Hoàng cung Bắc Thần quốc.
Dung Hoa cung
Tô quý phi ngồi trên ghế, tay cầm tách trà chậm rãi thưởng thức. Tên thái giám lúc nảy từ từ tiến vào, bộ dạng cung cung kính kính.
“Bẩm nương nương”
“Hửm?”
“Công chúa đã ăn hết rồi”
Tô quý phi đưa tách trà lên miệng, lơ đãng hỏi
“Tận mắt thấy?
“Dạ, nô tài tận mắt thấy”
Tô quý phi dừng động tác uống trà, cười ra tiếng, vô cùng đắt ý
“Tốt lắm tốt lắm, ngươi mau lui xuống lãnh thưởng”
“Tạ ơn nương nương”
Thấy hắn đã đi khỏi, Tô quý phi giơ hai tay vỗ vào nhau tạo ra âm thanh thanh thúy. Âm thanh vừa dứt, liền có một bóng đen xuất hiện trong phòng đứng khom lưng
“Nương nương có gì phân phó”
“Ngươi mau vào thành, tìm một tên ăn mày vừa dơ dáy, lại bẩn thỉu, xấu đến dọa người về cho ta”
Nhìn ánh mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, một cái chớp mắt đã biến mất. Khoảng một khắc sau, hắn quay trở lại, trên tay còn mang theo một tên ăn mày, quần áo rách rưới
“Bẩm nương nương, thuộc hạ tìm được người”
“Tốt lắm, mang hắn theo ta đến Bích Vân cung”
- ------------
Bích Vân cung
Sau khi tiểu hoàng đế rời khỏi, Trường Nhạc tiếp tục phê duyệt tấu chương, chưa đầy một khắc sau, cảm thấy cả người nóng lên, tứ chi vô lực. Đành kêu người dìu nàng vào phòng nghỉ ngơi, phòng nàng có cửa thông với thư phòng để tiện cho việc xử lý công vụ nên rất nhanh đã được dìu đến bên giường nằm xuống.
Nằm trên giường, nàng biết cảm giác này là gì, rõ ràng là bị hạ dược. Nhưng nàng nguyện tin mình có bệnh, sức khoẻ suy yếu cũng không dám tin chén tổ yến kia có dược, đó là do tiểu đệ mang đến cho nàng.
Nhắm mắt lại, cơ thể nóng lên, vô cùng khó chịu nhưng nàng không còn sức để làm những việc khác, chỉ có thể bất lực nằm đó cảm nhận tất cả.
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, bước vào là Tô quý phi, bây giờ nàng có thể cảm nhận được rõ ràng nỗi bất an kia sắp ập lên người. Nàng nhắm mắt, không nói chuyện, tuy trúng dược nhưng trên mặt vẫn là phong thái điềm nhiên, như đang ngủ không có gì khác thường, chỉ là làn da dần dần đỏ lên mới khiến Tô quý phi biết nàng thật sự đã trúng dược.
“ Trưởng công chúa Bắc Thần quốc, Bắc Thần Trường Nhạc, hahaha”
“Bổn cung tới thăm, công chúa không đón tiếp sao?”
Cười đến mức điên cuồng, nhìn con mồi đã nằm trên thớt, cảm giác thật vui sướng.
“Ngươi không phải cao quý lắm sao? Viên ngọc quý của Bắc Thần, khuynh quốc khuynh thành, tài nghệ hơn người”
Nàng vẫn nhắm mắt, không quan tâm lời nói kia, mặc kệ tất cả, nàng cắn chặt môi, cố gắng khắc chế nổi khó chịu trong người
“Không phải ngươi giỏi lắm sao? Võ công cao cường thì sao chứ, cũng bị tiểu đệ đệ yêu quý một tay đẩy xuống vực thẳm không phải sao?
Tô quý phi trào phúng nói, sau đó là một tràng cười, kèm theo sự khinh bỉ. Nghe tới tiểu đệ, nàng mở mắt, liếc nhìn về phía Tô quý phi
“Ngươi lại dám lợi dụng Ảnh Minh để hãm hại ta”
“Thì sao chứ, không phải bây giờ ngươi đã nằm trong tay ta sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là địa ngục”
Nàng nở một nụ cười nhạt.
