Thiên Mệnh Chi Lăng

Chương 12: Chương 12: Âm mưu




Bích Vân cung

Trường Nhạc cả người mệt mỏi, tay không ngừng đặt bút viết lên những quyển tấu chương, một bên phân phó cho Liễu công công

“Truyền Lý tướng quân đến thư phòng gặp bổn cung”

Liễu công công lĩnh chỉ, xoay người đi ra ngoài. Một lúc lâu sau có tiếng bước chân hữu lực tới gần thư phòng, kèm theo là giọng của Liễu công công

“Bẩm công chúa, Lý tướng quân tới”

“Cho truyền”

Bên ngoài một trung niên nam tử tuổi ngoài bốn mươi, gương mặt nghiêm nghị, vừa bước vào đã quỳ xuống hành lễ

“Thần Lý Chính tham kiến công chúa, thiên tuế thiên tuế”

“Lý tướng quân không cần đa lễ, ngồi đi”

“Thần tạ ơn công chúa điện hạ”

Đợi Lý tướng quân yên vị, Trường Nhạc không nhanh không chậm nói

“Lý tướng quân là thân tín của phụ hoàng, chắc hẳn cũng biết rõ ý tứ của phụ hoàng đi”

Lý Chính mày khẽ nhíu, “công chúa đây là ý gì? Người đời nói lòng dạ đế vương khó dò, hiện tại xem ra lòng công chúa còn khó dò hơn a”

“Lý tướng quân không cần lo lắng, bổn cung biết Lý gia đời đời đều là trung thần, vì vậy bổn cung có chuyện cần nhờ đến Lý tướng quân đây”

Nói đến đây, Lý Chính một phen lạnh run, phải biết rằng Trưởng Công Chúa hiện nay nắm quyền sinh sát trong tay, lại dùng nhờ vả để nói với hắn, nói không sợ thật sự là dối lòng, nhưng Lý Chính thân là một đại tướng quân, lại trung với nước, rất nhanh liền đáp lời.

“Có chuyện gì xin công chúa phân phó, thần nguyện một lòng vì công chúa và hoàng thượng”

Trường Nhạc thấy Lý Chính cẩn trọng suy nghĩ lời nàng vừa nói, hài lòng đối với vị này càng tăng. Lý Chính là người thẳng thắn, nhưng hành sự lại cẩn trọng, Lý gia lại đời đời trung thành với Bắc Thần, chuyện này giao cho hắn, nàng hoàn toàn yên tâm.

“Ân, tốt lắm, bổn cung nhận được tin tức Nhị hoàng đệ bí mật chiêu binh mãi mã, này không phải thân ở Nam Kinh nhưng lòng vẫn ở Kinh Thành sao?”

“Điện hạ muốn thần đến Nam Kinh?”

Trường Nhạc môi khẽ kéo lên tạo thành một nụ cười nhạt, nhưng đủ để trăm hoa thất sắc.

“Lý tướng quân quả thật thấu hiểu lòng người a, bổn cung lệnh khanh mang binh đến trấn giữ Nam Kinh, dẹp yên đám người kia, có chuyện gì lập tức mật báo cho bổn cung”

Lúc này giọng nói của Trường Nhạc là mười phần uy nghiêm, không còn mềm mại như lúc ban đầu, khí thế chấn nhiếp tứ phương làm Lý tướng quân không hề nghĩ ngợi lập tức quỳ xuống nhận lệnh.

“Thần tuân chỉ”

Thấy Lý tướng quân bị khí thế của nàng doạ sợ, Trường Nhạc liền khôi phục dáng vẻ ban đầu, giọng nói mềm mại nhưng như cũ uy nghiêm.

“Ân, vất vả Lý tướng quân”

“Vi thần xin phép cáo lui”

Lý tướng quân bấy giờ vô cùng nể phục vị trưởng công chúa này, tuổi nhỏ nhưng hành sự quyết đoán, nhìn xa trông rộng, đúng là có phong phạm của bật đế vương.

