“ Ta chạy không kịp rồi, các ngươi mau chạy a! “
Ngoái nhìn xem quân địch đã đuổi tới mông, Trần Minh Quân một mặt bi phẫn hô lớn.
Những võ giả kia nghe vậy thì cảm động, quay mặt đi không dám nhìn về phía sau nữa.
Phò mã, ngươi muốn diễn thì ít ra diễn đạt chút nha!
Phò mã thật sự là một người tốt, vậy mà hi sinh thân mình ở lại đoạn hậu!
Nguyễn Tuấn cũng khẽ nhíu mày, bất quá nhìn xem ba tên bộ xương cấp độ Lạc Tướng đang đuổi tới hắn cũng không có ý định quay trở về cứu Trần Minh Quân.
“ Chạy mau! “
Mấy tên binh sĩ của triều đình còn sống sót nghe vậy cũng vội đuổi theo tướng quân mình.
Trần Minh Quân đứng dậy phủi phủi quần áo, đối mặt với đại quân xương khô. Lúc này vẻ mặt hắn nào có chút nào bi phẫn, tay phải cầm đao, khóe miệng nhếch lên.
Thanh Y ( Lục Dực Khí Linh) châm chọc nói: “ Ngươi quả thực là người tốt nha ~!”
Tên này rõ ràng ở lại săn quái cày 'điểm kinh nghiệm ' còn mặt dày bày ra một bộ ' hi sinh thân mình lấp lỗ châu mai '.
Giữa buổi trưa ánh nắng gay gắt, tiếng vó ngựa ầm vang lao tới, mặt đất càng lúc càng run lên kịch liệt. Ba tên Lạc Tướng cưỡi những con ngựa da thịt từ lâu đã bong tróc hết tản mát ra trận trận mùi hôi thối thế nhưng hai hốc mắt phát ra ánh sáng màu đỏ tựa như ngựa địa ngục.
Sau lưng bọn hắn còn có một đội kỵ binh khoảng chừng hơn một ngàn người, mỗi một người toàn thân trang bị vũ khí bằng sắt, dưới thân kỵ mã đều chỉ còn lại một bộ xương không, hai mắt tương tự có ánh sáng màu đỏ.
Ba tên Lạc Tướng nhìn cũng không nhìn Trần Minh Quân liếc mắt, bọn chúng nhắm thẳng đến phía trước đám người đang bỏ chạy đuổi theo. Mấy ngàn tên kỵ binh cũng tương tự như vậy, chỉ để lại mấy chục tên đối phó Trần Minh Quân. Còn như phổ thông quân lính xương khô phân chia ra hai phần ba số lượng đuổi theo, để lại một phần ba bao vây lấy Trần Minh Quân khiến cho hắn hết đường trốn chạy.
Trần Minh Quân thấy vậy thì nhoẻn miệng cười, kết quả này hắn đã sớm dự đoán được. Giống như một đám người đi săn, bọn hắn tự nhiên sẽ không để ra toàn bộ lực lượng bao vây một con thỏ nhỏ để cho một bầy thỏ chạy mất.
Thế là hắn bắt đầu giống như lão hổ lao vào một bầy chó con chờ bị làm thịt.
Dưới Siêu Phàm, hắn vô địch!
Gặp phải những bộ xương khô tinh nhuệ hắn trực tiếp một đao chém nát, với những bộ xương thường thì quyền quyền thẳng mặt tiếp tục chiến dịch ' tiếp xúc da thịt cày exp ' của mình.
Từ trên cao nhìn xuống, Trần Minh Quân vận dụng một bộ huyền diệu thân pháp vừa đi vừa về, tránh đòn phản đòn tựa như đang nhảy múa giữa biển xương khô chiến sĩ.
Bất chợt, trong lòng hắn vang lên cảnh báo nguy hiểm. Cái đầu chẳng cần quay lại, hắn lộn nhào một cái tránh sang bên cạnh. Ngẩng đầu lên hắn mới phát hiện tại vị trí mình vừa đứng có một mũi tên cắm xuống đất.
Trần Minh Quân thầm hô nguy hiểm, may mắn lúc còn ở trong bí cảnh mình đã từng rèn luyện trực giác nếu không chỉ sợ sẽ không tránh được mũi tên vừa rồi. Hắn nheo mắt nhìn về phía nóc nhà ở gần đấy, phát hiện trên đó đang đứng ba bốn tên quân sĩ xương khô, trong đó có một tên mặc trên người áo giáp bằng sắt. Trần Minh Quân đoán chắc hẳn mũi tên này cũng từ hắn bắn ra.
