Thiên Nga Đen

Chương 38: Chương 38




"Mẹ, hai người làm sao đến đây?" Tiêu Lỗi hưng phấn không thôi, đã bao nhiêu lâu rồi anh chưa gặp họ, ít nhất cũng hơn nửa năm. Anh kích động nhìn mẹ, lại nhìn Mộ Tình, cơ hồ ngơ ngẩn. Mẹ Tiêu thấy con chạy đến nỗi đầu đầy mồ hôi, cầm khăn tay lau giúp anh.

Anh đen nhẻm, cao lên, mới đầu trông thấy, gần như không thể nhận ra, Mộ Tình muốn nói chuyện với Tiêu Lỗi, đã thấy anh nhìn mình ngơ ngẩn, quên mất muốn nói gì, khó hiểu hỏi: "Anh làm sao vậy?" Ngạc nhiên nhìn Tiêu Lỗi, không hiểu vì sao anh bỗng nhiên dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình, huých chạm vào cánh tay anh, khiến anh đang ở giữa trạng thái thất thần tỉnh táo lại.

Khà khà! Tiêu Lỗi lại cười ngây ngô. Xa cách một học kỳ gặp lại, lường trước đến lúc gặp lại sẽ có chút xúc động, nhưng Tiêu Lỗi không nghĩ tới bản thân lại có thể kích động đến vậy, cô gái nhỏ trong lòng anh, dường như đã trưởng thành thật rồi, nên suýt chút nữa anh không nhận ra. Không còn hai bím tóc, một mái tóc dài đen nhánh mềm mại buông xõa trên vai, mặc quần trắng trông có vẻ thanh thuần như một tiên nữ.

"Mộ Tình..." Anh cuối cùng cũng gọi tên cô. Mộ Tình lúc này mới cười: "Mẹ Tiêu muốn đến thăm anh, em liền đi theo." Cô cười rộ lên trông thật là đẹp, hàm răng nhỏ trắng bóng cắn vào đôi môi anh đào hồng nhuận, vừa khả ái lại vừa có vài phần ngượng ngùng.

Mẹ Tiêu kéo con trai đến nhìn trái nhìn phải, vô cùng hài lòng với con, quả thật rèn luyện rất tốt, Tiêu Lỗi trước kia có chút gầy, bây giờ nhìn có vẻ cường tráng không ít.

"Con trai, mẹ mang đến cho con rất nhiều thức ăn ngon, lát nữa con đenm về ký túc xá đi." Mẹ Tiêu sợ con trai theo không kịp thức ăn ở trường, nếu đói gầy, bà đau lòng lắm. Mộ Tình ở một bên nói: "Mẹ Tiêu nói anh thích ăn chân giò dầm tương, đặc biệt mua cho anh một gói ép chân không, để anh bỏ vào tủ lạnh, để dành từ từ ăn."

Tiêu Lỗi nói: "Làm sao có thể từ từ ăn, chỉ cần anh đem thức ăn về, chắc chắn bị mấy đứa kia trong ký túc xá chia sẻ vài miếng." Mộ Tình nhoẻn miệng cười. Ánh mắt của hai người luôn luôn giằng co.

Trường học phái hai thầy giáo tiếp đãi phu nhân của Tiêu tư lệnh, mẹ Tiêu được lãnh đạo Học viện và lãnh đạo Khoa mời đi tham quan bảo tàng lịch sử và thư viện, Tiêu Lỗi dẫn Mộ Tình đi dạo trong trường.

Bóng cây trên đường, hai người một trước một sau, bước chân anh dài, đi trước, bước chân cô ngắn, rớt lại phía sau một chút, nhưng tay họ luôn luôn nắm chặt lấy nhau. Anh bước đi mau, Mộ Tình có chút không theo kịp anh, báo oán: "Anh hành quân cấp tốc à, đi nhanh như vậy làm gì?"

Lúc này Tiêu Lỗi mới đi chậm lại một chút, quay đầu nhìn Mộ Tình, Mộ Tình đang cúi đầu nhìn giày của chính mình, dây giày bị lỏng, cô buông tay anh ra, muốn khom lưng cột lại dây giày. Tiêu Lỗi tranh giành ngồi xổm xuống trước, giúp cô cột lại dây giày.

Chân trần mang giày vải, chân cô thẳng tắp trắng nõn trơn bóng cân xứng, anh lặng lẽ nuốt nước bọt, khắc chế xúc động muốn chạm vào chân cô, sau khi giúp cô mang giày xong, anh đứng lên, lau mồ hôi trên trán.

