Thiên Nga Đen

Chương 37: Chương 37




Lần đầu tiên anh đối với cô như vậy, trước kia bất luận họ kích tình thế nào, anh cũng chưa từng như thế, không nhớ rõ đã ra vào trong thân thể cô mấy lần, chỉ nhớ rõ sau này dù có chết cũng không chịu để cho anh tới gần nữa, dùng chăn quấn chính mình lại thật chặt.

Anh lấy tay chống cằm, tay kia thì luồn vào trong tìm kiếm phần hạ vị của cô, thân thiết hỏi: "Em gái nhỏ đau không?" Cô không nói lời nào, trên mặt đỏ ửng lại cực kỳ mê người.

Tiêu Lỗi nhìn chằm chằm vào vẻ mặt kiều mỵ lúc ngủ của cô sau khi hoan ái, trong lòng thật vui sướng, anh tin tưởng giờ khắc này đủ để lưu lại trong trí nhớ của cô suốt đời. Thân là phụ nữ, sau khi bị một người đàn ông yêu cuồng nhiệt như thế, cô muốn quên cũng không thể anh.

"Anh được hay không?" Anh ôm cô hỏi. Cô không nói lời nào, anh liền tiếp tục quấy rầy cô, làm cho cô không thể không nói chuyện. "Anh ngủ một lát đi, đừng náo loạn nữa, nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn đều hốc hác hết cả." Cô u oán xoa nắn khuôn mặt của anh, ngăn cản tay anh tiếp tục làm càn, toàn thân cô từ trên xuống dưới không một chỗ nào là không đau, hầu như hai chân không thể khép lại được, đều là do anh ban tặng.

"Anh muốn em vĩnh viễn nhớ rõ anh, nhớ rõ anh đã ‘yêu’ em như thế nào." Con ngươi đen sâu thẳm của Tiêu Lỗi nhìn Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ cũng nhìn anh, nhanh chóng quấn chăn lại: "Biến thái! Ngoại trừ anh thì còn ai có thể nghĩ ra nhiều kiểu tra tấn em như vậy, anh không làm cho em chết ở trong tay anh thì không thể mà."

Tiêu Lỗi nhẹ nhàng cười, vuốt ve tóc cô, nhân tiện kéo chăn: "Anh cũng mệt lắm, cho anh một chút chăn đi." Lâm Yến Vũ cũng không chịu buông tay: "Cũng không phải chỉ có một cái chăn này, anh lấy cái khác đi."

"Không, anh chỉ muốn cùng em đắp chung một cái chăn, chấp tử chi thủ dữ tử đồng miên (1), em chưa nghe nói qua sao?" Tiêu Lỗi thích thú trêu đùa. "Em cũng không phải là người đó, anh ngủ cùng với người đó là được rồi." Lâm Yến Vũ hắt hơi một cái, nhắm hai mắt lại, hàng lông mi dày không hề chớp động.

Tiêu Lỗi thừa dịp cô lơ là, kéo chăn lại, tiến vào trong, gắt gao ôm cô: "Vậy em sinh cho anh một đứa trẻ đi, trở về Bắc Kinh chúng ta liền kết hôn nhé?" Lâm Yến Vũ im lặng , đầu tựa vào vòm ngực ấm áp của anh, giả vờ ngủ rồi.

"Chúng ta sẽ sinh hai đứa nhóc, tốt nhất là một đôi song thai, đều là con trai, anh thích con trai, dĩ nhiên, một trai một gái cũng được." Tiêu Lỗi biết Lâm Yến Vũ không ngủ, mặc kệ cô nghe hay không nghe được, cứ lẩm bẩm.

"Cái gì mà gọi là cũng được, con gái có cái gì không tốt?" Lâm Yến Vũ nhịn không được nói thầm. Tiêu Lỗi cười nói: "Con gái rất phiền toái, sợ ngã lại sợ chạm vào, hơn nữa ta không thể dẫn theo để tắm rửa, cho nên con trai tốt nhất."

"Xì, gia đình anh có gien sinh song thai sao." Lâm Yến Vũ lại nói thầm một câu. Tiêu Lỗi ôm cô: "Nhà anh không có, nhưng nhà em có. Cậu hai và cậu ba của em chính là một cặp song sinh, dì cả của em cũng sinh đôi, cái này là có di truyền đó."

