Thiên Nga Thích Ăn Thịt Cóc

Chương 19: Chương 19




Một cái chớp mắt kia, tôi cảm thấy có một loại tình cảm trèo non lội suối chém sóng chặt sóng tuôn ra tiến vào ngực tôi, sau đó như gió cuốn mây tan mà đem những yêu thương thấu xương ngưng tụ mười năm cắn nuốt sạch sẽ, sau đó như sấm vang chớp giật đem tình yêu mông lung của tôi đối với Trình Quân đánh tan ——cứ như chim cu chiếm lấy tổ chim khách mà sửa sang vách tường giang sơn của tôi!

Tôi giương mắt nhìn về phía anh, góc miệng nhếch lên, cười đùa: “Người đẹp trong ngực còn có thể gặp nguy không loạn. Gia, ngài thật đúng là Liễu Hạ Huệ tái thế!”

Anh đem thuốc lá ấn vào trong thùng rác dập tắt, một đôi mắt u ám nhìn tôi: “Em đến khi nào?”

“Ngay lúc người đẹp kia đưa thuốc cho anh a! Mộ Nghịch Hắc, anh cũng quá chuyên tâm đi? Vậy mà cũng không phát hiện em!” Nói xong, tôi méo méo tỏ vẻ bất mãn.

Trong mắt anh có cái gì đó chợt lóe qua, biểu tình trên mặt cũng thả lỏng một chút.

Con mắt tôi chuyển động, nhỏ giọng hỏi anh: “Đúng rồi, vị gia này, xin hỏi ngài đang đợi người phụ nữ chanh chua đâu?”

Khóe môi anh vểnh vểnh lên, cất bước đi tới.

Đứng ở trước mặt tôi, lấy tay vịn ở vai tôi, sau khi khẽ gọi một câu “Hạ Tiểu Bạch”, lông mi mắt buông xuống đã đem toàn bộ khuôn mặt áp sát lại gần khuôn mặt tôi.

Tôi quay đầu tránh đi, méo miệng dịu dàng nói: “Gia, em khí quản không tốt, chịu không nổi mùi vị của thuốc lá.”

Anh nhếch môi lên, lấy tay nhẹ nâng cằm của tôi lên, tính tình tốt đề nghị: “Nếu không thì, vậy anh ăn viên đường trước vậy?”

Đôi mắt tôi không hề chớp mà nhìn anh: “Đường?”

Anh cười, khóe mắt cong xuống thành một đường cung đáng yêu: “Đúng. Đường!”

Nói xong, môi liền áp lại gần.

Trăn trở một vòng, lại nâng lên, thấp giọng nói:“Tiểu Bạch nhãn hiệu đường trà Long Tĩnh.”

Tôi cười cười, vừa muốn lên tiếng, hơi thở anh lại áp lại gần.

Lần này khác với cách nếm đơn giản ban nãy, động tác của anh qua loa có chút mạnh mẽ. Môi răng trong lúc đó, thực tế hình như có mang theo một chút phát tiết, với tôi vừa cắn lại vừa cắn, truy đuổi vây quét, triền miên không nghỉ.

Đồng thời, tay đặt trên vai tôi cũng không an phận, tay cách chiếc áo phông mỏng bắt đầu chạy ở trên lưng cùng hông tôi, sau đó lại trực tiếp từ đuôi áo tiến vào — —

Khi lòng bàn tay ấm áp của anh áp sát trên làn da mát lạnh của eo tôi thì, thân thể tôi cứng đờ, tay vốn ôm thắt lưng của anh nhanh chóng dời đi vị trí bắt lấy cánh tay anh. Đồng thời, trừng con mắt, cảnh giác nhìn anh.

Trong mắt anh có ánh nước lững lờ lăn tăn, con ngươi đen trầm như mực nhiễm vài phần sắc ướt át, cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn tôi, giữa mơ hồ thích thú mà lại mang theo vài phần cầu xin thương xót.

Tôi bị anh nhìn có chút mềm lòng, ngón tay giữ chặt cánh tay anh một chút mất đi sức lực, cúi cuồi từ từ buông xuống bên người.

Anh nhếch môi cười, tay dùng một chút sức, ôm chặt thắt lưng của tôi, gần sát anh, nhưng động tác không quá phận. Một đôi mắt chăm chú nhìn tôi, làm như muốn nhìn xuyên thấu đáy lòng tôi.

Tôi cùng với anh nhìn nhau một lúc, cong khóe mắt xuống thản nhiên cười, kiễng mũi chân, nâng cánh tay lên ôm chặt lấy cổ anh, chủ động tiến sát lấy anh.

