Thiên Nga Đen

Chương 11: Chương 11




Xe chạy về đến dưới nhà Lâm Yến Vũ, Tiêu Lỗi xuống xe thay cô mở cửa, yêu thương nắm lấy tay cô. Lâm Yến Vũ đứng đó, do dự một lúc rốt cục nhìn lên, dùng một giọng rất nhẹ nói: "Anh đừng đi tìm tôi nữa, được không?"

Tiêu Lỗi sửng sốt, trái tim giống như là bị vũ khí đâm trúng, hít một hơi: "Tại sao?" Lâm Yến Vũ rũ mắt, dường như không biết nên diễn đạt thế nào, hồi lâu mới nói: "Tôi căn bản không phải là người trong trái tim anh, dù bề ngoài giống nhau thì cũng không phải, chúng tôi là người của hai thế giới khác nhau."

"Làm sao em biết được trong lòng tôi đang nghĩ gì, có lẽ tôi cũng chẳng quan tâm, tôi chỉ muốn gặp em, điều đó làm tôi thấy rất hạnh phúc." Tiêu Lỗi thẳng thắn nói, có chút thổ lộ ý tứ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt chiếc má thơm ngát mềm mại của cô.

Lâm Yến Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, chôn cằm trong khăn choàng cổ, để tránh đi bàn tay của anh: "Tôi chỉ là một nơi để anh ủy thác, và tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ này với anh, chuyện đó làm tôi cảm thấy có lỗi với Tần Tuyển."

"Em thích anh ta ư, sao tôi không cảm nhận được." Tiêu Lỗi không phải là một người phản ứng chậm chạp. Lâm Yến Vũ không có dụng tâm nhiều đối với Tần Tuyển, anh có thể cảm giác được điều đó.

"Dù sao đi chăng nữa, hiện tại tôi là bạn gái của anh ấy, tôi không thể phản bội anh ấy được. Tôi cũng không muốn vì tôi mà các anh tranh chấp với nhau." Lâm Yến Vũ nói xong lời này, xoay người rời đi. Nếu không đi, cô sợ mình sẽ khóc trước mặt anh, trong trường hợp đó, chắc chắn cô không thể đi được nữa.

Tiêu Lỗi không đuổi theo cô, cảm thấy có chút buồn bã, nhưng lại không hoàn toàn thất vọng, Lâm Yến Vũ nói những lời này với anh mặc dù có chút bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự liệu của anh, điều này nói lên việc cô đã cảm giác được mối quan hệ của họ đã phát triển vượt qua khỏi phạm vi kiểm soát của cô, cô bắt đầu muốn trốn tránh.

Trên đường lái xe về nhà, Tiêu Lỗi một tay tiếp tục lái xe, một tay nhét tai nghe gọi điện thoại cho em trai Tiêu Miểu, kêu nó về nhà gấp, anh có chuyện muốn nói với nó.

"Anh, anh tìm được chị ấy ở đâu vậy, giống chị Mộ Tình y như đúc." Tiêu Miểu vừa vào thư phòng liền lớn tiếng. Tiêu Lỗi nói: "Em cũng cảm thấy cô rất giống Mộ Tình?" "Đúng vậy, thật là quá giống, như thể được nhân bản vô tính." Tiêu Miểu không thể nào tin được, trên thế giới lại tồn tại một người giống y chang như vậy.

Tiêu Lỗi không nói gì, chìm vào suy tư. Tiêu Miểu lại nói: "Có khi nào chị ấy chính là chị Mộ Tình hay không, em thấy khi chị ấy đứng chung với anh, mang giày cao gót đứng cao hơn bả vai anh một chút, chiều cao đó rất giống với chị Mộ Tình." "Em cảm thấy đó là cô ấy sao?" Tiêu Lỗi nhìn Tiêu Miểu.

Tiêu Miểu không chút do dự: "Em cảm thấy chính là chị ấy, các giáo sư đều nói, trên thế giới không thể nào có hay chiếc lá cây hoàn toàn giống nhau, huống chi là người, đặc điểm trên gương mặt và vóc dáng thì có thể tương tự, nhưng không thể hoàn toàn chính xác như nhau, còn chị ấy và chị Mộ Tình thì giống hệt nhau như đúc."