"Anh xem anh nóng đến nỗi đầu đầy mồ hôi, em đi mua kem cho anh nha." Mộ Tình thấy mồ hôi trên trán anh không ngừng nhỏ giọt, lấy khăn tay muốn giúp anh lau. Hai người đứng gần nhau, có thể nghe được tiếng hô hấp.

Vừa tiếp xúc vậy, trong lòng lập tức bốc hỏa, anh giống như là bị bỏng, gần như nhảy dựng lên. Mộ Tình nhìn bộ dáng kỳ quái của anh, suy đoán có phải anh hay muốn một cái hôn không, khẽ vuốt lỗ tai và sườn mặt của anh: "Lại kỳ lạ." Anh bỗng nhiên cầm lấy tay cô, nắm chặt.

Thời tiết mùa hè nóng bức, hàng cây bên đường đến một chút gió cũng không có, có trong nháy mắt, họ đối mặt nhau, một loại cảm xúc không giải thích được đang chảy bên trong nhau, tim của cô đập thình thịch, hô hấp đều trở nên không thông.

Dọc đường, bất kể nam sinh có mặc hay không mặc quân trang qua lại, nhìn thấy Mộ Tình liền không thể không quay đầu lại nhìn lần thứ hai, lại có vài người vẫn đi theo phía sau họ, có thể nhìn được bao nhiêu lần thì nhìn bấy nhiêu.

"Tiêu Lỗi, đây là... em gái của cậu à?" Rốt cục cũng có một nam sinh to gan chạy đến gần, nhìn Mộ Tình không dời mắt, đến nỗi tròng mắt tựa như rớt ra. Cô gái này nhìn chính diện hấp dẫn, thuần khiết hơn nhiều.

"Là bạn gái tớ." Tiêu Lỗi dùng một tay ôm chầm lấy Mộ Tình, tuyên bố quyền sở hữu. Anh đã sớm nhìn ra mấy tên nam sinh ở chung ký túc xá luôn luôn thì thầm to nhỏ ở cách đó không xa, không biết đang bàn tính chuyện xấu gì, nếu không như thế, thì rõ ràng tên này muốn vây quanh để săn đón Mộ Tình.

"Xin chào, tôi tên là Hàn Gia Hạo, là bạn cùng phòng với Tiêu Lỗi, hân hạnh làm quen với bạn." Nam sinh này chủ động vươn tay, muốn bắt tay với Mộ Tình.

Mộ Tình vừa định vươn tay ra bắt, tay còn chưa chạm được vào tay của Hàn Gia Hạo, đã bị Tiêu Lỗi ngăn cản, Tiêu Lỗi lôi hai tay của Hàn Gia Hạo dùng sức lắc: "Tớ đại diện cô ấy, thật hân hạnh được biết cậu."

Khóe miệng Hàn Gia Hạo nhếch lên, cảm thấy Tiêu Lỗi suy nghĩ hơi quá, không phải chỉ là bắt tay với bạn gái anh thôi sao, keo kiệt như vậy. Thế nhưng hắn đã cùng đánh cược với mấy nam sinh còn lại, đánh cược rằng hắn có thể bắt tay với Mộ Tình.

Các nam sinh cách đó không xa kêu om sòm, Hàn Gia Hạo đành phải chạy ra. Mộ Tình nở nụ cười, chuyện như vậy cô đã từng gặp qua rất nhiều lần, các nam sinh vì tìm cô bắt chuyện, chiêu gì cũng đều dùng qua hết, bởi vậy cô đối với mấy trò vặt này cũng không thèm để ý.

Nhưng Tiêu Lỗi lại có chút xấu hổ, chân đạp vài cái trên mặt đất che giấu xúc động: "Chúng ta... Hay là chúng ta đi ra ngoài đi, khắp nơi trong trường đều là lầu, nóng..."

Nói năng lộn xộn! Trong lòng Mộ Tình cười mãi, nóng nực thì có liên quan gì đến lầu, như vẫn đồng ý đi theo anh. Ra khỏi trường, Tiêu Lỗi thở phào nhẹ nhõm, sờ vào túi, hình như có mang theo tiền, anh phát sinh ý đồ xấu.

Anh vừa đi vừa nhìn, tìm kiếm hai bên đường có khách sạn nhỏ nào hay không, anh từng thấy mấy đứa bạn cùng phòng chuyền tay nhau xem sơ đồ khách sạn nhỏ ở gần trường đại học, nhưng nhìn không kỹ, ấn tượng không quá sâu.

