Thiên Nga Đen

Chương 9: Chương 9




Ngón tay chạm vào tóc của Lâm Yến Vũ không muốn rời xa, rốt cuộc Tiêu Lỗi cũng bất chấp cả lý trí, ôm chặt cô vào lòng, cúi xuống hôn cô. Đôi môi cô đỏ mọng mềm mại, mang theo vị ngọt, anh càng hôn càng sâu.

Cảm xúc của anh từ một khắc nhìn thấy cô đã không thể đè nén hơn nữa, như thể thời điểm núi lửa bộc phát, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phun ra nham thạch nóng chảy, nụ hôn nồng nhiệt muốn hòa tan cô, để anh và cô kết hợp lại làm một.

Lâm Yến Vũ phục tùng nhắm mắt lại, cảm giác được thỉnh thoảng môi của anh vuốt ve trên khắp khuôn mặt và bên tai mình, cô muốn giãy giụa, nhưng cô không thể cưỡng lại sức mạnh của anh, thần trí chùn xuống dần dần u mê, loại cảm giác này làm tan vỡ lòng cô, khiến tâm trí cô trống rỗng, bất cứ cái gì cũng không muốn nhớ, không muốn đối mặt. Đối diện là muôn trùng sóng cả, một mảnh bao la hùng vĩ, mà cô chính là một chiếc thuyền lá, được biển cả ôm ấp mà nhàn nhã rong chơi.

Cơ thể của cô đầy đặn hơn Mộ Tình, mềm mại khi ôm vào lòng, cảm giác rất tốt, tay anh nhẹ nhàng tham lam thăm dò, chạm vào bộ phận mềm mại nhất trên người cô, tay bao phủ lên đó, chậm rãi mút vào, dùng lời lẽ an ủi cô, muốn nuông chiều thì nuông chiều, thì thầm bên tai cô: "Đi đâu vậy? Để tôi phải chờ em”.

Trái tim Lâm Yến Lũ đang run rẩy, nghe được câu hỏi của anh, khôi phục được một chút ý thức, thở gấp: "Hương Sơn”. Vẫn còn say mê, vẫn còn khát vọng nụ hôn sâu của anh, hơi thở trên người anh khiến cô bị cuốn hút.

"Đi cùng ai?" Anh hơi buông cô ra, nhìn hai má đỏ bừng và ánh mắt mê ly của cô, nhẹ nhàng hôn cắn vành tai cô, tiếp tục câu hỏi. Cô không trả lời, cánh tay ôm cổ anh làm nũng, cọ vào gáy của anh. Căn bản không cần suy nghĩ nhiều, cô lập tức có thể tìm được nơi phù hợp với anh.

Trong phút chốc, Tiêu Lỗi có chút ý loạn tình mê, trước kia thích Mộ Tình làm nũng như vậy nhất, cô thích cọ cọ vào cổ anh giống như một con mèo nhỏ mềm mại đáng yêu. Hành động quen thuộc mà thân mật này đã phá hủy toàn bộ lý trí của anh, anh bắt đầu luồn tay vào trong quần áo cô mà vuốt ve, mê sảng mà gọi: "Mộ Tình… Mộ Tình…”

Ngay khi nói ra, anh bỗng nhiên cảm thấy người trong lòng đang sử dụng một lực rất mạnh để hất anh ra. Anh không thể không dừng lại hành động, mở mắt nhìn cô. Chỉ thấy cô nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp căng ra, đôi môi bị hôn đến đỏ au vừa cười lập tức phát cáu, trong đôi mắt không hề che giấu sự tức giận.

"Tôi không phải là Diệp Mộ Tình, Diệp Mộ Tình đã chết rồi!" Lâm Yến Vũ không kiềm chế được sự tức giận, kéo cửa muốn xuống xe. Kéo thế nào cũng không ra, cô liền đập cửa xe, đập đến đau tay cũng không chịu ngừng.

Tiêu Lỗi bị thái độ cuồng loạn của cô thức tỉnh, ôm cô lại chặt chẽ đặt trên đùi mình: "Em muốn như thế nào mới có thể thừa nhận? Không cần ngụy trang nữa, căn bản em không phải là Lâm Yến Vũ”.

Vô số lần anh phỏng đoán, nguyên nhân khiến Lâm Yến Vũ không nhận ra anh, có thể là do cô bị mất đi một phần trí nhớ. Đây là lời giải thích hợp lý nhất mà anh có thể nghĩ ra.