Thấy trên bàn có đặt một quyển album, Tiêu Miểu mở ra xem, tất cả đều là hình của Mộ Tình, chỉ vào trong đó nói: "Anh thấy đó, trên thế giới sẽ có hai người tương tự như thế sao?"

"Nhưng cô ấy nói là không phải." Tiêu Lỗi yếu ớt thở dài. Tiêu Miểu hừ một tiếng: "Chị ấy cố ý lừa anh đương nhiên nói không phải, nếu không thì có thể chị ấy bị mất trí nhớ, nên đã quên anh." "Anh thấy cô ấy không giống như bị mất trí nhớ, chẳng qua là cô ấy không muốn thừa nhận." Tiêu Lỗi nhớ tất cả mọi cử chỉ của Lâm Yến Vũ, cảm thấy cô không giống bị mất đi trí nhớ, ngược lại, tư duy của cô rất rõ ràng.

"Chị ấy sợ cái gì mà không thừa nhận, có khi nào đó là cách để xác minh danh tính, tình cảm của hai người tốt như vậy, em không tin anh không biết được đặc điểm của chị ấy, coi như ngay cả điểm đặc biệt chị ấy cũng không có, anh cũng có thể dẫn chị ấy đi xét nghiệm nhóm máu hoặc kiểm tra DNA." Tiêu Miểu cảm thấy điều này thực sự không phải là vấn đề gì khó khăn, y học ngày nay phát triển hiện đại như vậy, muốn chứng thực một người là một chuyện quá đơn giản.

Tuy nhiên, Tiêu Lỗi lại từ chối ý kiến đó. Tiêu Miểu nghi hoặc nhìn anh trai, bình thường anh trai không phải là người không quyết đoán, làm sao lúc này lại có vẻ do dự như vậy.

"Anh, anh còn muốn cái gì, dẫn chị ấy đi hóa nghiệm là được. Xác suất nhỏ như vậy cũng bị anh gặp được, anh còn không nhanh chóng nắm bắt." Tiêu Miểu khuyên nhủ.

"Anh sợ cô ấy không phải." Tiêu Lỗi lại yếu ớt thở dài, rốt cục nói ra suy nghĩ trong lòng của mình với em trai. Vô số lần anh nghi ngờ Lâm Yến Vũ chính là Mộ Tình, nhưng cuối cùng khi thời khắc mấu chốt gần kề, anh lại cẩn thận suy nghĩ, bản thân không dám ôm quá nhiều hy vọng, khi bị mất đi hy vọng anh sẽ bị đả kích không thể chịu đựng nổi.

Tiêu Miểu nói: "Không đúng thì thế nào, bề ngoài chị ấy và chị Mộ Tình giống hệt nhau, ngay cả khi nếu thực sự chị ấy không phải, em thấy anh đã thích chị ấy rồi, nếu chị ấy là chị Mộ Tình thì không phải vừa vặn hay sao, kể từ lúc chị Mộ Tình qua đời, anh cả ngày đều nhớ đến chị ấy, cũng sắp mắc bệnh tương tư rồi." Ý thức được mình lỡ lời, Tiêu Miểu thè lưỡi. Trước mặt anh trai kiêng kỵ nói chuyện Mộ Tình qua đời, thường ngày mọi người trong gia đình luôn luôn dặn dò nhiều lần.

Đúng vậy, người bên ngoài nhìn vấn đề rất đơn giản. Có phải là Mộ Tình hay không không quan trọng, quan trọng là anh muốn giữ cô bên cạnh, cho dù là một sự an ủi, cô cũng có thể cho anh, việc mà người khác không thể nào làm được.

Nhưng trong lòng Tiêu Lỗi, vẫn luôn hy vọng cô chính là Mộ Tình sống sót sau tai nạn đó, loại tình yêu và đau lòng này, không phải chỉ một hình dáng tương tự là có thể thay thế được. Từ nhỏ, Mộ Tình đã không có cha, nên rất ỷ lại vào anh, anh làm tất cả những gì có thể cho cô, cô ấy chính là bộ phận không thể thay thế của cuộc đời anh.

