Thiên Nga Thích Ăn Thịt Cóc

Chương 20: Chương 20




Thật ra, khuôn mặt người ấy ở trong trí nhớ của tôi vẫn là mơ hồ. Giờ phút này, lại bỗng nhiên cảm thấy, khóe môi người ấy nhất định cũng là hơi hơi nhếch lên như vậy, mũi người ấy cũng nhất định thẳng tắp đẹp giống như anh vậy……

Ngày thứ hai.

Buổi sáng sáu giờ tròn.

“A lô?”

“Đây là điện thoại của Hạ Tiểu Bạch phải không?” Trong tai nghe truyền đến một giọng nam lười biếng mà xa lạ.

Tôi sửng sốt một chút, dụi dụi mắt, lại một lần nữa xác nhận dãy số trên màn hình, ngập ngừng đáp: “Đúng, xin hỏi ngài là ai?”

“Tôi là Tống Tuấn Khi bác sĩ bệnh viện Y……”

Cúp điện thoại, tôi vội vàng rời giường mặc quần áo rửa mặt, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, tiện tay cầm di động cùng túi tiền vội vàng mang chân chạy loạn ra cửa. Khi xuống tầng, giọng nói của cha già ở phía sau vang lên: “Tiểu Bạch, sáng sớm vội vàng hấp tấp đi đâu vậy?”

Tôi không quay đầu, níu cổ họng đáp: “Một người bạn của con bị dị ứng rượu vào bệnh viện, con đi nhìn xem.”

“Bọn nhỏ các con, mới mấy tuổi, bắt đầu uống rượu cũng chưa bị trách mắng……”

Tôi không để ý lời ông càm ràm, bước chân lại nhanh hơn một chút.

Đến tầng dưới, vừa vặn gặp Trình Quân chạy buổi sáng. Anh ta gặp tôi vẻ mặt hoảng hốt, kéo tôi hỏi: “Tiểu Bạch, làm sao vậy?”

“Vừa rồi nhận được điện thoại, Mộ Nghịch Hắc dị ứng rượu hiện tại ở bệnh viện Y, em bây giờ đi qua xem……”

“Dị ứng rượu? Phát hiện khi nào?”

“Không biết! Di động của anh ấy để ở phòng cấp cứu bệnh viện, bác sĩ trực ban nhặt được, tìm được cuộc gọi ghi nhớ gần nhất thì gọi lại cho em……” Tôi nói, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Trình Quân, anh nói rượu tối hôm qua có thể có vấn đề?”

Vẻ mặt anh ta phức tạp mà nhìn tôi một cái, đem khăn mặt từ trên cổ cầm đến: “Em chờ anh một chút, anh đi lên lấy cái chìa khóa, lái xe đưa em đi qua.”

Không đợi tôi trả lời, Anh ta liền xoay người chạy vào trong nhà.

Trình Quân chạy xe một đường tới bệnh viện Y, xe mới vừa dừng lại, tôi liền mở cửa chạy xuống. Vừa chạy vào phòng khám bệnh, vừa gọi điện thoại di động của Mộ Nghịch Hắc: “Xin chào bác sĩ Tống, tôi bây giờ đã đến bệnh viện, tôi đến chỗ nào tìm ngài……”

“……”

“Được, tôi biết. Tôi lập tức qua đó! Cám ơn ngài!”

Khi đi vào phòng làm việc của bác sĩ Tống Tuấn Khi, anh ta đã thay quần áo thường, đang ngồi ở trên xô-pha coi báo chí. Trên bàn trà trước mặt để chiếc iphone4 màu đen, đúng là di động của Mộ Nghịch Hắc.

Tôi gõ gõ cửa, đi đến trước mặt anh ta, ôm ngực tiếp không khí xuống dưới nói: “Bác sĩ Tống, tôi là 一一”

“Hạ Tiểu Bạch?” Anh ta đỡ cái kính màu vàng trên mũi, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Ngũ quan sâu sắc, ánh mắt bình tĩnh, đúng là một người đẹp trai!《bigbab0l.wordpress.com》

Tôi sửng sốt một chút, gật đầu: “Đúng, tôi là Hạ Tiểu Bạch.”