Lâm Yến Vũ nghe anh nói đến Diệp gia, lại nhắm hai mắt không lên tiếng. Tiêu Lỗi hiểu được tâm tư cô, cho nên tiếp tục lẩm bẩm: "Diệp gia có bảy người con, mẹ em là con út. Cậu cả của em tên là Diệp Nguy Nhiên, Thượng tướng, nguyên là Tư lệnh viên quân khu Bắc Kinh, năm ngoái mới về hưu, ông có hai người con trai, Diệp Tiểu Phảng và Diệp Tiểu Hiền, Diệp Tiểu Phảng em đã gặp qua, Diệp Tiểu Hiền học đại học ở Mỹ, hiện tại tự mở công ty ở Silicon Valley.

Cậu hai của em tên là Diệp Thần Nhiên, Không vụ Tham mưu trưởng, Trung tướng, con của ông- Diệp Tiểu Hàng em cũng đã gặp qua. Cậu ba - Diệp Diệu Nhiên và cậu hai của em là song sinh, cũng là Trung tướng, Viện trưởng Học viện Chỉ huy Pháo binh số 2, hiện tại cả nhà đang ở Vũ Hán, ông chỉ có một con gái tên Diệp Tiểu Khả, Diệp Tiểu Khả luôn luôn ở Anh để đi học, bây giờ cô ấy cùng bạn trai đang công tác ở Quảng Châu. Cô ấy là cháu gái đời thứ ba duy nhất của Diệp gia, rất được cưng chiều."

Nói xong câu này, Tiêu Lỗi ý thức được cái gì đó, bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên, em cũng là cháu gái, chẳng qua không sống chung với họ, cho nên..." Trong đầu Lâm Yến Vũ nghĩ, còn nói những lời này chi bằng không nói. Cô chỉ theo họ mẹ mà thôi, cũng không phải thật sự mang họ Diệp.

Dừng một chút, anh cảm thấy tốt hơn là không nên mổ xẻ tiếp vấn đề này, nên tiếp tục đề tài trước đó: "Cậu tư của em tên là Diệp Trác Nhiên, giáo sư Đại học Pennsylvania, nhà kiến trúc học Hoa kiều có tiếng, ở nước Mỹ đã rất nhiều năm, hẳn là em đã từng nghe nói qua ông, ông rất nổi tiếng. Ông có hai con trai, một cô con gái nuôi; em còn có hai người dì, dì cả tên là Diệp Diệu Nhiên, Phó chủ tịch Ủy ban Điều tiết Ngân hàng Trung Quốc (CBRC), bà chỉ có một cô con gái, tất cả đều ở Mỹ. Dì hai của em tên là Diệp Sảnh Nhiên, cùng chồng và con gái sinh sống tại Đức, là bác sĩ ngoại khoa."

Nói đến gia phả nhà họ Diệp, Tiêu Lỗi thuộc như lòng bàn tay, khi đó biết cô là con gái riêng Diệp gia, anh liền tìm hiểu quan hệ giữa những người trong Diệp gia rất rõ ràng.

Lâm Yến Vũ yên lặng nghe anh giảng thuật, chẳng nói câu nào. Đó là một đại gia tộc huy hoàng, nhưng tại sao có cảm giác, không hề liên quan gì đến cô, so với họ, bản thân bỗng chốc giống như một con vịt nhỏ xấu xí, hơn nữa khi đó mẹ cũng không đề cập tới chuyện trong nhà với cô, thậm chí cô còn không biết tên của các cậu các dì.

Tiêu Lỗi thấy từ đầu đến cuối cô không lên tiếng, cũng không nhắc lại nữa, giúp cô đắp chăn. Anh dần dần đi vào giấc ngủ, vài tiếng đồng hồ trôi qua, khi anh tỉnh dậy, mới thấy cô lui vào một góc, đầu vai không ngừng co rút, có lẽ là lén lút khóc nức nở.

"Đừng khóc, ngoan, đừng khóc, khóc nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe." Tiêu Lỗi biết cô nhất định lại nhớ đến thân thế của chính mình, bi thương ùa đến, mới có thể không nhịn được mà khóc lên, ôm chầm lấy cô để an ủi. Lâm Yến Vũ nâng hai mắt sưng đỏ lên: "Em muốn mẹ em."

Biểu tình yếu ớt ủy khuất kia, đáng thương tựa như một cô gái nhỏ, không biết cô đã khóc bao lâu, đôi mắt sưng húp không thể nhìn, Tiêu Lỗi đau lòng không thôi: "Đợi đến lúc chúng ta trở về Bắc Kinh, anh sẽ nghĩ cách để em gặp ông ngoại của em, em sẽ có một gia đình." Thấy vẻ mặt cô đau khổ và kinh ngạc nhìn anh, anh ôn hòa nói: "Anh sẽ cho em một gia đình." Lúc này cô mới an tâm, nhắm hai mắt lại.