Lâm Yến Vũ vung cánh tay lên, không ngừng đánh vào người Tiêu Lỗi, không khống chế được cảm xúc. Tiêu Lỗi không khách khí đem hai tay cô bắt chéo ra sau lưng, buộc cô phải ngồi trên đùi anh. Lâm Yến Vũ có cảm giác cổ tay mình đang bị anh ta bóp nát, đau đớn làm cho trong mắt cô nổi lên một tầng sương mù.

Anh vẫn chưa buông tha cô, dùng một tay kéo khóa áo khoác của cô, như không thể chờ đợi hơn nữa, xé rách nút áo sơ mi của cô, cho đến khi đồ lót ren màu đen bày ra toàn bộ trước mắt anh.

Anh tiện tay bật đèn ở mui xe, dưới ánh sáng lờ mờ, làn da trắng mềm mại của cô nổi bật trong đồ lót màu đen càng thêm trong suốt, đường cong phập phồng mê người. Nhìn thấy trong mắt cô sự bướng bỉnh và tuyệt vọng, anh hít một hơi thật sâu, đè nén ngọn lửa đang chạy loạn trong cơ thể xuống, nhẹ nhàng tháo dây áo lót bên vai trái xuống.

Nhưng mà nằm ngoài dự kiến của anh, khuôn ngực trái đầy đặn đến dưới nách Lâm Yến Vũ hoàn toàn trắng mượt, không có vết bớt hồng như anh nghĩ, anh có chút sốt ruột, lật người cô lại, sau lưng cũng không có, chẳng lẽ bản thân mình nhớ nhầm?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, mỗi một chi tiết trên cơ thể của Mộ Tình anh đều nhớ rất rõ ràng. Từ nhỏ cô đã có vết bớt này, nằm ở ngực trái đến gần dưới nách, mỗi lần họ âu yếm nhau, anh khẽ cắn cái bớt đáng yêu này của cô, cô sẽ hưng phấn không thôi.

"Anh đang làm gì vậy?" Cuối cùng Lâm Yến Vũ nhịn không được nữa khóc lên, đáng thương lấy tay che trước ngực, nhưng làm sao che được. Tiêu Lỗi có cảm giác đầu mình sắp nổ tung. Tại sao lại không phải là cô ấy, rõ ràng chính là cô ấy mà.

"Trước kia ở chỗ này của em có vết bớt hay không?" Tiêu Lỗi chỉ tay vào khuôn ngực xinh đẹp của Lân Yến Vũ. Lâm Yến Vũ ủy khuất cắn môi, tuyệt vọng lắc đầu, trên mặt toàn là nước mắt.

"Nói cho tôi biết, rốt cuộc là có hay không?" Tiêu Lỗi nóng nảy. "Không có là không có! Đồ vô lại!" Lâm Yến Vũ khóc và la mắng anh. Tiêu Lỗi cảm thấy thất bại, tất cả sức lực sụp đổ trong nháy mắt, giống như bị hút hết linh hồn, mất hết tinh thần, ánh mắt không có chút sinh khí đáng sợ đến dọa người.

Lâm Yến Vũ bị bộ dạng của anh làm cho sợ hãi, không biết phải làm gì, cố gắng cài lại nút áo sơ mi, vội vã nắm chặt áo khoát, mở cửa xuống xe. Cửa bị khóa, vẫn mở không được. Lâm Yến Vũ vừa kinh vừa sợ, quay lại nhìn Tiêu Lỗi, Tiêu Lỗi lấy chìa khóa xe ấn nút một cái, cửa xe được mở, lúc này cô mới có thể xuống xe.

Cô vừa đi vừa khóc, mất nửa ngày Tiêu Lỗi mới phục hồi lại tinh thần, đầu ong ong, từ chỗ ngồi phía sau xe, mở cửa xe ngồi lên ghế trước, lái xe rời đi.

Lâm Yến Vũ đứng ở bệ cửa sổ, nhìn xe của anh chạy đi, trong ánh mắt xẹt qua một tia ưu thương, nước mắt từ hốc mắt rới xuống lã chã. Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm đầu gối ngồi ở góc tường, mặt chôn vào giữa đầu gối, âm thầmnức nở. Khóc đủ rồi, cô nhắm mắt một lúc, sau đó mở mắt ra, đôi mắt đen sâu thẳm, nhưng không còn thấy vẻ u oán.