Người này khi còn sống tiễn pháp không tồi!
Phải biết hắn nhảy múa ở trong biển xương khô, hắn chỉ có một nhưng quân xương khô có nhiều lắm. Giữa trận địa rối loạn như vậy mà đối phương vẫn có thể nhắm chính xác vào vị trí của hắn, điều này không phải ai cũng có thể làm được.
Bá!!!
Còn đang suy nghĩ, vô số mũi giáo đã đâm về phía hắn. Trần Minh Quân lăn người sang một bên tránh thoát những mũi giáo này sau đó dùng thanh đao trong tay chém ngang đem những mũi giáo kia chém cụt đầu.
“ Ô ô ô.....”
Những binh sĩ xương khô kia giống như kêu lên tức giận, biến cây giáo bị cụt đầu thành gậy tiếp tục tấn công. Ba phía xung quanh giáo binh cũng đồng loạt tấn công tới khiến cho Trần Minh Quân khó lòng tránh né. Hết cách, hắn đành phải nhảy lên thật cao để tránh thoát sự tấn công đến từ cả bốn phía.
Nhân lúc hắn đang ở trên không trung khó tránh né, một tên tinh nhuệ xương khô nhảy vọt lên, trong tay kiếm sắt quét ngang mà đến. Trần Minh Quân hừ lạnh một tiếng, khua đao đón đỡ.
Leng keng!
Tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên, tên xương khô tinh nhuệ bị Trần Minh Quân chém bay, nó đập thẳng liên tiếp xuyên qua mấy tòa nhà đất mới dừng lại.
Đập đi xây lại chín trăm chín mươi chín lần nào phải chuyện đùa.
Khí hải, kinh mạch tạm không nhắc đến, chỉ riêng thể phách của hắn lúc này đã chẳng thua kém gì Siêu Phàm Cảnh đỉnh phong thể tu. Dưỡng Khí cảnh muốn đón đỡ một chiêu toàn lực của hắn? Chuyện cười!
Hai chân chạm đất, hắn không dám dừng lại chút nào bắt đầu chém giết nhằm phá đi nguy cơ mình bị bao vây. Cách tốt nhất chơi lấy một địch nhiều chính là liên tục quấy rối, đảo lộn trận hình đối phương khiến cho quân địch không thể nào kịp thời bao vây mình, lại thêm việc ' bơi ' trong lòng quân địch khiến cho cung thủ khó lòng nhắm chuẩn.
Cứ như vậy số lượng xương khô quân sĩ có thể dùng mắt trần thấy được đang ngày một giảm xuống, bộ pháp của hắn cũng ngày càng trở vi diệu khó lường.
Vèo!!!
Một mũi tên phá không mà đến, Trần Minh Quân quay người dùng đao đỡ được, ánh mắt nhìn về phía tên cung thủ tinh nhuệ kia. Tên này từ nãy đến giờ nhiều lần thay đổi vị trí tấn công khiến cho hắn cũng khó lòng một mực né tránh.
Trước tiên làm thịt ngươi vậy!
Trần Minh Quân lấy đà sau đó nhảy mạnh, lao vọt về phía tên cung thủ tinh nhuệ kia thế nhưng trên đường lại gặp phải rất nhiều tên xương khô tinh nhuệ nhảy ra ngăn cản. Còn tên cung thủ tinh nhuệ kia nhân lúc này lại tiếp tục đổi một ví trí khác tấn công.
Không chỉ có riêng hắn, những tên cung thủ xương khô khác thấy Trần Minh Quân đã thoát ra khỏi đại quân xương khô, trở thành mục tiêu dễ dàng ngắm bắn cũng vội vàng lắp lên mũi tên liên tục xạ kích.
Nhìn xem những tên xương khô tinh nhuệ đang cản đường mình, Trần Minh Quân khẽ nhíu mày.
Tưởng bổn công tử không có biện pháp chơi các ngươi phải không?