"Lỗi à, anh mất tiền sao?" Mộ Tình đột nhiên hỏi. Tiêu Lỗi quay đầu: "Không phải." "Vậy tại sao anh hết nhìn đông lại nhìn tây, như thể là rớt đồ vậy." Mộ Tình thấy ánh mắt anh rối loạn, rất là khó hiểu.

"Mộ Tình, anh vừa mệt lại vừa khát, chúng ta... Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, được không?" Tiêu Lỗi đề nghị. Mộ Tình không hiểu được dụng ý của anh, gật đầu: "Em cũng khát."

Tiêu Lỗi ghé vào quầy bán quà vặt ở ven đường mua mấy chai nước, vừa lặng lẽ hỏi thăm chủ tiệm, chỗ nào có khách sạn. Chủ tiệm nói với anh, qua một con phố sẽ có vài khách sạn tiện lợi.

Hai người đi ngang qua một khách sạn tiện lợi, Tiêu Lỗi muốn dẫn Mộ Tình vào, Mộ Tình ngập ngừng một chút: "Đến chỗ này làm gì?" Cô lại chậm chạp không hiểu rõ anh muốn làm gì, có chút rụt rè, lại có chút thẹn thùng.

"Đến để ngồi, em đi không thấy mệt sao." Tiêu Lỗi già mồm át lẽ phải, mặc kệ Mộ Tình đáp ứng hay không đáp ứng, kéo tay cô bước vào khách sạn tiện lợi, đến trước quầy lễ tân muốn đặt phòng.

"Thẻ học sinh được không? Chúng tôi chỉ cần một phòng theo giờ." Tiêu Lỗi không mang chứng minh thư, đành phải hỏi nhân viên lễ tân trước.

"Không được, phải là chứng minh thư." Nhân viên lễ tân cảnh giác đánh giá Mộ Tình đứng phía sau Tiêu Lỗi, đoán xem cô đã đủ 18 tuổi hay không.

"Có thể châm chước một chút hay không, chúng tôi đi bộ thật lâu, thời tiết lại nóng như vậy." Tiêu Lỗi có chút sốt ruột, dùng giọng điệu khẩn cầu hỏi nhân viên kia.

"Ai biết được hai ngươi đã thành niên hay chưa, chúng tôi là khách sạn chính quy, cảnh sát có thể sẽ đến kiểm tra bất cứ lúc nào." Nhân viên lễ tân thấy anh để tóc húi cua, trên người mặc một cái áo thun không phân biệt được màu bị mồ hôi thấm ướt hơn phân nửa, đoán anh có phải là học sinh học viện quân sự gần đây hay không.

"Trả thêm tiền cũng không được sao?" Tiêu Lỗi còn chưa từ bỏ ý định. Bộ dạng có chút đáng đánh, anh rất muốn cho cô ta một trận, đáng tiếc cô ta là nữ, anh chưa bao giờ đánh con gái.

Mộ Tình đi theo bên cạnh Tiêu Lỗi, thấy anh bị nhân viên lễ tân chèn ép mấy câu, mặt đỏ hồng, không nói nhiều, đem chứng minh thư của mình đẩy tới, thuận lợi đặt một phòng theo giờ.

Trong thang máy, hai người đều không nói lời nào, yên lặng nhìn biểu thị các tầng. Tiêu Lỗi chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc mất nước, sóng điện não giống như bị chập mạch, ngoại trừ cô thì cũng chỉ là cô, muốn khác cũng không được. Tầm mắt liếc trộm cô một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn bởi vì trời nóng mà ửng hồng, kiều diễm như vậy thật giống như hoa đào.

Anh vội vàng thu tầm mắt lại, không dám nhìn tiếp, may mắn là lầu không cao, nếu không, anh cũng khó lường trước được mình có thể biến thành sói trước khi đến nơi hay không. Cửa thang máy vừa mở ra, anh kéo tay cô chạy đi.

Vào phòng, Tiêu Lỗi đóng cửa và treo tấm bảng “miễn quấy rầy” lên xong, xoay lại thấy Mộ Tình đang uống nước, suýt nữa là bay ào đến chỗ cô, ôm cô vào lòng, mãnh liệt hôn cô.

Động tác của hắn rất đột nhiên, Mộ Tình chưa kịp phản ứng, đang uống một ngụm nước lớn, Tiêu Lỗi lại vội vã chuyển thân thể cô qua, chưa kịp thở thì đã hôn lên môi cô, hôn mạnh mẽ khiến cô gần như nghẹt thở, lực lớn đến nỗi muốn đem thân thể nhỏ nhắn của cô vo tròn lại. Vừa rồi ở phòng tiếp khách khi thấy cô, anh đã muốn ôm cô như vậy, nhưng có mặt mẹ anh, nên anh có chút ngượng ngùng.

