Thiên Nga Đen

Chương 10: Chương 10




Trong xe hơi nóng, Tiêu Lỗi kéo cổ áo sơ mi ra, Đoạn Nhạn Linh mở cửa thông gió ở mui xe ra, gió lạnh tràn vào, có lẽ sẽ làm dịu đi khô nóng của anh.

Cổ áo sơ mi cổ rộng mở, nhưng dường như ý thức của anh không vì vậy mà tỉnh táo, Đoạn Nhạn Linh liếc nhìn anh, trong lòng cảm thán, đừng quá gợi cảm như vậy a, tại sao anh ta ăn mặc kiểu gì cũng đẹp trai như vậy, không biết rằng ngồi đang ngồi bên cạnh một sắc nữ ư, bất kỳ thời điểm nào cũng có thể liều lĩnh tấn công đem anh ta giải quyết nhanh gọn ngay tại chỗ.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Lỗi, cầu chì não của Đoạn Nhạn Linh liền bị đứt, không cần điều tra nhiều, cô chỉ nghe anh nói vài câu, biết ngay người đàn ông này là một cực phẩm. Giọng nói của anh, mang lại cảm giác chí khí và coi thường, vừa có khí chất lạnh lùng của một quân nhân, nhưng không ngăn được tính ương ngạnh của một thiếu gia, những người khác làm thế nào cũng không bắt chước được, phải thuộc dạng gia đình thế này, chỉ có người đàn ông từng trải mới có được.

Họ dần dần quen biết, đó là vì lý do công việc, hai người được điều động vào một nhóm công tác tạm thời, chịu trách nhiệm giải mã một tập tin bí mật. Trình độ tiếng Anh của cô trong ba đơn vị quân đội ở Bắc Kinh là giỏi nhất, còn chuyên môn của anh là mật mã học, họ đều là nhân viên tình báo ưu tú nhất, họ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, sau khi công việc của nhóm kết thúc, họ đều được nội bộ khen ngợi.

Trong xe tràn đầy hơi rượu và kích thích tố, bị gió lạnh thổi qua, làn da càng bị kích thích lẫn nhau. Mà tâm trí của Tiêu Lỗi chỉ có gương mặt xinh đẹp của Lâm Yến Vũ, hoặc nói cách khác là gương mặt của Diệp Mộ Tình, trong tiềm thức của anh, từ lâu đã xem hai người là một, Lâm Yến Vũ chính là Diệp Mộ Tình, Diệp Mộ Tình cũng chính là Lâm Yến Vũ.

Đến tầng trệt đại viện quân khu thuộc tòa nhà Nhà họ Tiêu, Đoạn Nhạn Linh gọi điện thoại cho Tiêu Miểu, để hắn ra ngoài giúp cô dìu anh trai lên lầu. Đầu Tiêu Lỗi đau dữ dội, dưới chân nhẹ hẫng, nằm xuống giường liền ngủ say.

Tiêu Miểu chỉ vào anh trai, quay qua hỏi Đoạn Nhạn Linh: “Chị, anh của em cũng đã như vậy rồi, chị còn không mau mau chủ động một chút, còn chờ gì nữa.” Đoạn Nhạn Linh đánh Tiêu Miểu: “Đây chính là anh trai của em! Để nói sau đi, chị Nhạn Linh của em cũng không tùy tiện như vậy.”

Nhìn Tiêu Lỗi chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa, Đoạn Nhạn Linh nói: “Hãy chăm sóc anh trai của em thật tốt, để người giúp việc lau dọn chỗ này.” Tiêu Miểu gật đầu, đưa Đoạn Nhạn Linh xuống lầu.

“Chị Nhạn Linh, chị vẫn nên bỏ nhiều công phu vào anh trai một chút, nếu không, sớm muộn gì anh cũng bị ma quỷ làm cho hoảng sợ.” Tiêu Miểu cảm thấy rằng anh trai bị ám ảnh với suy nghĩ nhớ thương một cô gái đã chết, đó là một loại hành vi tự hủy hoại. Đoạn Nhạn Linh bĩu môi: “Nhưng anh ấy cũng phải để ý đến chị mới được, anh của em tính tình khó chịu, không phải quấn quít lấy anh ta thì có thể thành chuyện, anh ta lý thuyết lắm.”