Suốt ngày nay, dạo gần đây cô ngoan ngoãn hơn, anh cần anh cứ lấy, để cô ngủ, cô liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại; để cô ăn cơm, cô liền ăn sạch sẽ; lúc cô mệt mỏi, anh ôm cô đến thùng gỗ ngâm nước nóng; khi ở dưới thân anh uyển chuyển hầu hạ, ngoại trừ i i a a rên rỉ, cũng chỉ nói cười với anh.

Đến ngày thứ ba, Tiêu Lỗi nhận thấy Lâm Yến Vũ có chút không bình thường. Ban đầu anh còn tưởng rằng trên giường lò quá nóng, trên người cô mới có thể nóng như vậy, sau đó lại phát hiện hai gò má cô ửng đỏ không bình thường, hỏi cái gì cô cũng chỉ ừ, như là không có sức lực để nói gì cả. Mềm nhũn tựa vào lòng anh, anh hỏi cô có muốn ăn chút cháo loãng không, cô nhẹ nhàng lắc đầu, mặt chôn trong ngực anh. Lúc anh hỏi cô lần nữa, cô đã không nói lời nào, hỏi cô thế nào lay cô làm sao, cô cũng vẫn không tỉnh lại.

Bỗng chốc, hô hấp của anh đều rối loạn. Một cảm giác đáng sợ đột nhiên lan rộng ra từng tế bào toàn thân anh, anh ôm chặt cô, gọi tên cô: "Yến Vũ, Yến Vũ, tỉnh lại..."

Không thể ngủ, không thể ngủ nhanh như vậy được. Mùi chết chóc bao phủ trong lòng anh, ép anh đến không thở nổi. Không biết vì sao, cô có chút không ổn, anh thì có một loại dự cảm chẳng lành.

Cô mơ mơ màng màng nghe được giọng nói của anh, chỉ không mở mắt ra được, cảm thấy cả người đều bay bổng, cơ thể giống như không phải của chính mình. Đau đầu... Hệt như khi đó ở trong bệnh viện, đau đầu không chịu nổi.

Thật vất vả Tiêu Lỗi mới kiềm chế được tâm trạng, khuôn mặt dán lên trán của Lâm Yến Vũ, phát hiện trán cô nóng bất thường, lúc này mới ý thức được cô phát sốt đến hôn mê, sợ hãi, nhanh chóng giúp cô mặc quần áo, bọc kín chặt chẽ, ôm cô lên xe, lái xe đưa cô trở về biệt thự nghỉ dưỡng.

Một hồi thì đến biệt thự, anh liền gọi điện thoại cho Trung tâm y tế khu biệt thự, để họ phái bác sĩ qua đây chẩn trị cho Lâm Yến Vũ. Sau khi bác sĩ đến, rất nhanh làm kiểm tra giúp Lâm Yến Vũ, nói với Tiêu Lỗi, Lâm Yến Vũ nóng gần 40 độ.

"Tại sao không sớm cho chúng tôi biết để qua đây, người trưởng thành khi sốt cao sẽ hủy hoại thần kinh não, sức đề kháng của bệnh nhân lại yếu hơn so với người bình thường." Bác sĩ có chút trách cứ Tiêu Lỗi.

Lòng Tiêu Lỗi nóng như lửa đốt, nhìn y tá giúp Lâm Yến Vũ truyền dịch, từng giọt từng giọt, nước thuốc như nhỏ giọt lên tim anh. Đều do anh sơ sẩy, không lo lắng đến thể chất yếu ớt của cô, chăm sóc không chu đáo mới có thể làm cho cô biến thành như vậy, anh tự trách mình không ngớt.

Để hạ nhiệt, y tá lấy cồn y tế thay Lâm Yến Vũ xoa vào mặt và cổ, Tiêu Lỗi thì cầm khăn nóng thay cô lau người, động tác vô cùng ôn nhu. Ánh mắt của y tá chăm chú nhìn, thấy trước ngực và trên cổ Lâm Yến Vũ khắp nơi đều là dấu hôn nông sâu không đồng nhất, trong lòng có chút suy nghĩ.

Chợt nhớ đến chuyện gì, Tiêu Lỗi nhờ y tá giúp Lâm Yến Vũ rửa sạch “vùng kín”, nhân tiện kiểm tra một tý.

"Có chút nhiễm trùng." Y tá kiểm tra giúp Lâm Yến Vũ xong, nói với Tiêu Lỗi. Thấy anh giúp Lâm Yến Vũ lau phần trên cơ thể xong, thay áo sạch sẽ cho cô, lại giúp cô cởi quần cẩn thận lau hai chân, y tá nói: "Ngài nghỉ ngơi một lát đi, chuyện này để chúng tôi làm được mà."

