Thiên Ma Nữ Vương

Chương 93: Chương 93




Vô đứng trên cao nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện đang diễn ra phía dưới.

Đôi mắt đẹp của Vô nhíu lại, liếc mắt nhìn Trần Anh Thái ở phía đối diện, cất tiếng mỉa mai:

– Xem ra các ngươi đã chuẩn bị rất kỹ càng…

Trần Anh Thái nhìn thấy rõ ràng sự khinh bỉ trong mắt của Vô.

Phải! Đây chính là sắp xếp của hắn!

Xung quanh phạm vi trăm dặm nơi này đều đã được chôn giấu những pháp bảo có thể kêu gọi linh hồn của người đã khuất!

Bất cứ một linh hồn nào chỉ cần có sự oán hận trên khắp thế gian này đều được gọi đến, dưới sự sai khiến của lão mà trở thành một lưỡi gươm sắc bén đánh thẳng về ma nhân mà không có chút chần trừ, sợ hãi. Chỉ có thể chiến đấu, chiến đấu và chiến đấu!

Không những là linh hồn người đã khuất, mà ngay cả những người vừa chết cũng sẽ trở nên như vậy. Nỗi hận vì bị giết, oan ức bị chết oan trong nháy mắt được kích thích bùng phát biến thành một oan hồn nhiễm huyết, tiếp tục sức mạng của mình, chém giết tới hơi tàn cuối cùng!

Dù có tác hại của nó là những linh hồn kia sẽ mãi mãi trở thành những oan hồn không thể siêu thoát! Nhưng tất cả những việc đó so là gì với trọng trách cao cả đối phó với ma giới kia! Đó là sự hy sinh đáng giá!

Vì suy nghĩ đó nên Trần Anh Thái không có chút chột dạ đối mặt với Vô, hiên ngang mà ngẩng cao đầu!

Vô nhìn người trước mặt mình mà phải thay đổi suy nghĩ, hắn là một con người, dù có chút tiên pháp nhưng vẫn không thể thay đổi được việc hắn cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi, vẫn là một kẻ yếu ớt!

Thế mà con người lại làm ra những chuyện mà nàng không thể nào ngờ được. Lại dám biến linh hồn con người thành oan hồn, vĩnh viễn không thể siêu sinh! Nàng tự thấy dù là người của ma giới nhưng nàng cũng không bao giờ làm ra những việc đê tiện tới như vậy, thế mà con người này lại có thể làm ra cho được!

Còn độc ác hơn cả ma giới! Vì mục đích mà không từ mọi thủ đoạn!

Đôi mắt của Vô nhìn Trần Anh Thái càng trở nên lạnh lùng hơn. Tiếp tục cuộc chiến tinh thần của mình, bất kỳ ai ngã xuống trước thì sẽ trở thành kẻ thua cuộc! Cuộc chiến ảnh hưởng hệ trọng tới kết quả cuối cùng của hai bên!



Thời gian cứ thế lạnh lùng đi qua, từng giây, từng phút trôi qua đều có người phải ngã xuống, đó có thể là một con người nào đấy, cũng có thể là một ma nhân, hoặc có thể là bất cứ ai. Ai cũng có thể sẽ chết.

Theo số lượng người chết tăng lên, những oan hồn trên bầu trời càng trở nên dầy đặc, có xu hướng muốn lan rộng ra khỏi phạm vi chiến trường.

Có một thiếu niên bị thương nằm hấp hối trên đất, vô thức đưa mắt nhìn lên những oan hồn đang bay lượn trên đầu mình. Sau khi chết, hắn cũng sẽ trở thành một trong những oan hồn đó sao?

Đúng lúc đó, oan hồn trên đầu hắn gào lên một tiếng khủng khiếp.

Bề ngoài kinh khủng, cũng không còn được xem là con người nữa, hắn cũng sẽ trở nên giống như vậy sao?

Thật đáng sợ!

Đó còn có thể là chiến hữu của hắn nữa! Những đồng bọn đã chết của hắn…

Bọn họ chỉ là kẻ phàm mắt thịt, chỉ là những con người nhỏ bé sống trong ngôi làng cũng nhỏ nốt và nơi ở của bọn họ bị ma giới xâm lân. Bọn hắn là những thanh niên cuối cùng trong làng, không cam tâm chịu khuất phục dưới móng vuốt của ma giới nên mới rủ nhau cùng nhập ngũ, trở thành những chiến binh đánh đuổi ma giới ra khỏi quê hương mình.

Đã đến đây, hắn cũng như đại đa phần mọi người đã không còn xem trọng sự sống chết nữa.

Nhưng mà, hắn không muốn… tuyệt không muốn cũng trở thành thứ như vậy…

Người binh sĩ kia mang theo những ý nghĩ bất phục đó mà rời khỏi thế gian này. Dưới sự ràng buộc trong phạm vi của pháp bảo, dù hắn có muốn hay không cũng bị ép trở thành một oan hồn bị loại hết ký ức, chỉ biết giết chóc.