Về đến nhà, Tiêu Lỗi tắm rửa sạch sẻ, để vòi hoa sen phun nước nóng lên mặt mình, anh lắc đầu, muốn cho đầu óc tỉnh táo, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy mệt mỏi, nên trở về phòng ngủ nghỉ ngơi sớm. Em trai Tiêu Miểu ở bên ngoài gõ cửa”.Vào đi, cửa không khóa”. Tiêu Lỗi mở cái chăn đang đắp trên mặt ra.

Tiêu Miểu đi tới trước giường anh trai, đảo mắt một vòng, nhìn kỹ trái phải, như không phát hiện ra điều gì mới, ngạc nhiên hỏi: "Anh, gần đây anh luôn luôn kỳ lạ, bây giờ là mấy giờ mà anh lại buồn ngủ”.

Tiêu Lỗi không để ý đến cậu ta.

"Anh. . . . . “.

Cũng không để ý.

"Anh anh anh anh. . . . . “.

Vẫn như cũ không thèm để ý tới.

"Anh, anh nói chuyện với em một chút”.

"Ngươi muốn tìm cái gì, đi ra ngoài!" Tiêu Lỗi không có tâm tư cùng em trai tán gẫu, thiếu kiên nhẫn quát lớn. Tiểu tử Tiêu Miểu này chưa đến hai mươi tuổi, nghịch ngợm gây sự, làm xằng làm bậy, là một phức hợp nổi danh trong quân khu. Cũng do cha mẹ quá nuông chiều, từ nhỏ đã vô pháp vô thiên, vậy mà bất cứ ai Tiêu Miểu cũng không sợ, chỉ sợ mỗi anh trai, anh trai hắn hừ một tiếng, hắn cũng không dám cãi lại.

Tiêu Miểu cười toe toét, xấu hổ với anh trai: "Anh, cho em ít tiền tiêu vặt đi, chỉ tiêu tháng này mẹ cho em em đã dùng hết rồi”. Cả ngày Tiêu Miểu không có việc gì làm, tiêu tiền như nước, vì kiềm chế tật xấu tiêu tiền bậy bạ của con trai, bà Tiêu không thể không khống chế tiền tiêu vặt của hắn lại, mỗi tháng chỉ cho hắn một số nguyên, tiêu hết cũng không cho thêm. Lúc không có tiền, hắn liền lén xin anh mình, anh trai hiểu rõ hắn nhất, yêu cầu của hắn luôn luôn được đáp ứng.

"Không phải mấy ngày trước mới đưa cho ngươi năm vạn sao, thế nào lại xin thêm”. Tiêu Lỗi cau mày, ngồi dậy. Tiêu Miểu thấy anh trai không hài lòng, vội vàng nói: "Tháng trước không phải là đã mua chiếc xe mới sao, đặc biệt chạy bằng dầu, mẹ và anh cho em chút tiền, tiền dầu còn không đủ, em cùng thằng Ben ra ngoài chơi, cũng không thể ăn mãi của người khác được”.

"Anh đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không nên giao du với đám thằng Ben, ngươi luôn nghe tai này thì lọt qua tai kia, thằng nhóc đó không phải là người tốt, sớm muộn gì cũng làm hư ngươi. Anh không có tiền, muốn tiền thì xin mẹ đi”. Tiêu Lỗi lại nằm xuống, không để ý đến em trai nữa.

Thằng em trai này, không thể nào bớt lo được, cả ngày cùng với đám con cháu quân nhân nhàn rỗi trong quân khu sống phóng túng, đi khắp nơi gây họa, không biết bao nhiêu lần bị người ta tìm tới nhà, đôi khi ông bà Tiêu tức giận đến nản lòng, muốn đưa hắn ra nước ngoài du học, nhưng không bỏ được con trai sống một mình ở bên ngoài, sau cùng vẫn dung túng hắn.

"Anh không cho em, em sẽ đi xin chị Nhạn Linh, nhà chị ấy nhiều tiền lắm”. Tiêu Miểu cố tình nói khích anh trai. Quả nhiên, Tiêu Lỗi mở mắt, vỗ vỗ đầu mình: "Tiểu tử nhà ngươi lại bị ngứa da phải không, ngươi dám xin cô ta, ta sẽ đá chết ngươi”. Tiêu Miểu nhảy lên, toàn bộ ngũ quan xinh đẹp tập trung lại một chỗ, hai tay đáng thương chắp lại giả làm động tác ăn xin: "Vậy xin anh bố thí cho em ít tiền”.