Đã lâu như vậy tới nay, tôi lần đầu tiên chủ động nghênh đón anh như vậy. Sau đó cơ thể anh hơi hơi ngửa ra, thật có loại cảm giác được sủng ái mà lo sợ. Cổ giọng khàn khàn kêu tôi một tiếng: “Hạ Tiểu Bạch”, lông mi anh buông xuống, nhắm mắt lại, bắt đầu dịu dàng mà lại chuyên tâm hôn tôi.

Có thành ngữ gọi là: Quen tay hay việc.

Có kinh nghiệm vài lần trước tích lũy, lần này ta mặc dù ở trong lòng không một lần một lần mà ra hiệu mình phải “Nhớ rõ thở”, nhưng lại cũng có thể hô hấp thoải mái.

Trong chốc lát, trong không khí tràn đầy hương vị kiều diễm.

Trong lúc tiến vào đó, anh dùng tay vén vén tóc ở trên trán tôi, giống như lẩm nhẩm giống như than thở ở bên tai tôi nói ra một câu: “Tiểu Bạch, trong trái tim của anh ……”

Thân thể cứng đờ

Một cái chớp mắt kia, tôi cảm thấy có một loại tình cảm trèo non lội suối chém sóng chặt sóng tuôn ra tiến vào ngực tôi, sau đó như gió cuốn mây tan mà đem những yêu thương thấu xương ngưng tụ mười năm cắn nuốt sạch sẽ, sau đó như sấm vang chớp giật đem tình yêu mông lung của tôi đối với Trình Quân đánh tan ——cứ như chim cu chiếm lấy tổ chim khách mà sửa sang vách tường giang sơn của tôi!

Khí thế rào rạt như vậy, không cho cự tuyệt như vậy!

“Mộ Nghịch Hắc.”

“Hả?”

Tôi nhìn mắt anh, đột nhiên nở nụ cười.

Kiễng mũi chân nhẹ nhẹ nhàng chạm khuôn mặt anh, tôi từng chữ từng câu nói rõ ràng với anh: “Em thích anh.”

Trong mắt anh có chút kinh ngạc bị kìm hãm, kinh ngạc hỏi tôi: “Em nói cái gì?”

Tôi cười: “Lời hay không nói lần thứ hai!”

Khi đi ra từ KTV, đã gần rạng sáng.

An Thần đưa Dao Dao về nhà, vừa vặn tiện đường đưa Mộ Nghịch Hắc trở về khách sạn. Mà tôi, tự nhiên phải cùng đi với đôi tình nhân kia.

Trên đường, Triệu Đại Thông ngồi cạnh ghế lái xoay người hỏi tôi: “Tiểu Bạch, bạn cùng Mộ Nghịch Hắc phát triển đến giai đoạn nào rồi?”

Tôi tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài, không trả lời hỏi lại: “Vậy cậu với Trình Quân phát triển đến giai đoạn nào rồi?”

Cô ta nũng nịu cười: “Mình từ sau năm thứ ba, đều ở chỗ cậu mình, nào có cơ hội đêm không về ngủ nha? Trái lại là bạn, ở trường học thì thường xuyên đi khu nhà ở của Mộ Nghịch Hắc. Hai người các bạn sẽ không đã……”

Cô ta cố ý ngừng lại một chút.

Tôi hơi nghiêng đầu nhìn về kính chiếu hậu phía trước, Trình Quân yên lặng lái xe, mím môi, nét mặt bình tĩnh.

Chuyển con mắt chống lại ánh mắt tò mò của Đại Thông, tôi cà lơ phất phơ nói: “Tôi nói Triệu Thông Dĩnh, lời này của cậu có ý là: Cho tới bây giờ cậu vẫn là một bó hành tây thuần khiết không tỳ vết, vốn không có người hái?”

Cô ta kinh ngạc một chút, giống như không phản ứng lại những ý nghĩ sâu xa trong lời nói của tôi.

Nhíu mày lại liếc mắt một cái nhìn Trình Quân hết sức chăm chú lái xe, trong lòng hình như có cái gì động đậy một chút, nhếch khóe miệng cười châm biếm, tôi nói: “A! Tôi vốn là nghĩ hai người qua sông trước rồi mới bắc cầu, gạo mọc cơm đã nấu xong. Không nghĩ tới! Thật sự là không nghĩ tới……”

A! Này tôi vẫn tưởng tượng đến nội dung vở kịch cẩu huyết, cuối cùng là lừa mình dối người.

Trong chuyện xưa của chúng tôi, căn bản không có cái gì “Nhân vật nữ phụ quỷ kế đa đoan/diễn viên nam chính tao nhã hiền lành bị dụ dỗ, nam nhân vật chính vì cái gọi là ‘Trách nhiệm’ mà vứt bỏ nữ nhân vật chính mà mình vẫn luôn ngưỡng mộ trong lòng” Loại người viết kịch này thực thối nát mà. Người ta rõ ràng là so với nước tinh khiết còn băng thanh ngọc khiết hơn!