"Cám ơn, tôi tự làm được." Tiêu Lỗi kiên trì muốn tự mình làm, y tá cũng không nói nhiều, lấy thuốc kháng viêm nhẹ nhàng cho Lâm Yến Vũ nuốt xuống. Người đàn ông này rốt cuộc đã làm cái gì đối với cô gái này, sao có thể khiến cô bệnh ra như vậy, hơn nữa “vùng kín” của cô rõ ràng đã bị người khác hung hăng chà đạp, đều sưng hết lên cả.

Nhìn bề ngoài của người đàn ông này, tuổi còn trẻ, nhã nhặn trầm tĩnh, bộ dáng trên giường với phụ nữ cũng là yêu thương bằng mọi giá, không giống như biến thái, làm sao có thể khiến cho người phụ nữ của mình bất tỉnh nhân sự ? Làm chuyện yêu mà làm đến mức này, quả thực là tìm đường chết. Y tá âm thầm thở dài, mấy cậu ấm này lúc biến thái lên thật sự đáng sợ.

Cô công tác ở trung tâm y tế khu biệt thự này đã nhiều năm, chuyện như vậy cũng không hiếm thấy. Những người đến nơi này nghỉ phép, nhất là những người đàn ông kia, hầu như đều là cán bộ cao cấp trong hệ thống quân đội và con cái của họ, dẫn phụ nữ đến đây chơi, xảy ra chuyện cũng không phải không có.

Nhưng tình hình như hôm nay trái lại hiếm thấy, những người trước đó, đều là mang người ném vào trong bệnh viện, cho dù cũng có bàn giao vài câu, nhưng mời bác sĩ y tá đến nhà giống như vậy, lại tự mình chăm sóc thì chưa từng có.

Thấy vẻ mặt cô gái kia có chút thống khổ, anh ôn nhu lấy tay giúp cô chải lại tóc, nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, xoa dịu cơn đau đầu của cô, y tá nhìn động tác của Tiêu Lỗi, có chút xúc động, chủ động nói với anh: "Chỉ cần cô ấy hạ sốt, thì sẽ không có việc gì."

"Cơ thể cô ấy không tốt, khả năng miễn dịch thấp, sức đề kháng yếu, là tôi quá sơ sót." Tiêu Lỗi nhìn thần sắc Lâm Yến Vũ bệnh đến tiều tụy, rất đau lòng, hết sức hối hận, lầm bầm. Y tá khuyên nhủ: "Chủ yếu là do lạnh lẽo, mấy ngày nay nhiệt độ không khí rất thấp. Ngài yên tâm đi, chúng tôi sẽ chăm sóc cẩn thận, sẽ không làm cho bệnh tình của cô ấy tăng thêm."

"Cô ấy... ‘Chỗ đó’ có nghiêm trọng không? Có thể ảnh hưởng đến sức khỏe hay không?" Tiêu Lỗi chỉ chỉ vào phần bụng dưới của Lâm Yến Vũ, tuy rằng khó mở miệng, nhưng vẫn cảm thấy hỏi rõ ràng có vẻ tốt hơn.

Y tá nói: "Có chút triệu chứng viêm, chỉ cần mấy ngày nay bôi thuốc đúng giờ, hẳn là không có vấn đề lớn, cơ thể phụ nữ rất mẫn cảm, vì bản thân và cũng là vì sự khỏe mạnh của thế hệ sau, sau này tốt nhất vẫn nên chú ý một chút, đừng dùng sức quá mạnh, nếu không chẳng những dễ dàng tạo ra các loại bệnh phụ khoa, mà còn dễ dàng dẫn đến vô sinh." Tiêu Lỗi ừ một tiếng.

Trên giường bệnh, Lâm Yến Vũ luôn luôn lờ mờ nằm mơ, mơ thấy sự tình khi cô 17-18 tuổi, khi đó cô đơn giản nhiều hơn, không có loại tâm tình tang thương như hiện tại, bất quá thời gian mới qua 7-8 năm, suy nghĩ của cô thoáng cái đã già đi rất nhiều, mà cô thân bất do kỷ (bản thân không tự chủ được), chỉ có thể thả bay theo gió, không biết bản thân mình sẽ trôi dạt về đâu.

Mùa hè năm 18 tuổi ấy, là lần đầu tiên cô về nước nghỉ hè sau khi qua Anh học. Tiêu Lỗi vừa mới được cử đi học nghiên cứu sinh ở trường, phải ở lại trong trường tham gia huấn luyện quân sự trong vòng nửa năm, không trở về Bắc Kinh.