Khóe môi anh ta cong cong, chỉ vào di động trước mặt nói: “Đây, bạn trai cô, cầm đi!”

Tôi cầm lấy di động, cúi người nói tiếng cảm ơn, lại hỏi anh ta: “Bác sĩ, Mộ Nghịch Hắc anh ấy có nặng lắm không?”

“Không chết được.”

Người này nói chuyện thật đúng là……nghe không hay!

Tôi nhíu nhíu mày, bất mãn trừng mắt nhìn anh ta liếc mắt một cái, xoay người đang muốn rời đi, bỗng nhiên lại nghe thấy anh ta nói: “Anh ta đang uống thuốc Đông y dược tính cực mạnh, phải kiêng rượu, kiêng cay, cai thuốc, kiêng đồ tươi sống, cô sẽ không phải không biết chứ?”

Tôi kinh ngạc, mạnh mẽ quay đầu nhìn anh ta.

Hai bàn tay anh ta đối lập nhau, có dạng hình tháp đặt ở trên đầu gối, tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi: “Xem ra, thật sự không biết hả!”

Tôi do dự một chút, hỏi anh ta: “Ngài nói, Mộ Nghịch Hắc anh ấy đang đang dùng…… dùng thuốc Đông y?”

“Đúng. Khi tiếp xúc khám bệnh tôi đơn giản hiểu được một chút tình hình uống thuốc gần đây của anh ta. Nói là mấy ngày trước đây ở Vân Nam thì bị rắng độc cắn qua, đến bây giờ vẫn luôn dùng thuốc của một ông già Đông y tại địa phương điều chế để giải độc. Đang uống liều thuốc mạnh như vậy, thế nhưng còn dám uống rượu hút thuốc ăn hải sản, đây có phải nghĩ không muốn giữ lại mạng sống hay không?”

Tôi nghe anh ta nói như vậy, đầu óc ngây ngốc một trận, thân thể run lên, giọng nói lập tức nghẹn lại: “Bác sĩ, Mộ Nghịch Hắc anh ấy, anh ấy bây giờ……”

“Yên tâm! Cho anh ta mấy chai thuốc nước, lại sẽ không có chuyện gì.” Anh ta nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười, “Cô gái nhỏ gan cũng thật là nhỏ, thần kinh cũng không chịu nổi hù dọa!”

Tôi có chút phẫn nộ nhìn anh ta.

“Đừng trừng tôi nha? Tôi nói lời này cũng là nghĩ muốn nhắc nhở cô phải quan tâm đến bạn trai mình nhiều vào. Sáng sớm bốn giờ, thức dậy nốt sởi trên người giống như cái xúc xắc, chi chít, nở loét, còn tự một người đến bệnh viện. Bảo anh ta liên lạc người nhà, anh ta nói bạn gái anh ta gan nhỏ, thần kinh không chịu nổi hù dọa. Tôi nghĩ, gan nhỏ còn dám để cho bạn trai tự mình liều mạng như vậy sao?……” Anh ta dựa lưng vào ghế xô-pha đằng sau, vẻ mặt lười nhác cảm thán, “Người không biết không sợ! Cô gái nhỏ, cô cũng nên để chính mình tỉnh lại tỉnh lại một chút đi!”

“Bác sĩ Tống, anh lại ở đây đứng lớp giáo dục người nhà bệnh nhân?” Một người giọng nói như tiếng sáo vang lên ở sau lưng.

Tôi xoay người, chỉ thấy một bác sĩ nam áo trắng dài nghiêng người tựa ở cửa nhìn tôi, một đôi mắt phượng hẹp dẹp hơi nhếch lên, cười có chút không đứng đắn.

“Chỗ nào hả! Tôi đây đang nhắc nhở cô gái nhỏ này phải quan tâm đến bạn trai mình mà!” Bác sĩ Tống kia cà lơ phất phơ mà đáp lại một câu, nói với tôi, “Cô gái nhỏ, bạn trai cô bây giờ đang ở tầng ba truyền dịch, mau đi xem một chút đi!”

Tôi gửi lời cảm ơn một lần nữa, gật gật đầu với bác sĩ đang tựa ở cạnh cửa, vội vàng nâng bước rời đi.

