Tiếng kêu thán từ những oan hồn phát ra vang ra khắp nơi, lan tới cả ma thành. Những kẻ không tham gia cuộc chiến đang trốn tránh trong ma thành nghe thấy những âm thanh ghê rợn kia không tự chủ mà run rẫy. Rốt cuộc phải chịu bao nhiêu oan ức mới có thể phát ra tiếng kêu kinh khủng như vậy chứ?
Âm thanh đó không chỉ ở ma thành mà đã vang tận vào ma cung, nơi Thiên Ma đang trầm mặc ngồi trên ngai vàng. Chỉ là, từ đầu tới cuối, hắn vẫn mảy may không chút phản ứng.
Bảy ngàn năm!
Con người đã chịu sự xâm chiến, giết hại của ma giới suốt bảy ngàn năm!
Trong quãng thời gian đài đăng đẳng đó, có biết bao con người vô tội đã hy sinh? Biết bao sinh linh đồ thán? Ma giới đã gây ra bao nhiêu oan nghiệt? Ngày hôm nay chính là ngày ma giới phải trả những tội lỗi mà chúng đã gây ra!
– Nhân loại… suốt bảy ngàn năm qua cũng không phải ngồi không…
Trần Anh Thái âm trầm cất tiếng nói.
Vì sao trong những cuộc chiến trước kia con người luôn ở thế yếu trước ma giới? Tất cả là để chuẩn bị cho ngày hôm nay!
Toàn bộ những chịu đựng, đau khổ trong suốt bảy ngàn năm kia tất cả đều phải đòi lại vào hôm nay!
Vô nheo mắt nhìn những oan hồn tràn ngập khắp thiên địa, buông tiếng nói:
– Chỉ như vậy? Lôi kéo những kẻ đã chết tới đây thì hay sao?
Những kẻ đã từng là bại tướng dưới tay ma giới thì có thể làm được gì sao?
Trần Anh Thái cao giọng nói:
– Có thể hay không phải thử mới biết được! Tất cả không chỉ dựa vào lời nói của một mình ngươi đâu!
– Được thôi!
Vô đáp rồi giơ cao tay ra hiệu.
Bên kia, Trần Anh Thái cũng đưa cao thanh kiếm trong tay ổn định mọi người.
Thời khắc ấy tất cả đều trở nên im lặng tới tuyệt đối, ngưng trọng đợi chờ giây phút trọng đại.
Cuối cùng, cánh tay của Vô và thanh kiếm của Trần Anh Thái đồng lúc hạ xuống. Những tiếng hét vang to, không rõ ràng là của ai nữa rồi.
– CHIẾNNN!!!
– ĐÁNHHH…
Cùng một lúc, đại quân hai bên lao vụt lên. Tiếng binh đao chém giết vang lên khắp nơi.
Aaaaa…
Aaaa… aaaa…
Ma thú đi đầu trong tiến công của ma giới, móng vuốt, răng nanh sắc của chúng liên tục quào tới, theo sau ánh phản chiếu trên bộ móng sắc nhọn của bọn chúng, một con người lại bị chẻ ra làm đôi, máu phun ra xối xả, chết không nhắm mắt.
Ma thú gào lên một tiếng hưng phấn lại tiếp tục tấn công một người khác. Ngay tiếp sau đó, một âm thanh xé gió vang lên, trên cơ thể cứng như sắt của ma thú liền xuất hiện một vết thương dài ngoằn, máu đen liên tiếp trào ra. Ma thú kia vẫn không chịu thua, liền nhào tới tấn công, nhưng nó chưa kịp làm thì lại chịu thêm một nhát kiếm tách cơ thể ra làm hai.
Không dừng lại tại đó, kẻ vừa ra tay kia lại tiếp tục bị một ma thú khác lao tới tập kích, trên lưng hứng đủ năm cái móng vuốt sắc bén của nó, huyết nhục lẫn lộn.
Cứ thế mà ta đánh ngươi giết, không bao giờ kết thúc...
...
Sau khi ma thú đánh xong trận mở màn, tiếp sau đó chính là ma nhân ra tay.
Vừa giết xong một lượt ma thú, bên nhân loại vẫn còn chưa kịp hồi sức thì đã thấy một lượng lớn ma nhân xuất kích, ai nấy đều không khỏi rối loạn, dù sao bọn họ cũng chỉ là con người bình thường, đối phó với ma thú thôi đã là quá sức với bọn họ. Nhìn thấy sự phân vân trong mắt những người đó, một trưởng lão trong ngũ phái bay vụt về trước hô lớn:
- Mọi người theo ta đánh ma nhân!!!
Nối đuôi vị trưởng lão kia, một phần lớn đệ tử tu tiên cũng lao lên đối chiến. Những người phàm dưới đất kia thấy vậy thì không còn lý do gì để lui bước, một vị tướng lĩnh của nhân loại cắn răng, rồi quyết liệt gào lên:
- Toàn quân theo ta!!!
Vị tướng lĩnh kia xung phong đi đầu, những binh lính phái sau liền lao theo, quyết liều chết.
Ma thú quả nhiên không cách nào so sánh với ma nhân được!
Đối phó với một ma thú đã khó, đối mặt với một ma nhân còn khó hơn gấp mười, gấp trăm lần. Không chỉ cơ thể cường tráng, cứng cáp hơn ma thú, năng lực lại còn vượt xa dự liệu. Có ma nhân còn có thể sử dụng phép thuật, còn không thì sức mạnh cơ thể thôi cũng đã quá sức tưởng tượng.
Trong chớp mắt, một lượng lớn binh sĩ của nhân loại đã bị tiêu diệt không còn một mống, chết không nhắm mắt.
Ma nhân chưa kịp cười nhạo báng thì dã kinh ngạc nhìn thấy linh hồn của những binh sĩ kia hóa thành oan hồn, không còn lý trí mà vô thức tiếp tục xông tới tấn công cho tới khi hồn phi phách tán.
Đã có một ma nhân đầu tiên phải ngã xuống, tiếp đó là ma nhân thứ hai, thứ ba phải chịu thảm dưới sự công kích của oan hồn.'
Aaa...