Một lúc sau, Hắc Vũ tất tả chạy về, trên tay còn mang theo rất nhiều thực phẩm. Những tên đệ tử khác thầm nhìn đống thức ăn trên tay Hắc Vũ mà ghen ghét, bực tức, họ từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, có khi nào lại lâm vào tình cảnh màn trời chiếu đất như thế này đâu! Đưa mắt nhìn khắp một lượt, họ cũng chỉ thấy xung quanh là cây cỏ chứ làm sao phân biệt được giống loại, làm sao dám tùy tiện ăn? Dù có ăn phải nấm độc gì đó, họ cũng có sẵn đan dược cứu chữa, nhưng chắc chắn chịu đau khổ là không thể nào tránh khỏi! Cho nên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả bọn bất đắc dĩ nhìn nhau chẳng ai nói gì.
Hắc Vũ càng không để mắt đến những tên đệ tử quý hóa ấy, hắn đã chạy ù đến chỗ Y Nhi, buông đống đồ trên tay xuống đất. Có rau dại, nấm rơm hay thậm chí vài loại thảo mộc quý cũng bị Hắc Vũ hái được. Y Nhi cũng phải bất ngờ, tròn xoe mắt nhìn Hắc Vũ.
– Thế nào? Từng này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ, ta có thể đi kiếm tiếp…
Hắc Vũ hồ hởi nói với Y Nhi.
Y Nhi chưa kịp hoàn hồn, ngây ngẩn một lúc rồi liên tục lắc đầu nói:
– Đủ rồi… Đủ rồi! Không cần thêm nữa đâu…
Hai mắt Hắc Vũ sáng rỡ, liền hối thúc:
– Vậy nàng mau làm thức ăn đi! Nhanh lên! Ta đã đói lắm rồi đây…
Thấy Hắc Vũ mong chờ thức ăn của mình như vậy, Y Nhi cảm thấy ấm ấp trong lòng, nàng khẽ đưa mắt nhìn qua những ánh mắt cay cú của những người khác đang trừng trừng về phía này, rồi nhẹ gật đầu đáp ứng:
– Được rồi, ta sẽ nhanh chóng nấu vài món cho huynh ăn…
Đến lúc này, Lâm Thiện Nhân đã không chịu nổi nữa, đứng vụt dậy, chỉ tay vào Thạch Trấn, lớn tiếng quát:
– Ngươi, đi làm thịt thú! Ta vào rừng tìm thêm rau dại!
Nói rồi, chẳng đợi Thạch Trấn trả lời, Lâm Thiện Nhân đã phất tay đi mất. Thạch Trấn bị bỏ lại, bực bội càu nhàu mấy câu rồi cũng xách thú rừng lên đi làm sạch.
Một lúc sau, khói bếp bốc lên, mùi hương thơm ngát từ nồi canh của Y Nhi tỏa ra xung quanh. Mấy tên đệ tử bị mùi thơm hấp dẫn đó làm cho ruột gan kêu cồn cào, có người còn nuốt nước miếng, nhưng cả thảy đều nhất trí chăm chăm vào miếng thịt khô khốc đang nướng trên lửa đỏ, không biết là sống hay khét để ngăn mình không chịu nổi mà quay đầu nhìn về hướng có thức ăn ngon kia.
Hắc Vũ bật cười ha hả, vô cùng hài lòng nhìn những món ăn đang bày ra trước mắt hắn.
– Y Nhi, nàng quả thật rất tài giỏi! Có vài thứ đơn giản vậy mà cũng có thể nấu ra nhiều món ngon như vậy!
Y Nhi cười khổ, nàng rất muốn khuyên Hắc Vũ không nên to tiếng như vậy để chuốc thêm thù oán, nhưng hắn chắc chắn chẳng thèm nghe đâu.
Hắc Vũ bẻ cành cây làm đũa, đưa một cặp cho Y Nhi, hối thúc:
– Nàng mau ngồi xuống đi!
Y Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện với Hắc Vũ, thờ thẩn nhìn Hắc Vũ như hổ báo đánh chén thức ăn ở trước mặt.
– Ngon! Ngon! Ta biết thứ này ăn được, nhưng lần nào ta cũng cảm thấy rất khó ăn, không ngờ nàng lại có thể chế biến nó ngon như vậy…
Mấy năm nay nàng sống nhàn hạ ở phái Thanh Vân, tuy ai cũng biết Bạch Thiên Lam không còn dùng cơm nữa nhưng lương thực định kỳ đưa lên Thương Thiên viện chưa bao giờ có sai sót, thứ nào cũng là trân phẩm, thức ăn ngon do Y Nhi làm một phần quan trọng là do thế. Hôm nay, chỉ có rau dại, vài loại quả hoang mà Y Nhi vẫn có thể nấu ngon đến như vậy thật là Hắc Vũ ngạc nhiên. Hắn thì không biết trước khi Y Nhi ở phái Thanh Vân, đã từng có một quãng thời gian dài sống lang bạc khắp nơi, ăn cả rễ cây mà sống…
Y Nhi đột ngột bưng bát canh trước mặt đứng lên rồi đi thẳng về phía những người khác đang ngồi quanh đống lửa.
