Edit: Lynn Dyrnes
Ban đêm, miếu đổ nát, sư tử tuyết hoa tạm thời được coi như là giá cắm nến, cố gắng giữ vững hai ngọn lửa nhỏ.
Cố Nhai Mộc khoanh tròn hẻm núi trên bản đồ: “Ta sẽ thiết lập sát trận ở chỗ này trước.”
“Eo Thiên Hiểm?”
Một trong hai huynh đệ Du gia, Du Song hiển nhiên là biết nơi này, trong mắt có vài phần không tán thành: “Từ eo Thiên Hiểm đi về phía trước hai trăm dặm, chính là Tự Do thành.”
Tự Do thành, đúng như tên gọi của nó tự do vô hạn, Tự Do thành chủ theo đuổi nguyên tắc cá lớn nuốt cá bé, cổ vũ tu sĩ trong thành tự giết hại lẫn nhau, thường xuyên làm sạp đấu trăm người, người sống sót cuối cùng có thể hưởng thụ được hàng tá tài nguyên.
Điện chủ Tuyệt Sát điện nếu liên thủ với Tự Do thành chủ, sẽ rất phiền toái.
“Muốn giết ta, Tuyệt Sát điện chủ ắt phải tự mình ra tay.”
Cũng chẳng phải Đỗ Thánh Lan đề cao bản thân bao nhiêu, chủ yếu là bên cạnh hắn còn có một con rồng làm vệ sĩ.
Đỗ Thánh Lan tiếp tục nói: “Chẳng qua đối phương đã có lời trước, trong vòng một tháng không được đuổi giết ta, cho nên mồi nhử thật sự là Cố Nhai Mộc.”
Duy chỉ có vùng lân cận Tự Do thành, đối với điện chủ Tuyệt Sát điện mà nói, mới chân chính là cơ hội hiếm hoi không thể bỏ lỡ.
Một khi Cố Nhai Mộc chết, một tháng sau giết bản thân hắn bị khí tức đặc thù quấn thân không thể dễ dàng hơn. Mà khắp người cự long đều là pháp bảo, gân rồng máu rồng.... giá trị liên thành, hơn một ngàn năm trước, lão tổ Trảm Nguyệt sơn dựa vào giết rồng mà nổi danh thiên hạ, tiếng tăm của Tuyệt Sát điện chắc chắn sẽ bởi vậy mà đạt tới cường thịnh lần nữa.
Cố Nhai Mộc lúc này bỗng nhiên mở miệng: “Hoàn toàn không cần phải lo về Tự Do thành chủ.”
Y cười nhạo một tiếng: “Việc kết đồng minh của nhân loại vốn chẳng bền chắc bao nhiêu, đợi các ngươi hiện thân, biết rõ đây là một hồi hành động nhằm vào điện chủ Tuyệt Sát điện, Tự Do thành chủ tuyệt đối sẽ bứt ra ngay.”
Hình như là để chứng minh sự giả dối của tu sĩ nhân loại, vừa dứt lời một cơn khí áp khủng bố cuồn cuộn bung trào, miếu đổ nát trống rỗng xuất hiện thêm một cái xác cự thú đen như mực.
Sư tử tuyết hoa bị dọa bất tỉnh tại chỗ.
Đỗ Thánh Lan lại châm lửa lần nữa, mọi người lúc này mới thấy rõ, thi thể trên mặt đất căn bản không phải là cự thú gì, mà là rồng hàng thật giá thật!
Làm ra động tĩnh lớn như vậy hiển nhiên là Cố Nhai Mộc.
Đỗ Thánh Lan nghĩ đến điều gì đó: “Hơn một ngàn năm trước, con rồng kia là do ngươi giết?”
Cố Nhai Mộc gật đầu: “Mấy ngày trước tiện đường lấy về.”
Thân xác của rồng vạn năm không thối rữa, cho dù sinh cơ đoạn tuyệt, khí thế vẫn dọa người như trước.