Tiêu Lỗi thực sự không có biện pháp với đứa em trai này, đành phải kéo ngăn tủ, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, ném cho hắn: "Chỉ cho phép rút năm vạn, nếu rút nhiều hơn ta sẽ không tha cho ngươi”. Tiêu Miểu vui vẻ cầm tấm thẻ chạy mất, Tiêu Lỗi thở dài, lại nằm xuống lần nữa.

Ngủ một lát, mở mắt ra, anh muốn gọi điện thoại cho Lâm Yến Vũ, nhưng kìm lại. Không còn gì nghi ngờ, hành động tối nay của anh đã xúc phạm cô, cô mới khóc mà chạy xuống xe. Tuy nhiên, nghi vấn chôn sâu trong lòng anh lại không vì cử chỉ đó của cô mà dao động. Trên cơ thể cô, nhất định là có chuyện mà anh không biết.

Lúc ôm cô, cái cảm giác quen thuộc đó làm cho anh tin chắc rằng, trái tim của họ hòa hợp vào nhau, nếu như không phải do anh kích động mà gọi ra cái tên đó, bọn họ nhất định tiếp tục dây dưa.

Tiêu Lỗi ngồi dậy, kéo ngăn tủ đầu giường ra lần nữa, lấy ra khung hình của Mộ Tình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tươi cười của cô, suy nghĩ xa xôi.

"Anh, anh giống như một người góa vợ cả ngày đều xem hình của chị ấy, chị ấy sẽ không quay trở lại nữa đâu”. Tiêu Miểu như một hồn ma bay tới trước giường Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Tránh sang một bên”.

Tiêu Miểu không đi, mở lòng bàn tay ra, để Tiêu Lỗi nhìn một vật gì đó trong bàn tay của hắn. "Lúc nãy quên đưa cho anh, Đại Miêu đi lu lịch ở Nam Mỹ, được một pháp sư Hatti cho hắn, nghe nói là khối tinh thể này có sức mạnh cải tử hồi sinh, em đã dùng một chai Louis XIII để đổi với hắn”.

Đại Miêu là bạn đồng trang lứa với hắn, là con trai của Tham mưu trưởng Bộ tư lệnh quân khu Bắc Kinh - Điền Tế Sinh, thích đi du lịch khắp nơi, kiến thức rộng rãi, Tiêu Miểu vẫn luôn sùng bái hắn.

Tiêu Lỗi nhìn khối tinh thể, đen thui, nửa điểm đặc biệt cũng không có, vừa định nói nhất định Tiêu Miểu bị người ta gạt, nhưng nghĩ lại, đây là tâm ý của em trai, cầm lấy hắc tinh thể trong tay hắn. Tiêu Miểu vui vẻ cười toe toét, chạy mất.

Y như con nít! Tiêu Lỗi lại thở dài. Tiêu Miểu đã hai mươi rồi, lại giống như một đứa trẻ, không chịu trưởng thành, nhưng không thể không thừa nhận, cảm giác tương thông giữa anh em ruột thịt với nhau, rất kỳ diệu.

Suốt mấy ngày, gọi điện thoại cho Lâm Yến Vũ không được, đến phòng trưng bày tìm cô, thì Tuyết Nhi nói với Tiêu Lỗi, chị Lâm cảm thấy không khỏe, muốn nghỉ ngơi vài ngày mới đi làm lại. Tiêu Lỗi muốn đi thăm, nhưng lại không tiện. Dưới lầu nhà Lâm Yến Vũ anh thấy xe của Tần Tuyển ở đó.

Tối nay, anh hết giờ làm từ tòa nhà đơn vị đi ra, chiếc xe thể thao màu đỏ của Đoạn Nhạn Linh chạy đến chặn anh lại: "Lên xe đi, em có chuyện tìm anh”. "Tôi không rảnh!" Tiêu Lỗi thẳng thừng từ chối.

"Liên quan tới Lâm Yến Vũ, anh có thời gian để nghe một chút hay không?" Đoạn Nhạn Linh ra đòn trí mạng. Trán Tiêu Lỗi nhăn lại, nhìn Đoạn Nhạn Linh cũng không giống như đang nói dối, lên xe của cô.