Tiêu Miểu cười cười, tuổi nhỏ quỷ quyệt: “Cái này chị phải tự mình tranh thủ, không ai có thể giúp chị, điều kiện của anh trai tốt thế này, chưa chắc chị có thể gặp được người thứ hai.” “Ồ, cậu cũng đánh giá cao anh trai mình quá nhỉ.” Đoạn Nhạn Linh cười ha ha không ngừng.

Tiêu Miểu quay đầu: “Em lớn như vậy, nhưng chưa từng gặp qua người nào mạnh hơn anh trai.” Đoạn Nhạn Linh lắc đầu: “Gần đây anh của em coi trọng một cô gái, đáng tiếc là người yêu của bạn bè, cho nên anh ấy buồn.”

“Có chuyện như vậy sao? Không có khả năng, anh trai không phải loại người như vậy, anh luôn luôn trọng nghĩa khí.” Tiêu Miểu không tin anh trai sẽ làm ra việc cướp bạn gái người khác. Đoạn Nhạn Linh cắn môi: “Điều này không thể nói trước được, gặp được tình yêu đích thực của mình, anh ta sẽ không quan tâm là của ai.” Tiêu Miểu suy nghĩ một chút, không lên tiếng.

Lâm Yến Vũ bị bệnh suốt một tuần, không đến phòng trưng bày làm việc. Tiêu Lỗi xin nghỉ nửa ngày, lợi dụng thời gian làm việc để thăm cô, mong rằng lúc này Tần Tuyển không có ở đó. Phải nói rằng thời gian này Tần Tuyển chăm sóc cô rất cẩn thận, hầu như mỗi buổi tối đều đến thăm cô, cho nên sau khi hết giờ làm việc anh muốn đến thăm cô, hơn phân nửa đều không thành công.

Tiêu Lỗi nhấn chuông cửa, qua nửa ngày Lâm Yến Vũ mới ra mở cửa. Sau khi được tiêm thuốc, cô đã hạ sốt, nhưng cơ thể vẫn còn khó chịu, người có chút buồn ngủ.

“Tại sao bỗng nhiên lại bị bệnh? Đã đi bác sĩ khám chưa?” Tiêu Lỗi nhìn cơ thể xanh xao của cô, suy đoán cô tự nhiên lại bệnh nặng như vậy, có liên quan tới hành vi táo bạo ngày đó của mình hay không.

“Mấy ngày nay thời tiết lúc lạnh lúc nóng, ban đêm bị lạnh.” Lâm Yến Vũ dẫn anh vào phòng khách, mời anh ngồi bên trái, bản thân cũng ngồi xuống, cố ý giữ một khoảng cách với anh. Tiêu Lỗi đứng lên, muốn đỡ cô trở về phòng ngủ: “Sắc mặt em rất kém, vẫn nên trở vào giường nằm đi, nghỉ ngơi nhiều thân thể mới nhanh hồi phục được.”

Lâm Yến Vũ né tránh bàn tay của anh, lắc đầu: “Không cần, tôi đã nằm mấy ngày rồi.” Tiêu Lỗi nhân thể ngồi kế bên cô, thấy cô muốn chuyển đến bên cạnh, anh đã ra tay trước vòng tay ôm cô vào lòng.

“Xin anh đừng như vậy.” Lâm Yến Vũ như là sợ anh chạm vào mình, cơ thể căng thẳng. Lúc người đàn ông này bá đạo, làm cho người khác không thể trốn chạy. Thấy cô không ngừng ho khan, anh ôm cô thật chặt, thân thể hai người dán lại một chỗ, có một loại nhiệt độ lạ.

“Tôi rất lo lắng cho em, trong những ngày này luôn luôn muốn nhìn thấy em, thật vất vả mới tìm được cơ hội.” Tiêu Lỗi nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay, vòng ngọc đeo vào cổ tay cô đặc biệt thanh mảnh, mu bàn tay trắng xanh gầy yếu, nhìn kỹ đều là lỗ kim tiêm.