“Ngoại trừ gân rồng đã bị làm thành xích Khốn Long để lừa người, thi thể vẫn luôn được ta giấu ở trong một chỗ tuyết phong ở nơi cực Bắc.”
Gân rồng, xích Khốn Long, lừa người?
Một câu nói ngắn ngủi chứa đựng lượng tin tức quá lớn, Vô Khả Vi luôn luôn điên cuồng khát máu lúc này giật giật môi, dường như muốn hỏi ra điều gì đó.
Nhưng Cố Nhai Mộc không cho gã cơ hội phát biểu, tiếp tục nói: “Sau khi phục kích điện chủ Tuyệt Sát điện thành công, ta sẽ mượn thân phận của gã bán đấu giá thân rồng, tuyên bố 'mình' tử vong, lại tuyên bố với bên ngoài rằng Đỗ Thánh Lan bị trọng thương đào tẩu.”
Đỗ Thánh Lan không dễ chết hay biến mất, hắn từng là người Đỗ gia, có hồn đăng do một giọt máu tinh thắp lên lưu lại ở Đỗ gia, trừ phi cơ thể thực sự chết một lần, nếu không hồn đăng sẽ không tắt.
Y lại bổ sung thêm vài chi tiết ám sát, bên trong miếu đổ nát lại lâm vào trầm mặc.
Khi bọn họ đều ngầm mặc định, Cố Nhai Mộc thu bản đồ về nói với Đỗ Thánh Lan: “Ngày mai ngươi liên hệ với điện chủ Tuyệt Sát điện, đòi trả về một nửa thù lao bán đấu giá được.”
Từ sau khi tới vẫn chưa từng mở miệng, nữ tử thanh lệ duy nhất trong bốn người lên tiếng hỏi: “Các ngươi....có hợp tác với Tuyệt Sát điện?”
Nhìn ra Cố Nhai Mộc đã không còn muốn lãng phí miệng lưỡi nói chuyện ngoài kế hoạch, Đỗ Thánh Lan giải thích: “Tiền bán xích Khốn Long.”
“....”
Quan hệ hợp tác, hiềm khích càng ít càng tốt, Đỗ Thánh Lan bèn giải thích lại một lượt từ đầu.
Bốn vị cường giả trầm mặc.
Có quá nhiều sự trái nghịch trong câu chuyện này, và chắc chắn là không một người nào tốt. Cố Nhai Mộc không phải, lão tổ Trảm Nguyệt sơn lại cũng không phải, điện chủ Tuyệt Sát điện càng khỏi cần nhắc tới, Đỗ gia bị gài bẫy....Thế gia tu chân có thể có mấy người lương thiện?
Về phần Đỗ Thánh Lan, trên phố đồn đại khi sư diệt tổ, cùng ác long cấu kết với nhau làm việc xấu.
Không ngờ, Đỗ Thánh Lan bên này lại còn có thể cảm thán: “Thói đời này, có thể tin tưởng ai? Ta không tính toán hiềm khích trước đây kiếm tiền cho Tuyệt Sát điện, người ta lại còn muốn giết ta.”
Thật sự là nghe không nổi lời hắn nói, nữ tử thanh lệ dẫn đầu tìm một chỗ ngồi xuống tu luyện, giống như đã ngăn cách với không gian xung quanh.
Hai người còn lại, hai huynh đệ Du Song và Du Giang cũng như thế, Vô Khả Vi không thích nơi đông người, đi ra ngoài thà ngồi đất lạnh.
Đỗ Thánh Lan suy nghĩ một lát, đi theo ra ngoài.
Tiết trời buổi tối giữa hè năm nay hình như chưa từng có độ ấm nên có, lạnh đến thấm người.
Trên mặt Vô Khả Vi có một vết sẹo đáng sợ, đến cảnh giới nhất định, trừ phi là vết thương có chứa độc tố rất nghiêm trọng, bình thường rất khó để lại sẹo.
Đỗ Thánh Lan không hỏi nguồn gốc của vết sẹo, nói ra nguyên nhân tới đây: “Vô đạo hữu hình như có chút bất mãn đối với bọn ta.”
