Tại khu vực ngoài rìa trung tâm của bí cảnh, một cái vòng xoáy màu đen xuất hiện lần nữa. Một đạo toàn thân bao phủ áo choàng đen, đeo mặt nạ từ trong vòng xoáy bước ra.
Trần Minh Quân nhìn xem cả tòa cổ thành bị sương mù bao phủ chỉ để lộ ra một tấm biển có ghi ba chữ 'Thành Cổ Loa' khiến cho lông mày của hắn nhíu lại. Hắn đang tự mình đoán xem liệu bí cảnh này sẽ có liên quan đến truyền thuyết ' Mị Châu - Trọng Thủy ' hay không.
Hắn đang định tiến về phía trước bỗng nhiên nghe được một tiếng hô lớn dọa cho hắn giật mình.
“ Tới bảo vệ phò mã! “
Trần Minh Quân nheo mắt nhìn về phía phát ra tiếng hô, trong lòng kêu lên không ổn, chẳng có lẽ mình bị bại lộ rồi. Hắn vội sờ lên mặt nạ kiểm tra một chút xem thử xem có bị rơi ra hay không mà lại để cho người khác nhận ra mình.
“ Mạt tướng Nguyễn Tuấn bái kiến phò mã. “ Nguyễn Tuấn dẫn theo một nhóm binh sĩ đi đến, hắn chắp hai tay trước ngực cúi người hành lễ.
Trần Minh Quân lông mày nhíu càng chặt, bởi vì thường ngày lấy hắn có tiếng không có miếng chức vị Phò Mã đáng lý ra Nguyễn Tuấn không cần đối với mình cung kính như vậy.
Người này rốt cuộc có ý đồ gì?
Bất quá hắn cũng không biểu hiện ra sự hoài nghi của mình, cười nói: “ Nguyễn tướng quân khách khí.”
Trải qua một phen suy nghĩ, hắn nhớ ra mình đặt được đầu bảng trong danh sách bí cảnh Làng Thụy Hương, bây giờ có lẽ Lê Ngọc Anh, Triệu Dao Dao, Triệu Hạo đều đã đi ra chỉ có mình xuất hiện cuối cùng cho nên đối phương nhận ra thân phận của mình cũng không có gì là lạ.
Bất quá trong thiên hạ trùng tên với nhau nhiều lắm, tại sao đối phương dám khẳng định là hắn?
Không lẽ đoán mò?
Nghĩ như vậy, hắn nhận ra mình sơ suất rồi, đáng lý ra nên thà chết không chịu nhận mới đúng mà.
Thôi, dù sao cũng lỡ rồi, bây giờ phủ nhận cũng muộn.
Những người võ giả khác đang chém chém giết giết nghe thấy bên này có động tĩnh cũng chú ý lại, khi biết được người tới là ' phế vật phò mã ' bọn họ cũng không giống như trước tỏ ra khinh thị như vậy mà bắt đầu quan sát xem người này sẽ làm thế nào. Nếu như là lúc trước bọn hắn sẽ khịt mũi coi thường nhưng bây giờ đã khác, người ta tốt xấu cũng ở bí cảnh phụ đạt được điểm số tối đa, thiên phú có thể không được nhưng đầu óc có lẽ so với bất luận người nào ở nơi này đều tốt dùng.
Trải qua những ngày này đã có không ít võ giả tu vi cao cường xông vào bên trong thành cổ, điều này khiến cho bọn hắn trong lòng nóng như lửa đốt. Sợ ở nơi này mãi thì không chỉ mạng sống khó bảo toàn mà ngay cả một chén canh cũng không húp được.
Trần Minh Quân tự nhiên biết rõ đám người này tâm tư, hắn cười nói: “ Các vị chắc hẳn cũng muốn vào trong đi? “
Lời vừa nói ra, lập tức có người nhịn không được lên tiếng đáp lại: “ Phò mã có diệu kế gì mời nói. “
Có người đầu tiên, những người còn lại cũng liên tục phụ họa: “ Đúng vậy, mời phò mã cứ nói. “
Trần Minh Quân khóe miệng nhếch lên, xem ra nơi này không tồn tại thể loại nhân vật quần chúng não tàn nha.
Thế là hắn cất cao giọng nói: “ Các vị phân tán ra chiến đấu đem lại hiệu quả rất nhỏ mà tổn thất lại lớn còn chẳng bằng tập hợp lại với quân của triều đình cùng một chỗ xông vào. Thế nào? “
Những võ giả kia nghe vậy thì trầm mặc, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Nguyễn Tuấn. Trần Minh Quân cũng tương tự nhìn về phía hắn, cười cười không nói.