“Giết ta sao? Ngươi cũng không thể đi”
“Đến giờ vẫn còn mạnh miệng sao? Hhaha... không lâu nữa ngươi sẽ khóc lốc van xin cho xem”
Đúng là Tô quý phi hiện tại không thể nào giết chết Trường Nhạc, nàng là Nhiếp Chính Vương nắm mọi quyền hành, thế lực của bà ta trong triều đều bị nàng thanh tẩy không còn xót một mảnh. Bà ta chỉ là không cam tâm nên mới trả thù, nhưng nếu giết chết nàng sẽ liên lụy đến Bắc Thần Ninh. Bà ta là một người một ngựa khiêu chiến với Trường Nhạc, chỉ mong nhi tử mau chóng xây dựng thế lực, sẽ có ngày giành lại được vương vị.
“Ngươi uống nhuyễn cốt tán, giờ hẳn là thuốc tác dụng rồi đi”
“Ta còn đặc biệt vì ngươi, cho người tới Nam Triệu cầu một phương thuốc gọi là hợp cẩn tán, nếu không giao hoan chắc chắn sẽ chết”
Mày nàng nhíu chặt lại, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng Tô quý phi. Thấy ánh mắt như muốn đâm xuyên qua người Tô quý phi, bà ta càng thêm thích thú, trên mặt không giấu nổi vẻ mặt đầy nham hiểm.
“Ngươi yên tâm, ta cũng tìm giúp ngươi một người để giải dược rồi, hhaha...”
Nàng lúc này mới để ý tới, bên cạnh Tô quý phi còn có một tên ăn mày, quần áo rách rưới, vô cùng bẩn thỉu, da ngâm đen, mặt còn có một vết sẹo lớn vô cùng dữ tợn, người cao gầy, tóm lại là vô cùng dơ bẩn. Hắn còn đang chăm chăm nhìn nàng, không hề rời mắt.
“Hhaa, nhìn kỹ sao? Hắn sẽ giúp ngươi giải dược, ta sẽ cho ngươi lựa chọn, một là chết, hai là để một tên ăn mày dơ bẩn thượng”
“Để xem trưởng công chúa cao cao tại thượng như ngươi sẽ làm sao a”
Nàng nhắm chặt mắt, không nói một lời. Tô quý phi muốn nàng thân bại danh liệt, để xem một người cao cao tại thượng như nàng làm sao đối mặt với văn võ bá quan, làm sao chịu được miệng lưỡi người đời.
“Được, không nói, xem như ngươi chọn phương án sau”
Nói rồi đẩy tên ăn mày lại giường, xoay lưng bước ra cửa, trước khi đi còn trào phúng một câu
“Xem ra ngươi cũng sợ chết a, ngày mai cả Bắc Thần sẽ biết trưởng công chúa Bắc Thần Trường Nhạc nằm dưới thân một tên ăn mày rên rỉ, hahaha”
“Chúc công chúa một đêm vui vẻ a!”
Cửa phòng đóng lại, tên ăn mày bẩn thỉu kia lập tức nhảy lên giường, hai tay nắm lấy tay nàng, sau đó cả người đè lên thân nàng. Nàng nhắm mắt, cắn chặt môi chịu đựng, hơn lúc nào hết, bây giờ nàng thật muốn chết, nhưng nếu nàng chết sẽ bỏ lại Ảnh Minh, hắn còn quá nhỏ, không còn chỗ dựa nào nữa, lại nghĩ Bắc Thần biết phải làm sao đây?
Nàng cảm nhận rõ ràng tên kia đang sờ soạn khắp người nàng, bên tai nghe tiếng của từng kiện y phục dần rơi trên mặt đất, cắn môi đến bật máu, không để bản thân phát ra thanh âm nào, nàng biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, nàng cao quý lãnh diễm, nàng khuynh quốc khuynh thành, chưa từng có ai tiếp xúc thân mật với nàng, thậm chí không ai dám nhìn nàng lâu hơn một chút, vậy mà giờ nàng đang nằm dưới thân một tên ăn mày, làm trò cười cho hắn, thật đúng là một sự sĩ nhục đối với nàng, đối với Bắc Thần.