Vô Khả Vi đang lau chùi bảo đao tùy thân, nghe vậy một luồng khí tức hung tàn từ trên người bộc phát, giống như một giây sau sẽ rút đao lên cứa cổ Đỗ Thánh Lan ngay.
“Giết ta không sao cả, nhưng bị Lời thề Thiên đạo phản phệ đến khi ngoảnh lại không thể báo thù, mới là thiệt thòi lớn.”
Vô Khả Vi điên khùng, nhưng không phải kẻ liều lĩnh. Thù hận khiến gã kìm nén sát ý xuống, trong mắt vẫn là sát ý lạnh thấu xương như cũ: “Con rồng kia sau khi thay thế thân phận điện chủ Tuyệt Sát điện, chỉ sợ sẽ làm càng nhiều trò tương tự.”
Ai sống ai chết Vô Khả Vi không quan tâm, Vô Khả Vi chỉ là giận chó đánh mèo với tất cả sát thủ trong thiên hạ, hận không thể gặp một người giết một người.
Đỗ Thánh Lan nhíu mày: “Thật không dám giấu, y chuẩn bị từng bước quá độ Tuyệt Sát điện thành Nhân Nghĩa đường, hành y cứu đời.”
“....”
Đỗ Thánh Lan bảo Vô Khả Vi theo mình vào miếu một chuyến, tìm được Cố Nhai Mộc: “Phiền ngươi thuật lại lời hứa trước đó một lần, lập một lời thề.”
Cố Nhai Mộc giống như nghe được chuyện cười gì lớn lắm, ý cười không đạt đến đáy mắt: “Lập lời thề?”
Đỗ Thánh Lan: “Ta không muốn ngươi bị người khác hiểu lầm.”
Cố Nhai Mộc có điên mới tin hắn, nói trắng ra là chỉ e Đỗ Thánh Lan cũng không tin lắm, mới mượn cơ hội để cho mình thề. Mỗi khi đối phương nói nhảm, y sẽ không khỏi nghĩ đến hình ảnh Đỗ Thánh Lan ngẫu nhiên chắn trước người mình.
“Thôi vậy....”
Y nói lấy lệ hai câu, tỏ vẻ muốn phát triển Tuyệt Sát điện thành một nơi tốt cứu đời giúp dân, tuy rằng lấy lệ, nhưng đích thực là Lời thề Thiên đạo.
Nói xong, Cố Nhai Mộc ác liệt nói: “Bản tôn có thể cùng lúc lập thề đạo tâm, ngay từ ban đầu đã muốn phát triển Tuyệt Sát điện thành Nhân Nghĩa đường.”
Một đao khách coi đao là sinh mệnh, Vô Khả Vi giờ khắc này suýt chút nữa trượt tay không cầm nổi đao.
Lông mi của nữ tử thanh lệ đang tĩnh tâm tu luyện run rẩy không ngừng.
Hai người khác, Du Song là tu sĩ luyện thể, hít khí lạnh, suýt nữa kinh hãi nấc cụt một cái.
Sau khi thề, Cố Nhai Mộc bình yên vô sự, đủ để thấy lời thề này thật đến không thể chân thật hơn.
Điều một con ác long muốn trong lòng lại là cứu sống chữa thương, lại liên hệ với ác long từng hợp tác cùng lão tổ Trảm Nguyệt sơn, kẻ mà giết rồng chẳng qua là lừa đời lấy tiếng.
Ác long bị trấn áp ở Trảm Nguyệt sơn ngàn năm, trong đó chẳng lẽ có ẩn tình gì? Con rồng này đúng là có oan khuất!
Cố Nhai Mộc không có thuật đọc tâm, không nhìn thấu những người này đang suy nghĩ cái gì, chỉ biết ánh mắt bọn họ có chút ghê tởm, làm cho vảy rồng của y cảm giác đều muốn oanh tạc.