Nếu như đám võ giả kia không cách nào xông vào được bên trong thì cũng dễ hiểu bởi vì bọn hắn cảnh giới không cao lại thêm chỉ là tạp binh, muốn vừa chống đỡ mưa tên cùng rùa đá công kích có rất nhiều khó khăn. Thế nhưng Nguyễn Tuấn khác biệt, lúc trước bảng danh sách xuất hiện Trần Minh Quân giống như cũng nhìn thấy người này có tên trên bảng xếp hạng, còn đặc biệt xếp hạng thứ tám.
Người này luận tu vi, luận kinh nghiệm chiến đấu đều thuộc về cao cấp nhất trong số toàn bộ võ giả có mặt ở nơi này, trải qua hai năm trong bí cảnh Thời Gian tu vi có lẽ cũng đã có chỗ tinh tiến phối hợp thêm triều đình phái theo binh mã cớ gì một mực đợi ở khu vực bên ngoài.....giống như chờ đợi hắn.
Chuyện khác thường ắt có trá!
IQ vừa được nâng cấp, Trần Minh Quân lý nào nhìn không ra.
Nguyễn Tuấn vẻ mặt thản nhiên đáp: “ Có thể. “
Những võ giả kia nghe vậy thì mừng rỡ không thôi vội vàng vừa đánh vừa lui rút về phía Trần Minh Quân đám người. Đợi tất cả tập hợp đủ, Trần Minh Quân bắt đầu chỉ đạo xây dựng trận hình hình tam giác lấy Nguyễn Tuấn tu vi cao nhất dẫn đầu mở đường, những người có tu vi thấp sẽ ở khu vực bên trong chống lại trên trời bắn xuống mưa tên, còn bên ngoài lấy triều đình quân sĩ tạo thành hình chữ ' V ' ngược bao bọc lại.
Nghe hắn phân công, một tên binh sĩ có chút bất mãn đi đến bên cạnh Nguyễn Tuấn định nói cái gì nhưng bị Nguyễn Tuấn giơ tay ra hiệu chặn lại, nói khẽ: “ Toàn bộ nghe theo hắn nói mà làm. “
Người binh sĩ kia nghe vậy, mặc dù lòng còn bất mãn nhưng cũng không nói gì nữa. Bọn họ đều là những người theo Nguyễn Tuấn chinh chiến nhiều năm, đối với quyết định của tướng quân mình hết sức tin tưởng.
Một màn này bị Trần Minh Quân liếc mắt quan sát được, hắn cười cười.
Tất cả mọi người, người nào vào vị trí người ấy, trận hình rất nhanh thì được hình thành. Những võ giả kia ánh mắt tràn đầy sự cảm kích nhìn xem Trần Minh Quân, bất tri bất giác cảm thấy vị phò mã này cũng không chán ghét như trong thiên hạ truyền ngôn. Suốt mấy ngày vừa qua bọn hắn đã liên tục chiến đấu cho nên thể lực cùng tinh thần bị hao tổn không ít, bây giờ được bao bọc và bảo vệ ở bên trong chỉ cần chống lại mưa tên công việc này nhẹ nhàng rất nhiều.
Đội hình được hình thành sau đó, Trần Minh Quân hô lên một tiếng: “ Xuất Phát! “
Cả chi đội ngũ như một mũi tên lao nhanh về phía trước đánh tan trên đường hết thảy ngăn cản, không chút khó khăn nào chạy vào trong thành cổ. Đám võ giả thấy vậy thì mừng rỡ không thôi, còn đang định tách ra tự mình đi tìm kiếm cơ duyên lại nghe Trần Minh Quân hô lên: “ Giữ vững trận hình, nguy hiểm thực sự bây giờ mới đến. “
Đám người nghe thế thì nghi hoặc, nguy hiểm nhất không phải ở bên ngoài thành gặp phải mưa tên cùng rùa đá đồng thời công kích sao? Bây giờ vào trong rồi thì còn nguy hiểm gì?
Bọn họ còn đang muốn phàn nàn lại nghe thấy một hồi tiếng trống đồng vang lên một cách đầy hào hùng tựa như tiếng trống quân trận. Ngay sau đó, mặt đất bỗng nhiên rung động, bốn phương tám hướng có từng đám bụi bặm bốc lên.
Đám người lưng tựa vào nhau, cảnh giác nhìn xung quanh đề phòng địch tập.
Đứng ở phía trước nhất đội ngũ, Nguyễn Tuấn cũng khẽ cau mày bởi vì những người tiến vào trong thành trước đó, bằng việc nhìn qua lỗ hổng do cánh cổng thành bị Lê Ngọc Anh đánh nát có thể thấy bọn hắn tựa như không gặp phải chuyện này. Còn có tiếng trống đồng này, lúc trước cũng chưa từng nghe thấy.
