Thiên Mệnh Chi Lăng

Chương 5: Chương 5: Đến Chu Luân




Núi Chu Luân

Hơn hai tháng sau, xe ngựa của Thiên Hàm mới đến được núi Chu Luân. Do nơi ở của Tử Dương chân nhân ở trên đỉnh núi, không thể lên bằng xe ngựa, chỉ có thể đi bộ, hiện tại vết thương của Thiên Hàm đã hoàn toàn khỏi, nên việc leo núi là không trở ngại. Lần đầu leo một ngọn núi cao như vậy, đối với thân thể hài tử năm tuổi như Thiên Hàm là quá sức, nhưng như vậy cũng không thể làm nản lòng nàng, đi theo con đường mòn được một lúc, xung quanh toàn cây cỏ, một bầu không khí vô cùng tốt làm tiểu Hàm nhịn không được phải hít sâu mấy lần.

Đây là lần đầu tiên sau khi đến thế giới này cô phải xa nhà, xa phụ hoàng mẫu hậu, làm cô có chút tưởng niệm. Lại đi đến gần trưa thì mới đến nơi, nơi đây vô cùng đơn sơ, có mấy gian nhà nhỏ làm bằng gỗ, xa xa là thác nước, phía bên trái là rừng núi, tổng quan vô cùng yên bình, thích hợp để luyện võ.

“Sư phụ a, nơi đây thật đẹp”

“Sau này, chúng ta sẽ sống ở đây, tiểu tử ngươi phải nghe lời có biết không”

Nghe vậy Thiên Hàm biểu môi, “ta đã hơn ba mươi tuổi rồi có được không, không còn là tiểu hài tử a”, nhưng nàng quên mất rằng bản thân bây giờ chỉ là tiểu hài tử năm tuổi.

“Tiểu quỷ, ngươi suy nghĩ gì ta đều biết a”

“Sư phụ, người lợi hại như vậy sao”

“Hừ, ta là sư phụ ngươi a. Được rồi mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu luyện công”

“Ân, con đã biết”

Thiên Hàm bước đến một gian nhà cách đó không xa

“Sự phụ, ta ở đây sao?”

“Ân, ngươi tự thu xếp đi”

Nói rồi cũng bước chân vào một gian phòng khác, đóng cửa, không thèm quan tâm đến nàng. Thấy thế nàng cũng bước vào phòng, thu xếp mọi thứ ổn thoả, sau đó cũng nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, tiếng gõ cửa liên tục đã làm tiểu Hàm dù muốn cũng không thể nằm nướng thêm

“Tiểu tử, mau dậy, đến giờ luyện công”

“Sư phụ, mặt trời còn chưa lên a sư phụ”

Đời trước nàng đã phải thức khuya dậy sớm, lo trước lo sau, không lúc nào được thả lỏng bản thân. Nàng biết nơi đây đến cùng cũng là như vậy, nhưng bây giờ nàng chỉ là tiểu hài tử, chưa lo nổi việc nước, cũng chưa đảm nổi việc nhà, vì thế phải tranh thủ lúc này, hảo hảo nghỉ ngơi, sau này mọi thứ thay đổi, sẽ còn được thư thái như bây giờ sao?. Nghĩ vậy rồi cười hắc hắc hai tiếng, bày ra vẻ mặt vô âu vô lo, sửa sang lại y phục rồi bước ra ngoài

“Sư phụ a, con còn buồn ngủ”

“Từ nay về sau, ngươi phải dậy sớm, đứng tấn hai canh giờ, sau đó đọc sách viết chữ, ta sẽ dạy ngươi những bộ pháp cơ bản, hảo hảo mà luyện cho tốt”

“Ân, nghe sư phụ”

“Tốt, mau đứng tấn đi”

Đối với nàng việc này khá đơn giản, do đời trước nàng cũng thích học võ, những thứ này không làm khó được nàng. Vậy là ngày ngày luyện võ học y, nàng phát hiện nàng rất thích nghiên cứu y thuật, lại có thiên phú trong việc này, không cần sư phụ nhắc nhở, nàng tự động lôi hết sách y thuật của sư phụ ra nghiên cứu một phen. Cứ thế mà tiến bộ, phải nói là thiên tài của thiên tài, làm Tử Dương chân nhân cũng phải sợ hãi.

Nơi đây đúng là nơi tốt để luyện võ, không ưu không lo, nhưng đêm về tĩnh lặng, đôi lúc làm Thiên Hàm nhớ đến Diêu Giai Ngọc, nàng biết nàng đã động tâm, “đúng là tình đầu khó quên mà, aizzzzz” cũng không hẳn là tình đầu, nàng chỉ là đơn phương người kia, người ta còn cho rằng mình là tiểu hài tử năm tuổi cần chiếu cố đây. Nghĩ tới đây lại thở dài, cầm sáo trúc trên tay, bắt đầu thổi, vẻ mặt ưu sầu, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ “trẻ con còn học đòi làm người lớn“.