Mới vừa ra cửa, chợt nghe trong phòng truyền đến lời thoại của hai người:

“Tôi đã nói mà! Tên con trai kia không chịu gọi điện cho người nhà, khẳng định là nói dối mọi người chuyện mình bị trúng độc!”

Tôi dừng lại bước chân.

“Người ta đau lòng bạn gái, sẵn lòng nói dối, anh quản rộng như vậy làm gì hả?”

“Tôi cũng là ‘lương y như từ mẫu’ nha! Nếu tôi không có tấm lòng tốt gọi điện cho cô ta, dự đoán con bé này bây giờ cũng chẳng hay biết gì. Lại nói tiếp, đây cũng coi như một phần công tác của tôi đi!”

“Chủ nhiệm Tống, sáng nay có ông cụ cúp điện thoại hiện tại cũng một mình ở phòng truyền dịch, ngài có muốn nhân tiện cũng liên lạc với người nhà ông ta một chút hay không?”

“Ai, tôi nói Hiệp Lưu Phong, trong lời này của anh chứa ý mỉa mai là có ý gì hả!”

“Tôi có thể có có ý tứ gì chứ? Tống Tuấn Khi, anh bên ngoài đồng thời là một hội viên bí mật, cũng là một bác sĩ. Mời anh khi đang trực ở bệnh viện thì, có chút đạo đức nghề nghiệp, dù sao không cần đối với bệnh nhân nam mặt mũi đẹp đẽ biểu hiện quan tâm quá mức……”

“Bác sĩ quan tâm đến bệnh nhân là lý lẽ chính đáng, có vấn đề gì a……”

Nghĩ đến câu nói tối hôm qua của Dao Dao: “Em gái, đừng trách chị không nhắc nhở em nha! Đầu năm nay, đàn ông hơi có vài phần quyến rũ, không chỉ có phụ nữ mơ ước, đàn ông cũng thèm nhỏ dãi! ” Tôi lặng lẽ mà ngửa đầu nhìn trần nhà: Mộ Nghịch Hắc, em trước kia như thế nào lại không phát hiện anh cũng là loại “Nam nữ cũng ăn” chứ?

Trình Quân đỗ được xe, gọi điện thoại hỏi chỗ của tôi.

Tôi vừa đi cầu thang, vừa nói với anh ta: “Mộ Nghịch Hắc không có gì đáng ngại, cũng không phải rượu có vấn đề. Anh không cần lo lắng, đi về trước đi!”

Anh ta im lặng, hỏi: “Em còn chưa ăn bữa sáng mà? Anh giúp em mua mang tới đó?”

“Không cần, em đợi anh ấy cùng nhau ăn.”

Anh ta lại im lặng.

Tôi cắn cắn môi, hướng vào ống nói nói: “Trình Quân, cám ơn anh! Anh hôm nay đi về trước đi! Em nghĩ, Mộ Nghịch Hắc anh ấy hẳn là không muốn cho anh nhìn thấy bộ dạng bây giờ của anh ấy.”

Một lát.

Anh ta thấp giọng nói: “Được.”

Đi lên tầng ba phòng truyền dịch, tôi liếc mắt một cái liền trông thấy anh ấy.

Trên người thay một chiếc áo phông đen sạch sẽ, vẫn còn mặc chiếc quần bò ngày hôm qua, đôi giày màu xanh đen trên chân. Một thân trang phục bình thường như vậy, nhưng lại khiến cho tôi ở trong phòng truyền dịch có gần một trăm người, liếc mắt một cái nhìn thấy anh.

Tôi cầm chặt di động trong tay, bước chân nhanh nhẹn, đến gần anh.

Tay trái anh cắm kim chuyền, tay phải hoàn toàn đặt trên tay vịn ghế tựa. Trên đầu gối phủ một tờ báo, tay phải lật tờ báo, lông mi tinh tế rũ xuống đọc báo.

Tôi nhìn anh, hơi hơi nhếch nhếch môi lên: Tình trạng lúc này đây, anh ngồi ở chỗ kia, không những không nhếch nhác, dáng vẻ kia lại còn lộ ra một chút thản nhiên như thường thanh tao lịch sự. “Gió cấp tám thổi không động, bông sen hồng đứng thẳng” bình tĩnh ung dung như vậy, thật khiến cho tôi trong vô hình bị “Một rắm qua sông Trường Giang ” sang phía đông sườn núi Trung Quốc.