Không lẽ, cổng thành có bố trí chướng nhãn trận pháp?
Nghĩ như vậy mọi thứ đều trở nên hợp tình hợp lý, thế nhưng tình cảnh bây giờ làm sao phá giải hắn cũng không vội vàng quyết định mà đợi xem Trần Minh Quân sẽ có kế sách gì.
Dù sao người này từng đạt điểm số cao nhất trong bí cảnh trước, chắc hẳn có chút môn đạo.
Trần Minh Quân thì chẳng chần chờ chút nào, trực tiếp hạ lệnh: “ Toàn quân tiến thẳng về phía trước đi, tốc chiến tốc thắng! “
Đám binh sĩ của triều đình nghe vậy thì lưỡng lự nhìn xem tướng quân của mình chờ đợi ý kiến của hắn. Nguyễn Tuấn đối với thủ hạ gật gật đầu sau đó liếc mắt nhìn xem Trần Minh Quân.
Người này ẩn giấu cũng quá sâu!
Phương án của Trần Minh Quân đưa ra chính hợp với ý của hắn, nếu như ở yên nơi này chờ đợi rất có thể sẽ rơi vào tình cảnh bị quân địch bao vây tứ phía khó lòng chạy thoát. Cho nên, lựa chọn một phương hướng, chủ động phá vây sẽ tốt hơn rất nhiều.
Đạt được tướng quân đồng ý, triều đình phái tới binh sĩ thét dài một tiếng lao nhanh về phía trước mở đường. Đám võ giả kia thấy vậy cũng nuốt vào miệng một viên đan dược sau đó giết theo sau.
Trần Minh Quân thì lặng lẽ đi ở cuối cùng, nói đùa cái gì có pháo hôi mở đường tội gì phải tự thân xông lên.
Lấy hắn xưa nay vang danh thiên hạ 'phế vật' bây giờ có đi ở cuối cùng cũng chẳng ai thèm quan tâm.
Tiểu đoàn đội lấy Nguyễn Tuấn đi đầu mở đường rất nhanh giết xông vào quân địch, chỉ thấy hắn huy động phương thiên kích đem kẻ địch chém thành nhiều mảnh.
Trần Minh Quân đi ở sau cùng âm thầm quan sát chi quân đội của ' kẻ địch ' này hắn phát hiện toàn bộ đều chỉ còn có bộ xương, trước ngực có đeo một miếng giáp lớn bằng đồng, vũ khí sử dụng đa phần là kiếm ngắn, giáo, mác. Bên cạnh đó cũng có một số bộ sương được trang bị vũ khí bằng sắt, những bộ xương này thực lực bất phàm vậy mà có thể chém giết một số quân sĩ của Đại Lê.
Dẫn đầu quân đội xương khô là một bộ xương to lớn chứng minh người này khi còn sống hình thể cao to vạm vỡ, toàn thân hắn được trang bị phòng ngự bằng sắt chế tạo thành, trong tay cũng sử dụng một thanh đao to bản bằng sắt. Nhìn cách thức ăn mặc của bộ xương này, Trần Minh Quân giật mình nhận ra thân phận khi còn sống của đối phương.
“ Một vị Bộ ( Lạc tướng)? “
Ở trong bí cảnh phụ, hắn cũng từng được sắc phong đảm nhiệm vị trí Bộ ( Lạc Tướng) một đoạn thời gian cho nên đối với cách trang bị, ăn mặc của các Bộ hết sức quen thuộc.
Tại nơi này, cũng không chỉ riêng hắn nhận ra bộ xương kia khi còn sống thân phận. Nguyễn Tuấn gầm lên một tiếng hai tay cầm lấy phương thiên kích lao thẳng về phía Bộ, toàn thân vận lực tạo thành một đường chém ngang ý đồ trong một chiêu giải quyết đối phương nào ngờ một tiếng kim loại va chạm vang lên kèm theo vô số tia lửa, bộ xương khô Bộ vậy mà một tay cầm đao đón đỡ được.
Trần Minh Quân cùng Nguyễn Tuấn đồng thời thần sắc trở nên ngưng trọng lên, nếu như không thể nhanh chóng giải quyết xong chi đội ngũ do xương khô tạo thành này đợi khi ba chi đội ngũ khác đuổi tới bọn họ chắc chắn gặp nguy rồi.
Ngay lúc này, một tiếng la thất thanh hoảng sợ vang lên khiến cho cả bầu không khí thêm phần ngưng trọng
“ Những bộ xương khô này giết không chết! Bọn chúng có thể tự động hồi sinh trở lại! “
********
Chân Mộng: hôm qua nhậu hơi say, giờ mới viết được hic...