“Anh ngồi là được rồi, đừng như vậy nữa, anh còn như vậy lần sau tôi không dám cho anh vào nhà.” Lâm Yến Vũ giãy giụa để đẩy anh ra. Tiêu Lỗi nhìn thấy vẻ mặt cô hốc hác, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, không muốn làm cô khó xử, nhẹ nhàng buông ra.

Kể từ lúc gặp cô, không bao giờ nhìn thấy cô cười, cô biết cười không? Hay là giống như băng tuyết lạnh giá, không lúc nào tan rã?

“Bệnh khá nặng, chắc là rất khó chịu.” Tiêu Lỗi có chút đau lòng hỏi. Lâm Yến Vũ muốn nói chuyện, đột nhiên cổ họng khô khốc, ngứa ngáy khó chịu, đành phải ho khan một lát mới nói: “Khả năng miễn dịch của tôi kém, mùa này thời tiết thay đổi đột ngột nên rất dễ ngã bệnh.”

“Ngày đó… Thật xin lỗi.” Tiêu Lỗi không biết mở miệng thế nào, lời muốn hỏi bị mắc kẹt trong cổ họng, sợ kích thích đến cô nhiều hơn. Lâm Yến Vũ đoán được ý định của anh: “Đừng nhắc lại chuyện hôm đó, tôi cũng quên rồi.”

” Tần Tuyển đã biết sự việc xảy ra ở phòng triển lãm… anh ta có làm khó em không?” Tiêu Lỗi cân nhắc, quyết định đem chuyện này hỏi Lâm Yến Vũ, cho dù Tần Tuyển không làm bất cứ điều gì thì cũng muốn Lâm Yến Vũ chuẩn bị tâm lý trước.

“Không có, anh ấy không đề cập qua với tôi, tôi còn tưởng anh ấy không biết.” Lâm Yến Vũ suy nghĩ lại thái độ của Tần Tuyển trong mấy ngày qua, không phát hiện ra có bất kỳ chỗ nào không ổn. Tần Tuyển hoàn toàn là người có thể làm điều đó, đôi khi người khác không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Vì vậy Tiêu Lỗi không đề cặp đến nữa, từ trong túi lấy ra khối hắc tinh thể mà Tiêu Miểu cho anh, đặt vào tay Lâm Yến Vũ: “Đây là hắc tinh thể mà một người bạn của em trai tôi mang về từ Nam Mỹ, một vị pháp sư đã cho nó, nghe nói có sức mạnh cải tử hồi sinh, có thể xua đuổi tà ma.”

Lâm Yến Vũ cầm khối tinh thể trong tay, nhìn thấy trong ánh mặt trời nó phát ra ánh sáng kỳ lạ, trong lòng không khỏi có chút cảm giác. Tiêu Lỗi lại ôm thân thể mảnh mai của cô vào lòng lần nữa, mặt dán vào tóc cô. Cơ thể của cô rất lạnh, anh muốn làm cô ấm lên.

Lần này, Lâm Yến Vũ dung túng bản thân một chút. Người bệnh rất dễ bị tổn thương, cảm xúc ủy mị bất giác lan tràn khắp trái tim của Lâm Yến Vũ. Từ lúc hai người bắt đầu gặp nhau, cô đã có thể cảm giác được rằng, anh ta có sức hấp dẫn trí mạng đối với cô. Tựa như một chất độc chết người, cố gắng trốn thoát cũng không được.

Cô ngẩng mặt nhìn anh, trong tiền thức đưa tay khẽ vuốt ve má anh, anh nắm tay cô lại, môi tiến tới hôn cô. Cô muốn nói anh đừng đến tìm cô nữa, nhưng không nói nên lời. Dịu dàng như vậy, yêu thương như vậy, kìm lại nước mắt, cô lại ho khan một lát.

“Tôi dẫn em đi bác sĩ khám, để bác sĩ Trung Y bắt mạch cho em, chẩn bệnh hốt thuốc trị tận gốc, ông nội tôi lúc trước có một bác sĩ Trung Y chăm sóc sức khỏe cũng không tệ.” Tiêu Lỗi hỏi tham khảo ý kiến. Lâm Yến Vũ từ chối: “Không cần, tôi uống thuốc là được rồi.”