Hắn dùng đao đón đỡ phía sau bắn tới mũi tên sau đó lao về phía một tên xương khô tinh nhuệ, lần này hắn không cố gắng tấn công vào đầu nữa mà đem hai tay chân của đối phương chặt khiến cho trong lúc nhất thời đối phương chỉ có thể để trơ mắt nhìn xem nắm đấm của hắn ngày một tới gần ma sát khuôn mặt của mình.
Giải quyết xong một tên, Trần Minh Quân vẫn chưa dừng lại, bắt đầu cuộc săn giết đám xương khô tinh nhuệ. Thật ra biện pháp để 'làm thịt ' đám tinh nhuệ này hắn đã sớm nghĩ ra, bất quá quân địch quá đông mà hắn lại chỉ có một mình. Thời gian không đủ để chớp lấy cơ hội kết liễu đối phương, đợi khi hắn rảnh tay thì tay chân của đối phương đã liền trở lại.
Bây giờ hắn tách ra khỏi vòng vây, mặc dù trở thành mục tiêu công kích của dàn cung thủ nhưng đầy đủ thời gian săn giết những xương khô tinh nhuệ này.
...........
Ở một khu vực khác, Nguyễn Tuấn dẫn theo đám võ giả chạy tới nơi này thì bị bắt kịp, bao vây lại. Những bộ xương Lạc Tướng này tu vi thuần một sắc Siêu Phàm Cảnh, dưới thân chiến mã cũng tương tự cảnh giới cho nên tốc độ của bọn chúng nhanh lắm.
Một tên quân sĩ vẻ mặt ngưng trọng nói: “ Tướng quân, ngươi đi trước đi. Bọn ta ở lại giúp ngươi kéo thêm chút thời gian.”
Nguyễn Tuấn nghe vậy thì lắc đầu nói: “ Các ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy cũng coi như huynh đệ thân thiết. Sao ta có thể bỏ lại các ngươi được! Có chết thì cùng chết! “
Những tên quân sĩ kia nghe vậy thì cảm động ào ào, tướng quân vậy mà xem bọn họ như huynh đệ thân thiết!
Nhưng bọn hắn nào biết được, Nguyễn Tuấn giờ phút này thực ra cũng không nghĩ như vậy. Hắn chỉ đơn giản nghĩ cho dù một mình chạy thoát khỏi cửa ải này nhưng đến chặng đường phía trước ai biết sẽ còn hay không cạm bẫy gì. Khi ấy còn cần phải có người dò đường nha!
Thế là hắn chẳng giữ lại chút nào nữa, Đạo Tàng Cảnh tu vi gào thét mà ra đem gần nhất mấy trăm tên phổ thông bộ xương đánh thành bột mịn. Cảnh tượng này dọa cho đám người giật nảy cả mình, tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về phía người nam nhân này.
Hắn vậy mà đã đột phá Đạo Tàng!
Ẩn giấu đủ sâu nha!
Trong lúc này, mấy tên nữ võ giả bất mãn nói: “ Nguyễn tướng quân đã có bậc này tu vi cớ gì ban nãy không sớm một chút thể hiện tài năng, để cho chúng ta chết đi nhiều người như vậy. “
Một tên quân sĩ hừ nói: “ Các ngươi cùng bọn ta thì có liên quan gì? Lúc trước chỉ là hợp tác vượt qua cổng thành thôi, bây giờ còn muốn chúng ta bao bọc? Nực cười! Coi chúng ta quân sĩ triều đình thành bảo mẫu? “
Người nữ võ giả kia cười nhạo nói: “ Tổn thất cũng không chỉ có chúng ta nha, còn có những binh sĩ triều đình cũng bị chết trận đây. “
Lời vừa nói ra, những võ giả khác cũng đồng loạt hưởng ứng.
Tên binh sĩ kia cứng họng không phản bác được, bất quá hắn cũng không cam lòng cho nên lại định nói cái gì nhưng lại bị Nguyễn Tuấn giơ tay lên ngăn cản nói: “ Ta đối phó ba tên này xong lại mang theo các ngươi phá vây. “
Những tên quân sĩ triều đình nghe vậy tinh thần phấn chấn lên vội vàng hô đúng. Những võ giả khác nghe vậy trong lòng mặc dù còn chưa hết bất mãn nhưng cũng ngậm mồm lại không nói gì thêm, dù sao trong tình thế bây giờ bọn hắn còn cần nhờ vào Nguyễn Tuấn nếu không chỉ sợ sẽ phải bỏ mạng ở nơi này.