Nhiều ngày tiếp theo đó, Hắc Vũ dẫn dắt cả bọn tiếp tục đi tới theo con đường mòn trong rừng. Chúng đệ tử tu tiên phía sau đã thấm thía bản tính và cách hành sự của Hắc Vũ, chẳng ai buồn lên tiếng tranh cãi nữa, cứ thế mà không khí trầm xuống, xem như dễ chịu qua ngày.
– Được rồi! Hôm nay tạm dừng ở đây, mọi người tự phân chia nhau đốt lửa, tìm thức ăn đi!
Vừa được lệnh giải tán, cả đội không nói một tiếng nào, lập tức tán ra theo từng nhóm nhỏ. Đương nhiên, Hắc Vũ và Y Nhi vẫn bị cô lập như cũ, hay chính cả hai cũng chẳng buồn để ý.
Y Nhi tìm một chỗ đất khá bằng phẳng rồi đặt hành lý xuống, bắt đầu sắp xếp chỗ nghỉ ngơi tối nay.
– Y Nhi, nàng cứ nghỉ trước, ta sẽ đi tìm thức ăn về!
Hắc Vũ gọi Y Nhi và nói.
Y Nhi gật đầu, xem như đáp ứng lời hắn nói. Đã nhiều ngày nay, hai người đã thích ứng thói quen của nhau, tự động phân chia công việc của từng người.
Hắc Vũ chọn một hướng rồi lao vụt đi. Y Nhi vẫn một mực nhìn theo bóng lưng của Hắc Vũ, thầm ngưỡng mộ năng lực của hắn. Trong mắt nàng, Hắc Vũ là một người rất tài giỏi, không có gì là hắn không biết, hay không làm được, chỉ có điều… tính cách của hắn hơi quái gỡ một chút. Nếu như hắn hòa đồng, dễ chịu với mọi người hơn, chắc chắn hắn sẽ trở thành mục tiêu hâm mộ của tất cả mọi người.
Rồi vô tình, Y Nhi phát hiện ra ánh mắt mong mỏi của Triệu Nhu Nhi vẫn đang nhìn theo hướng Hắc Vũ đi mất. Đúng lúc đó, Triệu Nhu Nhi liếc mắt qua nhìn Y Nhi, làm Y Nhi chột dạ.
Đã mấy ngày hành trình cực khổ, đối với Hắc Vũ đã quen xuất hành một mình thì không có gì lạ, Y Nhi thường ngày cũng hay làm việc nên cũng không cảm thấy gian nan lắm, nhưng đối với chúng đệ tử trước nay luôn được sự che chở của môn phái, chưa từng chịu cực qua thì gian nan vô cùng. Dù họ vẫn ý thức giữ hình tượng của mình, nhưng ít nhiều cũng trở nên nhếch nhác, mệt mỏi. Thế mà, Triệu Nhu Nhi, viên minh châu của phái Thanh Vân đến giờ vẫn sạch sẽ, bộ dáng phiêu dật như cũ, ngoại trừ gương mặt hơi xanh ra thì không có gì khác biệt so với trước kia. Cũng vì vậy mà Triệu Nhu Nhi bị các nữ đệ tử khác trong đội không phải ngưỡng mộ thì là ghen ghét… Tất cả những chuyện vặt vãnh đó không can hệ gì với Triệu Nhu Nhi, nàng chưa từng bận tâm, gương mặt vẫn một biểu cảm hờ hững như thường.
Nhưng, không hiểu tại sao, Y Nhi lại có cảm giác khi Triệu Nhu Nhi nhìn nàng thì rất kỳ lạ. Nàng tự biết Triệu Nhu Nhi không thích nàng cũng giống như tất cả mọi người chẳng ai thích nàng cả, chỉ là… ánh mắt của Triệu Nhu Nhi khi đó rất lạnh, còn mang theo cả… hận!
Triệu Nhu Nhi lại hận nàng?
Làm sao lại có chuyện như thế xảy ra được chứ, nàng chỉ là cả nghĩ thôi.