Hạ Tiểu Bạch, mày rốt cuộc có thể ngừng vì Trình Quân “phản bội” lấy cớ rồi!

Triệu Đại Thông gặp giọng điệu mỉa mai của tôi, nhíu mày lại hỏi: “Ôi, Hạ Tiểu Bạch, lời này của bạn rốt cuộc là có ý gì hả?”

Tôi cong mi cười: “Không có ý tứ gì! Tôi cũng liền một lúc không tiếp nhận được chuyện cậu vẫn thật sự là một bó hành xử/ nữ, cậu cho tôi chút thời gian, để cho tôi trong chốc lát tỉnh lại!”

Triệu Đại Thông mặt đỏ lên, có chút căm giận nhìn tôi: “Hạ Tiểu Bạch, những lời nói này của bạn không có chút kiêng dè, dáng vẻ lưu manh?”

Tôi khẽ đảo mắt, cười đùa cợt nhả nói: “TMD, Hạ Tiểu Bạch tôi cả một người thô kệch! Cậu còn chờ mong gì từ miệng tôi nghe được cái gì văn nghệ giả trang 13 hả? Miệng tôi không có chút kiêng dè thì thế nào! Dáng vẻ tôi lưu manh thì thế nào!”

Cô ta bị khí thế tôi áp đảo, nghẹn một chút, oán hận nói: “Hạ Tiểu Bạch, bạn như thế nào hai mặt trong ngoài không giống nhau như vậy? Có bản lĩnh bạn ở trước mặt Mộ Nghịch Hắc cũng như vậy!”

Tôi nâng cao chân lên bắt chéo, nâng tay vuốt vuốt tóc, cười đến quyến rũ: “Hắc! Thực xin lỗi, tôi thật không có bản lĩnh đó! Tôi còn thích ở trước mặt Mộ Nghịch Hắc là cô gái giả bộ dịu dàng ít nói, giả bộ đáng yêu, giả bộ ngây thơ, giả bộ ngoan ngoãn! Mà lại, anh ấy còn thích ăn bộ dạng của tôi vậy kìa!”

Thông Hoa hung tợn mà trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu, khuôn mặt ba màu đen xanh trắng kia thay đổi một vòng, cuối cùng nghiến răng phùng má nói ra một câu: “Hạ Tiểu Bạch, bạn cũng thật không cần……”

“Đủ rồi!”

Đừng hiểu lầm! Lời này là Trình Quân nói !

Triệu Đại Thông bị anh ta lạnh giọng cắt ngang, cả người sửng sốt vài giây. Vành mắt lập tức ươn ướt, thẳng tắp mà nhìn anh ta, một bộ dạng sắp khóc.

Sau khi Trình Quân nói ra, chính mình cũng ngạc nhiên một chút.

Nhấp mím môi, anh ta một tay đỡ tay lái, một tay đi kéo tay cô ta, ôn nhu áy náy nói: “Tiểu Dĩnh, thực xin lỗi……”

Hai hàng nước mắt lướt qua đôi má, Thông Hoa vẻ mặt bi thương nhìn anh ta: “Trình Quân, anh sao lại có thể đối xử với em như vậy? Anh sao có thể đối xử với em như vậy! Anh chưa từng mắng em bao giờ! Nhưng hôm nay vì cô ấy mà mắng em……”

Tôi liếc nửa con mắt khing thường, im lặng nhìn nóc xe.

TMD Đóa Thông Hoa này không đi diễn “Đong đưa cùng bà nội” quả thật rất lãng phí tài năng!

Sau khi đưa Triệu Thông Hoa bình an trở về nhà, trên đường trở về, Trình Quân lái xe rất chậm, một bộ dạng không tập trung tư tưởng.

Tôi ngồi ở phía sau, vừa ngắm nghía điện thoại di động, vừa không chút để ý hỏi anh ta: “Trình Quân, anh hiện tại có phải tức giận với em phải không?”

Mắt anh ta nhìn phía trước, nhàn nhạt trả lời: “Không có, anh sao có thể vì chuyện nhỏ này mà tức giận với em.”

“Anh không biết em trong ngoài không giống nhau, hai mặt sao?”

“Anh đã gặp đủ loại tính tình khác nhau của em, từ lâu đã luyện thành thói quen.”

Tôi cười: “Đúng vậy! Trên đời này, còn có người biết rõ em hơn anh sao?”

Anh ta từ sau kính chiếu hậu nhìn tôi liếc mắt một cái, không nói.

Bên trong xe lại khôi phục sự im lặng.

Tôi nhìn chằm chằm móc treo thiên nga trên xe một lúc, từ phía sau lấy một cái đệm tựa, để tới trước mắt tinh tế nhìn: Chất liệu tơ lụa tốt, mặt trên có thêu hoa tinh xảo, vừa nhìn đã biết là loại của Thông Hoa.

