Thiên Hàm nghĩ nghĩ, như có gì loé lên trong đầu, cũng không nói gì, xoay ngựa quay trở lại thành Chương Dĩnh, bỏ lại phía sau biết bao tiếng kêu gào tràn đầy thất vọng, họ đã tới cực hạn, mấy ngày nay còn chưa vào được thành, chỉ ở ngoại thành xin ăn, nhưng nơi đây thì có bao nhiêu người qua lại đâu chứ, hiếm lắm mới gặp một vài người, nhưng họ cũng chẳng mải mai để ý. Để những người ở đây từng loé lên hy vọng, rồi sau đó chỉ còn lại là nỗi thất vọng. Hơn bao giờ hết, ngay lúc này họ đang cận kề với cái chết.
Đang lúc tưởng chừng cái chết sắp ập đến thì phía xa nghe tiếng ngựa, ngước mắt nhìn thì đúng là vị công tử lúc nãy, trên tay còn cầm theo một bao lớn. Tới trước mặt bọn họ, Thiên Hàm dừng ngựa, đưa bọn họ bao lớn trong tay
“Các ngươi ăn tạm bánh bao cho đỡ đói, mọi việc tính sau”
“Đa tạ công tử, đa tạ công tử”
Bọn họ lần lượt chia nhau bánh, do mua rất nhiều nên cũng tạm đủ đi, không phải tranh dành đến đầu rơi máu chảy. Sau khi ăn xong, lại thấy có một hài tử chừng mười bốn, mười lăm tuổi, liếc mắt nhìn về phía Thiên Hàm, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi
“Tiểu huynh đệ này có chuyện gì sao?”
“Công tử a, ở trong miếu hoang còn rất nhiều người, công tử có thể giúp chúng ta không”
“Còn rất nhiều người ư?”
“Phải, bọn họ đều đói đến không đi nổi a”
Nói rồi hơn ba mươi người ở đây lần lượt quỳ xuống, dập đầu với Thiên Hàm
“Mong công tử cứu bọn họ một mạng, chúng ta nguyện làm trâu làm ngựa để đền đáp công tử”
Thấy vậy Thiên Hàm liền nhảy xuống ngựa, nâng tay đỡ họ lên
“Các ngươi mau đứng lên đi, có gì đứng lên rồi nói a”
“Mong công tử giúp bọn họ”
Cả đám đồng thanh nói, giọng điệu mang theo nấc nghẹn, nghe qua làm lòng người đau xót.
“Được được, các ngươi mau đứng lên”
Nghe vậy đám người cuối đầu cảm tạ, sau đó lục đục đứng lên, trên mặt là nét vui mừng như được tái sinh.
“ Các ngươi đợi ở đây, ta vào thành mua một ít thức ăn và lương khô, sau đó sẽ quay lại miếu hoang với các ngươi”
“Công tử có cần chúng ta giúp một tay không a?”
Một thiếu niên tầm mười lăm, mười sáu tuổi lên tiếng, nhìn qua cũng là dáng người cao lớn chỉ là hơi gầy, mặt mày cũng khá anh tuấn.
“Không cần, các ngươi cứ ở đây đợi ta”
Nghe vậy bọn họ cũng ngồi xuống ven đường, thành thành thật thật mà đợi. Chỉ chốc lát sau, Thiên Hàm quay về, lưng ngựa chở đầy đồ đạc, tiếp theo cả đám người hướng một cái miếu hoang đi tới. Bước vào miếu hoang, Thiên Hàm sửng sốt, nơi đây nhìn sơ cũng có hơn năm mươi người, đa phần là người già và trẻ nhỏ, đều không có một thanh niên trai tráng.
“Mau, mau chia thức ăn cho mọi người đi”
Trong miếu hoang nghe vậy, mắt sáng lên, mặt mỗi người đều là mừng rỡ, lớn tiếng hô đa tạ. Đợi lúc họ ăn xong, Thiên Hàm mới hướng tới một vị đại thúc, tuổi ngoài ba mươi hỏi
“Đại thúc, các ngươi như thế nào ra nông nỗi này?”
Đại thúc kia thở dài, trong mắt hiện tia ưu thương, thành thật trả lời
“Chúng ta là người của Đông Hoa thành, nơi chúng ta ở gặp thiên tai, nhà cửa tan hoang, không còn gì cả”
“Triều đình không cứu tế giúp các ngươi sao?”
“ Hoàng thượng là bậc minh quân, sau khi biết nơi đây xảy ra thiên tai, lập tức đưa ngân lượng cứu tế”
“Vậy tại sao.....”
