– Tại sao… tại sao lại bỏ con lại…?
Trong màn đêm bất tận, hắn cất lên tiếng hỏi. Nhưng người đàn bà điên kia không để ý tới hắn, cứ mãi gật gù đầu, lẩm bẩm gì đó trong miệng.
Hắn nhìn người đàn bà trước mặt, đây chính là người đã sinh ra hắn, là người đã bảy kiếp sinh ra hắn! Và cũng là người đã bỏ rơi hắn trong suốt bảy kiếp người đó!
Trong những kiếp đó, có thể nói ở kiếp thứ hai, kiếp duy nhất hắn biết được cha của mình, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên nhau đó đã làm ảnh hưởng rất nhiều tới suy nghĩ của hắn sau này.
Vì sao hắn lại sinh ra ở nhân giới?
Vì sao lại cho hắn cảm nhận tình thân của thế gian?
Là số mệnh sao? Số mệnh cho hắn biết được thế nào là tình yêu rồi lại tàn nhẫn cướp nó khỏi hắn như sự trừng phạt hắn sao?
Hắn là Thiên Ma! Là người được định là quân vương của ma giới!
Hắn cũng là người đầu tiên khơi mào lên cuộc chiến xâm lân này!
Nhưng rồi… hắn dần không rõ ràng nữa, hắn làm vậy là đúng hay sai?
Vì mong ước của hắn mà khiến cho biết bao con người vô tội phải chịu liên lụy, vì ước vọng của hắn, biết bao kẻ đã đổ máu, chịu cảnh chia ly?
Hắn nhìn người đàn bà điên kia, nói:
– Bà không bao giờ biết được mình đã bỏ qua điều gì phía sau.
Khi kiếp đó, dù bà có bỏ đi, cha con hắn vẫn sống hạnh phúc qua ngày, điều mà hắn tin rằng bà không bao giờ có được. Như kiếp đó, khi bà bỏ rơi hắn, bà không bao giờ ngờ được sau này hắn trở thành Thiên Ma, trở thành kẻ đứng đầu trong ma giới, còn bà mãi mãi chỉ là một ma nhân cấp thấp…
Người đàn bà điên đột nhiên chú ý tới Thiên Ma, bà ta nhích người lại gần, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười ngờ nghệch, điên dại. Bà ta đưa hai tay lên chạm vào mặt Thiên Ma, bàn tay lạnh ngắt, cáu bẩn kia chạm vào mặt hắn.
– Con của ta…
Người đàn bà điên bỗng cất tiếng gọi, nhưng rồi lại nói tiếp:
– Ngươi có biết con của ta ở đâu không? Con của ta đấy. Nó nhỏ thế này, nó rất đẹp, rất đáng yêu… Ngươi có thấy con của ta không?
Từ đôi mắt tưởng như lạnh lùng, vô tình của hắn, một giọt lệ chảy xuống.
Người đàn bà điên chợt cảm thấy lạnh trên tay, bà ta ngước mắt lên nhìn nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ kia nào có giọt lệ nào.
– Cho dù bao nhiêu kiếp trôi qua, cho dù có lặp lại bao nhiêu lần, bà mãi mãi cũng không nhìn tới ta…
Hắn nói, nhẹ như không. Người đàn bà điên kia cũng không để ý tới hắn.
– Ta đã từng nghĩ vì sao dù ta có tái sinh bao nhiêu lần, ở bất cứ nơi nào nhưng bà mãi mãi vẫn là mẹ của ta? Tại sao? Người sẽ không bao giờ yêu thương ta lại mãi là mẹ của ta?
Tại sao vậy? Tại sao bà mãi không thể chấp nhận hắn?
- Rồi ta nghĩ rằng: đó có thể là chấp nhất cảu ta! Ta muốn được bà yêu thương, muốn được bà yêu như bao đứa trẻ được mẹ của chúng yêu thương vậy! Chính vì vậy, không phải do số mệnh sắp đặt, mà là chính ta muốn như thế! Mãi mãi đuổi theo hình bóng của bà! Thử hết lần này tới lần khác, tất cả chỉ vì muốn bà nhìn nhận ta thôi...
Người đàn bà điên vẫn không nghe lấy, chỉ mải mê chơi đùa với những ngón tay của mình.
- Ta cũng từng nghĩ muốn giết chết bà để giải mối hận trong lòng ta, để chấm dứt suy nghĩ điên rồ trong lòng ta, ta muốn... Nhưng rồi, ta chẳng còn ý nghĩ đó nữa, có lẽ thời gian dài đằng đằng đã làm ta kiệt sức, chẳng con có sức để mà hận nữa...
Thiên Ma ngước mắt lên nhìn người đàn bà điên kia, nhìn thật lâu thật kỹ.
- Ta mệt mỏi, rất mệt mỏi rồi! Nếu bà đã không thể nào nhìn ta được... vậy ta giải phóng cho bà! Kể từ nay về sau, cả hai chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa! Bà sẽ không còn là mẹ của ta nữa...
Nghe thấy, bà sẽ còn vui lắm phải không?
Như cảm thất tâm trạng u uất của thanh niên kế bên mình, lần đầu tiên, trong đôi mắt man dại của bà xuất hiện cảm xúc, dù nó rất mờ mịt, mơ hồ.
Bàn tay gầy guộc của bà lần nữa đặt lên khuôn mặt của hắn, cẩn thận vuốt ve, từng chút, từng chút một.
Bàn tay kia khẽ run rẫy, muốn vươn ra nhưng lại rụt rè không dám. Đôi môi khô nứt kia hé mở như muốn nói gì lại thôi. Một tia thống khổ hiện trong mắt, nhưng cũng không biết đau khổ vì điều gì.
- Ta... giải thoát cho bà!
Vừa dứt lời, một cơn gió lượn thổi vụt qua, người đàn bà điên kia dần dần mất đi sinh cơ, ngoại hình chớp mắt già nua đi rất nhiều và càng lúc càng già hơn. Bà ta cũng không để ý đến điều đó, đôi mắt kia thùy chung vẫn không rời khỏi bóng hình của Thiên Ma.
- Kiếp sau... hãy nhớ là người tốt... mẹ...
Người đàn bà điên kia rung động, đôi môi mấp máy như muốn nói:
“Con của ta...”
Chỉ là câu nói đó mãi mãi không thể biết được trọn vẹn là gì. Bà đã hóa thành sương khói, nương theo cơn gió kia bay đi xa thật xa.
Cơn gió man mát thổi qua khuôn mặt của hắn, như mơn trớn, như lưu luyến rồi cũng trôi đi.
Ở nơi này, trên thế gian này, hắn chỉ còn lại một mình....