Trong đầu còn sót lại chút lý trí, Mộ Tình lần mò, đẩy anh ra: "Trên người anh toàn là mồ hôi, đi tắm rửa trước đi." Tiêu Lỗi không nói lời nào, ôm cô, hôn đủ mới đi vào phòng tắm tắm rửa. Mộ Tình đem cái áo thun anh vừa cởi ra đi phơi nắng, để tránh sau khi anh đi ra mặc áo ẩm ướt khó chịu.

Qua 10 phút, Tiêu Lỗi từ phòng tắm đi ra, cầm khăn lau tóc, Mộ Tình liếc nhìn anh một cái, thấy anh ở trần, chỉ mặc quần quân phục, ngại ngùng dời tầm mắt: "Nhanh như vậy anh liền tắm xong rồi? Tắm sạch sẽ chưa?"

"Ở trường anh tắm đều rửa nhanh như vậy." Tiêu Lỗi ngượng ngùng cười, anh chỉ là dội nước qua loa, thật sự là chờ không kịp để chậm rãi tắm rửa. Cho dù lý trí chờ kịp, thân thể cũng chờ không kịp .

Đè ngã cô xuống giường, Tiêu Lỗi giống như một con dã thú cực kỳ đói, ở trên người con mồi cắn xé. Nếu đúng là nụ hôn chào mừng ngày trùng phùng sau khi xa cách, thế này hình như đã đủ rồi, Mộ Tình miễn cưỡng đẩy anh ra, thở phì phò: "Được rồi, buông ra, anh sắp đè bẹp em rồi."

Tiêu Lỗi không trả lời, anh không chịu buông ra, bàn tay phủ trước ngực cô, cảm giác nơi đó rõ ràng nhấp nhô hơn so với lúc trước một chút, mà còn mềm mại và co dãn hơn nữa.

"Anh không phải nói đi bộ mệt sao, chúng ta cùng nhau xem tivi đi. Đừng chạm vào em..." Mộ Tình ở dưới thân anh thử đào thoát, anh như vậy khiến cho cô hoang mang, còn có chút sợ hãi.

"Em là của anh, anh sẽ chạm vào." Thái độ của Tiêu Lỗi trái ngược hẳn với vẻ ôn nhu trước kia, trở nên có chút không phân rõ phải trái, giống như một tên nhóc, sau khi mở áo lót của cô ra, bàn tay phủ lên ngực cô dùng sức xoa nắn nhào nặn, lại sát vào cách một lớp quần áo hôn lên đó.

Mộ Tình không nghĩ tới anh sẽ vô lại như vậy, anh nào có dã man như thế, làm vậy sao cô không đau cho được, thét chói tai: "Đau quá! Anh không nhẹ một chút được sao, em đâu phải là búp bê."

Đau sao? Anh hơi nghi ngờ kéo khóa an toàn chiếc váy cô xuống, quả nhiên nhìn thấy trên bộ ngực sữa tuyết trắng nhợt nhạt tơ máu. "Anh không có dùng lực mà." Anh kinh ngạc sững sờ, đây là do anh làm?

"Anh là một tên đáng ghét, đáng chết." Mộ Tình thẹn quá hóa giận, kéo lại váy xong, liền đem khuôn mặt đỏ bừng vùi vào trong gối. Thế nhưng anh cũng theo đến, dùng hai ba chiêu đã đem váy trên người cô thốc lên đến hông, khiến cho phần trên của cô trần trụi.

Lúc cô không mặc quần áo vốn dĩ đẹp hơn, anh chỉ hận chính mình không có thêm vài con mắt, xem cảnh đẹp trước mắt không đủ. Cô muốn tránh, nhưng cả tay và chân đều bị anh đè lên, muốn động cũng không động đậy được.

Đàn ông thật là đáng sợ, trên đùi của anh còn có lông nữa chứ, không ngừng cọ vào chân cô, vừa đau vừa ngứa; không biết có phải lâu rồi không gặp hay không, anh trở nên giống như một sắc lang, hôn lên mặt lên cổ cô chỗ nào cũng toàn là nước bọt; khí lực của anh cũng lớn đến dọa người, mặc kệ cô thượng cẳng chân hạ cẳng tay, lực đạo tay kiềm lấy cánh tay của cô giống như muốn bóp nát cô. Cô cảm giác thân thể của chính mình đều đã bị anh đè ép đến biến dạng.