"Em có thể đi thăm anh không?" Khi gọi điện thoại, Mộ Tình hỏi Tiêu Lỗi, cô biết học viên quân sự giáo rất nghiêm, huấn luyện quân sự đều bị quản lý với hình thức khép kín.

"Sợ rằng không thể." Tiêu Lỗi tiếc nuối nói với cô, mặc dù anh rất muốn gặp cô, muốn đến điên rồi, vẫn phải chú ý đên quy định của trường học. "Được rồi, vậy khi ảnh rảnh rỗi, hãy gọi điện thoại cho em." Mộ Tình ngoan ngoãn nói.

Ngăn cách ở hai nơi, tưởng nhớ lẫn nhau sâu sắc, không đến một tuần trôi qua, Mộ Tình lén lút nghĩ, muốn đi Trường Sa thăm anh, cho dù là chỉ có thể nhìn một cái cũng được. Có cách nghĩ như vậy, Mộ Tình lập tức hành động, nói với Diệp Hinh Nhiên, muốn ra ngoài du lịch vài ngày, Diệp Hinh Nhiên biết rõ là cô muốn đi thăm Tiêu Lỗi, cũng không ngăn cản, nhắc nhở cô trên đường đi nên chú ý an toàn.

Lo lắng trường Đại học Khoa học - Công nghệ Quốc phòng quản lý nghiêm ngặt, Mộ Tình suy nghĩ một biện pháp, đến gặp mẹ Tiêu nói, cô muốn đi Hồ Nam thăm Tiêu Lỗi. Đúng lúc mẹ Tiêu đã sớm muốn đi thăm con trai, về phương diện khác lại rất yêu thương đứa con dâu tương lai nhu thuận này, nghe nói như thế rất ăn ý với nhau, lập tức gọi điện thoại cho thư ký của Tiêu Tử Hoa, để thư ký liên hệ với phía nhà trường, bà muốn đi thăm con trai.

Tư lệnh phu nhân ra lệnh một tiếng, thư ký há có thể không dốc sức an bài, không đến 3 ngày, mẹ Tiêu và Mộ Tình đã đứng ở cổng trường Đại học Khoa học - Công nghệ Quốc phòng.

"Mẹ Tiêu, chúng ta đừng nói cho anh ấy biết là chúng ta đã đến đây, để cho anh ngạc nhiên mừng rỡ có được không?" Mộ Tình đề nghị với mẹ Tiêu, muốn trêu đùa một phen. Mẹ Tiêu gật đầu: "Được, dọa thằng nhóc kia một cú sốc."

Phía trường học phái người tiếp đãi mẹ Tiêu và Mộ Tình, trước tiên sắp xếp cho họ ở phòng tiếp khách của trường, lại lệnh cho người khác thay hai người mang hành lý đến chỗ ở đã sớm an bài sẵn.

Tiêu Lỗi đang chạy vòng cùng một đội nam sinh ở dưới ánh mặt trời, chính trị viên đến nói với anh, có người nhà đến thăm anh. Trong lòng Tiêu Lỗi nghi ngờ, là ai nhỉ? Trước đó cũng không nhận được điện thoại ở nhà nói sẽ có người đến thăm anh.

Tùy ý lấy tay lau mồ hôi, Tiêu Lỗi hướng về phía ký túc xá chạy tới, vừa rẽ vào cầu thang lầu 3, liền nhìn thấy vài cái nam sinh đứng ở đó nhìn quanh, tò mò hỏi bọn họ: "Nhìn cái gì vậy?"

"Nghe nói có một cô gái đặc biệt xinh đẹp đến đây, chúng tớ muốn nhìn một chút, rốt cuộc bộ dạng có bao nhiêu xinh đẹp."

"Không biết là ai, có diễm phúc như vậy."

Các nam sinh thì thầm với nhau, một bộ tâm tư vẻ mặt ngứa ngáy khó nhịn. Trong học viện quân sự, tỉ lệ nam sinh và nữ sinh mất cân đối nghiêm trọng, có một số chuyên ngành đến một nữ sinh cũng không có, bởi vậy các cậu trai đang tràn trề sinh lực này vừa nghe nói có một cô gái xinh đẹp đến đây, liền giống như ruồi nhặng thấy máu tươi, vây lại đây như ong vỡ tổ.

Tiêu Lỗi xuyên qua đám nam sinh kiển chân hy vọng kia, đi vào phòng tiếp khách, liếc một cái liền nhìn thấy mẹ anh và Mộ Tình, trong nháy mắt tâm tình quả thực chỉ có thể dùng mấy chữ mừng rỡ như điên để hình dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.