Đó là kiếp thứ hai của hắn!
Kiếp đó, hắn sinh ra ở nhân giới…
Trong một căn nhỏ nhỏ ở một thôn quê nọ, con trai đầu lòng của vợ chồng A Ngưu vừa chào đời.
Đứa bé đó khá lạ, sinh ra đã không khóc, không nháo, đôi mắt chỉ he hé mở, hơi thở còn phập phồng cho biết nó vẫn khỏe mạnh. Tuy đứa nhỏ kỳ lạ như vậy nhưng A Ngưu cũng không để tâm, rất yêu thương nó, luôn cố gắng về sớm để chơi cùng con.
Ngược lại, mẹ của đứa nhỏ kia, Tăng thị lại không thích con của mình, vừa nhìn thấy nó liền chán ghét. Dù sao Tăng thị vốn đã không thích cuộc sống nghèo khổ nơi này, nên thấy thị càn quấy như vậy cũng chẳng ai lạ kỳ, chỉ đáng thương cho đứa nhỏ kia thôi.
Mọi chuyện cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, cho tới một kia, một tên phú thương đến làng buôn bán. Phú thương thấy Tằng thị xinh đẹp thì ngứa tay tay chân, Tằng thị thấy gã giàu có cũng sinh lòng tham. Thế là, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.
Phú thương muốn có người trong lòng nhưng cũng e ngại danh tiếng nên không dám cặp kè công khai với Tằng thị, Tằng thị dù trong lòng muốn hư vinh, muốn hưởng lạc nhưng vẫn còn chút sợ A Ngưu biết được, lại không dám bỏ mặc đứa con vừa sinh chưa lâu không ai dòm ngó nên cả hai viện đủ lý do hẹn gặp nhau ở nhà A Ngưu.
Tất cả những lời nói ghê tởm, hành động ve vãn của Tằng thị và phú thương đều lọt vào tai mắt đứa nhỏ, nó ngoảnh đầu đi không chú ý tới. Tới một ngày nọ, hai dâm phu, dâm phụ kia định làm hành động lớn mật trước mắt nó, nó đã không nhịn được nữa mà mở trừng mắt.
Đôi mắt đỏ rực như máu của nó đập vào mắt phú thương, làm lão như thấy cả địa ngục trước mắt, lão sợ quá bỏ của chạy lấy người. Tằng thị cũng là lần đầu tiên thấy rõ đôi mắt của con, đó rõ ràng là ánh mắt của ma quỷ, chứ làm sao là của con người được. Tằng thị sợ quá hét thảm một tiếng rồi ngất xỉu.
Đến lúc A Ngư trở về thấy vợ mình nằm ngất trên đất thì giật bắn người liền chạy tới xem xét, biết thị chỉ bị ngất thôi thì cũng nhẹ thở phào. Lúc này, hắn mới nhìn tới con trai của mình, liền chạy tới kiểm tra. Vừa tới gần, hắn liền nhìn thấy đôi mắt đỏ của đứa nhỏ, hắn chùn bước, ngập ngừng một lúc rồi cũng tiến lên ôm lấy đứa nhỏ vào lòng
- Ngoan... ngoan... con ngoan của ta, không có chuyện gì đâu...
Những lời an ủi hắn nói ra không biết là để cho đứa nhỏ nghe hay là trán an chính hắn nữa.
Lúc này, trong lòng A Ngưu nghĩ dù con hắn có khác lạ thế nào thì cũng là con của hắn, không có gì thay đổi được. Hắn nhất định sẽ yêu thương, bảo vệ con của hắn như thường.
Nhưng kể từ ngày đó, sau khi tỉnh dậy, Tằng thị đã nhất quyết không chịu tới gần con mình, mặc cho A Ngưu có khuyên giải thé nào cũng không được. Bất đắc dĩ, dù đứa nhỏ còn mẹ đàng hoàng nhưng A Ngưu lại lâm vào tình cảnh gà trông nuôi con. Sữa mẹ không có, đành lấy nước cháo, nước rau bón cho đứa nhỏ sống qua ngày. Đứa nhỏ càng lạ, thấy A Ngưu đút muỗng thì há miệng ra ăn, bất kể đồ ăn có ngon dở thế nào cũng chưa từng kêu khóc đòi sữa. Tằng thị thấy vậy lại càng căm tức.
Thời gian thấm thoát trôi qua, tới ba, bón tuổi rồi mà đứa nhỏ kia vẫn chưa từng mở miệng nói tiếng nào. Nhưng nó nhu thuận, biết nghe lời, thường hay giúp những việc lặt vặt cho A Ngưu. Dù nó vẫn lạnh đạm như cũ, chưa từng biểu hiện chút biểu cảm, hoàn toàn không đáng yêu chút nào nhưng A Ngưu đã rất mãn nguyện rồi, thường hay xoa đầu khen nó mặc dù luôn bị nó né đi.