Y Nhi lí nhí lên tiếng gọi:
– Triệu sư tỷ…
Triệu Nhu Nhi nghe thấy cũng bỏ ngoài tai, xoay người đi mất.
…
Soạt
Thanh kiếm đâm thẳng xuống, xuyên qua cơ thể của một con quái thú.
– Réc…
Con quái thú rít lên một tiếng cuối cùng rồi tắt thở. Thanh kiếm được rút ra, mang theo cả thi thể bị xuyên qua của con quái thú nhấc lên cao.
Hắc Vũ quay lại liếc mắt nhìn đám thiên tài đang tái xanh, tái trắng mặt mày nhìn con quái thú đang nhỏ từng giọt máu trên kiếm của hắn.
Lắc tay một cái, thi thể của con quái thú bị hất xuống dưới chân đám đệ tử. Không ai ngờ Hắc Vũ lại đột ngột làm như vậy, cả bọn không kịp né tránh, chỉ biết hét toáng lên.
A a a…
Trương Trâm Anh bị máu từ con quái thú dây vào vấy áo, liền cuống cuồng giũ ra, nhưng chiếc váy đã bị lem rồi làm sao tẩy được, nàng ta tức tối quát tháo:
– Hắc Vũ, ngươi lại muốn giở trò gì đây hả???
Hắc Vũ khinh thường nhìn bọn họ, cao giọng nói:
– Chỉ có bấy nhiêu đã không chịu đựng được, các ngươi tốt nhất cút về môn phái của mình cả đi!
Bọn họ trước giờ không có kinh nghiệm thực tiễn như Hắc Vũ, cũng chưa từng trãi qua việc chém giết, nay lại thấy Hắc Vũ giết chóc ghê rợn như vậy ở trước mặt, dù biết nó là ma thú, là nghiệt xúc phải diệt trừ nhưng tinh thần có cứng như thế nào, nhất thời cũng khó mà chấp nhận được.
– Vậy các ngươi muốn ta làm gì? Thu phục nó? Hay từ từ giảng giải cho các ngươi rồi chờ các ngươi thong thả thích ứng với thực tế?
Ai nấy đều bị câu nói khinh rẻ của Hắc Vũ làm tự ái. Trương Trâm Anh tức tới phát run, Lâm Thiện Nhân đùng đùng xông ra chất vấn:
– Hắc Vũ, ngươi đừng khinh người quá đáng! Ta thừa nhận ngươi có năng lực, có kinh nghiệm chiến đấu với ma nhân, bởi vậy, các trưởng giáo mới giao cho ngươi nhiệm vụ dẫn dắt đội ngũ đi thực nghiệm, chứ không phải để ngươi mang nó ra xem thường tất cả mọi người ở đây!!!
Lúc này, Triệu Nhu Nhi thường ngày luôn im lặng cũng phải cất tiếng nói:
– Hắc Vũ, những lời huynh nói quả thật quá nặng rồi! Chẳng lẽ huynh không thấy mọi người vẫn luôn cố gắng đó thôi…
Hắc Vũ hừ lạnh:
– Nhiêu đó cố gắng không đủ! Sắp tới, càng tiến lên phía trước, càng gặp nhiều nguy hiểm! Có thể còn phải giáp mặt với ma nhân chứ không phải một ma thú cỏn con này! Khi đối mặt với ma nhân, các ngươi dám nói bản thân có bao nhiêu phần thắng? Có bao nhiêu cơ may sống sót? Cho tới bây giờ, dường như các ngươi chưa ý thức được các ngươi đang đối mặt với thứ gì thì phải? Ta lặp lại lần cuối cùng, tương lai, mạng của các ngươi do các ngươi giữ, đừng mơ tưởng sẽ có người đến tiếp cứu! Có mất mạng cũng là do các ngươi yếu kém, không thể trách ai được! Ta không phải là bảo mẫu của ngươi!!!
Mọi người ở đó ai cũng tím tái mặt mày, Hắc Vũ liếc nhìn qua một lượt rồi quay đầu đi thẳng, Y Nhi nãy giờ cũng đứng một bên chứng kiến hết toàn bộ sự việc, thấy Hắc Vũ bỏ đi như thế không cách nào hơn là đuổi theo hắn.
Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của thiếu niên đằng trước, những kẻ bỏ lại đều có suy nghĩ phức tạp. Hắn nói đúng, bọn họ chưa chuẩn bị đủ tinh thần để đối mặt với ma nhân và khi xảy ra chuyện, sẽ không có ai đến cứu bọn họ! Bọn họ biết chứ! Nhưng hắn cũng không có quyền gì mà phỉ báng bọn họ như vậy.
Lâm Thiện Nhân rút kiếm đâm thẳng xuống mặt đất cứng ngắt, gào lớn:
– HẮC VŨ…
Trương Trâm Anh lầm bầm mắng nhiếc:
– Hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ… Không phải chỉ giỏi hơn người khác một chút thôi sao! Không phải có vài lần kinh nghiệm ra ngoài…
Ai cũng đang trong tâm trạng kích động nên không chú ý đến Hạ Nhu Nhi lần đầu tiên bộc lộ cảm xúc trên mặt của mình, nàng mím chặt môi đến mức môi nàng trở nên trắng bệt…
- Hắc Vũ... Hắc Vũ...
Y Nhi cuống cuồng vừa chạy theo sau lưng Hắc Vũ vừa gọi tên hắn, nhưng làm như không nghe thấy. Cho đến khi đi được một quãng xa, hắn mới dừng chân lại, quay đầu chờ Y Nhi.
Y Nhi chống hai tay lên gối thở hồng hộc, mồ hôi thấm đẫm cả lưng áo.
- Xin lỗi, làm nàng chịu thiệt rồi...
Hắc Vũ nhẹ giọng hối lỗi.
Y Nhi thất thần, có chút bất ngờ trước giọng điệu nhỏ nhẹ của Hắc Vũ. Thì ra, hắn cũng không phải cố tình làm vậy, không phải vô cớ gây sự với mọi người. Y Nhi mỉm cười nói:
- Không có gì! Chỉ chạy một đoạn thôi mà.
Hắc Vũ vẫn không thôi áy náy, lấy nước ra đưa cho Y Nhi uống. Trong lúc Y Nhi đang uống nước, Hắc Vũ vẫn một mực nhìn nàng, mặt khó đăm đăm như đang lưỡng lự chuyện gì đó.
- Sắp tới... sẽ rất nguy hiểm!
Y Nhi ngừng lại, chăm chú nghe hắn nói.
- Càng đi sâu hơn, không chỉ ma thú xuất hiện nhiều hơn mà ngay cả ma nhân cũng có thể lộ diện... nàng sẽ gặp nguy hiểm!
Ánh mắt cảu hắn hoàn toàn nghiêm túc. Y Nhi cảm nhận được hắn đang lo cho sự an nguy của nàng.
- Nếu nàng muốn, ta có thể đưa nàng trở về! Nếu nàng không muốn về Thanh Vân trước, ta có thể tìm một chỗ an toàn để nàng ở đấy chờ, đến khi thời gian lịch lãm kết thúc, ta sẽ quay lại đón nàng...
Y Nhi ngây ngốc, trước nay, chưa từng có ai lo nghĩ cho nàng đến như vậy, thật tâm nghĩ cho nàng.
Hắc Vũ chờ mãi không thấy Y Nhi đáp lời càng luống cuống. Đến lúc hắn không chịu nổi nữa thì nghe thấy Y Nhi nói:
- Không sao đâu!
Nàng nở nụ cười. Nụ cười đơn thuần, không chút nhiễm ô, đơn thuần như dòng nước tinh khiết.
- Hắc Vũ không cần lo cho Y Nhi đâu! Y Nhi rất lợi hại đó! y Nhi không những biết nấu ăn, còn biết cảm kiếm thuật, nếu gặp nguy hiểm, dù đánh không lại, Y Nhi vẫn có thể trốn được mà...
Nàng lại cười.
Nụ cười ngây ngốc làm cho trái tim hắn nhói đau.