Gọi điện thoại cho Diệp Tiểu Phảng, Tiêu Lỗi nói có chuyện vô cùng quan trọng tìm anh ta, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt.

Buổi tối, Tần Tuyển đến nhà Lâm Yến Vũ, vừa vào nhà đã nghe mùi thuốc Đông y nồng đậm, tò mò hỏi Lâm Yến Vũ: "Em đã đi khám Trung Y sao?" Lâm Yến Vũ thay hắn treo áo khoát lên, gật đầu: "Một người bạn của cha em giới thiệu, nghe nói là bác sĩ Trung Y nổi tiếng ở Bắc Kinh, thân thể em mấy ngày nay không được tốt, nên đã đi tìm ông ta bắt mạch, ông ấy bốc cho em mấy thang thuốc Đông y, để cho em uống trước."

Tần Tuyển đi theo phía sau cô, bất thình lình ôm lấy cô, đôi môi cọ vào tai cô, thì thầm: "Em đi cùng ai?" "Em đi một mình." Lâm Yến Vũ bình tĩnh trả lời.

"Một mình em đi? Bệnh nặng sao không gọi điện thoại cho anh, một mình đi ra ngoài, không sợ té xỉu ở ngoài đường sao?" Tần Tuyển hơi hoài nghi hỏi. Lâm Yến Vũ xoay người, cố ý phàn nàn: "Anh bận rộn như vậy, cả ngày cũng không thấy thì làm thế nào để quấy rầy anh được, bất quá anh có bí mật gì đó không thể cho ai biết."

"Trách anh lạnh nhạt với em? Không phải mấy ngày nay, ngày nào cũng tới thăm em sao?" Tần Tuyển cưng chiều nhéo cái mũi tinh tế của Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng cáu giận trông rất là quyến rũ.

Một lát sau, Tần Tuyển lại nói: "Nghe nói Tiêu Lỗi thường đi tìm em, hai ngươi rất thân với nhau?" Lâm Yến Vũ không nghĩ tới hắn bỗng nhiên nhắc đến Tiêu Lỗi, rất ngạc nhiên, nhưng vẫn chống chế: "Ai nói, cái gì gọi là thường đi tìm em, em mở phòng trưng bày để kinh doanh, người mua tìm tới cửa cho dù là ai cũng không cự tuyệt."

Cô nghe ra được Tần Tuyển chỉ đang thử dò xét, chưa chắc nắm giữ được bao nhiêu chứng cớ, nhưng người này làm việc gì cũng luôn luôn điềm tĩnh, lại tuyệt đối độc ác, nếu đã hỏi, ít nhất cho thấy trong lòng hắn đã có mối nghi ngờ.

"Tốt nhất là không phải, em là của anh, bất cứ ai cũng đừng nghĩ sẽ cướp đi sự chú ý của em, dù là bạn bè cũng vậy, anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho hắn." Lúc nói lời này, giọng điệu của Tần Tuyển rất bình thản, nhưng mỗi chữ làm cho người ta hoảng sợ.

Lâm Yến Vũ hừ lạnh: "Anh đang uy hiếp em? Hừ, em muốn yêu ai thì yêu, muốn ở chung với ai thì ở, anh cho rằng em sợ anh! Em nói cho anh biết, trên đời này không có ai hay chuyện gì có thể làm em sợ hết." Cô muốn hất cánh tay hắn ra, lại bị hắn ôm lấy, không tình nguyện, chỉ đành đánh vào vai hắn.

"Tốt tốt, coi như anh nói sai, bảo bối, đừng giận, tức giận không xinh đẹp, ngoan, không tức giận nữa a." Tần Tuyển ngang bướng ôm cô, hôn vài cái trên mặt cô, coi cô như một đứa trẻ mà dỗ dành. Lúc này cô mới không làm loạn nữa, cánh tay quàng lên cổ hắn, đầu tựa vào vai hắn.

"Bị bệnh cũng không trung thực, xem ra anh phải trông chừng em mỗi ngày mới được, hai ngày nay không được phép ra ngoài chạy loạn nữa, có nghe không." Tần Tuyển ngồi trên sô pha, ôm Lâm Yến Vũ, hôn vào mặt cô. Trong vòng tay của hắn Lâm Yến Vũ bối rối không biết làm thế nào, giống như không được thoái mái lắm. Tần Tuyển cảm thấy được sự căng thẳng của cô, nghĩ rằng cô đang bị bệnh nên không được thoải mái, nới lỏng tay một chút, nói sang chuyện khác.