“Trình Quân, trước đây em vẫn muốn hỏi anh: Anh vì sao lại chọn ở cùng một chỗ với Triệu Thông Dĩnh. Hiện tại, em nghĩ em đã biết rõ đáp án.”

“……Đáp án gì?”

Tôi nhàn nhạt cười, không có trực tiếp trả lời anh ta, mà nói: “Trình Quân, em nghĩ anh sẽ không phải không biết, mấy năm nay em vẫn luôn thích anh.”

Anh ta im lặng một lúc, đáp: “Nhưng là, anh càng biết, trong lòng em thích nhất mối tình đầu.”

“Đúng, em lại càng thích William. Em thậm chí, một lần đã cho rằng cả đời này của em cũng không có khả năng thích người khác giới giống như thích William……” Ngừng lại, mỉm cười: “Nhưng mà, anh không phải vẫn biết — —cho dù em sẽ thích anh ấy như thế nào, đời này chúng em cũng không có khả năng cùng một chỗ sao?”

Lưng anh ta cứng đờ, mạnh mẽ quay đầu lại nhìn tôi.

“Tuy rằng, em vẫn quên không được William. Nhưng mà, qua nhiều năm như vậy, anh ấy cũng không ảnh hưởng em thích anh. Hơn nữa, em vẫn tin tưởng chắc chắn rằng cuối cùng có một ngày em sẽ càng càng càng thích anh hơn so với anh ấy.”

“Tiểu Bạch……”

“Em vẫn nghĩ rằng, anh cũng thích em. Chính là thời cơ chưa tới, mới không mở miệng nói gì. Thậm chí, khi anh nắm tay Triệu Thông Dĩnh đứng ở trước mặt em, nói cho em biết hai người quyết định cùng một chỗ thì, trong lòng em vẫn còn tin tưởng chắc chắn rằng anh nhất định gặp nạn có nỗi khổ trong lòng……”

Tôi dùng móng tay móc móc hoa văn trên đệm dựa, thoáng suy nghĩ một chút nên tìm từ thế nào, còn nói: “Hiện tại em mới biết được, anh lúc trước chính là nghĩ muốn ở cùng một chỗ với cô ta, mới cùng ở một chỗ với cô ta. Có lẽ là vì yêu, có lẽ là vì cô đơn, có lẽ là vì mới lạ, có lẽ…… A, mặc kệ là cái lý do gì, tóm lại anh không có cái gì gọi là “khổ tâm”. Cái gọi là ‘Khổ tâm’ kia, chính là em một bên tự mình đa tình tìm cớ mà thôi!”

Trong mắt anh ta có một chút giật mình, từ từ nói :“Không, em không có tự mình đa tình. Tiểu Bạch, anh thật sự vẫn thích em……”

“Đúng, anh là thích em. Qua nhiều năm như vậy, anh vẫn duy trì khoảng cách so với bạn bè gần một chút, so với người yêu xa một chút, chính là bởi vì anh thích em. Nhưng mà——” Ngừng lại một chút, tôi yếu ớt nói: “you are just not that into me!”

Anh ta từ kính chiếu hậu nhìn tôi, ánh mắt bi thương.

Tôi nhìn anh ta, mỉm cười: “Trình Quân, cho tới nay, thật ra em cũng chưa từng nghĩ đến em thích anh như vậy.”

“……”

“Trình Quân, em lúc ấy lại xúc động đi tỏ tình với Mộ Nghịch Hắc như vậy, có cùng nguyên nhân là bởi vì muốn anh tức giận. Hiện tại, em thật sự, thật sự, thật sự thực may mắn anh lúc đấy lựa chọn là Triệu Thông Dĩnh……”

“Tiểu Bạch, không cần hơn nữa……”

Tôi nhếch khóe miệng lên, cười đến có chút quá long lanh: “Trình Quân, có một câu đêm nay em đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt muốn nói với anh——”

Mắt anh ta trong kính ngưng lại lành lạnh mà lại đau thương, tôi một chữ một câu nói: “Trình Quân, cám ơn anh tự tay đem em đẩy đến bên người Mộ Nghịch Hắc, làm cho em thật sự tự chính mình hiểu được cảm giác yêu một người.”

Trong kính chiếu hậu, ánh mắt Trình Quân đờ đẫn, biểu tình trên mặt trong nháy mắt sụp đổ, tất cả bi thương cùng hối hận cũng trở thành từng mảnh nhỏ.

Khác biệt với vẻ mặt tôi, thờ ơ nhìn bóng đêm đen đặc ngoài cửa sổ.

Giờ phút này, tôi đã hiểu rõ: Đối với Trình Quân, tôi đã loại bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.