Nó kinh hoàng mở to hai mắt, bước chân trở nên nặng trĩu. Trong vô thức, nó buông thỏng tay, nhân sâm tinh nhân cơ hôi đó mà trốn mất. Nó cũng không để ý, nặng nề bước từng bước về trước.
Đây đã từng là ngôi làng tuy nhỏ bé nhưng luôn tràn ngập tiếng cười. Những người đang nằm ở đây có người ghét nó, có người không thích nó, cũng có người nói chuyện với nó. Đây chính là nơi mà nó đã sinh ra và sống suốt tám, chín năm qua.
Những hình ảnh êm đềm trong quá khứ và hiện tại cứ đan xen hiện lên trước mắt nó, dù chỉ trong khoảng khắc nhưng nó cảm giác như thời gian đã trăm ngàn năm trôi qua.
Nó đột ngột lấy lại ý thức, nhớ tới cha nó!
Cha…
Nó liền chạy vội đi, chạy về ngôi nhà nhỏ của mình, nơi cha nó đang chờ nó trở về.
Cha của nó là một trong những người khỏe nhất làng, sức lực của ông rất mạnh, chạy cũng rất nhanh… ông nhất định sẽ chạy thoát…
Mang theo chút hy vọng mong manh đó mà lao vụt đi, chạy càng xa, càng đến gần nhà hơn, nó lại càng sợ hãi.
Sợ lỡ như…
Mái nhà quen thuộc thấp thoáng hiện ra, không có lửa, không bị đốt cháy, chắc nhà nó đã may mắn bị bỏ qua.
Nhưng khi tới gần, liền thấy cảnh ngổn ngang, đổ vỡ khắp nơi. Nó vẫn không muốn tin, vẫn hy vọng chút cơ may cuối cùng. Nó chạy ùa vào nhà, vừa tìm vừa hét lên:
– Cha… cha…
– Cha đâu rồi…
Tìm khắp một lượt không thấy, nó lại tìm xung quanh, rồi cuối cùng, nó cũng đã tìm được cha của mình.
Ông nằm sấp trên mặt đất, trên lưng bị xé rách, máu chảy xuống thấm hết vào đất thành một mảng đen kịt.
– CHA…
Nó chạy tới muốn đỡ lấy cha nó dậy nhưng cũng không dám, chỉ biết bất lực lay lay cánh tay to lớn của cha nó.
– Cha… cha…
Như nghe thấy tiếng gọi của nó, người đàn ông tưởng như đã tắt hơi kia chợt mở bừng mắt, chỉ nói được hai tiếng:
– Chạy đi…
Nó nhận ra hơi thở của cha nó đã đứt đoạn, cảm giác lạnh lẽo nơi tay ông. Ông nằm đó mà hai mắt mở trừng, không cam tâm, phẫn hận và lo lắng, lo lắng cho đứa con của mình…
Giọng nó nghẹn lại, mấp máy gọi:
– C… ch…
Từ trước tới giờ, nó chưa từng gọi cha nó, cả mở miệng cũng lười nói. Hôm nay, nó gọi rồi, nó gọi mãi mà ông chẳng bao giờ trả lời cho nó được nữa.
Nó chết lặng.
Lẽ ra, nó nên trân trọng quãng thời gian được ở bên cạnh nhau hơn, nên nói nhiều hơn với cha nó, nó biết nó chỉ cần nói thêm một câu thôi, ông đã rất vui rồi. Thế mà, nó lại không! Nó chẳng bao giờ quan tâm tới cảm nghĩ của ông…
Trong lúc nó đang thẩn thờ bên xác cha nó, một con ma thú đã từ từ tiến lại phía sau.
Trong bóng đêm, dưới ánh lửa bừng cháy, hình dạng con ma thú kia càng trở nên ghê gớm, đáng sợ. Hơi lạnh tỏa ra từ nó có thể làm đông cứng người khác trong nháy mắt, mùi tanh nồng từ miệng nó làm người ta phải run rẫy trong tuyệt vọng. Thế mà, đứa nhỏ kia như chưa từng phát hiện ra sự có mặt của ma thú, để mặc cho nó tiến tới gần.
Tiếng gầm gừ hưng phấn phát ra từ trong miệng ma thú.
Trẻ con, nó thích máu của trẻ con.
Ma thú không kiềm nén được nữa mà lao thẳng tới, thân hình nhỏ bé của đứa bé kia sắp nằm gọn trong cái miệng khổng lồ của ma thú.
Đột nhiên, đúng vào thời khắc đó, một lực chấn kinh hồn bùng lên, ma thú không phòng bị liền bị chấn bay, kéo dài mấy thước trên đất mới dừng lại được.
Ma thú kinh hoàng nhìn đứa nhỏ bất động trước mặt kia. Không hiểu sao nó có linh tính không lành, liền muốn chạy trốn nhưng như có một áp lực đè nén vô hình khiến nó không thể chạy được.
- Ngươi... chính ngươi đã giết ông ấy?
Một giọng nói lạnh lẽo, âm trầm cất lên. Mất một lúc, ma thú mới ý thức được đó là giọng nói của đứa bé kia.
Đứa bé cuối cùng cũng nhúc nhích, nó nặng nề đứng lên rồi rẽ hướng đi tới bên ma thú đang bị giam cầm.
Dần dần hình bóng đứa bé kia càng tiến lại gần, sự sợ hãi của ma thú càng tăng cao, nó run rẫy gục mình trên đất không dám ngẩng đầu lên.
Đứa bé kia đã dừng chân trước mặt ma thú.
- Nói! Có phải ngươi giết ông ấy không?
Ma thu thống khổ ngẩng đầu, nhưng khi đối mặt với ánh mắt đỏ như ngọn lửa địa ngục kia, chút phản kháng cuối cùng cũng biến mất. Nó trơ mắt nhìn cái chết tới trước mặt.
Đứa bé kia lạnh lùng xoạt bàn tay qua cổ ma thú, đầu của ma thú liền rơi xuống đất, hai mắt vẫn còn mở trừng.
Đêm hôm đó, tất cả những ma thú đã tham gia thảm sát ngôi làng đó đều bị tru diệt. Giết hết chúng vẫn không làm cho mối hận trong lòng nó tiêu trừ mà còn dâng lên thêm. thế làm những ma thú gần đó, kể cả ma nhân cũng chịu liên lụy.
Trong một đêm, mùi máu lan ra khắp một vùng rộng lớn.
Nhìn lại việc mình đã làm, nó cũng không biết nên có cảm giác gì.
Đây không phải là do nó khơi mào hay sao?
Không phải chính nó là kẻ đã mở ra con đường cho ma thú tiến vào nhân giới hay sao?
Tất cả những chuyện này, đều vì nó mà ra!
Nó vốn dĩ không ngờ được nó lại tái sinh, còn sinh ra ở thế giới của con người, trở thành con của một ai đó, lại còn có gia đình của mình.
Cuộc sống quá bình lặng đã làm nó một chút nữa đã quên mất thân phận thật của mình.
Nơi này vốn dĩ không dành cho nó, nó cũng không có quyền để hưởng thụ sự an bình này.
Bởi vì, nó là kẻ thù không đội trời chung của con người!
Bởi vì, nó là... Thiên Ma!