Trên xe, Đoạn Nhạn Linh nói: "Trước đây vài ngày anh và Diệp Tiểu Hàng cùng nhau chỉnh đốn đám người kia, Tần Tuyển đã biết”. "Làm sao cô biết?" Tiêu Lỗi hỏi vì tò mò. Đoạn Nhạn Linh làm chung đơn vị với Diệp Tiểu Hàng, quan hệ khá tốt, tin tức của cô ta sẽ không bao giờ sai.

Đoạn Nhạn Linh đem chuyện cô biết toàn bộ nói hết cho Tiêu Lỗi, chuyện bọn họ chỉnh đốn đám người kia, đối phương cũng có chút bối cảnh, cậy vào quan hệ với thư ký của cha Lâm Yến Vũ, thư ký đến tìm cô, muốn cô giúp đỡ tìm Diệp Tiểu Hàng cầu cạnh, hai bên dàn xếp ổn thỏa, đừng gây sự nữa, kết quả Tần Tuyển không đồng ý, buộc phòng trưng bày kia phải đóng cửa.

"Anh nghĩ xem, Tần Tuyển biết là các anh ra mặt, hắn sẽ nghĩ như thế nào? Diệp Tiểu Khả có quan hệ tốt với Tần Tuyển nên không tính, không đến nỗi đào góc tường của anh trai cô, còn anh, anh vì người phụ nữ kia ra mặt, chẳng lẽ không có mục đích khác?" Đoạn Nhạn Linh lạnh lùng liếc Tiêu Lỗi.

Tiêu Lỗi không đồng tình, hừ lạnh: "Cô cho rằng tôi có mục đích gì?" Đoạn Nhạn Linh nói: "Ai uy, còn không rõ ràng sao, anh xem trọng cô ta, không phải là em ghen tuông gì, loại phụ nữ đó, không nói đến chuyện lai lịch không rõ ràng, thủ đoạn cao minh, hai người đàn ông bị cô ta dụ dỗ xoay như chong chóng, chỉ sợ các anh còn chưa phát hiện ra”.

Không thể nghe cô ta vu khống Lâm Yến Vũ, biểu tình của Tiêu Lỗi khống mấy hài lòng: "Cô ấy không phải là người như cô nói”. Đoạn Nhạn Linh nghe ra ngữ khí của anh, nhìn anh: "Anh không cho đó là sự thật sao? Không nói đến chuyện anh làm như vậy, tuy Tần Tuyển với anh không phải rất thân thiết, nhưng cũng chơi chung trong cùng một nhóm bạn”.

Tiêu Lỗi không nói lời nào, trong đầu cũng đang nghĩ đi nghĩ lại lời nói của Đoạn Nhạn Linh. Xem ra Tần Tuyển đã biết phòng trưng bày của Lâm Yến Vũ bị người khác đến gây rối, cho nên quyết liệt thu mua đối phương. Trong lòng hắn ta có thể vì chuyện đó mà sinh ra hiềm khích đối với Lâm Yến Vũ hay không? Nếu sinh hiềm khích, cuộc sống Lâm Yến Vũ nhất định sẽ không được dễ dàng, cũng có thể vì như vậy, cô có thể sẽ ngã bệnh? Nghĩ tới đây, trái tim của anh như bị bóp nghẹt đau đớn.

Đoạn Nhạn Linh lái xe ra biển đến một quán bar, hai người uống rượu. Tiêu Lỗi uống hơi nhiều, một chai lại một chai, giống như đang trút giận vào chính mình, hoặc là đang mượn rượu giải sầu. Đoạn Nhạn Linh cũng không khuyên anh, cô ta biết lúc này khuyên anh cũng vô ích, chi bằng để cho anh phát tiết một chút sẽ tốt hơn.

Đợi đến khi anh uống say, đi bộ bắt đầu loạng choạng, ánh mắt cũng bắt đầu nhắm lại, cô mới gọi bảo vệ quán bar giúp đỡ dìu anh ra ngoài.

Đi đâu? Đoạn Nhạn Linh vừa lái xe vừa tính toán, trong đầu ảo tưởng vô số khả năng, giẫm chân ga, chiếc xe chạy nhanh ra ngoài.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cám ơn các vị bạn độc ủng hộ, còn có một điểm xuất hiện, tiếp tục duy trì.

Người đàn ông này nếu là lưu manh, cô ta căn bản không phải là đối thủ, khảo nghiệm phụ nữ nắm bắt thời cơ thích hợp…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.