Nhiều lần trốn tránh, vẫn không thể thoát khỏi sự ràng buộc lẫn nhau giữa hai người, Tiêu Lỗi không buông tay, luôn luôn giữ tay Lâm Yến Vũ nằm trong tay mình, thấy cô cúi đầu, hai hàng lông mi dày chớp như hai đèn nháy, anh nhìn ra sự do dự trong mắt cô, kiên trì muốn dẫn cô đi: “Đây là do em chưa chữa đúng bệnh, Tây y không trị khỏi được, vẫn nên khám Trung y thì tốt hơn.”

Lâm Yến Vũ nhìn lên thấy ánh mắt tha thiết của anh, như thể miễn là cô gật đầu, ngay lập tức anh sẽ bay đi cùng cô, nơi anh muốn dẫn cô đi không phải bệnh viện, mà là một nơi xa xôi.

“Không thích đi bệnh viện.” Lâm Yến Vũ cúi đầu ho nhẹ.”Tôi đi với em, không bao giờ để em một mình đơn độc, tôi cũng cùng em vào gặp bác sĩ.” Tiêu Lỗi thương yêu siết chặt tay cô.

Cô hơi mệt, hầu như không chống đỡ được trong lượng cơ thể, Tiêu Lỗi nhận thấy được sự mệt mỏi của cô, đỡ vai cô, cố ý truyền sức mạnh của bản thân cho cô, thì thầm vào tai cô: “Đi thôi, đi theo tôi, đến bác sĩ khám một chút, em mới có thể tốt hơn được.” Không lay chuyển được Tiêu Lỗi, Lâm Yến Vũ thay quần áo để đi ra ngoài với anh, sợ cảm mạo nặng hơn, cô mặc một áo khoát len Riga (Riga là thủ đô của Latvia, là xuất xứ của chiếc áo khoát len), quấn một chiếc khăn quanh cổ.

Họ đến Bệnh Viện Đa Khoa Quân Đội Giải Phóng Nhân Dân, lấy số phòng khám chuyên khoa. Đầu mùa đông trở lạnh, người đến khám bệnh rất nhiều, trên hành lang cũng ngồi đầy các bệnh nhân đang truyền nước, tiếng người nói ồn ào.

Có lẽ muốn có thời gian ở bên nhau nhiều hơn một chút, bọn họ không có chen ngang, kiên nhẫn ngồi ở hành lang chờ gọi tên. Thỉnh thoảng Lâm Yến Vũ ho khan, Tiêu Lỗi chu đáo vuốt lưng cô, đặt bàn tay nhỏ bé của cô trong bàn tay ấm áp của mình. Chờ cô được gọi vào, anh cũng theo cô vào văn phòng khoa Trung Y.

Khi bác sĩ nhìn thấy Tiêu Lỗi, rất nhiệt tình, đứng lên bắt tay với anh. Lâm Yến Vũ nhìn bác sĩ, thấy ông ta đã ngoài sáu mươi, đã quá độ tuổi về hưu, có lẽ là y thuật giỏi, được bệnh viện mời trở lại làm chuyên gia.

Tiêu Lỗi tự dẫn đến một cô gái vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, vị bác sĩ vừa nhìn liền đoán ra được quan hệ của họ, tận tình chẩn đoán bệnh cho Lâm Yến Vũ, đầu tiên là nhìn lưỡi một chút, yêu cầu cô cởi áo khoát ra, nghe hô hấp tim phổi có bình thường hay không. Sau khi bắt mạch xong, bác sĩ nói cơ thể Lâm Yến Vũ bị mất cân bằng âm dương, thiếu máu cơ thể bị lạnh, để cho cô dùng chút thuốc điều hòa khí huyết.

Lúc ra về, một mình Lâm Yến Vũ ra ngoài trước, bác sĩ tiễn họ, nói nhỏ với Tiêu Lỗi: “Mạch tượng của cô ấy bất ổn, giống như sinh ra một căn bệnh nghiêm trọng, thể chất lại lạnh, cần phải điều trị cho tốt, nếu không, tương lai sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản.” Trái tim Tiêu Lỗi thắt lại.