Trước khi con rồng này nổi khùng, Đỗ Thánh Lan thấy chuyển biến tốt thì ghìm lại, ho nhẹ một tiếng chính trực nói: “Chư vị, Tuyệt Sát điện làm việc ác vô số, chúng ta cần phải giết ma đầu, bảo vệ làn gió chính đạo nhân gian!”
“....”
- ---------------------
Đi Tự Do thành trước tiên phải băng qua rừng rậm Hoàng Kim rộng lớn, từ ngôi miếu này xuất phát chạy tới cũng phải mất mấy ngày, Cố Nhai Mộc mang theo Đỗ Thánh Lan xuất phát trước, những người còn lại ngồi xe thú đuổi theo sau.
Hai người đến trước hai ngày, Cố Nhai Mộc đến hẻm núi bố trí trận pháp, Đỗ Thánh Lan thì đi đến một nơi hẻo lánh, bóp nát đá cuội mà điện chủ Tuyệt Sát điện để lại ngày ấy.
Người đàn ông mặc trường bào đỏ như máu xuất hiện.
Ảo ảnh đã có trạng thái ngưng thật, mấy ngày nay điện chủ Tuyệt Sát điện hình như lại có kỳ ngộ gì đó, tu vi tăng vọt.
Tâm trạng Đỗ Thánh Lan trầm xuống, hiểu được bất cứ lúc nào cũng không nên khinh địch, trên mặt lại toát ra ý cười vừa vặn: “Nghe nói Đỗ gia ra hai ngàn một trăm vạn linh thạch.”
Cứ như thứ làm cho hắn vui vẻ không phải là số lượng linh thạch, mà là gài bẫy Đỗ gia một phen.
Thành công này làm cho người đàn ông mặc trường bào đỏ tươi xem thường liếc hắn một cái, Đỗ Thánh Lan không hận Đỗ gia mới kỳ quái, nhưng mà người bị thù hận chống đỡ, là kẻ không làm nên được thời cuộc gì cả.
Hận thù là điểm dễ bị lợi dụng nhất.
Tâm tư của điện chủ Tuyệt Sát điện giấu ở sau mặt nạ, hai mắt lộ ra duy nhất không nhìn ra bất kỳ dao động nào.
“Dựa theo ước định ngày đó, ta sẽ chỉ phái một gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ đến đưa linh thạch, địa điểm giao dịch ở....”
“Địa điểm ta sẽ định, Tự Do thành, sáng sớm ngày kia trước khi mặt trời mới mọc, ngươi phái người chờ ở cửa thành.”
Xung quanh Tự Do thành chỉ có núi non, chỗ đó thuộc về nơi mà linh khí thiên địa tương đối cằn cỗi, gia tộc hơi có chút nội tình đều sẽ không đóng quân, huống chi Tuyệt Sát điện.
Không có chỗ tốt để tu luyện, đối với sát thủ mà nói là tự tìm đường chết.
Đỗ Thánh Lan đề xuất yêu cầu, trong mắt điện chủ Tuyệt Sát điện xem ra rất bình thường, Tự Do thành không thuộc thế lực Tuyệt Sát điện, lại còn xa, thời gian càng cấp bách, Tuyệt Sát điện không kịp bố trí, đối với hắn càng an toàn.
“Được.”
Bóng dáng màu đỏ như máu biến mất, ý cười trên mặt Đỗ Thánh Lan nhạt đi.
Trở lại khách điếm, Cố Nhai Mộc chờ đợi đã lâu hỏi: “Đàm phán ổn chưa?”
Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Tu sĩ Trúc Cơ kỳ thực lực yếu, không có khả năng trong vòng hai ngày chạy tới Tự Do thành, chỉ có để cho môn đồ vận chuyển linh thạch tới đây trước, Tuyệt Sát điện lại từ trong thành tìm người tiến hành giao dịch.”
Cố Nhai Mộc: “Những cái này không quan trọng, chỉ cần đảm bảo người sẽ mắc câu là được.”