Lúc hắn nói chuyện, tầm mắt Lâm Yến Vũ rơi vào trên cổ hắn, chỗ sâu bên trong cổ áo, lờ mờ hiện ra dấu hôn nhàn nhạt, đưa ngón tay vào trong cổ áo hắn nhẹ nhàng vuốt ve. Góc độ rất chếch, có lẽ chính hắn cũng không để ý đến, cô biết điều đó có ý nghĩa là gì, nhưng giả vờ như không nhìn thấy, cũng không vạch trần hắn.

"Hai tháng nay cha anh đều ở ngoài đi thanh tra tại các tỉnh, chờ sau khi ông trở về, anh sẽ dẫn em đến gặp." Tần Tuyển tình cờ đem tin tức này nói với Lâm Yến Vũ. Cô hơi ngạc nhiên: "Gặp bác trai một lần, quả thật không dễ dàng, còn phải xếp lịch hẹn với thư ký của ông."

"Điều đó là đương nhiên, xưa nay vẫn vậy, lúc anh còn nhỏ, trừ phi ngày đó cha anh về nhà, nếu không anh hầu như không gặp được ông. Mấy năm nay, nếu muốn gặp ông thì phải chào hỏi với thư ký của ông trước, để xem ông có thời gian hay không, tâm trạng có được tốt hay không." Tần Tuyển khi nói lời này thì trong ánh mắt hiện lên một tia u ám.

Từ khi hắn bắt đầu hiểu chyện, cha hắn luôn luôn rất bận rộn, thỉnh thoảng trở về nhà, cùng mẹ hắn nói không được mấy câu liền cãi vã, thời thơ ấu của hắn chính là trải qua cùng với tiếng cãi nhau ầm ỹ của cha mẹ và sự ảm đạm.

Đều là con em của cán bộ cao cấp, ăn ngon mặc đẹp, sống một cuộc sống phú quý mà người bên ngoài khó có thể với tới được, hắn cũng chưa bao giờ thiếu người chăm sóc, nhưng người chăm sóc hắn lại không phải là cha mẹ, mà là bảo mẫu và người giúp việc.

Lâm Yến Vũ như có thể hiểu được lời nói của hắn, đưa tay lên vuốt mi tâm hắn. Hắn mỉm cười với cô, cánh tay thân mật vòng qua người cô, mong đợi: "Yến Vũ, trong tương lai nếu chúng ta có con, anh nhất định phải tự mình chăm sóc, sinh mà không dưỡng, chi bằng không sinh ra thì tốt hơn, em nói có phải không?"

Sinh mà không dưỡng, chi bằng không sinh?

"Đúng vậy, ai nói không phải đâu, sinh ra một đứa trẻ trên đời này, lại không làm tròn nghĩa vụ của bậc cha mẹ, người như vậy không xứng đáng làm cha làm mẹ người khác." Giọng nói Lâm Yến Vũ lạnh lùng.

"Anh đã ăn cơm chưa?" Lâm Yến Vũ chợt nhớ tới chuyện này. Tần Tuyển cười cười: "Chưa ăn, anh cũng quên mất anh còn chưa ăn cơm, anh vốn định đến dẫn em ra ngoài ăn."

"Để em nấu cho anh ăn." Lâm Yến Vũ đứng lên. Tần Tuyển kéo cô: "Cơ thể em còn khó chịu, vẫn là không nên làm, để anh làm cho." "Anh biết nấu ăn?" Lâm Yến Vũ không tin tưởng lắm, cậu ấm như hắn mà biết nấu ăn.

Tần Tuyển cười: "Thế nào, em không tin anh biết nấu ăn? Anh sống ở Mỹ mười năm, nấu ăn giặt giũ anh đều biết." Lâm Yến Vũ ấn hắn ngồi xuống: "Vẫn là để em làm, anh nhiều nhất cũng chỉ nấu mỳ gói thôi. Lúc này em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, xào hai ba món ăn không thành vấn đề, ngồi xuống đi, trong tủ lạnh có sẵn đồ ăn rồi."