Vài cửa sổ của hiệu thuốc đều mở, nhưng mọi người vẫn xếp hàng dài, đông đúc nhốn nháo.”Em ra bên cạnh ngồi xuống đi, tôi đứng xếp hàng ở đây được rồi.” Tiêu Lỗi sợ Lâm Yến Vũ đứng lâu sẽ mệt mỏi, muốn cho cô ngồi bên cạnh chờ đợi.

Lâm Yến Vũ lắc đầu, nắm thật chặt tay của Tiêu Lỗi, giống như lo sợ sẽ đánh mất anh. Cô đặc biệt sợ đến bệnh viện, cô luôn luôn cảm thấy có một loại áp bách không diễn tả được, như thể sẽ có ai đó bắt cô và giam lại.

Tiêu Lỗi như hiểu được tâm trạng của cô, cúi đầu hôn lên trán cô, Lâm Yến Vũ không nghĩ tới anh ở trước mặt mọi người làm vậy, thực sự hoảng sợ một chút, còn chưa kịp di chuyển, cánh tay Tiêu Lỗi đã ôm lấy cô.

Càng giãy giụa thì càng dễ làm người khác chú ý, Lâm Yến Vũ đành phải chôn khuôn mặt mình trong ngực anh, cố gắng giả bộ như đang bị bệnh đến tiều tụy ốm yếu, để tránh người quen nhìn thấy, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, trong lòng dần dần bình tĩnh lại. Chỉ có khi ở bên cạnh anh, cô mới có thể loại bỏ hết lớp rào cản tâm lý, thể hiện một mặt yếu ớt của mình.

Từ nhà thuốc của bệnh viện đi ra, Tiêu Lỗi ôm eo Lâm Yến Vũ, đi đến bãi đậu xe. Hai người họ không chú ý, Tiêu Miểu từ phòng bệnh nhân lưu trú đi ra, thấy hai người đằng xa, kinh ngạc cả nửa ngày nói không ra lời.

Tiêu Miểu đuổi theo hai người họ, kêu lên: “Anh… Anh…” Tiêu Lỗi quay đầu nhìn lại, thấy em trai mình, cau mày nói: “Em chạy tới bệnh viện làm gì?” Không cần phải nói, đám nhóc kia chắc lại gây họa phải vào bệnh viện. Cứ hai ba ngày bọn chúng lại đánh nhau, vào bệnh viện là chuyện bình thường như cơm bữa.

Tiêu Miểu thấy khuôn mặt của Lâm Yến Vũ, gần như khiếp sợ, mái tóc xoăn dài che kín một nửa gương mặt thanh tú, mệt mỏi dựa vào lòng Tiêu Lỗi, đôi mắt như nước trong eo, chân mày thanh tú như vẽ, không phải là Diệp Mộ Tình thì là ai, chân hơi run run: “Chị Mộ Tình… Như thế nào lại là chị?” Dù bình thường hắn tương đối cũng to gan, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ma vào ban ngày.

“Đây không phải là Mộ Tình mà là cô Lâm.” Tiêu Lỗi vội vàng giải thích, nhưng trong lòng cũng cảm thấy phiền muộn. Anh tự trách bản thân, sớm không nghĩ tới Tiêu Miểu sẽ nhìn thấy Lâm Yến Vũ, ngoại trừ anh, Tiêu Miểu chính là người tiếp xúc nhiều nhất với Mộ Tình.

“Đây là em trai của anh?” Vẻ mặt Lâm Yến Vũ hơi nhợt nhạt cũng không biểu hiện nhiều, giọng nói mờ nhạt. Tiêu Lỗi ừ một tiếng, giới thiệu hai người với nhau. Tiêu Miểu như bị đóng băng tại chỗ, làm thế nào cũng không tin được cô gái trước mặt này không phải là bạn gái của anh trai, Diệp Mộ Tình. Hắn tự nhận trí nhớ không kém, cũng không phải là cận thị, làm sao có thể nhận lầm người.