Trương Trâm Anh thấy Y Nhi lại gần liền hằn hộc hỏi:
– Ngươi đến đây làm gì?
Y Nhi lúng túng nhìn mọi người rồi nhìn bát canh trên tay, lí nhí nói:
– Y Nhi nghĩ có lẽ mọi người muốn ăn chút canh nóng…
Có người đưa mắt nhìn bát canh trên tay Y Nhi thèm thuồng nhưng phải nhẫn nhịn, nuốt nước miếng, cao giọng nói:
– Bọn ta không cần sự bố thí của ngươi!
Y Nhi sững sờ, không ngờ mọi người lại ác cảm với mình như vậy.
Trương Trâm Anh nói góp thêm:
– Ngươi không nghe thấy gì sao? Ở đây không cần ngươi giả vờ từ bi, cút đi!
Y Nhi nhìn mọi người một lần nữa, trong mắt ai cũng toát ra vẻ khinh thường, nhạo báng, tức tối… Họ đều là những đệ tử thiên tài của ngũ phái, đều là những người cao cao tại thượng, sự đồng cảm của một kẻ thấp kém như nàng có lẽ là đều sỉ nhục đối với họ.
Trông nàng lúc này chắc buồn cười lắm.
Y Nhi không nói nữa, lủi thủi quay trở về.
Bên kia, Hắc Vũ ngồi nghiêm túc từ lúc nào, luôn theo sát từng diễn biến xảy ra ở đây. Hắn cau mày hỏi Y Nhi:
- Nàng mang canh đi đâu vậy ?
Y Nhi gượng cười đáp:
- Y Nhi định mang cho mọi người, nhưng... có lẽ không cần rồi...
Hắc Vũ hậm hực nói:
- Đừng làm lãng phí thức ăn của ta!
Y Nhi cảm nhận được Hắc Vũ không phải là đang giận nàng thật, cho tới bây giờ, hắn chưa từng ghét nàng qua, hắn chỉ cảm tức vì nàng không nghe lời hắn, không chịu ngoan ngoãn để hắn bảo vệ... Còn nàng, thì lại có cảm giác tin tưởng, đồng cảm với hắn ngay từ lần đầu tiên hai người gặp mặt! Không phải là tình cảm nam nữ, mà nó giống như... giống như có cùng nỗi đau như nhau? Như những kẻ có cùng cảnh ngộ! Có phải vì vậy, nên nàng mới có cảm giác thân thiết với hắn như vậy không...
- Chúng ta có rất nhiều thức ăn mà.
Y Nhi ngồi xuống chỗ của mình, gắp thức ăn cho vào miệng và nói.
Hắc Vũ không ngẩn đầu lên, vẫn chăm chú ăn thức ăn của mình, thản nhiên nói:
- Ta đều ăn hết! Không có thừa đâu!
Hai người nói chuyện không lớn nhưng vẫn bị người khác nghe thấy
- Triệu sư tỷ, tỷ nghe hắn ta nói đó... hắn ta coi cho chúng ta ăn là lãng phí sao? Còn nói không có đồ thừa nữa...
Trương Trâm Anh tức tối tố cáo với Triệu Nhu Nhi, nàng khi nào đã bị xỉ nhục như thế này chứ.
Thạch Trấn bực bội đứng vụt dậy muốn tìm Hắc Vũ tính sổ thì bị Lâm Thiện Nhân cản lại.
- Ngươi đi đâu? Người ta có nói đích danh ngươi sao? Bây giờ ngươi qua đó không phải là xác nhận hắn đang nói ngươi hay sao? Mà ngươi có thể đánh lại hắn không...
Lâm Thiện Nhân nói mà hai mắt đầy tơ máu, cả người vì tức mà run lên bần bật. Thạch Trấn thấy Lâm Thiện Nhân kinh khủng như vậy thì lùi bước, không đi nữa nhưng trong lòng vẫn còn hậm hực, đạp nát hết mấy khối đá to vẫn không giải tỏa được.
Trương Trâm Anh thì cứ càu nhàu bên tai Triệu Nhu Nhi, còn Triệu Nhu Nhi vẫn không tỏ ra một chút cảm xúc nào, nhưng đã nắm tay chặt đến rứa máu.