Tần Tuyển nhìn bóng lưng của cô, trong lòng lờ mờ ấm áp. Cô không phải là loại con gái biết lấy lòng đàn ông, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, cô cũng không phải người để ý đến thân phận của hắn, vừa không cố ý xu nịnh cũng không giả đò thanh cao, ngược lại có một loại cảm giác điềm đạm, có khả năng liên quan đến nền giáo dục ở nước ngoài, không giống các cô gái trong nước, vì gia thế của hắn mà lấy lòng, làm người ta sinh ra chán ghét.

Lâm Yến Vũ nấu xong thức ăn, gọi Tần Tuyển. Tần Tuyển nhìn qua, cá hun khói hoa hồng, rau xanh và nấm hương xào tôm, gà hầm đậu, salad sứa trộn ớt đỏ, còn có cháo kiều mạch, món ăn không nhiều lắm, nhưng rất tinh tế, cách phối hợp màu sắc làm người ta không khỏi tán thưởng. Lâm Yến Vũ múc cho hắn một chén cháo, nhìn hắn ăn, bản thân thì không ăn.

"Sao em không ăn?" Tần Tuyển ngẩng đầu lên hỏi Lâm Yến Vũ. "Em mới vừa uống thuốc, không muốn ăn." Tay Lâm Yến Vũ gõ nhịp, nhìn hắn.

Cô không có cảm giác ngon miệng, chỉ là vì hắn mới xuống bếp, việc ở nhà nấu ăn khiến tình cảm tốt hơn một món ăn ngon tại nhà hàng cao cấp, Tần Tuyển nghĩ, nếu mỗi ngày đều có thể ăn món ăn do chính tay cô làm, thì đó chính là thú vui lớn nhất của cuộc sống, so với bữa ăn lộn xộn thì thích hơn nhiều. Khó trách lần đầu tiên gặp cô ở phòng đấu giá, như là bị thần Cupid bắn trúng, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhìn lại cô, như một con mèo nhỏ nằm ở trên bàn ăn nhìn mình, đôi mắt như sóng nước lấp lánh, khuôn mặt gầy đi, ốm yếu phần nào nhưng không làm giảm bớt đi vẻ đẹp của cô, ngược lại càng tăng thêm vẻ mềm mại đáng yêu khiến người ta thương tiếc, trong lòng Tần Tuyển nhu tình lan rộng, nhìn cô cười.

Sau khi Tần Tuyển ra về, Lâm Yến Vũ đi vào thư phòng, ngồi xuống trước đèn bàn, kéo ngăn tủ, lấy ra một xấp giấy viết thư, và một phong bì.

Giấy viết thư rất sang trọng, màu lam nhạt viền vàng, in chìm là một tiểu thiên sứ màu vàng, chỉ khi được ánh sáng chiếu vào, mới có thể nhìn thấy, Lâm Yến Vũ viết hai dòng chữ, gấp giấy viết thư lại thành hình một con thiên nga, bỏ vào trong phong bì.

Phong bì cũng là màu lam nhạt, sau khi dán lại, Lâm Yến Vũ đã chuẩn bị sẵn một con niêm phong, đóng vào nơi mới dán lại, con dấu được tạo hình theo điệu nhảy ballet của thiên nga đen Odile.

Viết xong bức thư, Lâm Yến Vũ đặt nó sang một bên, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển nhật ký đã ố vàng, tỉ mỉ lật xem từng tờ.

Giấy của quyển nhật ký và giấy viết thư là cùng một dạng, đều là màu lam nhạt viền vàng, in chìm là tiểu thiên thần màu vàng, nhưng khổ giấy nhỏ hơn, chữ viết trên đó thanh tú, giống như bút tích của một người phụ nữ, Lâm Yến Vũ nhìn một lát, để chắc chắn rằng bút tích của chính mình và bút tích trên nhật ký là giống hệt nhau.

Trong một căn phòng riêng tại một câu lạc bộ cao cấp, Tiêu Lỗi và Diệp Tiểu Phảng hẹn nhau gặp mặt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: xin hãy đón xem chương tiếp theo, chân tướng chỉ có một.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.