Năm Cảnh Lăng đế thứ mười sáu, Lăng Thiên Hàm chín tuổi. Năm đó, ở Đông Hoa thành xảy ra thiên tai, lũ lụt tàn phá, làm dân chúng nơi đây không kế sinh nhai, sau khi lũ lụt qua đi còn để lại dịch bệnh, kèm theo đó là nạn đói. Tai ương liên tiếp xảy ra làm hoàng đế đau đầu. Ngân lượng đem đi cứu tế lại bị ăn chặn, đến nơi không còn bao nhiêu, làm lòng dân hoang mang, đang có xu hướng bạo loạn.

Trước mắt, một lần nữa cho người vận chuyển lương thực cùng ngân lượng đi cứu tế bá tánh Đông Hoa, việc trừng trị tham quan là chuyện dài lâu, không thể giải quyết ngay được, còn dân chúng Đông Hoa lại không thể đợi thêm. Bên cạnh đó tiếp tục kêu gọi quyên góp để giúp đỡ nạn dân xây dựng lại nhà cửa hư hại, tạo dựng lại kế sinh nhai. Mà lần này người được cử đi là phó tướng Diêu Hạo cùng với trưởng nữ là Diêu Giai Ngọc, thấy vậy Lăng Thiên Vũ cũng xin chỉ để đi cùng nhằm bày tỏ hoàng ân của hoàng đế đại Lăng với dân chúng, đồng thời trấn an lòng dân nơi đây, tránh xảy ra bạo loạn.

Núi Chu Luân

“Sư phụ gọi ta là có chuyện gì sao?”

“Ân, sự phụ hỏi ngươi...”

Ánh mắt nhìn về phía Thiên Hàm thêm nghiền ngẫm

“Ân, sư phụ cứ hỏi a, có chuyện gì mà làm người phải ấp a ấp úng?”

Nàng nhíu mày nghi hoặc, trước giờ sư phụ vẫn bày bộ dáng tiên phong đạo cốt, cớ gì một cái chớp mắt đã làm người rớt xuống hồng trần rồi.

“Được, năm đó ngươi năm tuổi, ta không tiện hỏi, bây giờ ngươi chín tuổi, ta cũng nên giải đáp thắc mắc trong lòng”

“Năm đó ngươi vì sao lại bảo ta nói với mọi người rằng đầu óc ngươi trì độn, không phát triển?”

Tử Dương chân nhân không tin là một hài tử năm tuổi lại có tâm tư sâu như vậy đi, chính hắn nhìn cũng không ra, hay có người bảo Thiên Hàm làm vậy.

“Ân, thông minh ắt có người ganh ghét, ta tin người cũng rõ điều này”

Đùng, như sấm giữa trời nổ tung trong lòng của Tử Dương, “không ngờ đứa trẻ này bề ngoài vô âu vô lo, bên trong lại tâm tư thâm trầm a, lúc đó nàng mới chỉ năm tuổi, cư nhiên, cư nhiên.... Mà cũng phải, nhìn xem bây giờ mới chín tuổi mà võ công có thể xưng bá một vùng, đi lại trên giang hồ cũng không ngại, y thuật lại còn tinh tiến, tạo ra nhiều loại thuốc mà hắn cũng chưa từng nghe qua. Thôi được rồi, đồ đệ của hắn không phải người thường, hảo đồ đệ, hahaha”

“Vậy ngươi có biết vì sao ta lại dạy ngươi thuật dịch dung đến xuất thần nhập quỷ hay không?”

“Để sau này tiện lợi hành sự, không phải sao?”

Tử Dương trong lòng lại thầm than “đúng là cái gì cũng suy nghĩ sâu xa a” .

“Chỉ đúng một phần”

“A...còn có nguyên nhân khác sao?”

“Ân, do ngươi lớn lên dung mạo quá mức câu nhân, sau này trước mặt người khác thì sử dụng thuật dịch dung đi. Tránh kéo thêm phiền phức”

Thiên Hàm mở to mắt kinh ngạc, dung mạo ta thì thế nào, ở nơi thâm sơn cùng cốc này, nàng chuyên tâm luyện võ học y, làm gì có thời gian quan tâm đến dung mạo chứ. Huống hồ nàng bây giờ mới chín tuổi thôi a.

“Sư phụ, dung mạo ta thế nào?”

Nàng nhìn về phía Tử Dương, chớp chớp mắt, chờ đợi câu trả lời.