“Chỉ là trời cao hoàng đế xa, ngân lượng cứu trợ ở kinh thành là 80 vạn lượng, khi đến đây chỉ còn hơn mười vạn lượng, chỉ xoay sở được vài ngày, rồi lại hoàn như cũ”
Nghe tới đây Thiên Hàm tức giận, cảm thấy bất bình thay dân chúng.
“Khốn kiếp, đám tham quan này, lại dám dưới mắt thiên tử, ăn máu thịt của dân”
“Chúng ta cũng không thể đợi lâu hơn được nữa, đành tới thành khác xin ăn, chỉ là họ lo sợ dịch bệnh nên không cho chúng ta vào thành”
Thiên Hàm rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, liếc mắt dò xét lão bá, xong đưa tay bắt mạch. Nàng phát hiện họ chỉ là đói nên sức khoẻ suy yếu, không hề bị bệnh gì cả, lúc này mới thở phào yên tâm.
“ Vậy tại sao ở đây chỉ toàn người già và trẻ nhỏ a?”
“Công tử không biết, dân Đông Hoa thành chúng ta trung quân ái quốc, anh dũng thiện chiến, thanh niên trai tráng đều tòng quân đánh giặc a”
Câu nói mang đầy tự hào của lão bá, trên mặt lúc này rút bớt vẻ lo âu thường thấy, thay vào đó là ánh mắt sáng ngời hữu thần. Thiên Hàm nhìn thấy thì gật gật đầu, sau đó nói với mọi người ở đây
“Người nhà của mọi người đều ở đây sao?”
“Phải a công tử, trừ những thanh niên ở biên cương thì còn lại đều ở đây”
“Được, hôm nay mọi người ngủ tạm ở đây, ngày mai ta sẽ vào thành, mua một vài nơi để cho mọi người tá túc”
“Đa tạ đại ân đại đức của công tử, chúng ta nguyện theo hầu công tử, xin công tử thu chúng ta”
Nhìn cả đám người quỳ trên đất, Thiên Hàm cũng không biết phải làm sao, một lúc sau dùng một giọng kiên định nói
“Người của ta không có kẻ bất tài vô dụng, các ngươi hiểu sao?”
“Chúng ta sẽ cố gắng hết mình, không để công tử thất vọng”
“Ân, tốt, mọi người cũng nghỉ ngơi đi”
Thiên Hàm nghiên người, tựa vào bức tường gần đó nhắm mắt dưỡng thần. Đến ngày hôm sau, nàng nhìn một lượt tất cả người ở đây, sau đó chọn ra năm người
“Các ngươi theo ta vào thành, giúp ta tra xem nơi nào có tửu quán tốt, hoặc các cửa hiệu cần sang tên”
“Ân, chúng ta lập tức làm ngay”
Đến giữa trưa, năm người tụ tập ngoài cổng thành đợi Thiên Hàm, thấy nàng đến liền khom người cung kính
“Bẩm công tử, chúng ta đã tìm được, người theo chúng ta đến đó luôn sao?”
Thiên Hàm trong lòng cười thầm, đúng là mắt nhìn người của ta không tồi đi, năm người này đều nhanh nhẹn lanh lẹ, làm việc nhanh gọn, rất tốt
“Được, chúng ta tới đó”
Bàn việc mua bán với các lão bản cũng tốn khá nhiều miệng lưỡi, do Chương Dĩnh thành vị trí đắt địa, muốn đi qua nhiều thành khác phải đi ngang qua Chương Dĩnh thành, lựa chọn nơi này mở tửu quán cũng khá tốt đi, đến lúc trời sẫm tối mới hoàn tất giấy tờ, sau đó cho người mua thức ăn trở về miếu hoang. Đợi mọi người ăn xong, nàng bắt đầu giao phó công việc
“Ở đây có ai biết nấu ăn sao?”
Nghe nàng hỏi, mọi người đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó có người giơ lên cánh tay
“Ta biết a công tử, công tử muốn làm gì a?”
“Ân, ta định mở một tửu quán ở trong thành, hiện tại cần đầu bếp, các vị làm được sao?”
“Nhưng công tử a, chúng ta chỉ biết nấu mấy món gia đình, tửu quán sợ là....”