- --------

Dung Hoa cung

Tô quý phi đang nửa ngồi nửa nằm trên ghế quý phi, một tay chống đầu dựa vào ghế, một tay cầm quyển sách như đang nghiền ngẫm, mắt dạo quanh một vòng, lúc lâu sau mới cất giọng.

“Mọi chuyện làm tốt sao?”

Giữa phòng lúc này một thái giám đang đứng khom lưng, nghe hỏi thì vẻ mặt mỉm cười nịnh nọt, hướng người kia với giọng ẻo lả.

“Bẩm nương nương, nô tài đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ nương nương phân phó”

Tô quý phi nghe xong, gấp lại sách, mắt nhắm nghiền, lát sau trên môi lộ một đường cong quỷ dị.

“Mau đến Minh Hoà điện mời Hoàng Thượng tới đây, nói bổn cung có chuyện về trưởng công chúa, cần nói với Hoàng Thượng”

Công công lập tức nhận lệnh, khom người thối lui. Tới Minh Hoà điện thấy tiểu Hoàng Đế lúc này đang chơi đấu dế với một tiểu thái giám, xung quanh đứng không ít cung nữ, thái giám cũng ngó sang bên này, xem hết sức vui vẻ. Đi tới vài bước, liền quỳ xuống

“Nô tài tham kiến Hoàng Thượng”

Không nghe tiếng trả lời, liếc mắt nhìn lên, thấy tiểu hoàng đế vẫn chăm chú chơi với dế, không quan tâm hắn, “hừ tên tiểu tử ngươi, ngoài việc đầu thai làm hoàng tộc thì có gì hơn người chứ, đợi nhị hoàng tử lên ngôi, xem ngươi còn sống được bao lâu, nếu không có trưởng công chúa, không chừng bây giờ đã chết mất rồi đi“. Hắn lại lớn giọng hô.

“Nô tài tham kiến hoàng thượng”

Lần này tiểu hoàng đế mới quay đầu nhìn về phía hắn, ra vẻ suy nghĩ “tên này nhìn rất lạ, hẳn là chưa gặp bao giờ đi, lại dám lớn tiếng ở đây”

“Ngươi không phải người ở Minh Hoà điện?”

“Hồi Hoàng Thượng, nô tài là người của Dung Hoa cung”

“Người của Dung Hoa cung? Sao ngươi lại ở đây?”

“Bẩm Hoàng Thượng, nô tài là nhận lệnh của Tô quý phi, truyền lời tới hoàng thượng, Tô quý phi có chuyện về trưởng công chúa muốn nói cùng Hoàng Thượng”

Nói xong liếc mắt hướng về tiểu hoàng đế để xem sắc mặt, thấy hoàng đế như muốn hỏi rõ vấn đề, hắn lại nói tiếp

“Tô quý phi mời Hoàng Thượng di giá Dung Hoa cung một chuyến”

Tiểu hoàng đế ban đầu biểu tình không quan tâm, nhưng khi nghe đến hoàng tỷ thì cũng nghiêm túc lắng nghe, tiểu hoàng đế rất yêu thương tỷ tỷ, hoàng hậu mất sớm, một tay hoàng tỷ chăm sóc cho hắn, chiếu cố hắn. Vì vậy cũng hạ lệnh di giá đến Dung Hoa cung.

Đến trước đại sảnh của Dung Hoa cung, Tô quý phi ngồi trên ghế, trong tay đang bưng một chén tổ yến hạt sen, nhìn như chuẩn bị ăn, thấy hoàng thượng tới, lập tức bỏ xuống bàn, tiến tới hành lễ

“Tham kiến hoàng thượng vạn tuế vạn tuế”

Tiểu hoàng đế liếc nhìn, sau cũng đi lại chiếc ghế giữa phòng ngồi xuống, nhìn về phía Tô quý phi, vào thẳng vấn đề.