Tô quý phi cũng thật ưu ái nàng, tìm mọi cách để nàng thân bại danh liệt, nàng biết xung quanh hiện chỉ toàn người của Tô quý phi. Mấy ngày trước nàng đã lệnh ám vệ ra ngoài làm việc, chỉ còn Ảnh Nhất ở lại bên cạnh bảo vệ nàng, nhưng mới nảy nhìn thấy Ảnh Minh khác lạ, lòng nàng lo lắng nên đã cho Ảnh Nhất đi theo bảo vệ tiểu hoàng đế. “Được lắm Tô Thiển, những thứ này ta sẽ đòi lại trên người ngươi“.
Lại nghĩ đến phụ hoàng mẫu hậu, “ta còn xứng làm con cháu hoàng tộc Bắc Thần sao? sau ngày hôm nay phải giải quyết tất cả mối nguy, dọn đường cho Ảnh Minh, làm chỗ dựa cho hắn đến lúc hắn có thể nắm vững quyền hành, tự mình gánh vát mọi thứ, sau đó nàng sẽ tự vẫn“.
Đang trong miên man suy nghĩ, bổng hạ thân truyền tới cơn đau, nàng lại cắn chặt môi, nước mắt không tự chủ từ khoé mắt chảy xuống gương mặt xinh đẹp động lòng người.
Nói bản thân không quan trọng trinh tiết là giả dối, thậm chí đối với nàng còn quan trọng hơn ai hết. Vậy mà giờ đây thân thể nàng đã bị váy bẩn, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống, bây giờ đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng.
Người trên thân vẫn động liên tục không ngừng nghỉ, cơ thể nàng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, vô cùng mẫn cảm, nàng cố khắc chế bản thân, mắt nhắm, môi cắn chặt, không hề có bất cứ âm thanh gì. Không biết qua bao lâu, hắn vẫn điên cuồng say xưa trên cơ thể nàng, không có dấu hiệu ngừng lại, còn nàng thì dần ngất đi.
- --------
Ngày hôm sau, như thường lệ, bá quan văn võ đứng đợi ở Ninh An điện chờ thượng triều, nhưng chờ mãi cũng không thấy bóng dáng của Trưởng công chúa. Tiểu hoàng đế không thể xử lý chính vụ, đành cho người truyền lời miễn thượng triều.
Các đại thần lục đục ra về, trong lòng ai cũng nghi vấn “Trưởng công chúa trước giờ không bỏ thượng triều ngày nào, hôm nay sao lại như thế a?”
Lúc chuẩn bị rời khỏi hoàng cung, không nén được tò mò, Lương đại nhân kéo lại một người gần đó to nhỏ
“Viên đại nhân, viên đại nhân a, chờ ta một chút”
“Lương đại nhân có chuyện gì sao?”
“Viên đại nhân ngươi không thấy chuyện hôm nay kì lạ sao?”
“Có gì mà kì lạ chứ, công chúa thân thể không khoẻ, là chuyện bình thường thôi, ngươi còn nhiều lời, coi chừng mất đầu a”
Nói xong Viên đại nhân đi thẳng, khinh thường không cho người kia một cái liếc mắt.
Trưa ngày hôm sau, trong cung không biết ai truyền tin đồn “trưởng công chúa cao cao tại thượng của Bắc Thần bị một tên ăn mày thượng” còn bảo tận mắt nhìn thấy tên ăn mày kia từ tẩm cung của công chúa đi ra.
Không biết thật giả thế nào, nhưng một truyền mười, mười truyền trăm, không bao lâu cả hoàng cung ai ai cũng biết chuyện này. Nhân khí của công chúa vô cùng cao vì vậy khi truyền ra ngoài, dân chúng một phen xáo động, trở thành đề tài bàn tán khắp nơi.
Tiểu hoàng đế biết tin vô cùng lo lắng, lập tức chạy đến Bích Vân cung tìm hoàng tỷ, người chưa đến nơi mà tiếng đã vang vọng
“Hoàng tỷ a, hoàng tỷ, tỷ ở đâu”
Trong đình, Trường Nhạc tay cầm sáo ngọc, ngồi nhìn về khoảng trời xa xa, gương mặt phủ một tầng sương
“Hoàng tỷ a, có chuyện gì? Đệ nghe nói.....”