- A Cẩu giỏi, A Cẩu giỏi quá...
À, A Cẩu là tên tục của đứa nhỏ kia.
Trong nhà ba người, nhưng A Cẩu chỉ thân cận với một mình cha hắn là A Ngưu mà thôi, hoàn toàn không nhìn ngó gì tới mẹ hắn, Tằng thị.
Tằng thị thấy A Cẩu càng lớn càng cứng đầu không nghe lời thì đâm ghét thêm, lúc nào cũng kiếm cớ chửi mắng hắn. A cẩu nghe thấy cũng chẳng tỏ chút cảm xúc gì cũng bỏ ngoài tai.
Rồi năm đó, phú thương năm xưa lại tới làng buôn bán. Tằng thị vừa trông thấy tình xưa liền chộn rộn không ngừng. Lần này, khi phú thương rời làng, Tằng thị cũng theo đi mất.
Hai kẻ đó nghĩ mình âm thầm rời đi không ai biết nhưng lại không ngờ rằng tất cả những hành động tưởng chừng như kín đáo đó lại chưa từng qua mắt được một người.
A Cẩu!
Thậm chí, A Cẩu còn tạo điều kiện thuận lợi cho cả hai bỏ trống nữa là!
Sau khi Tằng thị đi rồi, A Ngưu dù không nói nhưng buồn bã suốt ngày, có lúc còn mua rượu về uống. A Cẩu nhìn vậy mà mãi không xong nên mới bước tới trước mặt A Ngưu mà cất tiếng hỏi:
- Để bà ta đi không tốt sao?
A Ngưu kinh ngạc nhìn đứa con trước mặt mình, bao năm nay nó không mở miệng, dù hắn không muốn nhưng cũng phải nghĩ rằng đứa nhỏ này bị câm. Nào ngờ, khi nó nói chuyện, lại động địa như vậy.
- A... A Cẩu... con nói được sao?
A Cẩu không đáp, chỉ quắt mắt nhìn A Ngu, muốn A Ngưu trả lời câu hỏi của mình.
Tằng thị không thương nó cũng chẳng yêu thích gì A Ngưu, lúc nào thị cũng hoạch họe làm tình làm tội hai người đủ đều, vì sao A Ngưu còn thương nhớ thị như vậy?
A Ngưu sũng sờ nhìn đứa nhỏ trước mặt mình, hóa ra nó không chỉ biết nói mà còn rất thông minh nữa, chỉ là...
A Ngưu cười giả lả nói:
- Là do ta không thể mang giàu có tới cho Tằng thị được...
Nếu như lời hắn nói vậy chẳng phải cả làng này chẳng nhà nào được yên ổn sao, ngôi làng này có mấy ai cơm áo đầy đủ đâu. A Ngưu còn tốt, thậm chí không để Tằng thị làm việc nặng nhọc, chứ những nhà khác, không chỉ là vợ chồng mà tới cả con cái cũng phải làm việc rất nhiều.
Ai cũng như Tằng thị thì những người ở đây đã ly tán cả rồi.
Nhưng A Cẩu cũng không phản bác A Ngưu.
A Ngưu đưa tay vuốt vuốt đầu nó, hiếm hoi nó không né tránh, để cho bàn tay to lớn đầy vết chai sạn đó chạm vào mặt mình.
Dù bàn tay ấy có thô ráp, cứng ngắt tới cỡ nào thì mãi là bàn tay ấm ấp duy nhất hắn cảm nhận được.
- A Cẩu, từ bây giờ cha sẽ cố gắng làm việc, sẽ kiếm thật nhiều tiền để sau này A Cẩu có thể đi học, biết được chữ nghĩa, được không?
A Cẩu nhìn nụ cười chất phác có phần ngờ nghệch của A Ngưu mà trái tim vốn vô cảm của nó có phần se thắt.
A Ngưu hồ hởi vẽ ra đủ viễn cảnh tương lai cho A Cẩu, nếu nó muốn trở thành học đồ thì sao, nếu nó muốn làm thợ mộc hay giống như hắn hiện tại, trở thành thợ săn thì tốt đẹp thế nào...
Dù những lời hắn nói vụng về, không tròn câu trông thật ngốc nghếch tới cỡ nào thì A Cẩu vẫn cứ chăm chú dõi mắt theo hắn, như thật tưởng tượng ra nếu sau này mình trở thành người như vậy thì tốt đẹp bao nhiêu