"Không muốn... Không muốn... Đau... Đau quá!" Mộ Tình ở dưới thân Tiêu Lỗi phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, cả người anh nhào lên trên người cô, hết bóp rồi cắn, làm cho cô sợ hãi vô cùng, theo bản năng muốn chạy trốn. Cô muốn kéo váy lên, nhưng thế nào cũng kéo không được, cô muốn khóc, nhưng lại cảm thấy không ủy khuất đến mức độ phải khóc, cô chính là sợ, sợ anh thô lỗ không thương tiếc như vậy.

"Thực xin lỗi, vừa rồi là anh không tốt, anh sẽ hôn nhẹ thôi, hôn nhẹ sẽ không đau đâu." Anh cúi đầu chôn mặt xuống dưới, nhẹ nhàng hôn.

"Ha... Anh..." Hô hấp của Mộ Tình đều như ngừng lại, quả thực không biết nói gì cho phải, cái gì cũng không thể biểu đạt tâm tình lúc này của cô, anh vừa nút vừa liếm, cô còn nghe được rành mạch tiếng nuốt nước bọt, càng không đề cập đến sự biến hóa của cơ thể anh. Vì sao cô lại ngốc như vậy, đi tin vào chuyện ma quỷ của anh, cùng anh vào trong khách sạn nhỏ này, chẳng phải là đợi cho anh ăn sao?

"Ngoan, đừng lộn xộn nữa, sức lực của em chả là gì so với anh đâu, ngược lại còn làm chính mình bị đau." Tiêu Lỗi ngồi xổm trên giường, dây nịt quần sớm đã bung ra, lỏng lẻo trên lưng, chân vượt qua eo nhỏ của Mộ Tình, hai tay ấn lên cánh tay cô, ở trên người cô muốn làm gì thì làm.

Anh dùng một cánh tay chống đỡ thân thể, tiện tay ném khăn trắng trên vai đi, cúi đầu xuống hôn cô, thân trên trần trụi của hai người gắt gao dán chặt vào nhau, vành tai và tóc mai cọ xát vào nhau, toàn bộ lý trí đều bị vứt lên đến chín từng mây.

Hôn nồng nhiệt và âu yếm, cô dần dần mất đi ý thức, cảm giác được thân thể cứng rắn của anh đặt lên chỗ mềm mại của cô, từng chút từng chút trấn áp, tựa hồ đang tìm một nơi để phóng thích ra.

"Không được... Không được..." Cô lâm trận lùi bước, đôi mắt e lệ không dám mở, tuy rằng cách một lớp quần áo, cô vẫn cực kỳ sợ, nhớ tới bản thân mình còn đang đi học, chính mình mới 18 tuổi, không thể nhanh như vậy liền...

"Vừa rồi anh tắm rửa rất sạch sẽ, trên người anh còn có mùi sữa tắm nè, em ngửi thử xem, là mùi mà em thích đó." Tiêu Lỗi nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của Mộ Tình, lại in lên đó vài nụ hôn vụn vặt.

Mộ Tình mỉm cười, cảm thấy anh thật sự rất đáng yêu, nhưng mà cô vẫn sợ: "Nhưng mà... Em còn đi học, ngộ nhỡ để cho mẹ em biết được... Em... Em không biết nên làm gì bây giờ."

"Anh dạy cho em mà, bảo bối, lát nữa anh đi mua thuốc tránh thai cho em, sẽ không để bị nguy hiểm. Lúc đến đây, anh nhìn thấy ở đối diện có một hiệu thuốc. Chuyện của tụi mình, em không nói, dì Diệp sẽ không biết, cho dù dì ấy biết, em cũng đã qua 18 tuổi rồi." Tiêu Lỗi biết cô đang băn khoăn điều gì, một bên kiên nhẫn dụ dỗ cô, một bên cởi chiếc quần vướng víu ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tình vừa nhăn lại: "Ngay cả điều này anh cũng biết rất rõ?" Cô cảm thấy anh rất đáng giận, suy nghĩ chu đáo như vậy, có thể thấy được mỗi ngày anh đều tính toán làm sao để ăn cô.

"Đương nhiên anh phải biết rồi, anh đã 21 tuổi, anh phải học được cách bảo vệ em thật tốt." Tiêu Lỗi nháy mắt cùng Mộ Tình. Biểu tình kia thoạt nhìn rất giảo hoạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.