Sau ngày đó, A Cẩu thỉnh thoảng cũng mở miệng nói vài câu với A Ngưu, nhưng hắn lúc nào cũng nói cụt lủn, không chút cảm xúc. Dù vậy, đối với A Ngưu mà nói, đó đã là chuyện tốt đẹp rồi.
Đôi khi thấy A Ngưu quá dễ dàng hài lòng với những gì mình đang có, A Cẩu cũng buồn bực, thầm trách sao không đòi hỏi nhiều một chút, tham lam một chút có chết ai đâu… Tại sao lại đơn thuần tới đáng ghét như vậy chứ…
Thậm chí tới giờ vẫn chưa từng yêu cầu nó gọi hắn là “cha” nữa…
A Cẩu lớn hơn một chút, dù không thể so bì với người trưởng thành nhưng sức lực của nó thì hơn chúng bạn đồng tuổi rất nhiều. Từ lúc đó, nó tự cho mình quyền tùy ý ra ngoài, thậm chí lên núi để tìm dược liệu để đổi tiền, nhiều lúc còn bẫy được mấy con thú rừng.
A Ngưu ban đầu phản đối lắm, nhưng A Cẩu này rất lạ, không dễ nghe lời như những đứa trẻ khác. Nó đôi lúc rất cố chấp, chỉ cần đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi. Dù cho A Ngưu có mắng nó, đánh nó hay khuyên giải thế nào, nó cũng không nghe, thậm chí còn tự mình lẻn đi.
Thế là, A Ngưu hết cách. Nếu để nó tự tung tự tác thì thà ra điều kiện với nó thì hơn. Những khu vực nào nó có thể đi, những nơi nào nó không được tới đều được vạch ra, sau khi A Cẩu nghĩ ngợi một lúc thì gật đầu đồng ý những luật đó. A Ngưu biết một khi A Cẩu đã đáp ứng sẽ không làm trái nên an tâm hơn.
Nó nhớ, vẫn nhớ ngày hôm đó, A Ngưu hớn hở chạy về nhà tìm nó, rồi vui mừng như một đứa trẻ mà thông báo rằng:
– Cha đã mua được một mảnh ruộng rồi… A Cẩu, con nghe không? Nhà chúng ta có ruộng rồi…
Chuyện buôn bán này nó cũng có biết, càng biết rõ miếng ruộng kia ở cạnh bìa rừng, đất không tốt lại hay có thú rừng tới phá, chủ cũ của nó không làm gì được nên mới bán rẻ lại cho A Ngưu. Cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì nhưng thấy A Ngưu vui mừng như vậy, nó cũng cảm thấy vui lây, cũng mong chờ tương lai phía trước.
Quả nhiên như nó dự liệu, thửa ruộng kia quá tệ, tới nổi chim cũng chẳng thèm ỉa. A Ngưu thấy vậy thì cười ha ha hai tiếng rồi bắt đầu cuốc đất, làm mương. A Cẩu cũng chỉ thở dài một hơi rồi bắt tay vào làm việc chung.
Sau nhiều ngày vất vả, mảnh ruộng cũng đã có chút hình chút dạng, thấy thành quả của mình, A Ngưu liền cười khoái chí. Hắn đôi lúc cũng thắc mắc, chẳng hiểu vì sao thú rừng đột nhiên không tới quấy phá ruộng này nữa, bao nhiêu bẫy đặt hắn làm sẵn cũng thành vô dụng. Nghĩ không ra, mình tự bảo chắc do ở hiền gặp lành rồi thì thôi không nghĩ nữa.
Chỉ có A Cẩu khi nghe lời của A Ngưu nói thì phì một tiếng khinh bỉ.
Sau mấy tháng, những luống rau, giàn bầu, giàn bí A Ngưu trồng đã tới lúc thu hoạch, hôm đó, hắn mang ra chợ bán kiếm được một mớ tiền xu. Hắn cẩn thận cất trong người, về tới nhà mới lôi ra đếm đi đếm lại mấy lần, tới mức A Cẩu nhàm chán chẳng thèm nhìn tới nữa. Tối đó hắn thậm chí còn phải bật cười trong mơ, A Cẩu chỉ biết thở dài kéo chăn lại cho hắn.
Thật ra, những ngày như thế này cũng không tệ lắm...
A Cẩu dần dần thay đổi cách nhìn của mình với cuộc sống nông nhàn này, không còn cảm thấy nó nhàm chán như trước kia nữa, thật ra cũng thú vị và có nhiều điều dễ chịu. Nó tự nhủ tiếp tục thế này cũng không phải không hay...
Nhưng tất cả mộng tưởng cũng có ngày phải chấm dứt!
Một ngày kia, A Cẩu la cà trong rừng vô tình phát hiện được dấu vết của một cây nhân sâm thành tinh. Nó đã đuổi theo một lúc lâu vẫn không bắt được, nhan sâm tinh kia cũng đã có linh tính, biết lựa những đường hiểm hóc mà chạy khiến cho người đuổi theo nó phải bỏ cuộc. Chỉ tiếc cho nó, đối phương lần này không phải ai khác mà là A Cẩu, một đứa nhỏ dẻo dai, bền bỉ lại cố chấp hơn bất cứ người nào. Tuyệt đối không có chuyện bỏ cuộc giữa chừng!
Nhân sâm tinh chạy một hơi đã ra khỏi phạm vi mà cha nó cho phép nó đi. Nó nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định tiếp tục đuổi theo nhân sâm tinh kia.
Cuộc đuổi bắt càng lúc càng khó, dai dẳng tới khi trời ráng chiều, nhân sâm tinh đã không còn chút sức lực nào để trốn nữa, nó liền ra tay tóm gọn.
Mồ hôi trên mặt nó chảy dài, cả gương mặt cũng đỏ ửng lên. Nhân sâm tinh chạy một ngày thì nó cũng đuổi theo cả một ngày, không một hột cơm, ngụm nước nào trong bụng. Lúc này, nó dã mệt và kiệt sức lắm rồi nhưng nhìn tới thành quả trên tay, bao nhiêu mệt mỏi cũng tan biến.
Nó nghĩ tới cảnh khi cha nó nhìn thấy nhân sâm này, dù ông có tức giận vì nó đã vi phạm lời hứa nhưng chắc chắn ông cũng sẽ rất vui.
Với tâm trạng hớn hở đó, nó sung sướng chạy ùa về làng.
Nhưng trước mắt nó, lại là biển máu!
Khắp nới toàn lửa và lửa, người chết nằm la liệt khắp nơi.