánh mắt trở lại trên người Đỗ Thánh Lan: “Lá gan lớn thật.”

Cái kẻ Đại Thừa kỳ trong đó, nếu như thật sự muốn động thủ với Đỗ Thánh Lan, hắn đã sớm chết oan chết uổng.

Đỗ Thánh Lan: “Trước tiên ta tìm một kẻ miễn cưỡng có thể ứng phó, sau khi lập ra lời thề, cuối cùng mới đi tìm kẻ mạnh nhất.”

Như vậy cho dù đối phương có ác tâm gì, hắn vẫn có cơ hội chạy thoát. Tuyển chọn danh sách thành viên Đỗ Thánh Lan cũng vô cùng thận trọng, chẳng hạn như một đôi huynh đệ Du thị trong đó, vì để báo thù cho người nhà, mấy năm nay cũng đã giết không ít người của Tuyệt Sát điện.

Tên Đại Thừa kỳ kia càng điên hơn, tín sứ chết trên tay gã nhiều vô kể. Tuyệt Sát điện mấy lần muốn ám sát người này, đều bị gã tránh thoát.

Đương nhiên thứ Đỗ Thánh Lan tin tưởng nhất vẫn là Lời thề Thiên đạo.

Cũng giống như Cố Nhai Mộc, người nghiên cứu làm sao để phá giải Lời thề Thiên đạo mà có chút thành tựu, khắp thiên hạ sợ là cũng tìm không ra người thứ hai.

Thực tế Cố Nhai Mộc dám vi phạm Lời thề Thiên đạo, điều kiện tiên quyết là xác thịt của rồng có thể chống đỡ, vả lại y cũng dự định vứt bỏ cái cơ thể đó.

Tu sĩ loài người đâu có vốn liếng như vậy.

Tổng cộng có bốn người, mỗi người đều lạnh lùng ít nói, Đại Thừa kỳ thực lực mạnh nhất bị huyết hải thâm thù dày vò, đến nỗi đã tẩu hỏa nhập ma từ lâu, thỉnh thoảng nói khùng nói điên.

Tên của gã cũng rất kỳ lạ, gọi là Vô Khả Vi.

Tu sĩ Đại Thừa kỳ người nào mà không phải là hô mưa gọi gió, đây tuyệt đối là kẻ thảm nhất mà Đỗ Thánh Lan từng gặp, đạo tâm bị hao tổn, phỏng chừng thành tựu lớn nhất cũng chính là Đại Thừa hậu kỳ, không có duyên với đại đạo.

Chẳng qua là Đỗ Thánh Lan cũng không đồng tình với gã, người này đi theo sát đạo, hiện giờ đại đạo tuy rằng chết yểu, nhưng càng thêm điên dại, đến lúc điên thật lấy mạng đổi mạng, nói không chừng ngay cả Độ Kiếp kỳ cũng có thể làm thịt.

Thời gian Cố Nhai Mộc nhìn lướt qua, mấy người này cũng đang nhìn kỹ đánh giá y.

Chuyện Đỗ Thánh Lan cưỡi rồng độ kiếp đã sớm truyền ra, gã nam tử lạ mặt trước mắt này là ai, không cần nói cũng biết.

.....Là con rồng được cưỡi đó.

Hết chương 9

[Truyện chỉ được đăng trên wattpad của Lynn Dyrnes, ngoài ra những nơi khác đều chưa được cho phép re-up]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.