Linh hồn của hắn bị rút ra khỏi cơ thể, rồi liên tục chịu ảnh hưởng sức mạnh đè ép xung quanh mà biến đổi. Cuối cùng, oan hồn từ từ thành hình, từ hai con mắt như hai hố đen sâu thẳm, một dòng nước mắt chảy ra. Dù không còn ý thức, nhưng nó vẫn cảm thấy đau đớn đến không chịu được mà cất lên tiếng kêu thảm thiết

Uuuuuu....

....

Vào lúc này, cuộc chiến trên không kia cũng đã đến hồi kết.

Trên trán Trần Anh Thái, những giọt mồ hôi hột thi nhau rớt xuống, sắc mặt của lão càng lúc càng khó coi.

Còn Vô bên kia, tuy cũng không tốt lắm nhưng vẫn bảo trì vẻ trầm tĩnh như cũ.

Trần Anh Thái càng tức tối, gồng cứng người quyết liệt đối mắt với Vô. Vô chợt nhíu chặt mày, giáng một đòn mạnh xuống tinh thần Trần Anh Thái.

Trần Anh Thái không đỡ được phun ra một ngụm tươi rồi gục người quỵ xuống phi kiếm dưới chân. Lão một tay chống dỡ cơ thể, một tay ôm ngực, không ngừng nôn ra máu.

Sau đòn kia, Vô cũng bị thương, trên môi nàng một dòng máu tươi chảy xuống, Vô đưa tay quệt ngang lau giọt máu kia đi rồi không thèm nhìn Trần Anh Thái lấy một lần đã xoay lưng đi.

- Đứng Lại!!!

Trần Anh Thái ở phía sau gào lên. Vô vẫn không mảy may quay đầu.

- Ta nhất định phải giết hết tất cả các ngươi...

Trần Anh Thái như kẻ điên rồi, lão liên tục gào thét đến khàn cả giọng.

- Các đệ tử...

Những đệ tử tu tiên nghe thấy tiếng gọi của Trần Anh Thái liền hướng mắt lên nhìn lão. Trần Anh Thái đứng thẳng trên phi kiếm, lớn tiếng ra lệnh:

- Hãy thực hiện đi!!! Sứ mạng của các ngươi...

Có người phân vân, có người không hiểu cũng có một số kẻ biến sắc. Đến cuối cùng, những kẻ được chọn kia cũng phải bước vào vận mệnh của mình.

Từng người, từng người tung chưởng vào trán của mình. Có quyết liệt can trường, có sợ hãi, có luyến tiếc, có không dám nhưng rồi những người đó cũng phải thực hiện nghĩa vụ của mình. Cơ thể đã không còn sinh cơ của bọn họ từ từ ngã xuống, mãi mãi nằm lại mảnh đất này.

Biến cố đột ngọt đó khiến không ít người kinh hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng rồi ngay sau đó, từ cơ thể của những đệ tử vừa tự sát kia, oan hồn xuất hiện. Nhưng những oan hồn này khá với những oan hồn khác, to lớn, dữ tợn kinh khủng hơn rất nhiều, xung quanh những oan hồn này còn tỏa ra những luồng hắc khí.

Là ma khí!

Những oan hồn kia lại mang ma khí?

Oan hồn vừa xuất hiện đã gào lên một tiếng kinh thiên rồi tự động lao tới ma nhân ở gần nhất, rồi bất ngờ biến thành những dây trói gai trói chặt những ma nhân kia lại.

Ma nhân hoảng hốt vì sự phát sinh đột ngột này, muốn thoát khỏi dây trói nhưng không thành, càng giẫy giụa thì càng bị gai nhọn trên đó dâm sâu vào cơ thể hơn. Đau đớn tới tận linh hồn làm ma nhân không kiềm được mà hét thảm.

Không dừng tại đó, sợi dây trói kia tiếp tục xiết chặt, xiết chặt ma nhân bên trong lại, làm cơ thể ma nhân kia càng lúc càng trở nên vặn vẹo rồi bị đứt đoạn. Một ma nhân đã chết!

Ma nhân đã chết!

Tin này làm thâm tâm mọi người rúng động, bọn họ có thể giét được ma nhân! Ma nhân cũng không phải bất khả xâm phạm!

Nhưng nhìn sự tình đang diễn ra trước mặt, những người còn lại không biết nên có cảm nghĩ gì.

Vô cũng kinh hoàng trước cảnh tượng này, trong lúc nàng còn chưa kịp hành động thì cũng đã bị một sợi dây trói lao tới trói buộc.

Những gai nhọn trên sợi dây kia đâm sâu vào cơ thể Vô làm Vô trong thoáng chốc như chìm trong hố sau địa ngục.

“Giết ...giết”

“Hận...”

“Hận... ma giới”

“...hận...”

“...con người...”

Những suy nghĩ đen tối, tuyệt vọng trong oan hồn kia cũng trút hết vào đầu Vô, làm Vô không kiềm được mà hét lên một tiếng.

- Ha ha... ha ha ha...

Trước những việc đã xảy ra, Trần Anh Thái chỉ cảm thấy rung động, cảm kích.

- Đây mới là đòn tất sát mà các tiền nhân trong suốt bảy ngàn năm qua đã ấp ủ, để lại...

...

Ở trong ma cung, Thiên Ma ngồi trên ngai cao đưa mắt nhìn lên bầu trời đã trở thành màu huyết đỏ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.