“Gia, ngài thật đúng là loại người thích ứng trong mọi hoàn cảnh! Lúc này, mà vẫn còn nhàn hạ thoải mái xem tờ báo nhỏ này như vậy!”

Ngón tay anh cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Vẻ mặt nhợt nhạt kinh ngạc thoáng qua, trong mắt từ từ hiện ra một tia cười, anh hỏi tôi: “Sao em lại tới đây?”

Tôi cầm điện thoại di động đưa cho anh: “Này! Bác sĩ Tống phòng cấp cứu kiểm tra máy của ngài, gọi điện thoại cho em để cho em đây đến để nhận lại vật bị đánh rơi.”

“Nhưng hóa ra là ở chỗ này.”

Anh bỏ tờ báo xuống, đưa tay với qua đây. Vừa cầm di động, cũng cầm tay của tôi: “Đến, ngồi ở đây.”

Tôi ngồi phía bên phải nơi anh truyền dịch, mang anh quan sát một phen, cau mày hỏi anh: “Dị ứng thế nào? Để em nhìn xem!”

“Chỉ là nổi một chút mụn đỏ, hiện tại đã lặn rồi.” Cười cười, anh còn nói: “Bệnh nhỏ, em đừng quá nóng lòng.”

Trong lòng tôi đau xót, bĩu môi nói: “Ai quá nóng lòng? Em chỉ lo lắng anh ở chỗ của em xảy ra chuyện, trở về em khó cùng toàn bộ giáo viên và học sinh nói rõ. Nếu anh không uống rượu thành phố X chúng em bị dị ứng, em cũng chẳng quan tâm tới anh đâu!”

Anh biết tôi khẩu thị tâm phi[1], chỉ nhếch miệng cười cười, không nói cái gì nữa.

Đến gần rồi, lúc này mới phát hiện môi anh tái nhợt, sắc mặt tối tăm, trong mắt tràn ngập đường tơ máu, trong ánh mắt lộ vẻ mỏi mệt. Chỉ vài giờ không thấy, mà anh lại tiều tụy thành cái bộ dạng này!

Rõ ràng còn đang uống thuốc Đông y kia, lại nói cho tôi biết đã không có việc gì. Rõ ràng phải kiêng rượu, bỏ thuốc, kiêng đồ tươi sống, lại còn ở tiệc rượu ăn uống linh đình, nói cười oanh oanh. Rõ ràng một mình một người ở bệnh viện truyền dịch rất lạnh lẽo, lại kiên trì không chịu nói cho tôi biết……

Mộ Nghịch Hắc, một bạn trai 100 phần như anh trước mặt em, cho dù em là một nàng tiên, cũng phải động phàm tâm!

“Cô gái nhỏ, cô cũng nên để chính mình tỉnh lại tỉnh lại một chút đi!”

Nghĩ đến lời nói của bác sĩ Tống kia, trong lòng tôi một mảnh hiu quạnh: Tôi đây là bạn gái, ngay cả 60 phần cũng không lấy được đi?

“Nghĩ cái gì vậy?”

Anh dùng tay xoa xoa tóc của tôi, cười đến ôn nhu.

Tôi nâng tay bắt lấy ngón tay của anh, theo dõi anh một lúc lâu, mới cười hỏi anh: “Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì, em đi mua cho anh.”

“Không cần, thuốc nước này còn hai giờ nữa là truyền xong rồi. Đến lúc đó, chúng ta đi ra ngoài ăn bữa sáng.”

“Được.” Tôi cong khóe mắt xuống, hướng về phía anh gật gật đầu. Lại hỏi anh: “Anh mệt không mệt? Có muốn ngủ một chút hay không?”

“Không cần, ngồi như này cũng không ngủ được.”

Tôi ngồi thẳng thắt lưng, vỗ vỗ bả vai của mình, cười với anh: “Nơi này có thể cho anh mượn dựa vào một lúc!”

Anh nhìn bả vai của tôi, ánh nước trong mắt dịu dàng.

Một lúc lâu sau, mới từ từ mở miệng nói: “Hạ Tiểu Bạch, lời này hẳn là lời nói của đàn ông. Em như vậy, bảo anh lấy gì chịu được?”