Nàng lên tiếng cắt đứt lời của tiểu hoàng đế
“Không có chuyện gì, lời đồn thổi như vậy đệ có thể tin sao?”
“Ân ân, đệ biết mà, sao có thể như vậy được”
Trường Nhạc lúc này vẫn đang chăm chú nhìn về phía xa kia, không hề nhìn về phía tiểu hoàng đế, nàng giọng nói uy nghiêm
“Từ ngày mai, mỗi ngày đệ đến đây bắt đầu học xử lý tấu chương, luyện kiếm, không cho phép lười biếng”
Giọng điệu này của nàng làm tiểu hoàng đế sợ hãi, hắn chưa bao giờ thấy hoàng tỷ như thế này đối với hắn a. Ánh mắt như cầu xin nhìn về phía hoàng tỷ
“Nhưng mà hoàng tỷ......”
Lời chưa dứt, đã bị Trường Nhạc trừng mắt nhìn về phía mình, giọng nói lãnh đạm, toát ra khí thế bức người, làm cho hắn trán toát mồ hôi.
“Không cho phép cự tuyệt“.
Tiểu hoàng đế rụt cổ, không dám cãi tiếp, đành đáp vâng rồi cũng quay về tẩm cung.
- -------------
Dung Hoa cung
Tô quý phi trên môi là nụ cười đắt ý
“Ta xem ngươi có còn dáng vẻ cao ngạo hay không a,hhaa....”
Đang dương dương tự đắc vì kế hoạch thành công thì thấy Trường Nhạc bước vào, làm tiếng cười lập tức im bặt, mắt trừng lớn nhìn về phía Trường Nhạc như thấy tử thần đến cửa đòi mạng.
Trường Nhạc bước vào, ung dung ngồi xuống ghế, giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Xem ra lúc trước ta không nên tha cho Tô quý phi ngươi một mạng”
Tô quý phi lúc này toàn thân đều cứng đờ, không ngờ sau chuyện đó mà Trường Nhạc vẫn giữ vững bộ dáng uy nghiêm, không hề có biểu hiện gì khác thường, nếu hôm đó không cho người canh giữ ở Bích Vân cung, Tô quý phi thật sự nghi ngờ mọi chuyện ngày hôm đó chỉ là do bà ta ảo tưởng, mơ mộng giữa ban ngày.
“Ngươi có ý gì?”
Nàng không trả lời mà thả lên bàn một bức thư, hàm ý để Tô quý phi đọc. Tô quý phi giật lấy lá thư vừa đọc mắt vừa trừng lớn kinh ngạc, không nói được một lời.
“Bổn cung cho ngươi được toàn thây, tự xử lý đi, đừng để bổn cung ra tay”
Nói rồi xoay người đi khỏi Dung Hoa cung, còn Tô quý phi lúc này ôm bức thư kia vào người, ngã ngồi xuống ghế, ngước mắt lên trời cười lớn
“Hhaha,.....ta thua, không ngờ ta lại thua trong tay một tiểu oa mới mười mấy tuổi đầu a”
Ngày hôm sau tin tức Tô quý phi treo cổ tự tử trong Dung Hoa cung truyền khắp kinh thành, mọi người lại được một phen bát quái, văn võ bá quan thì thức thời mà không nhiều lời. Cũng vì chuyện này làm người ta quên mất chuyện của Trưởng công chúa trước đó, sau một thời gian điều tra không tìm ra nguyên nhân cái chết, liền nhận định Tô quý phi là tự vẫn nên chuyện này dần dần lắng xuống, đi vào quên lãng.
- -----------------------------
Tác giả: “xin nhắc lại, đây là nhân vật được ta xây dựng hoàn hảo nhất trong bộ truyện này, hoàn hảo hơn cả tiểu Hàm.”
- Tiểu Hàm: “đây là lão bà của ta a, sao ngươi có thể làm như vậy” (。•́︿•̀。)
- Tác giả: “ vì hồng nhan bạc phận, nên càng hoàn hảo, ta càng ngược, ngược thân ngược tâm, ngươi không chấp nhận sao?”
- Tiểu Hàm: “lão bà của ta thật đáng thương a“. (〒﹏〒)
- Tiểu Nguyệt: “ta không còn gì để nói, ta hận ngươi”