Lâm Yến Vũ thấy Tiêu Miểu nhìn mình không chớp mắt lại có biểu hiện như thể không thể tin được, dời tầm mắt, Tiêu Lỗi phát hiện cô hơi mất tự nhiên, nói vài câu với Tiêu Miểu, dẫn cô rời đi. Tiêu Miểu đứng tại chỗ, bối rối gãi đầu bứt tóc.

Ra khỏi bệnh viện, Tiêu Lỗi lái xe đưa Lâm Yến Vũ về nhà, xe đang chạy dần giảm tốc độ, dừng lại trước một cửa hàng. “Tôi đi mua chút đồ, em chờ tôi một lát.” Tiêu Lỗi để xe dừng hẳn, xuống xe rời đi.

Lâm Yến Vũ nhìn theo bóng lưng của anh, thấy anh đi vào cửa hàng bán hạt dẻ rang nổi tiếng lâu năm ở Bắc Kinh “Hạt Dẻ Thu Hương”, không khỏi nhìn bằng hai mắt, trước cửa đứng xếp hàng dài, xem ra phải đợi rất lâu.

Nào ngờ, chưa đến mười phút anh đã trở lại, sau khi lên xe, đem một túi hạt dẻ rang đường đưa cho Lâm Yến Vũ: “Cửa hàng này bán hạt dẻ rang đường nổi tiếng ở Bắc Kinh, nếm thử xem.”

Lâm Yến Vũ mở túi giấy ra, thấy từng viên hạt dẻ tròn trĩnh vàng óng ánh, tựa hồ còn vương mùi thơm hoa quế, không thể không hỏi: “Tôi thấy người ta xếp hàng rất dài, không phải là anh chen ngang chứ?”

“Tôi không chen ngang, chỉ là tôi chờ mấy vị xếp hàng phía trước mua xong hạt dẻ tặng lại cho tôi.” Tiêu Lỗi mỉm cười. Lâm Yến Vũ càng nghĩ càng không hiểu, người nào lại khổ nhọc xếp hàng mua hạt dẻ xong rồi tặng cho anh ta? Nhưng cô rất thông minh, lập tức đoán ra ngay: “Anh đã ra giá cao mua lại?”

“Gấp mười lần, có tính là cao hay không? 20 đồng một cân, tôi trả cho cô ấy 200 đồng.” Tiêu Lỗi thấy Lâm Yến Vũ ngạc nhiên, vẻ mặt lại có chút cảm động, rất hài lòng. Lâm Yến Vũ cúi đầu, bóc một hạt dẻ bỏ vào trong miệng, thực sự rất ngon, có vị ngọt trên mặt.

Tiêu Lỗi đã không nói với cô, trước kia Mộ Tình thích ăn hạt dẻ nhất, có một lần cơ thể cô không được khỏe, anh đã xếp hàng hơn một tiếng để mua bao hạt dẻ đưa cho cô ăn, cô đã rất cảm động.

Khi đó thật là ngốc, không nghĩ tới chuyện ra giá cao mua lại của người khác? Xem ra bởi vì người đang yêu luôn có lúc ngớ ngẩn như vậy. Nhưng mà luôn một lòng, từ trước đến nay, vẫn không thay đổi.

“Anh ăn không?”

“Tôi không ăn, tôi lái xe, em ăn đi.”

Vì vậy Lâm Yến Vũ nghiêng người, bóc vỏ hạt dẻ ra, muốn đút cho anh, lại cảm thấy không ổn, nên đành bỏ vào miệng mình, hạt dẻ rất thơm ngọt, lại nghẹn ở cổ họng không thể nuốt xuống, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cô vội vã quay mặt ra cửa, kìm nén lại nước mắt, giả vờ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa, không để cho anh thấy cô đang khóc.

Được người như vậy nhớ thương, là điều tốt hay xấu? Rõ ràng muốn quên đi, lại phải luôn luôn vật lộn với những ký ức tràn ra quấy phá, những thứ hương vị ngọt ngào kia, theo đầu lưỡi khuếch tán đến từng tế bào. Thì ra, yêu không cần sang quý, một chút chi tiết vụn vặt cũng đủ khiến người ta hẹn thề sống chết.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: anh yêu em sâu đậm đến vậy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.