Đỗ Thánh Lan những năm gần đây có thể nói là nhìn thấu lòng người, nghe vậy thản nhiên nói: “Sẽ thôi, sát thủ chú ý chú trọng việc đánh bất ngờ.”
Điện chủ Tuyệt Sát điện cho rằng bản thân chiếm tiên cơ, dù sao ai có thể ngờ tới gã lại chọn xuống tay với ác long mà Trúc Mặc cũng kiêng dè?
Cũng như ai có thể nghĩ đến Cố Nhai Mộc đã sớm mưu đồ làm thế nào để thừa kế gia sản của Tuyệt Sát điện.
Để đảm bảo kế hoạch không xảy ra sơ suất, sau khi vào thành bọn họ sẽ không gặp mặt đám người Vô Khả Vi nữa, tách khách điếm ra ở.
Sáng sớm ngày mốt, trước khi mặt trời mới mọc, Đỗ Thánh Lan ẩn nấp ở chỗ bí mật trước, Cố Nhai Mộc cũng ở đây. Chẳng mấy chốc, một gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ lén la lén lút xuất hiện, đối phương đang khẩn trương quan sát xung quanh, Đỗ Thánh Lan nhanh như một đạo tàn ảnh, từ trước mặt tu sĩ hiện lên.
Nhoáng một cái, tu sĩ phát hiện trữ vật giới chứa linh thạch không thấy đâu nữa.
Sau khi Đỗ Thánh Lan lấy được trữ vật giới, Cố Nhai Mộc hiện thân vừa định xé toạc không gian, lại bị một bức màn chắn vô hình ngăn cản. Trên không trung xuất hiện thêm một nam tử cường tráng, cùng lúc đó thủ vệ cổng thành miệng niệm chú ngữ kỳ quái, cùng với lẩm nhẩm chú ngữ, khí tức của gã không ngừng suy nhược, chết ngay tại chỗ.
Một luồng khí tức âm u lạnh lẽo quanh quẩn ở bên người Đỗ Thánh Lan, không tạo thành ảnh hưởng đối với tu vi, nhưng không cách nào xua tan, chỉ có điều rất nhanh luồng khí tức này đã không thể lần ra dấu vết, giống như vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác.
Trước đây chỉ nghe Cố Nhai Mộc từng nói tín sứ sẽ thiêu đốt thần hồn điều khiển chú thuật, tự mình thể hội mới biết được huyền diệu trong đó, khó trách rất ít người có thể thoát khỏi sự đuổi giết của Tuyệt Sát điện.
“Tự tìm cái chết!” Cố Nhai Mộc hình như thật sự bị chọc giận.
Đỗ Thánh Lan ngăn y lại, sắc mặt khẽ biến: “Đừng xúc động, trước tiên rời khỏi Tự Do thành.”
Nói xong không chút do dự bổ một kiếm về phía màn chắn vô hình phía sau.
Tự Do thành chủ trên không trung hơi híp mắt lại....Nhãi con thật lợi hại.
Có lẽ là lời khuyên bảo của Đỗ Thánh Lan có hiệu lực, Cố Nhai Mộc không nổi điên lên, ngược lại theo hắn phá vỡ màn chắn lướt không mà đi.
Tự Do thành chủ sửng sốt một lát.
“Đuổi theo.” Bên tai vang lên một giọng nói, chính là điện chủ Tuyệt Sát điện không biết xuất hiện từ khi nào.
Tự Do thành chủ có chút do dự, đối phương tối hôm qua mới tìm gã đàm phán hợp tác, báo ra một thù lao khiến gã không có cách nào cự tuyệt. Dựa theo kế hoạch, hôm nay do mình hấp dẫn sự chú ý của rồng, điện chủ Tuyệt Sát điện nhân cơ hội đánh lén.
Điều khiến người ta bất ngờ chính là, Cố Nhai Mộc lại lựa chọn chạy trốn.
Điều này không giống với ấn tượng của mình về loài rồng?
Chẳng phải nói chủng tộc này tranh cường hiếu chiến, xem nhẹ sống chết sao?
Hết chương 10