“Không biết Tô quý phi có chuyện gì về hoàng tỷ cần nói với trẫm?”

Giọng nói non nớt nhưng cũng không thiếu uy nghiêm. Tô quý phi như có như không cười nói.

“Bẩm hoàng thượng, chỉ là hôm nay ta có sai người nấu chút đồ tẩm bổ, vô tình lại nhớ đến trưởng công chúa”

“Đồ tẩm bổ? Thì có liên quan gì đến hoàng tỷ?”

Ánh mắt dò xét nhìn về phía Tô quý phi, muốn câu trả lời hợp lí

“Hoàng thượng a, dạo gần đây trưởng công chúa bận xử lý triều chính, lại lo lắng biên cương bị nhiễu loạn, dù công chúa có tài giỏi thì cũng chỉ là thiếu nữ mười bảy”

Nói lại nhìn về phía hoàng đế, thấy hắn ngẩn người như đang suy nghĩ, khoé môi cong lên, tầm mắt tiểu hoàng đế nhìn về phía chén trà ngẩn người nên không chú ý tới tiểu tiết nhỏ kia.

“Ta thấy công chúa gần đây gầy đi, ta lo lắng sức khỏe người không chịu nổi“.

Nói xong lại thở dài, bài ra một dáng vẻ đầy lo lắng

“Ta thấy chén tổ yến hạt sen này liền nhớ tới, nhờ hoàng thượng bồi bổ tốt cho công chúa, nếu công chúa có chuyện gì thì Bắc Thần biết phải làm sao a”

“Tổ yến hạt sen này rất tốt sao?” . Đam Mỹ Hài

“Ân, không những tốt cho sức khỏe mà còn ăn rất ngon, thích hợp bồi bổ a”

“Vậy,...vậy cho người nấu một chén, trẫm sẽ đích thân mang đến cho hoàng tỷ”

Nói rồi quay lưng hướng ngự thiện phòng mà đi. Mắt thấy gian kế đã thành, Tô quý phi không nói gì, chỉ dùng một cái liếc mắt đầy thâm ý nhìn về phía một công công gần đó, nhận được ánh mắt xem như tín hiệu. Hắn cũng xoay người đi theo tiểu hoàng đế.

Mặc dù hoàng tỷ nói không thể dễ dàng tin tưởng người khác, nhất là Tô quý phi. Nhưng chuyện này liên quan đến sức khỏe của hoàng tỷ, hắn sao có thể không quan tâm đây, “cũng chỉ là bồi bổ, sẽ không có việc gì đi...” Tiểu hoàng đế lúc này chỉ là một tiểu hài tử tám tuổi, trong lòng chỉ nghĩ muốn tốt cho hoàng tỷ.

Hắn ngàn lần, vạn lần không ngờ đến, quyết định hôm nay của hắn sẽ đem đến sự đau khổ, dày vò cho hoàng tỷ, cũng như sự hối hận suốt đời của hắn. Cả đời có thể là bậc minh quân, người duy nhất hắn có lỗi có lẽ là người hoàng tỷ mà hắn yêu thương, kính trọng nhất.

Đương nhiên đây là chuyện sau này, còn giờ phút này tiểu hoàng đế đã đến ngự thiện phòng, sai người làm một chén tổ yến hạt sen đích thân mang đến cho cho hoàng tỷ.

- ---------

Bích Vân cung

Trưởng công chúa đang ngồi trong thư phòng, phê duyệt tấu chương, tâm cảm thấy có điều gì đó không hay sắp đến, vô cùng bất an. Nhưng nhìn xuống bàn đặt đầy những tấu chương chưa phê duyệt, mày bất giác nhíu lại, tay thon dài cầm bút, tiếp tục phê duyệt tấu chương, hoàn toàn đem cảm giác bất an khi nảy đè ép xuống.

Tiểu hoàng đế một đường mang tổ yến từ ngự thiện phòng đến Bích Vân cung. Tới nơi cho người miễn thông tri, trực tiếp hướng thư phòng đi vào.

