Cuộc chiến giữa ma giới và nhân loại đã lên tới cao trào, chưa bao giờ nhân loại lại áp sát ma giới như lúc này. Lần đầu tiên, họ dâng trào lên cảm xúc: mình có thể đánh bại ma giới, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.
Trái với một số kẻ ngây thơ kia, những người đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của Thiên Ma không dễ buông lõng như vậy, còn trên đó, những lãnh đạo của ngũ phái lại càng bâng khuâng suy nghĩ.
Rốt cuộc Thiên Ma lại định giở trò gì? Chẳng lẽ muốn dụ dỗ gom tất cả bọn họ lại một chỗ rồi mới ra tay?
Không biết, không ai biết được suy nghĩ thật sự của Thiên Ma. Trong ma giới cũng có rất nhiều kẻ mơ hồ, chỉ là, trong những ngày này, Vô, hầu cận mật thiết nhất của Thiên Ma luôn mạnh mẽ ra tay quyết đoán. Đây là người có thân phận rất đặc biệt, tính ra cũng là một trong những chiến tướng dướng trướng Thiên Ma, nhưng Vô lại khác với những người khác, Vô không đeo đuổi theo danh lợi, địa vị mà thu mình chấp nhận chỉ làm một tôi tớ tận trung. Còn nói về thực lực, năng lực của Vô tuyệt đối không thua kém bất cứ một chiến tướng nào khác, thậm chí còn vượt hơn bọn họ.
Chính vì vậy, từ trước tới nay giữa Vô và các chiến tướng khác giống như đã thành lập hiệp nghị, không ai can thiệp vào chuyện của ai, nước sông không phạm nước giếng.
Thế mà, những ngày này, Vô liên tiếp đạp cửa phủ của các chiến tướng khác, ép buộc họ phải xuất đầu, không để bọn họ tiếp tục an nhàn trong các vỏ của mình nữa.
Đương nhiên sẽ xảy ra tranh chấp, phản kháng, nhưng đến cuối cùng, người chiến thắng luôn là Vô. Tới lúc này, mọi người trong ma giới mới thật sự biết được sức mạnh kinh hồn của Vô.
– Một, tuân theo lệnh của ta, theo ta bước ra chiến trường! Hai, chết!
Câu nói bá đạo, lãnh khốc đó đã truyền khắp ma giới chỉ trong một thời gian ngắn. Rồi sau đó, đội quân do Vô làm thống lĩnh được hình thành, có nhiều kẻ khác nghe thấy danh tiếng của Vô cũng tự nguyện gia nhập. Thế là, số lượng binh lính dưới trướng Vô ngày một đông đúc, trở thành một lực lượng khủng bố chắn trước mặt đội ngũ nhân loại và tu tiên giới.
…
Trên chiến trường, Vô đứng ở nơi cao nhất, mái tóc vẫn không búi lại, để mặc nó tung bay trong cơn gió gắt, ánh sáng phản chiếu từ chiến giáp mặc ngoài váy dài phản chiếu chói mắt làm người ta không dám nhìn kỹ. Trông nàng lúc hệt như một nữ vương nhìn xuống những kẻ thấp kém dưới chân mình. Những con kiến hôi hèn hạ lại to gan dám động vào quyền uy của chúa tể.
Ở bên tu tiên giới, Trần Anh Thái bước ra nhìn Vô, lớn tiếng hỏi:
– Thiên Ma đâu? Tại sao hắn lại không xuất hiện?
Vô liếc mắt nhìn Trần Anh Thái, buông lời nói:
- Chỉ với chút bản lãnh của các ngươi xứng để ngài ra tay sao?
Nghe lời nói châm chọc, hạ nhục của Vô có không ít người biết sắc, căm tức, rục rịch muốn rút kiếm nhưng vẫn còn kiềm chế vì chờ lệnh ban xuống.
Trần Anh Thái sắc mặt vẫn như cũ, nói:
- Hôm nay hãy kết thúc cuộc chiến này thôi! Dù Thiên Ma có xuất hiện hay không, trận chiến này vẫn diễn ra! Chúng ta sẽ lấy chiến thằng này để minh chứng cho tất cả những tội lỗi của ma giới! Phải để ma giới nhận lấy hậu quả của mình! Và kết thúc cuộc chiến suốt bảy ngàn năm qua...
Từng lời, từng lời nói của Trần Anh Thái như tiếng sấm đấm vào tai mọi người, làm tất cả những nhân loại có mặt tại đây sôi sục ý chí chiến đấu, quyết chiến không lùi. Họ đã chịu đựng, đã phải chịu đựng suốt bảy ngàn năm rồi, đã đến lúc phải bắt ma giới trả giá lại hét thảy! Những nỗi hận, căm thù sục sôi của toàn bộ nhân loại trong cả bảy ngàn năm qua toàn bộ như được bùng phát! Lay động đến cả những anh linh những người đã khuất, những kẻ đã chết dưới móng vuốt của ma giới, những chiến sĩ dã cầm gươm lên chiến đấu với ma giới, những sinh linh trong khắp các cõi rung động như hưởng ứng lấy lời kêu gọi kia, toàn bộ đang quy tụ lại nơi này, đón chờ cuộc chiến sắp tới.
Cuộc chiến cuối cùng!
Trên chiến trường lúc này vô cũng hỗn loạn. Những oan hòn, anh linh hay cả những tinh linh đang tụ hợp lại tạo thành một cảnh tượng kỳ dị. Những ma thú trên chiến trường từ lúc oan hồn xuất hiện đã bắt đầu gầm gú khắp nơi, hai mắt đỏ chóe chỉ chực chờ nhào tới cắn xé. Còn ma nhân tuy có sức mạnh vô biên, cũng không phải nhìn thấy phù phép nhưng cảnh tượng này vẫn khiến bọn họ nẩy lên dự cảm không tốt, có phần rối loạn.
Không chỉ là ma giới mà với cả nhân loại, thế lực tu tiên giới cũng lấy làm bất ngờ gì đang diễn ra trước mặt mọi người. Nó giống như phép màu, là kỳ tích đang diễn ra.
- Đây... đây là...
Những đệ tử tu tiên nhìn những oan hồn đang lượn lờ trên không mà kinh ngạc khôn xiết.
- Đây chính là linh hồn của những tiền nhân trước kia! Họ đang hiện về giúp đỡ chúng ta...
Có kẻ không nhịn được mà thốt lên những lời như vậy.
Đối với những biến cố xảy ra trước mắt, chỉ duy có Trần Anh Thái là vẫn giữ nguyên sắc mặt, như thể hắn đã biết trước tất cả.
Con người chịu đựng suốt bảy ngàn năm cũng không phải vô ích!