“ Không sao, không biết có thể từ từ học”
Nghe vậy những người kia kiên định gật đầu báo tên
“Công tử a, ta tên Ỷ Nương còn có Thu thẩm, Nhạc thẩm có thể phụ giúp”
“Tốt, ta giao việc này cho Ỷ Nương giải quyết, ta tin tưởng ngươi”
Sau đó lại phân công vào một số cửa hiệu khác, “cũng may lần này ta mang nhiều ngân phiếu, nếu không cũng lực bất tòng tâm a“.
“Ở đây không biết có ai tính được sổ sách?”
Nhìn sơ đã có bốn năm người giơ tay, trong đó có vị bá bá ngày hôm qua nói chuyện với nàng, người này là Tần bá, nàng quyết định giao sổ sách cho Tần bá giải quyết.
“Được rồi, mọi người nghỉ ngơi, mai chúng ta sẽ dọn vào thành”
Mọi người ai ai cũng mừng rỡ, cuối cùng họ lại có nhà rồi, không sợ phải chết đói nữa, tất cả đều nhờ công tử của bọn họ, tuổi nhỏ đã tài giỏi như thế, họ quyết tâm quản lý tốt cửa hiệu cho công tử, một lòng đi theo làm việc cho người.
Lại qua một ngày, mọi thứ đều xong xuôi, nàng vẽ bản vẽ đưa thợ sửa chữa lại các cửa hiệu theo ý muốn, phân phó công việc, điều chỉnh các vị trí cho phù hợp, sau đó gọi bọn trẻ tập hợp lại ở ngoại thành, mắt nhìn từng người một, nghiêm giọng nói vang
“Các ngươi muốn mạnh hơn sao? Muốn giúp ta làm việc, muốn trở thành thủ hạ của ta sao?”
“Chúng ta một lòng vì công tử, mạng của chúng ta là của công tử a”
“Ta đã nói, người của ta không có kẻ vô dụng, ta sẽ dạy các ngươi võ công, luyện tốt hay không là do các ngươi, ta sẽ kiểm tra, nếu các ngươi quá mức vô dụng cũng không thể trách ta”
“Chúng ta sẽ cố gắng hết mình”
Cả đám trẻ lời nói kiên định, quyết không phụ kì vọng của công tử. Thiên Hàm lấy trong người ra hơn mười quyển sách, còn có cả y thư, đây là sách nàng mang theo, cũng có quyển nàng mới viết lại để cho bọn họ luyện. Nàng dành một ngày để dạy bọn họ những bước đầu tập luyện, khi mặt trời sắp xuống núi nàng không nhanh không chậm nhìn một lượt từng người ở đây, chọn ra mười người, sáu nam, bốn nữ tuổi từ mười một đến mười sáu, đưa sách cho họ
“Ta tin tưởng các ngươi, đốc thúc nhau luyện tập, ta tin mắt nhìn người của mình cũng tin tưởng các ngươi”
Ngừng một chút lại nói tiếp
“Ta hiện tại còn có việc, các cửa hiệu cũng coi như ổn thoả, ta cũng phải đi a, ta sẽ quay lại kiểm tra võ công của các ngươi”
“Công tử đi đâu a”
Lúc này đôi mắt đều ngấn lệ, mới gặp có mấy ngày nhưng bọn họ không nỡ xa công tử a, họ muốn đi theo hầu hạ công tử nhưng họ hiểu một điều, họ không biết võ công dễ làm vướn chân công tử, vì vậy cần phải cố gắng nhiều hơn nữa, họ phải thật giỏi để bảo hộ công tử.
“Nạn dân ở Đông Hoa thành còn cần ta, ta đã trễ nhiều ngày, không thể trì hoãn thêm được nữa”
“Ân, công tử cứ yên tâm đi đi, bọn ta sẽ cố gắng luyện tập”
“Được rồi, hảo hảo bảo trọng”
Nàng xoay người, nhảy lên lưng ngựa, vung roi, thúc ngựa hướng thẳng Đông Hoa thành chạy đi, không hề nhìn lại. Còn phía sau, ánh mắt đầy ngưỡng mộ cùng tự hào, này là công tử của bọn họ a, chủ tử của bọn họ a, tuổi nhỏ mà đã có phong tư như vậy, sau này ắt không phải vật trong ao. Họ cũng không hề suy đoán về thân phận của nàng, bởi họ tin tưởng tuyệt đối vào nàng, dù nàng có là ai đi chăng nữa họ cũng mặt kệ, bởi họ biết nàng là người tốt, là chủ tử của bọn họ a.
- ------------------------
Tác giả: tiểu Hàm có fan cuồng rồi, hắc hắc....
Chương sau ta sẽ ngược ẻm, các ngươi chờ xem.