Tại cấm địa hoang vắng trong cung, Thiên Ma rãi từng bước bước vào.
Từ xa xa, Thiên Ma đã trông thấy một nữ nhân điên khùng đang múa may loạn xạ, tất cả đều đập vào mắt hắn.
Nữ nhân điên khùng kia cũng đã nhìn thấy Thiên Ma, bà ta liền giật mình hoảng sợ trốn tránh sau một thân cây, mà không biết rằng cây kia quá nhỏ vốn không thể che giấu được bà.
Bà ta đứng im lặng một lúc, nghĩ rằng chỉ cần bà ta không lên tiếng sẽ không ai phát hiện chỗ bà nấp. Hồi lâu sau, bà ta rón rén đưa đầu ra ngoài lén nhìn Thiên Ma. Thiên Ma vẫn đứng yên tại chỗ.
Nhìn mãi thấy người trước mặt cũng không đáng sợ lắm, nữ nhân điên khùng kia mới can đảm bước ra, nấn ná nhiều lần mới dám tới gần Thiên Ma, nói:
– Ngươi là ai?
Thiên Ma không trả lời. Bà ta lại hỏi:
– Ngươi bị câm sao?
Hắn vẫn không nói. Bà ta liền cười rộ lên, an ủi:
– Yên tâm đi! Dù ngươi không biết nói ta cũng không ghét ngươi đâu! Nào, tới đây! Tới đây chơi cùng ta đi!
Nói rồi, bà ta vươn tay tới nắm lấy cánh tay Thiên Ma lôi kéo.
Bà ta dẫn Thiên Ma đến một bãi đất, trên đất còn có nhiều vật dụng, chén bát gì đấy. Bà ta buông tay Thiên Ma ra, chạy ùa tới rồi ngồi bẹp xuống đất, dùng hai tay trần bốc những nắm đất bỏ vào trong ly, chén. Làm xong, liền hào hứng mang tới trước mặt Thiên Ma chìa ra cho hắn.
– Mau ăn đi, ta làm cho ngươi ăn đấy!
Thiên Ma vẫn không lên tiếng, trong con ngươi đỏ rực của hắn ẩn hiện sự đấu tranh, dằng xé.
– Ngươi làm sao vậy? Bị đau ư? Để ta thổi thổi cho ngươi…
Bàn tay của nữ nhân điên khùng chưa kịp chạm vào thì Thiên Ma đã cất tiếng hỏi:
– Tại sao? Tại sao bà lại ghét con mình như vậy?
Nghe Thiên Ma nhắc tới con mình, bà ta liền sựng lại bất động hồi lâu, rồi tròn xoe hai mắt hỏi:
- Ngươi biết con của ta? Ngươi đã gặp con của ta rồi sao?
Càng nói bà ta càng kích động lao tới rồi bị vấp ngã nằm trên đất. bà ta lồm cồm bò dậy, đưa hai tay lên tưởng tượng ra hình dáng đứa nhỏ.
- Con của ta, nhỏ như thế này này, nó đang nhắm mắt ngủ thật say...
Những lời nói đó giống như sát muối vào lòng Thiên Ma, bà ta mãi mãi không chấp nhận được đôi mắt đỏ cảu hắn nên mới không muốn nhớ tới?
Những lời nói đó giống như sát muối vào lòng Thiên Ma, bà ta mãi mãi không chấp nhận được đôi mắt đỏ của hắn nên mới không muốn nhớ tới?
- Bà... suốt bảy kiếp... vẫn chán ghét ta như vậy sao?
Nữ nhân điên khùng kia không nghe thấy lời nói của Thiên Ma, đang bận ru cho đứa bé tưởng tượng trên tay ngủ say.
...
Đời Thiên Ma đầu tiên, hắn sinh ra ở ma giới.
Ở vùng đất khắc nghiệt không có tình người này, một đứa trẻ được bình an sinh ra đã là chuyện hiếm thấy. Ma nhân không có tình cảm như co người, cũng không có tình thân, một đứa bé hình thành cũng không hẳn là điều bản thân người mẹ mong muốn. Vì trong suốt thời gian mang thai, bào thai trong bụng đều dựa vào hấp thu sức mạnh của mẹ mình mà sống, đồng nghĩa với việc sinh ra một đứa bé, bản thân người mẹ sẽ bị yếu đi rất nhiều, không phải ai cũng có cơ hội phục hồi.
Thiên Ma cũng vậy, ngay từ lúc còn trong bụng mẹ cũng đã bị chán ghét rất nhiều, bản thân hắn bẩm sinh đã có sức mạnh hơn người nên lực hấp thu sức mạnh từ cơ thể mẹ càng mạnh hơn bao kẻ khác. Có nhiều lúc, nhiều lúc mẹ hắn còn muốn loại bỏ bào thai trong bụng đi, nhưng sức mạnh trong người hắn dường như có linh tính, đã bao lần cứu hắn thoát hiểm. Chính vì vậy, bà ta lại càng chán ghét hắn hơn..
Cũng co hắn không giống như những đứa trẻ bình thường nên khi vừa mở mắt chào đời, hắn đã có nhận thức, hiểu và nhớ được những chuyện xảy ra xung quanh mình. Và hình ảnh đầu tiên hắn thấy được chính là sự chán ghét trong mắt mẹ của hắn.
Ma nhân lãnh tính vô tình, cũng không có cả tình cảm mẹ con. Người mẹ chỉ nuôi dưỡng đứa con của mình như một chút bản năng còn sót lại, đến khi nó vừa lớn lên một chút đã nhẫn tâm đẩy nó ra ngoài, tự sinh tự diệt trong thế giới khốc liệt này.
Thiên Ma cũng vậy, chỉ là hắn bị mẹ hắn chán ghét nhiều hơn, thời gian bị bỏ rơi sớm hơn những đứa trẻ khác rất nhiều. Nếu như hắn không có sức mạnh đặc biệt, hắn sớm đã chết từ lâu rồi.
Đó là những ngày gian khổ nhất trong đời của hắn, không người bảo vệ, không có chỗ ở, cũng không có thức ăn... Trong bóng tối đó, hắn vẫn còn giữ một tia niềm hi vọng, hi vọng... mẹ hắn sẽ mau tới đón hắn...