Tôi đảo đôi mắt nhỏ: “Bảo anh dựa vào anh phải dựa vào, đừng lằng nhằng lắm chuyện vậy, giống như một mụ đàn bà vậy!”

Góc miệng anh nhếch lên, cơ thể nghiêng nghiêng, đem đầu từ từ tựa trên vai tôi.

Đầu tóc của anh đen mà cứng, đâm vào da cổ, ngứa, có chút hơi đau. Giống cảm giác trong lòng của tôi lúc này.

“Hạ Tiểu Bạch.” Anh gọi tôi, hơi nóng ẩn ẩn gần sát da tôi, ấm nóng.

“Vâng?”

“Về sau ăn nhiều một chút.”

“Hả?”

Đầu của anh chuyển động, cúi đầu nói: “Em rất gầy, xương bả vai em nhô lên đau người.”

Tôi cúi mắt nhìn anh, chỉ nhìn thấy cái mũi thẳng tắp cùng cái môi nhỏ.

Trước kia, hình như cũng có người nói cùng lời nói này với tôi.

Trong phòng vẽ tranh lúc hoàng hôn, chúng tôi đưa lưng về nhau ngồi dưới đất, trên đầu gối mỗi người kê một quyển phác họa, cúi đầu gạch gạch vẽ vẽ.

Tôi đang chuyên tâm dùng bút chì gạch ra đường đường ranh giới bức vẽ, người ấy đột nhiên gọi tôi: “Hạ Tiểu Bạch.”

Tôi cúi đầu, động tác tay không có dừng lại: “Vâng?”

“Về sau đừng ăn cơm nguội nữa.”

Tôi nghiêng đầu: “Hả?”

“Trên lưng em đều là xương, dựa vào một chút cũng không thoải mái, đau người.”

Tôi sửng sốt một lúc, khe khẽ than thở một câu: “Của anh cũng đau người.”

Người ấy cười cười, quay đầu hỏi tôi: “Như thế nào? Học được tranh luận cùng sư phụ?”

Tôi không nói chuyện, cầm lấy cục tẩy cọ cọ. Trong lòng lại đang nói thầm: Người sư phụ này cũng quản lắm chuyện đi? Cũng không phải cha mình, dựa vào cái gì quản mình ăn hay không ăn cơm nguội, trên người có mấy lạng thịt hả?

“Đừng xóa, để cho anh xem vẽ thế nào.”

Lời nói còn chưa dứt, người ấy liền đưa tay lấy bức vẽ từ trong tay tôi.

Sau khi nhìn lướt qua, chép chép miệng, người ấy hỏi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em đây là đang vẽ phác họa sao? Đây căn bản là nét vẽ đơn giản chăng?”

Tôi bĩu môi nhìn người ấy, không nói.

Người ấy cười cười, lấy bút chì từ trong tay tôi, cúi đầu, vừa vẽ vừa nói: “Đường ranh giới phải vẽ như vậy, đường cong phải có nặng nhẹ, mới có thể biểu hiện được cảm nhận……”

Tôi nhìn bức vẽ của tôi dưới nét vẽ của người ấy trở nên sinh động trên dưới nhiều tầng, trong lòng vui vẻ, ngẩng đầu nhìn người ấy一一

Thật ra, khuôn mặt người ấy ở trong trí nhớ của tôi vẫn là mơ hồ.

Giờ khắc này, lại bỗng nhiên cảm thấy, khóe môi người ấy nhất định là hơi hơi nhếch lên như vậy, mũi người ấy cũng nhất định thẳng tắp đẹp giống như anh vậy……

“Được.” Tôi gật gật đầu, đáp: “Về sau ăn nhiều một chút, cho nhiều thịt.”

Anh im lặng.

Thật lâu sau về sau, mới cúi đầu trả lại một câu: “Ngoan……”

Tôi ngửa đầu nhìn về phía trần nhà, trong mắt có giọt nước lưu lưu chuyển động.

Lần đó, là lần cuối cùng tôi mười hai tuổi với người ấy cùng nhau vẽ.

Sao vậy, tôi vì sao không ngoan ngoãn nói với người ấy: “Được”?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.