Hắn chưa vào cửa, nàng đã biết là ai đến, người luyện công có nội lực càng cao thì khả năng nghe hay quan sát cũng nhại bén hơn người thường, vì vậy không khó để nhận biết ai đến.

Nàng vẫn cuối đầu tiếp tục đọc tấu chương, xem như không biết, xem tiểu hoàng đệ lại nháo trò gì, khoé môi mơ hồ cong lên một nụ cười nhạt nhưng cũng hiếm khi thấy.

Phải biết trước đây, nàng thường xuyên chơi đùa cùng Ảnh Minh, chỉ là một năm gần đây, nàng bắt đầu tiếp quản triều chính, lo lắng trong ngoài, thời gian nghỉ ngơi cũng ít đi, vì thế không có nhiều thời gian bồi Ảnh Minh, hắn thường xuyên tìm tới đây nháo nàng, đòi nàng bồi hắn ngoạn, nhưng cơ hồ đều bị từ chối. Nàng thật sự rất bận đi.

Biết người nọ đã đứng trước mặt, nhưng vẫn không lên tiếng, nàng cảm thấy lạ nhưng cũng không nói gì, tiếp tục công việc dang dở. Một lúc sau, tay vừa buông tấu chương xuống, lại nghe âm thanh non nớt vang lên

“Hoàng tỷ a, mỗi ngày hoàng tỷ đều cực khổ như thế sao?”

Câu nói mang theo chút đau lòng, cũng có một chút không vui

“Minh nhi sao lại hỏi như vậy?”

“Ta thấy tỷ cực khổ, ta đau lòng a”

“Hoàng tỷ không cực khổ, không cực khổ, Minh nhi không cần đau lòng”

“Rõ ràng ta thấy tỷ gầy đi”

“Là do dạo này khẩu vị tỷ không tốt thôi”

Tiểu tử này hôm nay thật lạ đi, biết quan tâm nàng, lại không nháo, nàng mang ánh mắt dò xét nhìn về phía Ảnh Minh.

“Đệ tìm ta có chuyện gì sao?”

“Đệ chỉ là lo lắng hoàng tỷ”

Nói rồi cho người bưng chén tổ yến đặt lên bàn

“Đây là đệ đích thân sai người làm cho tỷ, tốt cho sức khỏe, tỷ mau ăn đi”

Ảnh Nguyệt cau mày nhìn nhìn về chén tổ yến trên bàn, cứ cảm thấy có gì đó bất ổn, nhưng là nàng tin tiểu đệ của nàng.

“Tiểu đệ của ta trưởng thành rồi a, còn biết lo lắng tỷ tỷ”

Vừa nói tay vừa đưa lên nhéo nhéo vào má của Ảnh Minh, biểu cảm ôn nhu chưa từng có.

“Là do đệ không tốt, đệ chỉ biết ham chơi, đệ không giúp gì được cho tỷ tỷ”

“Đệ đừng nói bậy, không phải đệ đang rất cố gắng học hỏi ta sao, sau này đệ sẽ là hoàng đế tốt, lo cho dân chúng Bắc Thần”

“Đệ biết rồi, tỷ mau ăn đi, không sẽ nguội mất”

“Được rồi được rồi”

Nàng khoé mắt mang ý cười nhìn về tiểu đệ, một tay xoa xoa đầu nhỏ, một tay cầm chén nhỏ chuẩn bị ăn. Không hiểu sao lúc này cảm giác bất an kia lại ập tới, nàng vốn không muốn ăn, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của tiểu đệ vẫn luôn chăm chú nhìn nàng, nàng không nỡ từ chối. Đành mút từng muỗng nhỏ, chậm rãi ăn hết chén tổ yến, rồi đặt chén trở lại khai đựng.

- -------------

Tác giả: hồng nhan thì bạc phận, haxzz

- Các ngươi chuẩn bị tinh thần chưa?

Đoán xem chuyện gì xảy ra đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.