“Aixzzz, ngươi đừng trưng ra bộ mặt đó, đúng là hại nước hại dân mà”

“Ân, sư phụ, sau này ta sẽ dịch dung a”

“Được rồi, hôm nay có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi”

Thiên Hàm nhíu đôi mày nhỏ, sư phụ không phải là muốn đuổi ta đi chứ, a không được a, suy nghĩ rối ren một phen thì nghe Tử Dương chân nhân lên tiếng.

“Hiện tại ở Đông Hoa thành đang xảy ra dịch bệnh, ta là người hành y tế thế, làm sao có thể bỏ mặc làm ngơ”

“Sư phụ muốn đến đó cứu người sao?”

“Ngươi mau chuẩn bị, sáng sớm mai chúng ta xuất phát đến Đông Hoa thành”

Thiên Hàm về phòng, chuẩn bị quần áo kèm theo không ít dược liệu, nghĩ nghĩ lại bỏ vào thêm một xấp ngân phiếu mới xoa càm gật gật đầu không biết suy nghĩ gì. Thấy đã thoả đáng, nàng cũng không nghỉ ngơi mà đi đến bên kệ sách, lấy ra một quyển sách cũ, bìa sách đã ngã vàng, bên trên bìa sách ghi “bảo mệnh y thư”, không nghi ngờ đây là một quyển sách y thuật cũ, bắt đầu miệt mài nghiên cứu đến khi mắt sắp mở hết lên mới chịu nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Thiên Hàm cùng Tử Dương chân nhân xuất phát đi thành Đông Hoa, giờ mới thấy học võ công thật có lợi a, lúc trước muốn xuống núi nhanh nhất cũng nửa ngày, bây giờ dùng kinh công, một cái chớp mắt hai người đã đứng ngay bên dưới chân núi. Nhưng cũng không thể cứ dùng kinh công bay đến Đông Hoa thành được.

“Sư phụ, người ở đây, ta đi mua ngựa”

Nhận được cái gật đầu của Tử Dương, tiểu Hàm chạy như bay đến trấn nhỏ gần đó mua hai con ngựa. Đây là lần đầu tiên nàng xuống núi cũng như tiếp xúc với thành trấn cổ đại, trước đây sư phụ thường xuống núi chữa bệnh sau khi quay về sẽ mua các vật phẩm cần thiết, vì vậy nàng chưa từng rời khỏi núi, mọi thứ đều rất mới mẻ, nàng thật sự tò mò, nhưng cũng không thể chậm trễ chính sự, đành dắt ngựa quay về chỗ sư phụ. Hai người cưỡi ngựa gấp rút đến Đông Hoa thành, nơi đây khá xa, đi hai ngày hai đêm mới tới được bìa rừng gần Chương Dĩnh thành, qua Chương Dĩnh thành sẽ tới Đông Hoa thành.

“Sư phụ, trời đã tối rồi, cách thành trấn khá xa, chúng ta nghỉ lại bìa rừng một đêm đi”

“Được, tranh thủ nghỉ ngơi, mai chúng ta sẽ xuyên qua Chương Dĩnh, tới Đông Hoa, dân chúng Đông Hoa đã không thể chậm trễ nữa”

Thế là một đêm an tĩnh ở trong rừng, trời vừa sáng, hai người lại lên ngựa vào Chương Dĩnh thành. Đến khi sắc trời ngã chiều mới tới vùng ngoại ô bên ngoài Chương Dĩnh thành, nơi đây khá nhiều ngôi miếu hoang, dọc đường có rất nhiều người, phần lớn là trẻ nhỏ, hình như dân trị nạn, không được cho vào thành nên phải ở lại đây.

Khi thấy hai người cưỡi ngựa đi tới, dân chúng hai bên đường bắt đầu nhào tới, kéo lấy vạt áo của Thiên Hàm

“Làm ơn, cho chúng tôi gì đó ăn, đã hai ngày chúng tôi chưa ăn gì”

“Công tử, giúp chúng tôi với”

Bọn người không ngừng tăng lên, cũng không thể bỏ mặc bọn họ, đây là dân chúng đại Lăng a, đành thương lượng với Tử Dương chân nhân.

“Sư phụ, người đi trước tới Đông Hoa, con ở đây xem xét, xong việc sẽ đến Đông Hoa tìm người”

Tử Dương suy nghĩ trong giây lát sau đó gật gật đầu, với năng lực của tên tiểu tử này thì không cần phải sợ, cũng không ai có thể làm hại hắn

“Ta đến Đông Hoa trước, con cẩn thận”

“Ân, sư phụ”

Nhìn hai bên đường rất nhiều người chịu đói nằm la liệt, chợt một tia sáng léo lên trong mắt nàng, môi còn kéo lên một mạt cười nhẹ.

- --------------------------

Tác giả: Tiểu Hàm sắp lớn rồi, sắp tới thời gian truy lão bà, hắc hắc.

- tiểu Hàm lại sắp bày trò gì nữa đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.